Sau khi nói xong câu này thì Ly liền cảm thấy hối hận.
Cho dù tình trường của nàng không được phong phú nhưng nàng cũng tự biết giọng điệu câu nói vừa rồi của mình rất có vấn đề.
Đúng là khi nàng ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ cũng rất nhớ Tần Lạc.
Vì dù sao thì ngoại trừ nghĩa phụ và những người trong Long Tức ra thì đây là "người" nàng tiếp xúc đầu tiên.
Mặc dù Tần Lạc là một người mặt dày hơn người ta một chút, khó coi hơn người ta một chút, dáng vẻ gầy guộc hơn người ta một chút, nhưng nhân phẩm cũng không phải là rất tồi.
Khi hắn cãi nhau với mình thì thật là đáng ghét, lúc đó nàng chỉ muốn phi cho hắn cả đống dao lên người cho hắn biến thành nhím luôn cơ, nhưng khi không có hắn bên cạnh thì Ly lại cảm thấy nhung nhớ những ngày tháng mà nàng và hắn tranh cãi với nhau.
Ít nhất thì lúc đó nàng không hề cảm thấy cô đơn.
Thi hành nhiệm vụ trở về, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Vì nàng lại có thể gặp lại Tần Lạc rồi.
Tất nhiên là Ly sẽ không bao giờ thể hiện ra mặt niềm vui sướng hạnh phúc này cả.
Nhưng, khi nàng trở về thì thấy tình hình có gì đó không ổn.
Từ trước đến giờ không bao giờ để cho người ngoài vào, chỉ giành làm nơi ở cho thành viên của Long Tức, vậy mà giờ đây bên ngoài còn có vệ sĩ, còn làm cho người ta phẫn nộ hơn, đó là trong lầu còn sắp xếp cả người ở nữa. Phải biết là, bất kể là sát thủ hay là bộ đội đặc chủng thì bọn họ đều có tính phòng vệ vô cùng mạnh, bọn họ không bao giờ thích có người không liên quan đi vào thế giới của mình.
Sau khi nàng hỏi rõ tình hình thì biết là có một người phụ nữ ở trong này.
Hơn nữa, người phụ nữ này còn là Tần Lạc đem về nữa.
Trong lòng Ly thấy buồn vô cùng, như có cảm giác thứ đồ quý giá nhất của mình bị người ta cướp mất vậy.
Nàng không biết thế là sao, cũng không biết mình nên làm như thế nào. Lần đầu tiên Ly bị mất ngủ ngay ở chỗ mình quen thuộc nhất.
Cái cảm giác mà chỉ khi nàng thi hành nhiệm vụ, ngày đêm đề phòng người khác đến tấn công mới có.
Nàng từ trên giường đi đến chiếc ghế salon ngồi đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, thức liền một mạch từ đêm đến khi mặt trời mọc.
Suốt thời điểm này, không ăn một miếng cơm cũng không uống một miếng nước và cũng không nói một câu gì.
Thậm chí đến cả một tiếng thở dài cũng không có.
Cho đến khi ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào mặt nàng thì Ly mới hiểu được vì sao mà mình lại buồn đến vậy.
Cô gái đó không phải là người của Long Tức, dựa vào cái gì mà lại có thể vào trong này ở chứ? Ly liền quyết định đuổi cô gái đó ra khỏi đây.
Trong tiểu lầu này chỉ có hai người phụ nữ, một là mình và một là Quân Sư.
Nghĩ vậy, nàng liền bước vào phòng của người phụ nữ kia.
Lúc đó, nàng ta còn đang ngủ say như con nít vậy.
Sắc mặt của nàng ta trắng xanh tiều tụy, chắc chắn là gần đây đã lâm bệnh nặng
Nhưng cho dù là như vậy thì nàng ta vẫn đẹp đến độ khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Ly bỗng nhiên có cảm giác không muốn đánh thức nàng ta dậy.
Tựa như là làm việc như vậy sẽ làm cho nàng cảm thấy có tội lớn vậy.
Nhưng, ngày trước giết người cũng đâu có cảm giác như vậy đâu. Ly có phần nghĩ không ra.
Lần này quay lại đây, nào có rất nhiều vấn đề nghĩ không ra.
Cô gái đó cuối cùng cũng tỉnh dậy, lại còn hỏi mình là ai, mới đầu hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh trở lại.
Biểu hiện khi gặp phải nguy hiểm này tốt hơn một chút so với những người thanh danh hiển hách một phương mà nàng từng giết.
Cô ta cũng giống mình, đó là không thích nói chuyện.
Cô ta cũng giống mình một điểm nữa, đó là rất ngạo mạn.
Sao cô ta chỗ nào cũng giống vậy nhỉ? Không những thế, cô ta còn đẹp hơn mình. Có cô ta rồi, thì cái cảm giác tồn tại của mình gần như là mất hết.
