Bác sĩ thiên tài

Chương 592: Sự giảo hoạt của người Hoa Hạ!

/1521


Đúng vậy. Ly và Đại Đầu, Hỏa Dược, Tiểu Lý Thám Hoa đích thực là đang diễn kịch thôi.

Bọn họ muốn giết người. Còn Tần Lạc muốn cứu người. Do vậy, Jesus không dễ dàng gì mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc sẽ càng thêm cảm kích Tần Lạc

Nhưng, không hiểu sao câu "Tôi đang diễn kịch" từ miệng của Ly lại làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.

"Trình biểu diễn của em thật cao." Tần Lạc khen ngợi "Tôi còn tưởng là em muốn làm thật."

"Bằng không, anh tưởng là bắt được tay của tôi thì tôi không giết được hắn à?" Ly quơ quơ con dao trong tay.

Ừ nhỉ. Nếu như Ly thật muốn giết hắn, thì đã xong một dao rồi, ở đâu nghe lời mình khuyên can nữa?

Tần Lạc đành cười khổ.

Nếu mà để Jesus nghe thấy, chắc chắn hắn phải mắng chửi " Những kẻ Hoa Hạ này thật quá xảo quyệt".

Tiểu Lý Thám Hoa đi tới nói:" Nhưng, anh làm vậy có phải là hơi mạo hiểm không? Thả hổ về rừng, về sau muốn bắt lại thì khó đấy."

"Tôi đã cho hắn uống thuốc độc, chỉ đưa cho hắn thuốc giải độc trong 3 tháng. Nếu 3 tháng hắn không tới tìm tôi, vậy thì hết cách rồi." Tần Lạc liền giải thích.

"Chẳng lẽ hắn không còn cách nào loại trừ độc sao?" Tiểu Lý Thám Hoa nói "Những tên sát thủ này vô cùng giàu có, một trăm nghìn hay một triệu đô la Mỹ mà nói thì cũng chả là vấn đề gì. Bọn chúng hoàn toàn có thể hợp tác với các tập đoàn y dược hàng đầu Âu Mỹ hoặc là sở nghiên cứu."

"Bọn chúng không làm gì được đâu." Tần Lạc lòng đầy tự tin nói.

"Tự tin như vậy à?"

"Giết người tôi không bằng cậu, tìm người cũng không bằng Hòa Thượng. Nhưng cứu người, mọi người đều không thể bằng tôi được. Tôi biết tôi đang làm gì, không cần lo lắng thế." Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Là thế, bất kì một nghành nghề nào cũng có những kẻ đứng đầu. Bọn họ đối với công việc cùa mình thì tràn đầy nhiệt huyết, với năng lực của bản thân càng mười phần tự tin.

Tần Lạc không nghĩ mình là bác sĩ Đông y giỏi nhất trên thế giới này, nhưng hắn tuyệt đối cho rằng bản thân phải là một trong những người đứng đầu.

"Tốt rồi. Anh đã khẳng định vậy. Chúng tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn thôi" Tiểu Lý Thám Hoa nói.

"Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể thu thập tin tức của Jesus." Hòa Thượng nói.

"Cảm ơn các bạn" Tần Lạc rất xúc động. Hắn thực sự cảm thấy vậy, tất cả những người này đều đem lại cho hắn một cảm giác như người một nhà.

"Anh vừa nãy vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, gọi anh cũng không trả lời. Lẽ nào ra ngoài câu cá?" vẻ mặt Tiểu Lý Thám Hoa nghi hoặc nhìn Tần Lạc, rồi hỏi tiếp " Anh làm sao biết hắn sẽ theo dõi anh."

"Cái này....." Tần Lạc len lén liếc nhìn Ly, rồi nói: "Tôi có một số việc cần phải làm, có lẽ là đã không nghe được cậu gọi. Trước đó tôi cũng không rõ là bị Jesus theo dõi..."

"Lần sau, dao của tôi sẽ không phải ở trẽn cửa gỗ đâu." Ly hung dữ trừng mắt nhìn hắn, dậm thật mạnh đôi giày da xuống đất rời đi.

"Dao? Cửa gỗ?" Đám người nghi nghi hoặc hoặc nhìn lại Tần Lạc.

"Là bọn tôi chơi một trò chơi nhỏ." Tần Lạc khó xử giải thích. Hắn cảm giác bản thân phải nhanh chóng rời đi, không thì sẽ bị tên gia hỏa này vặn vẹo hỏi tới hỏi lui cho xem. Tần Lạc cũng phát hiện, bọn họ rất nhạy cảm với chuyện của Ly và bản thân mình

"Tôi phải vào thành phố rồi, ai tiện đường không?"

Ồ.

Mọi người ồ lên một tiếng rồi cũng giải tán

Tiểu Lý Thám Hoa lúc rời đi còn kêu một câu "Anh tìm Ly đi, lúc trước nàng ta đều đưa anh đi đấy thôi?'.

