"Em là nữ nhân của anh."
Như là tuyên ngôn của binh sĩ anh dũng đối với lô-cốt, như là tuyên ngôn của kiếm khách cao minh đối với thắng lợi, như là tuyên ngôn của tướng quân uy vũ đối với tù binh.
Tuyên ngôn này không thể so sánh cùng câu nói "Ta tới, ta nhìn thấy, ta chinh phục" kia của Cersar đại đế, nhưng lại có một hồi cuồng vọng cùng khí phách khác.
Tiểu thụ nam Tần Lạc tại trên sinh hoạt tình cảnh cực kỳ bị động thậm chí có chút yếu đuối, khó được một lần biểu lộ tiếng lòng mình thẳng thắn như vậy, thành khẩn như vậy, tràn đầy bá đạo không thêm che dấu như vậy. Điều này làm cho Lệ Khuynh Thành lập tức cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy được thể xác và tinh thần vui mừng, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Nữ nhân rất khó cự tuyệt lời ngon tiếng ngọt của người tình. Lệ Khuynh Thành cũng không ngoại lệ.
"Nếu anh sớm nói những lời này với em, có lẽ cao triều sẽ đến nhanh hơn một chút. ." Lệ Khuynh Thành nheo lại con mắt cười, nói.
Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành, nói: "Trước kia em là của chính mình, anh không có quyền can thiệp. Nhưng bây giờ em là của anh, anh có quyền biết gánh nặng trong lòng của em. Nam nhân có trách nhiệm vì nữ nhân của mình mà gánh vác một ít chuyện."
Lệ Khuynh Thành cười híp mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Tiểu nam nhân, anh dùng loại ngữ khí này nói chuyện với em, thật sự là mê chết người . ---- chúng ta lại làm một lần đi?"
"… "
Tần Lạc có chút tức giận giơ tay nắm lấy bộ ngực của Lệ Khuynh Thành, dung sức nắn bóp, nói: "Rốt cuộc em sợ cái gì?"
Tuy rằng cảm giác được đau đớn truyền tới từ bộ ngực, nhưng là Lệ Khuynh Thành lại không thèm để ý tới chút nào, ngược lại như là cổ vũ nói với Tần Lạc: "Bóp đi. Dùng sức bóp đi. Dù sao nó là của anh--- bóp không tốt chính là không biết chơi." Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|