Bị Trương Nghi Y mắng cho một trận tối tăm mặt mũi như thế, Vương Khải chỉ muốn dùng dao đâm cổ tự vẫn.
"Mình muốn thử sức chịu đựng tinh thần của mình. Tôi muốn giở trò lưu manh đó. Bà đưa quân đội tới thì làm gì, định không để cho người ta sống nữa à?"
Ở Yến Kinh, Vương Khải cũng được xem là người có quan hệ rộng rãi. Nói cách khác hắn sẽ không tồn tại được ở cái nơi hỗn tạp giả rồng giả rắn này nếu hắn không có bản lãnh. Lúc trước hắn đã gọi điện thoại cho mấy người, những người đó cũng đã hứa giúp đỡ hắn.
Nhưng chờ đợi đã nửa ngày vẫn chưa có ai gọi điện thoại cho hắn. Hắn vừa gọi điện thoại cho cục trưởng nói muốn cảnh sát tiếp nhận vụ án này. Những gã đểu cáng đó trả lời lấy lệ hai câu rồi cúp máy.
Lúc này có ai nguyện ý chạy tới giúp mình không?
"Phu nhân, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Tối nay tôi ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ lệnh thiên kim lại xảy ra chuyện như vậy. Đương nhiên chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi. Tôi không làm tròn trách nhiệm của tôi, không bảo vệ an toàn cho khách hàng. Tôi xin lỗi. Tôi cũng thành thật xin lỗi lệnh tiểu thư".
Vương Khải quay đầu nhìn Vương Cửu Cửu, cười hỏi: "Tiểu thư thích loại xe nào? Mấy ngày trước tôi nhìn thấy ở triển lãm ô tô một con xe Mercedes-Benz SLSAMG rất đẹp. Các cô gái như tiểu thư chắc chắn rất thích thiết kế cửa xe hình cánh chim như vậy. Ngày mai tôi sẽ cho người đưa tới trường học cho tiểu thư, thế nào?"
Mặc dù cái xe này trị giá hơn ba trăm vạn, để xử lý êm đẹp chuyện này Vương Khải thấy cũng đáng giá.
Không ngờ Vương Cửu Cửu lắc đầu, nàng chỉ vào Vương Khải nói: "Tôi thấy cách hành xử của nhân viên bảo an của ông ở đây rất kỳ quái. Lúc đó khi có người dẫn người tới vây đánh chúng tôi. Nhân viên bảo an không tới giải quyết mâu thuẫn, cũng không báo cảnh sát. Chỉ đứng ngoài nhìn xem".
"Khi bạn của tôi bị mấy tên lưu manh đánh ngã, bọn họ lại chạy ra nói chúng tôi gây sự, nói muốn cảnh sát xử lý việc này. Chuyện gì đây? Chẳng lẽ coi thường chúng tôi thế ư? Hay là mấy tên lưu manh đó cũng là bạn của ông?"
"Tôi không biết chuyện này" Vương Khải đau khổ nói.
Hắn quay đầu gọi: "Lý Minh, lăn ra đây".
"Vương Tổng" Lý Minh nơm nớp lo sợ đi tới. Sau khi hắn biết thân phận của những người này hắn nơm mớp lo sợ phải nhận kết cục xấu.
"Vị tiểu thư này nói đúng không?" Vương Khải chỉ vào Vương Cửu Cửu hỏi.
Lý Minh định chối phắt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vương Khải hắn vội vàng thừa nhận: "Đúng vậy, lúc đó…".
"Anh không biết tôi có thể cho đóng cửa Cành Cọ Vàng không?" Vương Cửu Cửu cười nhạt nói.
Ba!
Vương Khải tát Lý Minh một cái rồi mắng: "Không có tiền đồ gì cả. Ra ngoài làm ăn, khách hàng là tương lai của mình. Tại sao mày lại thiên vị?"
"Xin lỗi đại ca. người đánh nhau là bạn em" Lý Minh miễn cưỡng thừa nhận. Hắn biết những chuyện như này phải có người đứng ra nhận tội thay người khác. Nếu đại ca tìm hắn, vậy chỉ có hắn gánh vác trách nhiệm. Hắn hy vọng sau này đại ca sẽ bồi thường cho hắn.
"Bạn bè? Bởi vì nó là bạn của mày mày để mặc nó muốn làm gì thì làm ư? Sao tao lại có loại nhân viên chó chết như mày? Lập tức thu dọn đồ cút đi cho tao. Đừng để tao thấy mặt mày nữa" Vương Khải ra vẻ chán ngán nói.
"Dạ, dạ. Cám ơn đại ca. Cám ơn đại ca. Bây giờ em đi. Bây giờ em đi" Lý Minh liên tục gật đầu rồi hắn xoay người chạy ra ngoài.
Lúc này Vương Khải mới quay nhìn Trương Nghi Y. Hắn cười nói: "Thật sự xin lỗi. Không ngờ chúng giở trò. Chuyện này do tôi tuyển người không tốt, lỗi của tôi. Phu nhân muốn xử lý chuyện này thế nào, Vương Khải tôi nhất định làm theo, không thắc mắc gi hết".
"Được rồi, được rồi" Trương Nghi Y khoát tay nói: "Khổ nhục kế diễn rất đạt. Cái bạt tay cũng rất thật. So với trên TV diễn xuất còn hay hơn nhiều. Tôi đứng xem cũng đã hả giận. Chuyện này tới đây coi như chấm dứt".
"Sao lại nói thế? Phu nhân cứ cho một địa chỉ lát nữa tôi sẽ đem xe đến tặng. Dù gì chuyện này cũng là lỗi của tôi. Tôi thấy một chiếc Ferrari rất thích hợp với phong cách của tiểu thư" Vương Khải cười tươi như hoa nói.
"Không cần. Tiểu Cửu nhà tôi không có phúc phận đó, ra ngoài đi taxi đã rất lãng phí rồi. Tôi không dám để nó lái chiếc xe thể thao thời thượng như thế. Hơn nữa tôi là mẹ nó cũng chưa từng lái cái xe đó"..
"Ha, ha. Không sao. Tôi sẽ cho người mang tới tặng hai cái. Phu nhân……".
"Nói xong chưa? Tôi đã nói không là không. Anh còn gọi tôi là phu nhân thì đừng trách tôi. Phu nhân cái rắm….. tôi đã già vậy sao?" Trương Nghi Y chỉ vào mặt Vương Khải, mắng hắn.
"Hề hề. Xin lỗi. Lỡ lời. Thật sự lỡ lời. Phu nhân……. Tiểu thư còn rất trẻ, lại xinh đẹp" Vương Khải biết hắn không thể đắc tội với người phụ nữ này, hắn chỉ còn biết cười xoa dịu.
"Cửu Cửu. Chúng ta đi" Trương Nghi Y cầm cái xách nhỏ, nhẹ nhàng nói.
/1521
|