Tìm Ly? Nói thế khác gì mình tự về. Hắn không cách gì bảo đảm giữa đường Ly sẽ không hung hăng ra tay với hắn.

Tần Lạc liền nghĩ, mình nhất định phải học lái xe mới được. Đợi đến khi hết bận ông nội và Mục Nguyệt, hắn phải đi lấy cái bằng.

Xe đến trước núi tất có đường. Không có xe, sao có thể đến trước núi đây?

Lâm Thanh Nguyên ngồi ở trên mép giường đang thì thầm nói chuyện với Tần Tranh.

Hai người thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười rất vui vẻ. Còn Lâm Hoán Khê đang ngồi trên ghế sofa đọc báo. Bối Bối làm bài tập cạnh đó, gặp chỗ nào không hiểu liền quay lại hỏi. Lâm Hoán Khê liền bỏ tờ báo xuống giảng giải rất kĩ.

Ánh nắng màu vàng nhạt ấm cả gian phòng, thời gian tĩnh lặng trôi qua. Cả thế giới bên trong đó làm người ta cảm thấy thật hạnh phúc viên mãn.

Cộc cộc cộc...

Bên ngoải khẽ vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cứ như sợ quấy rầy người bệnh bên trong.

Lâm Hoán Khê vội đặt tờ báo xuống, chạy tới mở cửa phòng.

Đứng trước cửa là một ông lão mặc một chiếc áo truyền thống màu bạch trên đầu tóc cũng màu bạch kim, đôi mắt vẫn còn rất tinh tường, và còn mang theo một nụ cười ấm áp, rất dễ dàng đem lại cho người ta cảm giác thân thiết.

"Xin hỏi..." Lâm Hoán Khê chưa từng gặp qua ông lão này. Nàng cũng không biết ông nội có người bạn nào như vậy, cho nên liền đứng ở trước cửa chưa mời người ta vào được.

"Cô là Lâm Hoán Khê phải không?" Ông lão cười ha ha hỏi.

"Cháu là Lâm Hoán Khê ạ." Lâm Hoán Khê hơi giật mình "Xin hỏi ngài là?"

"Ha ha, tôi là Văn Nhân Đình. Đến thăm lão bằng hữu." Văn Nhân Đình cười rất sảng khoái.

Lâm Hoán Khê ngẩn cả người ra, không ngờ trong bệnh viện này lại muốn gặp ông của nàng.

Nhưng mà, đây cũng không có gì là kì quái. Đây là bệnh viện của gia đình nàng, đã mời bác sĩ nổi tiếng đến đây phẫu thuật cho ông. Lão gia Văn Nhân Đình đến đây thăm hỏi, thực sự là chuyện hết sức bình thường.

"Hoán Khê, mau mời khách vào đi cháu." Giọng của Tần Tranh vang lên.

Nàng ta lúc này mới nghiêng người sang một bên mời Văn Nhân Đình vào, rồi đóng cửa.

Đến giờ nàng mới phát hiện, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ, ba bước một tốp năm bước cũng một đám, xem ra gia tộc Văn Nhân đích xác có chuyện rồi.

Nhìn thấy Văn Nhân Đình tới, Lâm Thanh Nguyên đứng dậy đón tiếp, cười nói : "Nghe qua đại danh của lão ca đã lâu, hôm nay mới được nhìn thấy thật là tam sinh hữu hạnh."

Văn Nhân Đình và Lâm Thanh Nguyên cùng nắm tay nhau, nói "Thanh Nguyên, tôi rất hâm mộ ông có một đứa cháu gái tốt. Cái tên tiểu tử Tần Lạc này, chuyện đầu tiên đến Yến Kinh là chạy ngay đến nhà chúng tôi từ chối hôn ước. Rồi lại đến tìm đứa cháu ông làm vị hôn thê. Ông nói cháu gái của tôi tệ vậy sao?"

"Đều là nhân duyên, nhân duyên cả." Lâm Thanh Nguyên cười đến mức không dừng lại, dường như là Lâm Hoán Khê đã làm cho ông ta nở mày nở mặt.

"Mấy lão già chúng ta không cần phải nói lời khách sáo làm gì. Tôi với Tần Tranh làm bạn đã hơn mấy chục năm rồi. Ông với Tần Tranh lại là thông gia với nhau. Về sau tất cả chúng ta đã là bạn bè rồi."

"Tốt. Vậy tôi sẽ nghe lão ca vậy." Lâm Thanh Nguyên nói.

Văn Nhân Đình đến trước giường bệnh của Tần Tranh, duỗi tay nắm chặt tay Tần Tranh "Tần lão đệ, Ông coi như là đã nhập kinh rồi."

"Không giúp gì được, ngược lại còn làm mọi người thêm phiền phức rồi." Tần Tranh nói.

