Cuối cùng Thái Liên cũng buông cánh tay phải xuống. Trong thời gian giơ trên không trung, Thái Liên có một cảm giác rất mãnh liệt. Đó là cái tay kia không phải của gã, nó là của người khác. Ít nhất nó chỉ có thể nghe theo chỉ lệnh của người khác thì mới hành động.
Sau khi bỏ cánh tay xuống, suy nghĩ của Thái Liên cũng nhạy bén trở lại, thân thể gã không còn cứng nhắc nữa.
Nghe thấy Vương Cửu Cửu mỉa mai nói vậy, Thái Liên cười nhạt nói: "Đó là Thái Tử không thích chấp nhặt với phụ nữ. Ngươi đừng có được thể khoe mẽ".
Binh!
Vương Cửu Cửu vung tay tát đúng vào mặt Thái Liên. Trên gương mặt béo nộn giống như mì vằn thắn lên men, trắng nhạt của Thái Liên có in hình bàn tay rõ ràng màu tím đỏ.
Thái Liên ngây người như mộng.
Trịnh Tồn Cảnh ngây người như mộng.
Tần Lạc cũng ngây người như mộng.
Tất cả mọi người đều ngây người như mộng.
Bà cô này sao lại gây náo loạn như này? Nói đánh là có thể đánh sao? Ít nhất cũng phải lên tiếng cảnh báo trước chứ?
"Là ông nói các ông sẽ không chấp nhặt với một cô gái" Vương Cửu Cửu cười hì hì nói. "Tôi đã đánh xong má trái của ông, tôi có cần phải đánh tiếp má phải của ông nữa không?"
"Vương Cửu Cửu, con mẹ mày" Rốt cuộc Thái Liên đã lên tiếng. Lần này gã đã thực sự quên cái gì là công tử, Thái Tử, Vương tử, tiểu tử vân vân. Gã hoàn toàn dựa vào bản năng của mình để làm việc.
Thái Liên giận dữ gầm lên một tiếng sau đó gã vung tay đánh mạnh vào mặt Vương Cửu Cửu. Cái gì mà là Tiểu công chúa Vương gia, trước tiên phải đánh cho nó một trận rồi hẵng tính.
Tần Lạc động thủ.
Thân hình Tần Lạc nhoáng lên, thoáng cái gã đã xuất hiện trước mặt Vương Cửu Cửu. Hắn che khuất thân thể Vương Cửu Cửu ở phía sau mình. Một tay Tần Lạc vung lên đỡ quả đấm của Thái Liên, một tay còn lại của hắn nắm thành quả đấm đánh thẳng vào ngực của Thái Liên.
Thân hình béo mập của Thái Liên lùi lại sau ba bước.
Thế nhưng đây không phải là do Thái Liên bị Tần Lạc đánh lui lại sau mà có người ở phía sau ra tay mạnh mẽ kéo gã lùi lại. Thân thể mập mạp của gã bị kéo giật mạnh về sau, tránh cho gã khỏi dính một đòn tấn công nhanh như chớp của Tần Lạc.
Lúc này Thái Tử vẫn đứng yên ở vị trí lúc trước của mình.
Anh ta không ra tay. Hai tay anh ta vẫn chắp sau lưng, dáng người thẳng cao đứng đó, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc không tiếp tục tấn công nữa. Hắn kinh ngạc đứng nhìn Thái Tử.
Tần Lạc thực sự không ngờ một gã thanh niên thoạt nhìn thân thể yếu ớt như một thư sinh đó lại có thân thủ bất phàm. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|