Thấy Lâm Hoán Khê mặt như hoa đào, mắt chứa thu thuỷ, lộ vẻ xấu hổ khó xử mà nhìn mình, lại ngồi ngay ngắn bất động một chỗ, Tần Lạc giờ mới hiểu được lòng nàng đang lo lắng những gì.
"Vị trí này rất quan trọng. Nếu như manh châm, có khả năng trúng phải động mạch và tĩnh mạch. Tôi cũng không nắm chắc lắm đâu" Tần Lạc giải thích.
"Cậu biết manh châm?" Lâm Hoán Khê lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng là giáo viên viện Đông y, mặc dù dạy nhân thể miễn dịch học, nhưng có biết một ít kiến thức cơ bản của Đông y.
Gọi là manh châm, tự nhiên là chỉ bịt mắt châm kim. Đối với kỹ xảo, độ mạnh yếu, nắm giữ vị trí châm kim phải đạt mức lô hoả thuần thanh mới được.
Trong giới Đông y, hiểu rõ kỹ xảo manh châm chưa tới mười người. Mà nam nhân tuổi còn trẻ đủ để làm em nàng đang đứng trước mặt nàng, lại nắm giữ môn kỹ xảo này sao?
"Ở nhà chúng tôi, nếu không thể manh châm, thì không thể xuất sư" Tần Lạc cười giải thích. Trong lòng có chút tự hào vì gia tộc mình.
Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc giống như nhìn quái vật, nghĩ thầm, người ta là bậc thầy Đông y chân chính. Nếu mình lại làm mình làm mẩy, không phải là vũ nhục y đức của người ta sao?
Hơn nữa, ánh mắt hắn thẳng thắn thành khẩn, cũng không giống loại đàn ông hèn mọn bỉ ôi lấy làm vẻ vang khi chiếm tiện nghi của con gái. Để hắn châm cứu giúp một chút thì sao chứ?
Lâm Hoán Khê cũng chịu đủ tính cách của bản thân nàng rồi. Biết rõ như vậy là không tốt, nhưng lại không có cách gì để thay đổi.
Vì tính cách của nàng, trong trường nàng hầu như không có bạn bè nào cả.
Nam nhân, nàng không muốn tiếp cận.
Nữ nhân, lại không muốn tiếp cận nàng.
Nàng giống như một con chim cô độc bay lượn một mình, có đôi khi cũng cảm thấy tịch mịch không nơi nương tựa.
"Có thể đợi tôi thay quần áo không?" Lâm Hoán Khê đỏ mặt nói.
"Thay quần áo?" Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê mặt áo ngủ bằng lụa trên người, nói: "Không cần thay. Mặc bộ quần áo này rất thích hợp. Chúng ta làm việc cũng tiện"
"Hay là thay bộ quần áo khác đi" Mặt Lâm Hoán Khê nhanh chóng có thể vắt ra nước.
Nàng dù thế nào cũng không thể nói cho Tần Lạc biết, lúc nãy tắm rửa, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, nên chưa kịp mặc quần lót, chỉ khoác áo ngủ đi ra.
Mặc dù áo ngủ mỏng như sa, nhưng vẫn đủ dài. Người ngoài cũng không nhìn ra manh mối gì. Nhưng nếu để hắn châm vào đùi, vậy sẽ lộ.
Tần Lạc cũng không hiểu vì sao Lâm Hoán Khê lại kiên trì như vậy, thấy nàng lại đề nghị muốn thay quần áo lần nữa, liền gật đầu nói: "Thay quần áo cũng được. Có điều tôi đề nghị, tốt nhất chị nên mặc váy. Như vậy tôi tiện dùng châm. Nếu mặc quần dài, có thể sẽ bất tiện"
"Được rồi" Lâm Hoán Khê đáp ứng. Lén lấy áo lót quần lót sạch trong tủ, chạy vào phòng tắm thay đồ.
Đợi đến khi Lâm Hoán Khê lần nữa đi ra từ phòng tắm, Tần Lạc thấy trên người nàng vẫn mặc áo ngủ màu tím vừa nãy.
Nếu nói có sự thay đổi, thì nhất định là mặc thêm áo ngực, vừa rồi không có cái gì trói buộc bộ ngực đầy đặn cả. Bây giờ thoạt nhìn không còn kinh tâm động phách như vậy nữa, những bộ phận khác không có thay đổi gì.
"Chị không phải muốn thay quần áo à?" Tần Lạc hỏi.
"Thay rồi. Hay là chúng ta bắt đầu liền đi" Lâm Hoán Khê không biết trả lời vấn đề của Tần Lạc như thế nào. Đành phải xụ mặt giả bộ phát tác "Chứng ghét nam"
Không thể không nói, đây là cách ngụy trang rất tốt.
"Được" Tần Lạc nói, sau đó rút kim châm trừ độc, đưa tay kéo vạt áo ngủ của Lâm Hoán Khê lên.
Nói thật, sâu trong tâm linh mỗi người đều có ý niệm xấu xa mãnh liệt.
Cho dù là bóc ngô, hay là cởi quần áo con gái, đều có thể từ đó mà có khoái cảm khác nhau. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc vợ chồng vui vẻ hoặc cãi nhau đều đập bể đồ hoặc có vài người tức giận hoặc vui vẻ sẽ xé giấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|