"Ông nói vậy là sao?" Văn Nhân Đình rất không vui nói "Không phải là vì chúng ta mà ông mới bị thương sao? Tôi đến đây mới ghé qua thăm ông được. Thật là rất đáng hổ thẹn. Ông còn nói những lời này, làm tôi còn mặt mũi nào đứng đây nữa?"

"Nói vậy quá khách khí rồi." Tần Tranh cười cười.

"Đúng rồi. Nói lời khách khí này lại làm quan hệ chúng ta quá xa lạ. Nhưng không nói, trong lòng tôi quá lả bứt rứt. Tôi mắc nợ Tần gia còn chưa đủ nhiều sao? Tôi nợ ông còn chưa hết, lại đến cháu gái tôi nợ cháu trai ông."

Văn Nhân Đình liếc nhìn Lâm Hoán Khê đứng cạnh bên, lo sợ lời của mình sẽ gây hiểu lầm, vội nói : "Mục Nguyệt bị kẻ xấu hãm hại, nếu không có Tần Lạc ra tay giúp đỡ e là bây

giờ đã lành ít dữ nhiều rồi."

"Nó là bác sĩ, trị bệnh cứu người, thiên kinh địa nghĩa." Tần Tranh nói

"Lão đệ, không thể chỉ nói như vậy." Văn Nhân Đình lắc đầu "Nếu 24 năm trước không phải ông ra tay cứu giúp thì..."

Tần Tranh liền ngẳt lời Văn Nhân Đình, nói " Đã qua rồi."

"Chuyện thì đã qua. Nhưng trong lòng tôi thì vẫn chưa." Văn Nhân Đình vỗ vào tim mình "Tích thủy chi ân, tất phải tương báo. Thế mà tôi nhận đại ân, ngược lại không có cơ hội báo đáp, lại hết lần này đến lần khác nợ Tần gia ông. Đây không phải là đạo bạn bè."

"Nếu như tôi năm đó không ra tay chữa bệnh, thì ở chỗ này của tôi cũng rất khó chịu "

Tần Tranh muốn chỉ tay về lông ngực của mình, nhưng không cách nào cử động nổi, cố gắng không được đành thôi vậy.

"Được rồi. Tôi hiểu. Đây càng lại là lí do để tôi báo đáp lão đệ." vẻ mặt Văn Nhân Đình rất thành khẩn.

"Báo đáp thì thôi đi. Có ăn có mặc tôi đã rất thỏa mãn rồi." Tần Tranh nói "Nhiều tiền dễ sinh lười nhác. Không muốn hậu thế Tần gia sau này sinh lười biếng kiêu ngạo."

"Đúng vậy. Vì vậy Tần lão đệ có một đứa cháu ngoan là Tần Lạc." Văn Nhân Đình cảm thán nói. Nếu Tần Lạc là cháu rể mình, như vậy hắn làm gì có bộ dạng khó xử này?

"Bệnh của Mục Nguyệt đã đỡ chưa?" Tần Tranh hỏi.

"Khá hơn rồi." Văn Nhân Đình vốn định nói chuyện Văn Nhân Mục Nguyệt bị Tần Lạc bắt ép bế ôm nhưng như thế lại giống như khoe khoang trước mặt ông cháu Lâm Thanh Nguyên nên tránh đi, nói tiếp "Nhưng còn cần duy trì việc liên tục điều trị, cho nên chắc phải phiền Tần Lạc một thời gian nữa rồi. Hoán Khê cháu không có ý kiến gì chứ?"

"Không có." Lâm Hoán Khê nhẹ nói.

"Hung thủ tìm được rồi?" Tần Tranh hỏi.

"Không có" Văn Nhân Đình nói

"Ài." Tần Tranh thở dài.

"Lão ca làm sao vậy?" Văn Nhân Đình hỏi.

"Thở dài là vì những người kia sao lại không dám buông tay?" Tần Tranh trả lời.

"Đúng. Những kẻ này chính là âm hồn không tiêu tan. 20 năm trước, suýt nữa làm nhà Văn gia tan cửa nát nhà. 20 năm sau lại một lần nữa. Nhưng mà, lần này không để cho bọn chúng thoải mái vậy được. Nế không phản kích bọn chúng, lại tưởng rằng nhà Văn Nhân vĩnh viễn mặc người làm nhục."

"Bứt dây động rừng. Khẽ động liền thương gân động cốt." Tần Tranh nói.

"Không làm không được. Không hại mình, tất bị kẻ khác hại." Văn Nhân Đình nói tiếp "Thật là uất ức cho Mục Nguyệt. Tất cả trọng trách đều đặt trên vai nó. Thật làm khó cho nó."

"Trời giáng trọng trách, phải lao tâm khổ tứ, không cần nghĩ nhiều." Tần Tranh nói tiếp " Năm đó, tình hình của Tần Lạc còn nguy hiểm hơn giờ nhiều, cũng may nó đi từng bước."


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status