Leo lên cao nhìn ra xa, trông rất thơ mộng.
Trong một mảng tối đen như mực, xuất hiện từng đường tia sáng màu bạc. Từng đường cong hoặc đường thẳng do vô số đèn đường tạo thành tô điểm trong đó, ở giữa còn xen lẫn đèn xe nhấp nháy và đoàn người ồn ã, tạo thành một bức tranh lưu động rất đẹp.
Gió lạnh vi vút, ánh sao lấp lánh.
Ánh trăng màu vàng đục chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp sáng bóng của Văn Nhân Mục Nguyệt, gió thổi bay tóc trên đầu cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thực sự là đẹp đến mức không nhuốm khói lửa nhân gian.
"Tôi thích nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn. Lúc đó, bầu trời lờ mờ, bóng tối còn chưa bị ánh đèn thắp sáng. Tôi đứng trong bóng tối, giống như một con cá tự do bơi lại trong biển lớn." Văn Nhân Mục Nguyệt nói khẽ.
"Cô không phải là không thích bị đem ra so sánh với động vật sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Hiện tại đột nhiên rất muốn làm một con cá." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Vì sao?"
"Tôi đọc một cuốn sách, nói rằng ký ức của cá chỉ có bảy giây." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Sau bảy giây, nó có thể bắt đầu lại từ đầu, tất cả những gì lúc trước đều quên hết. Như vậy có tốt không?"
"Tôi trải qua chuyện đẹp nhất của đời người. Nhưng sau bảy giây, tôi lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Không có hoài niệm, không có vướng mắc, không có lo lắng. Nếu không, tôi sao phải phí hết tâm cơ mới có thể quên được tối nay?"
Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang nhìn Tần Lạc, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại gợn sóng mãnh liệt.
"Anh nói tôi là người máy. Nhưng anh có biết không? Người máy là có công năng lưu trữ. Hơn nữa, những nội dung này không dễ xóa đi. Một khi xóa đi rồi thì phải chết."
"Xin lỗi." Tần Lạc ôn nhu nói.
"Vì sao phải nói xin lỗi? Bởi vì anh dẫn tôi theo ư? Bởi vì anh dẫn tôi đi thể nghiệm loại cuộc sống này ư?"
"Tôi chỉ là..."
"Con người sống trên thế gian, niềm tiếc nuối lớn nhất chính là bỏ lỡ những gì tốt đẹp." Văn Nhân Mục Nguyệt ngắt lời Tần Lạc. "Tôi không bỏ qua đêm nay, cũng không bỏ qua anh. Cho nên, tôi không có gì phải tiếc nuối. Tôi chỉ là lo lắng người máy sẽ không khống chế được kịp thời mà thôi. Đây là vấn đề của tôi, không liên quan gì tới anh."
"Nhưng tôi cảm thấy chính là vấn đề của tôi." Tần Lạc cười khổ, nói. Hắn quên mất, có một số truyện nếu đã lệch khỏi quỹ đạo thì rất khó đi lại đúng hướng.
Hắn lúc trước chỉ muốn để Văn Nhân Mục Nguyệt được thoải mái một lần, đi thể nghiệm phương thức sinh hoạt khác lạ, nhưng lại không nghĩ rằng sau chuyện này cô ta trở thành như thế nào?
Từ trước tới giờ chưa trải qua, là một loại tàn nhẫn. Nhưng, sau khi thể nghiệm một lần rồi đẩy cô ta về, thế chẳng phải là tàn nhẫn hơn sao?
"Anh là thần tượng. Không phải là thượng đế." Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu, nói: "Anh không thể cứu vớt được tất cả mọi người, anh cũng không cứu được tôi."
"Nếu như cô bằng lòng, tôi tùy thời đều có thể dẫn cô đi." Tần Lạc nói với vẻ xung động. Sau khi nói xong, hắn lại có chút hối hận.
Hắn quả thực có thể làm vậy. Nhưng, sau này nên làm thế nào để thu xếp hậu quả đây?
Anh mào đầu cho người ta, nhưng lại không chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là đùa giỡn cảm tình của người ta sao.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc rồi mỉm cười, nhưng không nói gì. Cô ta biết hắn đang nghĩ những gì.
Thông minh như cô ta, đâu có cần phải nói thẳng ra làm gì?
"Xin chào. Xin lỗi vì đã làm phiền." Một giọng nói đột ngột vang lên.
Hai người quay lại, nhìn một nam nhân cầm máy ảnh, mặt mày tươi cười đứng sau bọn họ.
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Là thế này. Tôi là ký giả của tạp chí nhiếp ảnh, vừa hay đi qua nơi này, thấy hình thượng của hai vị vô cùng xuất chúng, tiên sinh thân mặc trường bào, nổi bật bất phàm, lộ ra khí chất cổ điện. Nữ sĩ kinh diễm thoát tục, gợi cảm thời thượng. Hai vị đứng ở cạnh nhau, văn hóa cổ kim giao thoa. Mà điều tuyệt vời nhất là sự kết hợp này lại không chướng mắt mà lại rất hoàn mỹ. Tôi có thể chụp ảnh của hai vị cho tạp chí của chúng tôi không?" Nam nhân mặt đầy vẻ kích động, nói. Giống như là phát hiện ra bảo tàng vậy.
"Xin lỗi, chỉ sợ là không thích hợp." Tần Lạc cười nói. Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng thân phận của Văn Nhân Mục Nguyệt thì lại không thích hợp để đăng lên loại tạp chí này.
/1521
|