Đúng lúc này <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> hoạt động trong cơ thể hắn, một luồng khí ôn hòa lan tràn ra khắp cơ thể, khiến cho hắn từ bỏ ý nghĩ ngông cuồng, đại nghịch bất đạo này đi.
Tần Lạc nhìn Trương Nghi Y rồi nói với vẻ mặt thành khẩn: "Không phải là cháu không thèm để ý gì, mà là do Cửu Cửu quá đẹp, quá thông minh, quá xuất sắc, cháu thấy mình không xứng với em ấy."
"Điều đó là hiển nhiên rồi. Cậu cũng không xem xem là ai đã sinh ra nó, có điều cậu cũng được coi là tốt rồi. Mặc dù không đẹp trai bằng anh chàng đầu bếp kia, nhưng đàn ông đẹp trai thì vẫn không thể biến mặt mình thành thẻ tín dụng mà quẹt được, quan trọng vẫn là phải có năng lực, có trách nhiệm, biết quan tâm, chăm sóc cho bạn gái của mình."
"Vâng, cháu sẽ làm vậy." Tần Lạc giả bộ như một kẻ nghe lời đáp.
"Ờ … vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Cô nói cảm thấy kỳ lạ, với trí thông minh của Lạc Sân thì sẽ không bao giờ làm chuyện này."
"À, đúng rồi." Trương Nghi Y gật đầu. "Cậu có ý kiến gì không?"
Tần Lạc thì có ý kiến gì chứ? Mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng không dám nói ra.
"Dạ không ạ. Nhưng chỉ cần bà ta muốn làm việc xấu thì nhất định sẽ để lộ ra sơ hở."
"Ừm, ngày sau cậu phải để ý một chút." Trương Nghi Y nhắc nhở nói. "Cậu phải chú ý tới bà ta một cách thích hợp, nhưng không được phép chú ý một cách thái quá đâu đấy."
"Vì sao ạ?" Tần Lạc không hiểu ý của Trương Nghi Y muốn nói là gì.
"Thế nhỡ cậu nhìn hoa mắt rồi lại thấy bà ta khá đẹp thì làm thế nào?" Trương Nghi Y nói. "Con gái tôi không có ở đây, tôi phải để ý giúp nó một chút chứ."
"……….."
Với sự phối hợp cật lực của Tần Lạc thì bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc mà không thấy vấn đề gì xảy ra.
Trương Nghi Y ngáp dài một tiếng, nói: "Buồn ngủ quá, tôi phải về ngủ đây."
"Để cháu đưa cô về." Tần Lạc trong lòng vui như Tết, hắn quẹt chiếc thẻ tín dụng của mình để trả tiền, nhìn cả hàng chữ dài dằng dặc mà lại không hề cảm thấy đau lòng chút nào.
"Không cần đâu. Có xe đợi tôi ở ngoài kia." Trương Nghi Y nói.
Tần Lạc nghĩ bụng thấy cũng phải. Một người phụ nữ như Trương Nghi Y này ra khỏi cửa thì người của Vương gia làm sao có thể không phái người đi hộ tống được cơ chứ? Nhỡ bà ấy bị người ta ăn hiếp thì sao. Tất nhiên là việc này cũng có thể xảy ra, nhưng với một tần xuất là cực thấp. Còn việc bà ấy đi ăn hiếp người khác thì lại chẳng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Nhưng, vạn nhất xảy ra thì sao?
"Để cháu đưa cô ra xe." Tần Lạc xách đống chiến lợi phẩm là những chiếc túi lớn túi bé ở trên ghế lên nói.
"Đợi một chút." Trương Nghi Y nói.
"Sao vậy ạ?" Tần Lạc hỏi.
Trương Nghi Y tiếp lấy đống túi trong tay Tần Lạc, sau đó chọn ra những bộ đồ lót hoặc hoa hòe sặc sỡ, hoặc rất gợi cảm, nói: "Gửi cho Cửu Cửu mấy bộ đồ này đi. Nó mà nhận được thì chắc sẽ vui lắm đấy."
Tần Lạc đứng ngẩn tò te không biết nói gì.
Hắn lại cứ tưởng tất cả chỗ đồ này đều là Trương Nghi Y mua cho bà hết, trong lòng còn đang đánh giá thấp con mắt thẩm mỹ của người phụ nữ này nữa.
Không ngờ bà ta lại có dụng ý khác, chỗ đồ này đều là mua cho con gái Vương Cửu Cửu của bà.
Thảo nào khi bà thử đồ thì lúc nào cũng đòi gầy một chút, dài một chút, lúc đó Tần Lạc lại cứ nghĩ là bà ta đang muốn tu chỉnh lại vóc dáng của mình, giờ mới biết dụng ý thực sự của bà ta.
"Nó vội vội vàng vàng về đây một chuyến, vậy mà đến nhà còn không về. Một người làm mẹ như tôi nếu nói rằng không khó chịu trong người thì không thật chút nào. Cửu Cửu lớn rồi, nó có lựa chọn của mình. Mặc dù tôi cho rằng lựa chọn của nó chưa hẳn đã đúng, nhưng nếu nó đã muốn thế thì tôi chỉ có thể ủng hộ nó mà thôi."
"Nó quá khổ rồi. Con gái một thân một mình đến phương nam luyện tập cũng rất đáng thương. Chúng ta không giúp được gì cho nó, và nó cũng không cần chúng ta giúp gì, cậu đối xử với nó tốt một chút. Đừng để nó cảm thấy tủi thân."
Nghĩ đến con gái mình thì giọng nói Trương Nghi Y lại có phần thương cảm. Bà dùng khăn giấy lau đi những giọt lệ chực trào ra nơi khóe mắt, nói: "Chỉ cần cậu không làm con gái tôi phải tủi thân, thì tôi sẽ không để cậu phải chịu bất kỳ oan ức gì ở cái đất Yến Kinh này cả."
"Cháu sẽ đối xử với em ấy thật tốt." Tần Lạc nói với giọng cam đoan.
Trương Nghi Y xách mấy chiếc túi rời khỏi đó rồi thì Tần Lạc mới cảm thấy mấy túi đồ trên tay mình nặng khủng khiếp.
"Cửu Cửu." Tần Lạc dịu dàng gọi tên Vương Cửu Cửu.
Tình yêu không chỉ là chuyện của hai người mà còn là chuyện của hai bên gia đình nữa.
Hắn và Vương Cửu Cửu có thể đi tới ngày hôm nay, thì những người trong Vương gia, những người mà thực sự quan tâm đến nàng chắc là cũng đang lo lắng và chúc phúc cho hai người cũng nên?
…………………………..
Một chiếc bàn dài, hai chiếc ghế gỗ.
Hai ly rượu cay, một bàn cờ đánh dở.
Hai ông lão râu tóc bạc phơ ngồi đối diện với nhau, một người tóc dài bồng bềnh, như thể lâu lắm rồi không chải vậy, râu thì xồm xoàm, giống như một con sư tử hiền lành.
Ông lão còn lại thì mặc một bộ đồ thời nhà Đường, chân đi đôi giày vải mũi tròn, mặt mày hiền từ, bộ tóc bạc được chải gọn gàng không sót một sợi.
/1521
|