Cô gái dùng tên giả là Hilton kia đi ra nhà bảo tàng, sau đó lên một chiếc xe mài đen, toàn bộ cửa đều bị rèm đen che kín.
"Phu nhân, chúng ta không cần phải tiếp xúc cùng hắn. Như vậy sẽ làm tăng khó khăn của kế hoạch Đồ Long." Người đàn ông anh tuấn ngồi ở khoang lái mặt không chút thay đổi nói."Hơn nữa, tổ chức cũng sẽ không cho phép một Ngũ Tinh Chấp Sự Quan cùng nhân vật mục tiêut trở thành "bạn"."
"Tôi muốn làm như vậy. Vậy thì có làm sao?" Nữ nhân kia thu hồi vẻ tao nhã hòa khí vừa rồi, như là một người khác, trở nên vênh váo hung hăng lên.
"Nếu khiến cho nhân vật mục tiêu nghi ngờ, bọn hắn trái lại sẽ điều tra thân phận chúng ta."
"Bọn hắn có thể điều tra ra cái gì sao?" Nữ nhân hỏi lại.
"Có thể. Chỉ là cũng không phải bọn hắn cần có."
"Như vậy là đủ rồi." Nữ nhân nói ."Chúng ta thu thập các tư liệu chùng hình ảnh có iên quan tới hắn, chỉ là, anh không phát hiện sao? Mỗi một lần chúng ta nghiên cứu đều là sai lầm. Tôi muốn tới gần, mau chân đến xem hắn rốt cuộc là dạng người gì. So sánh với mà nói, tôi càng ưa thích nữ nhân bên cạnh hắn hơn. "
"Tình báo cùng tư liệu đều không sai. Chỉ là —— sự tồn tại của hắn là sai lầm." Người đàn ông nói ."Hắn quả thật đã cho chúng ta rất nhiều lần "kinh hỉ", cũng mang đến rất nhiều phiền toái ---- kế hoạch Đồ Long, cũng chính là bởi vậy mà sinh ra. Làm trợ thủ cho phu nhân, tôi có nghĩa vụ hoàn thiện kế hoạch của phu nhân. ---- hơn nữa, nhắc nhở phu nhân chế định kế hoạch tránh bại lộ."
Nữ nhân cười lạnh, nói: "Trong tổ chức chỉ có hai Ngũ Trinh Chấp Sự Quan, lại có vô số trợ thủ phục vụ Chấp Sự Quan--- tôi có thể đổi anh đi. Anh chính là không có quyền lợi bình đẳng. Cho nên, việc anh cần phải làm, chính là ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh. ---- anh không cần ở bày đặt cái trị tuệ nhỏ bé đáng thương của anh trước mặt tôi, nó cũng không có được tác dụng gì đối với thảnh công của chúng ta. Tôi bảo anh làm cái gì, thì anh làm cái đó. Như vậy là đủ rồi. Đới Phổ, anh phải làm, là một chấp hành nhiệm vụ một cách máy móc."
Dừng lại một chút, nữ nhân bổ sung nói : "Chưa kể thứ này, anh cũng không am hiểu."
"…" Bị thủ trưởng chỉ trích như vậy, việc người đàn ông có thể làm chỉ có là trầm mặc.
"Nhớ kỹ." Nữ nhân nói ."Chỉ số háo sắc 90. Chỉ số quyết đoán 60. Chỉ số thân thể yếu ớt 50. Chỉ số thông minh 60. Chỉ số mức độ kiên nghị 80. Chỉ số tự tin 90. Một đối thủ thực sự rất thú vị. Số liều các chỉ số cùng lão quái vật Châu Âu kia rất giống nhau."
Người đàn ông nhanh chóng lấy ra cặp văn kiện mang theo bên mình, ghi chép lại một loạt những con số này.
Trầm mặc trong chốc lát, người đàn ông nói : "Chúng ta có tình báo nói rằng, các thương nhân của Paris không kìm nén được."
"Bọn hắn rốt cục muốn hành động?" Nữ nhân cười lạnh."Trước kia, người khác đều là con rối trong tay bọn họ . Lần này bị một người Trung Quốc trêu đùa, bọn hắn nhất định sẽ cảm thấy nhục nhã sâu sắc đi? Hơn nữa, người Trung Quông đã động tới lợi ích căn bẳn của bọn hắn. Vì tiền, chuyện gì bọn hắn cũng đều có thể làm ra được."
"Chúng ta có phải làm chút chuyện gì hay không?" Nam nhân hỏi.
"Không cần. Để cho Anair toàn quyền phụ trách. Hắn biết khi nào thì theo vào, khi nào thì lui lại."
"Rõ, phu nhân."
"Còn có, đặt vé máy bay ngày mai đi Trung Quốc." Nữ nhân nói .
"Phu nhân, có lẽ chúng ta không cần đi Trung Quốc."
