Có lẽ bản tính của mỗi người đàn ông đã ăn sâu vào máu. Có lẽ tình ý của Tần Lạc với cô gái này nổi lên hoặc bản tính kiêu ngạo của hắn bị tổn thương. Tần Lạc quyết định hôm này hắn phải bước qua cánh cổng này.
Vì vậy dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô gái lạnh băng, Tần Lạc móc túi lấy chìa khóa, tự mở cánh cửa sắt.
"Tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Cô gái lạnh như núi băng hỏi.
"Ông của cô đưa cho tôi" Tần Lạc cười nói.
"Tại sao ông tôi lại đưa chìa khóa cho anh? Anh là ai?"
"Tôi nói rồi tôi là Tần Lạc. Còn lý do tại sao ông cô đưa chìa khóa cho tôi thì tôi không cần phải nói" Tần Lạc vừa nói vừa đi vào trong nhà.
"Đứng lại. Anh còn dám tiến vào, tôi sẽ báo cảnh sát" Cô gái hét lên.
"Tùy cô. Nhưng trước khi cô gọi cảnh sát, cô hãy gọi điện thoại cho ông cô đã" Tần Lạc nhún vai ra vẻ bất cần. Trong chiếc áo trường bào màu đen, hắn trông có vẻ phong lưu.
"Chờ đấy" Cô gái lạnh băng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi nàng chạy vội vào phòng khách.
Hiển nhiên nàng muốn gọi điện thoại hỏi ông của mình.
Dựa vào kinh nghiệm truyền lại của người Trung Quốc, những phụ nữ có vòng ngực lớn như nàng chắc chắn sẽ sinh con trai.
Tần Lạc nhìn kiều đồn khêu gợi của cô gái lạnh băng lắc lắc khi nàng chạy vào nhà hắn thầm nghĩ nàng sẽ là một người vợ lý tưởng.
Tần Lạc đi vào phòng khách. Cô gái đang nói chuyện điện thoại với Lâm Thanh Nguyên.
Hình như nàng không hài lòng với câu trả lời nhận được, gương mặt nàg càng trở nên băng giá, nàng nhìn Tần Lạc chằm chằm như muốn lột da hắn.
"Thế nào? Tôi không lừa cô chứ?" Tần Lạc cười hỏi: "Phòng của tôi ở đâu?"
"Tự tìm đi".
"Vậy nếu tôi vào nhầm phòng, nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì sao?" Tần Lạc tủm tỉm cười hỏi nàng.
"Thì tôi sẽ móc mắt anh ra" Cô gái tức giận nói: "Tầng hai, phòng thứ nhất bên trái".
"Cám ơn. Như vậy tôi sẽ không tìm lầm phòng nữa".
Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi đi ra ngoài.
Tần Lạc nhìn dáng lưng cô gái, trầm tư suy nghĩ.
Cô gái này có bệnh!
Sau khi tìm được phòng của mình trên tầng hai, Tần Lạc liền cởi quần áo, đi vào phòng vệ sinh.
Khi đang tắm rửa Tần Lạc chợt nhớ ra một chuyện phiền toái, hắn không có quần áo sạch để thay.
Cái áo bào màu đen không mặc được nữa. Hôm qua khi cứu chữa cho đám trẻ, hắn ra rất nhiều mồ hôi, quần áo ẩm ướt, còn bốc mùi nữa.
Nhưng lần này hắn rời nhà không mang theo hành lý, quần áo để thay giặt cũng không mang. Tóm lại hắn không thể quấn khăn bông quanh người đi ra ngoài?
Nói giỡn thế thôi. Hắn không phải là người tùy tiện.
Mặc kệ bọt xà phòng dính đầy trên người, Tần Lạc chạy ra ngoài lục lọi ngăn tủ xem có tìm được gì đó mặc vào người.
May mắn Tần Lạc tìm được một cái áo choàng tắm trong tủ quần áo.
Không may đó lại là cái áo của phụ nữ.
Cái áo choàng tơ lụa, màu hồng nhạt rộng thùng thình. Trên vai áo còn thêu hoa văn. Sau khi Tần Lạc mặc vào hắn còn ngửi thấy mùi nước hoa.
Tần Lạc hiểu ra cô gái lạnh băng đó không hảo tâm. Nàng đã sắp đặt hắn vào phòng phụ nữ. vì người hắn đầy mồ hôi nên hắn muốn tắm rửa ngay, không cẩn thận kiểm tra.
Vậy bây giờ hắn phải làm gì?
Cái áo choàng tắm này không mặc được. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, cả đời hắn cũng không ngẩng đầu lên được.
Không mặc, chẳng lẽ để thân thể lõa lồ đi ra ngoài?
Tần Lạc chạy đến bên cửa sổ. Hắn muốn nhờ cô gái tìm giúp quần áo cho hắn. Không ngờ nàng không còn ở trong sân nữa.
Không sao được Tần Lạc đành quấn khăn tắm che các bộ phận cơ bản trên cơ thể. Hắn lặng lẽ hé cửa nhìn, sau khi thấy hành lang không có ai hắn liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Hắn muốn chạy đi tìm phòng của Lâm Thanh Nguyên, tìm quần áo mặc tạm.
Tần Lạc trong tình trạng gần như lõa thể chạy được nửa đường thì sau hắn vang lên tiếng mở cửa.
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái lạnh băng đang trừng mắt nhìn hắn.
"Anh muốn làm gì?" Cô gái lạnh băng hỏi.
"Tôi không làm gì" Tần Lạc đau khổ nói.
"Vậy anh đang làm gì đây?"
"Tôi tìm quần áo".
Cô gái bĩu môi, mỉa mai nói: "Không ngờ anh thích ở trần chạy ra ngoài".
Tần Lạc nổi giận thầm nghĩ: Tôi rơi vào cảnh này chính là do cô giở trò quỷ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|