"Tôi vì sao nhất định phải biết lái xe?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Theo đạo lý, cô ta xuất thân danh môn thì đối với xe cộ phải vô cùng quen thuộc. Nhưng, cô ta trước giờ chưa từng nghĩ là phải tự mình lái xe, càng không có thời gian để học lái xe. Thời gian của cô ta đều dùng vào việc đọc tin tức phố Wall hoặc là các loại số liệu mà các cơ quan nghiên cứu tin tức chỉnh lý và đưa ra.
Hơn nữa, trong nhà có nhiều lái xe như vậy, vì sao phải tự mình học lái xe? Tất cả mọi người đều biết lái xe thì tài xế để làm gì.
"Em cô biết lái xe cơ mà?" Tần Lạc tức giận nói.
Lúc trước khi tên Văn Nhân Chiếu ẻo lả đó lái xe đưa mình về, kỹ thuật rất tốt. Đây là nữ nhân gì vậy, sao ngay cả lái xe cũng không biết lái.
"Đây cũng tính là lý do à?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười khẽ. "Tôi biết, cái đó hình như phanh xe. Chúng ta đã không biết lái xe thì thôi để nó dừng lại đi."
Đúng rồi, chưa ăn thịt lợn thì đâu phải là chưa thấy lợn chạy?
Tần Lạc vội vàng rướn lên trước, thò tay ra từ giữa hai ghế, ấn một cái.
Rầm.
Cái ấn này không quá gấp, xe không dừng lại, ngược lại còn càng đi càng nhanh, phóng vút đi như hỏa tiễn bị đốt đít.
Tiêu đời rồi, nhầm chân ga thành phanh rồi.
Rầm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|