"Không có có lẽ. Hắn không chết được." Nữ nhân kiên định nói.
————
————
Sau khi vui chơi thoả thích ở viện bảo tàng cho tới trưa, cho dù là tên gia hỏa Tần Lạc không có bao nhiêu tế bào nghệ thuật này cũng bị các đồ vật được cất giữ ở bên trong làm cho rung động sâu sắc. Chỉ là khi bọn hắn chứng kiến bên trong đại đa số đều là tác phẩm đoạt lấy tới từ nước ngoài, trong đó có không ít là bảo vật của Trung Quốc, trong lòng có chút rất không thoải mái.
Thời điểm có được thì không biết quý trọng, đợi cho mất đi rồi mới hối hận không kịp. Có rất nhiều đồ vật mất đi dễ dàng, muốn tìm lại trở về, liền phi thường khó khăn.
Nhớ tới điềunày, Tần Lạc càng thêm kiên định lòng tin của chính mình.
Cho dù là ngu ngốc, cũng phải làm một kẻ ngu ngốc có thể làm cho người ta ghi nhớ, có thể làm cho người ta khâm phục, làm cho người ta không dám khinh thị .
Buổi chiều, ba người bọn họ lại đi Khải Hoàn Môn, cung điện Versailles cùng chờ mấy chỗ danh thắng khác. Đặc biệt khi tới đường Hương Tạ Lệ Xá, đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng cùng các vật phẩm trang sức xinh đẹp ở bên trong làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
"Các em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm chiều đi." Tần Lạc cười nhắc nhở nói.
Tần Lạc cảm thấy, cùng nữ nhân đi dạo phố so với xem bệnh cho hai mươi người bệnh còn muốn vất vả hơn. Nếu là cùng hai nữ nhân ra ngoài, hơn nữa nữ nhân cũng đều là có quan hệ than mật nhất cùng mình, vậy phần vất vả kia là phải tính là gấp đôi.
"Anh phải mời em cùng Lệ tỷ tỷ ăn vịt nướng cùng trứng cá muối." Vương Cửu Cửu cười nói.
"Tự nhiên là Tần Lạc mời khách." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: "Hắn là ông chủ của chúng ta."
"Bay trên trời, boi trong trong nước, ẩn trong đất lớn lên, các em muốn ăn cái gì đều được. Chỉ cần nước Pháp có. Như vậy được chứ?" Tần Lạc cười khổ.
Hai nàng liếc nhau, Lệ Khuynh Thành bĩu môi nói: "Bộ dáng tài đại khí thô (nhiều tiền), làm như hai chúng ta là tiểu tình nhân của anh vậy."
Lúc Lệ Khuynh Thành nói những lời này, một mực cẩn thận lưu ý vẻ mặt của Vương Cửu Cửu.
Nàng muốn xem một chút, tại sau khi nàng biết quan hệ của Tần Lạc cùng với mình, thái độ của nàng đối với Tần Lạc là cái dạng gì.
Đáng tiếc, Vương Cửu Cửu chỉ là cười a a nhìn mình, trên mặt không có biểu lộ các cảm xúc gì khác thường .
Là không cần, hay là che dấu quá sâu?
Lệ Khuynh Thành nhìn thấy Tần Lạc ngây ngô đứng bên người, không khỏi có chút đồng tình. Có được một đám hồng nhan tri kỷ như vậy, thật không biết là phúc hay là họa.
Qua Nhĩ nhận được tin tức, đã chuẩn bị tốt xe ở bên ngoài. Thân phận của Đại Đầu quá mức mẫn cảm cùng bí mật, mặc dù là những người như Triệu Tử Long, Trương Bác cũng không nên biết. Cho nên, hắn vẫn một mực từ chỗ tối bảo hộ Tần Lạc. Nếu như không có việc cần, bình thường là sẽ không lộ diện trước mặt người khác.
Trong ba người, còn có hai người là người bệnh. Tại dưới sự trợ giúp của Qua Nhĩ, đem Lệ Khuynh Thành cả người cùng xe lăn nâng lên xe, Tần Lạc cười nói: "Qua Nhĩ, đến quán cơm Tây lần trước chúng ta đi qua.Hai vị nữ sĩ muốn ăn cơm Tây."
Qua Nhĩ trầm mặc gật đầu. Sau đó thành thạo khởi động xe. Đối với một gã thành viên đặc chiến tinh anh mà nói, có thể ghi nhớ rõ ràng hoàn cảnh từng con đường trên đường đã đi qua là một chuyện phi thường quan trọng.
Ít nhất, có thể nâng cao hơn ba mươi phần trăm cơ hội sống sót. Nếu là ở trong rừng rậm núi sâu, loại chỉ số sinh tồn này còn có thể đề cao từ 50% tới 60%.