Trong lòng Ly đột nhiên tràn ngập sự hoang mang, sợ hãi. Nhưng lại không biết nỗi sợ hãi này là bắt nguồn từ đâu.
Đểu tại Tần Lạc cả, nếu không phải là hắn thì làm sao lại có cái cảm giác như thế này được chứ? Vì vậy mà vô tình hữu ý, Ly bắt đầu xa lánh dần Tần Lạc.
Chỉ có điều là cô nhóc này đúng là chẳng biết diễn kịch chút nào, vốn dĩ ý của nàng là muốn thể hiện thái độ không tốt hoặc nhìn hắn với con mắt thù hằn.
Nhưng trên thực tế thì những gì nàng thể hiện ra ngoài đều khiến cho người ta cho rằng hai người đang giận dỗi nhau, không chỉ có mỗi một người tinh tế về mặt tình cảm như Tần Lạc phát hiện ra, mà đến mấy người như Tiểu Lý Phi Đao, Hỏa Dược, Đại Đầu cũng cảm nhận thấy điều đó.
Vì vậy mà Tần Lạc vẫn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Ly cho rõ.
Qua bao nhiêu năm đấu tranh với Ly, Tần Lạc đã rút ra được một điều, đó là khi nàng đối mặt với những câu hỏi mà nàng không muốn trả lời thì hai mắt trừng lên, sau đó phi dao một
cách gọn gàng, dứt khoát.
Nhưng, giọng điệu nói chuyện ngày hôm nay của Ly, không khác gì một cô vợ cảm thấy tủi thân vì bị chồng lạnh nhạt.
Điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy giật mình kinh ngạc, Ly làm gì có lúc nào nói chuyện với mọi người với giọng điệu như vậy đâu? Tần Lạc thậm chí quên cả sự thật sờ sờ trước mắt, đó là đầu hắn đang bị Ly kẹp dưới nách, nói: "Gần đây tôi có bận một chút nhưng em cũng là người mà tôi rất quan tâm mà. Tôi không biết em bị thương, nếu mà biết em bị thương thì tôi nhất định sẽ lo lắng trị liệu cho em."
"Tôi không cần." Ly lạnh lùng đáp lại.
Nói vậy nhưng nàng cũng buông lỏng tay ra, trả lại thân thể tự do cho Tần Lạc.
Khi một người phụ nữ nói không cần thì tức là rắt cần.
Về điểm này thì Tần Lạc có kinh nghiệm hơn anh chàng ngầu ngầu Long Vương kia nhiều.
Hắn cười hề hề nói: "Tôi biết là em không cần, nhưng là một bác sỹ y đức đầy mình, đến bạn của mình mà cũng không chữa trị thì rõ là không làm hết chức trách. Người thân của mình mà không chữa trị, thì làm sao có thể chữa trị cho người trong thiên hạ được đây?"
"Ai là người thân của anh?" Ly nhìn Tần Lạc với con mắt hằn học nói.
Mặc dù Ly vẫn dùng giọng điệu và thái độ vô cùng lạnh lùng, hung ác để nói chuyện với Tần Lạc, nhưng Tần Lạc đã thấy thoải mái hơn trước rất nhiều.
Lạnh lùng và hung ác như vậy mới đúng là Ly thực sự chứ không phải như khi trước cứ nói với giọng điệu châm chọc, khiêu khích, mỉa mai, xách mé. Sự hung ác giờ mới là bản tính thực sự của nàng, nó khiến cho người nghe cảm thấy ngọt ngào hết biết.
Còn kiểu hung ác khi trước là do nàng cố tình biểu hiện ra. Nhìn rất giả, vì vậy mà cảm giác khó chịu vô cùng.
"Em...." Tần Lạc cười nói.
Hắn lại một lần nữa giơ tay ra nắm lấy tay Ly, tay hơi nhích lên trên một chút bèn nắm chặt lấy cổ tay Ly, nói: "Để tôi xem tình trạng sức khỏe của em xem sao."
"Không cần phải bắt mạch. Tôi không sao." Ly hất văng tay Tần Lạc ra nói.
"Không sao? Em không bị thương sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
"Tôi bị thương rồi sao?" Ly hỏi lại.
"Thế rốt cuộc là em có bị thương không ?" Tần Lạc bực bội nói.
"Bị thương, nhưng đã được tôi trị khỏi rồi." Ly nói.
Tần Lạc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó tủm tỉm cười nói: "Lần này bị thương ở đâu vậy?"
"______"
"Không sao mà, chúng ta có phải mới phối hợp với nhau lần đầu tiên đâu. Ngực em, lưng em tôi đều nhìn thấy hết cả rồi. Còn có gì để ngượng nữa chứ?" Tần Lạc cười
/1521
|