Sau khi bọn hắn lái xe đi ra ngoài không lâu, một chiếc xe thể thao SUV màu đen cũng đi theo khởi động lên, từ rất xa, ở một cái khoảng cách cũng đủ an toàn để không bị đối phương phát hiện đi theo phía sau xe của bọn hăn.
Di động trong túi Qua Nhĩ vang lên.
Sauk hi hắn tiếp nhận điện thoại, không có quay đầu lại, mà là nói với Tần Lạc nói: "Mọi người hình như là chưa có đi tới cầu Alexandre III xem qua đi?"
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tần Lạc ánh mắt nghi hoặc nhìn Qua Nhĩ. Hắn biết, nếu như không có cái tình huống gì đặc biệt gì mà nói, một gã bảo tiêu như Qua Nhĩ là sẽ không dễ dàng thay đổi hành trình của mình.
"Không được. Chúng ta muốn đi ăn cơm . Một cây cầu có cái gì đẹp chứ? Tôi ghét nhất đó là đi qua cầu vượt ở Bắc Kinh. Mỗi lần lái xe đều làm cho đầu óc người ta quay cuồng choáng váng." Vương Cửu Cửu nói.
Lệ Khuynh Thành cũng là tỏ vẻ cảnh giác, quay đầu nhìn nhìn phía sau, ngọn đèn lóe ra, một hang xe dài. Tất cả đều thật bình thường. Thật sự không nhìn thấy có nguy hiểm gì.
"Có người hy vọng chúng ta đi tới bên kia nói chuyện." Qua Nhĩ nói."Đồng bạn của tôi cũng là có ý tứ này."
"Đại Đầu biết việc này?" Tần Lạc nói."Vậy nghe Đại Đầu đi. Hãy đi dạo trước đi.Thời gian ăn cơm lui chậm lại về sau một chút."
Qua Nhĩ không có đem xe trực tiếp chạy đến cầu, mặc dù là buổi tối, chỗ nào cũng có thể sẽ có du khách xuất hiện.
Hắn dừng xe lại một chỗ hẻo lánh của bờ sông Seine, từ vị trí này có thể nhìn thấy hình dáng từ rất xa của cây cầu lớn.
Sưu!
Một đoàn ánh sáng đèn phá chiếu tới, có khác một chiếc xe màu đen khác lại đây. Hiển nhiên, đây không phải xe của Đại Đầu sử dụng theo ở phía sau.
Két!
Xe ngừng lại, bên trong lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Hai chiếc xe liền cứ yên tình đối đầu đối diện như vậy, hoặc là nói, là người ở bên trong hai chiếc xe giằng co từ xa.
Bởi vì song phương đều không tắt đèn, cho nên tất cả mọi người đều bị ánh sáng chói mắt quấy nhiễu, căn bản là không có biện pháp chứng kiến bên trong xe đối phương là những thứ gì.
Sưu!
Đèn xe của đối phương chợt đột nhiên tắt lịm, xe bỗng tối đen như là một phần mộ lồi lên ở nơi hoang dã .
Qua Nhĩ thò tay vào ngực, lấy ra một thanh chủy thủ. Hắn không mang theo giấy phép sử dụng súng, ở Paris là không thể dùng súng. Không cẩn thận bị cảnh sát bắt được, ngược lại có rất nhiều phiền toái không cần thiết.
"Các cô không cần xuống xe." Qua Nhĩ nói.
"Các em không cần xuống xe." Tần Lạc nói, sau đó lặng yên không một tiếng động đẩy ra một cánh cửa khác của xe ra, từ một mặt bên đi ra ngoài.
Hắn biết đây là một chiêu "Úng trung tróc miết" của Đại Đầu đánh tới, hắn muốn cùng Qua Nhĩ tiền hậu giáp kích đem người đang theo dõi lưu lại, lấy cái này để kiểm tra rõ ràng thân phận cùng mục đích của hắn.
Qua Nhĩ là bảo tiêu mà Bộ Trưởng Thái Công Dân đích than lựa chọn cho Tần Lạc, Đại Đầu là thành viên Long Tức, thiên phú cùng nỗ lực của hắn làm cho Ly cùng quân sư đem nhìn vào trong mắ. Một tổ hợp như vậy, còn có đối thủ nào không thể bắt giữ?
Chỉ là, trong long Tần Lạc vẫn là có chút cảm giác bất an. Hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, có lẽ, mấy ngày tại Paris thật sự là rất rung chuyển chút đi.
Loảng xoảng!
Cửa xe USB màu đen bị người đẩy ra, một cái bóng đen khổng lồ từ trong xe đi ra.
Hắn dừng lại tại chỗ một chút, liền đi bước một hướng thân thể đi tới Qua Nhĩ đang có vẻ mặt đề phòng.
Loảng xoảng
Loảng xoảng! Nguồn truyện:
/1521
|