"Hoàng Đế?"" Tần Lạc ngơ ngác ngước mặt lên suy ngẫm nói: "Cái tên này dường như tôi đã nghe qua ở đâu đó."
"Đồ ngốc." Ly nhếch môi nói khinh bỉ.
Jesus cố tình vờ như không nghe thấy hai người Ly và Tần Lạc đang cắn nhau, mà chỉ hắng giọng giải thích nói: "Tôi chưa gặp Hoàng Đế bao giờ cả, tôi cũng không biết ông ta là người như thế nào. Nhưng ông ấy là một huyền thoại trong giới lính đánh thuê và sát thủ."
"Ông ấy cũng xuất thân từ vai trò lính đánh thuê. Nghe nói ông ấy đã từng một mình giết chết hơn một trăm thành viên vương thất cùng với một ngàn lính tinh anh của một quốc gia châu Phi. Còn bên lính đánh thuê chỉ yêu cầu ông giết một nhân vật quan trọng trong vương thất. Người ta hỏi ông sao ông lại làm vậy, ông ta trả lời rằng do máu của người ta bắn lên người ông làm ông tức giận, nên mới ra tay tàn độc như vậy."
"……." Tần Lạc nghe xong mà sởn hết cả tóc gáy nói: "Ông ta chẳng phải là Hoàng Đế, mà là một thằng biến thái."
"Đúng vậy, ông ấy chính là một thằng biến thái, nhưng lại chẳng có người nào ngăn chặn được tên biến thái này cả. Ông ta sau khi xuất ngũ thì tới châu Âu, và lũng đoạn thị trường cờ bạc cũng như ma túy ở đây, cho tới tận bây giờ ông ta vẫn luôn là ông trùm ở đó. Khi tôi trở về từ châu Âu thì nghe nói ông ta bắt đầu xâm nhập châu Mỹ, tôi nghĩ rằng chiến tích của ông ấy sẽ rất phong phú lẫy lừng."
"Lẽ nào chính phủ lại không làm gì nổi ông ta sao?" Tần Lạc lên tiếng hỏi.
"Làm gì? Ông ta là ai?" Jesus hỏi vặn lại: "Không một ai biết ông ta là ai, cũng không ai biết ông ta ở đâu, làm gì nổi ông ta? Có một viên cảnh sát đi quét sòng bạc của ông ta, kết quả là ngày hôm sau viên cảnh sát này đã bị dìm chết trong bồn tắm, trên người không có bất kỳ một vết thương nào. Trong nhà cũng không hề có dấu tích đột nhập nào cả. Cho đến nay nó vẫn là một vụ kỳ án không thể nào phá nổi."
"Cái này cũng là do cái tên Quỷ Ảnh đó làm phải không?"
"Chúng ta chỉ có thể phán đoán là như vậy." Jesus nói: "Nhưng cũng chẳng có ai có thể chứng minh, bởi vì ông ta giết người không bao giờ để lại dấu vết nào cả."
"Anh đã tiếp xúc với ông ta rồi sao?"
"Đúng vậy." Jesus nói: "Chúng tôi đã từng có một nhiệm vụ xung đột với nhau, ông ta tới gần bên tôi mà tôi chẳng hề phát hiện ra, may mà có Alice đã nhắc nhở tôi."
Alice chính là con chó ngao mặt quỷ của Jesus, Tần Lạc đã lâu lắm rồi chưa gặp lại con chó này.
Jesus nhúng vai ra vẻ phong độ nói: "Nếu không có Alice thì có lẽ tôi đã đi gặp chúa rồi."
"Hứ! Chỉ là một tên vớ vẩn lông đỏ mà thôi, làm gì có chuyện thần kỳ như anh nói." Ly khinh khỉnh nói.
Jesus nghe vậy liền quay qua nhìn Ly nói: "Cô đã gặp Hoàng Đế rồi sao?"
"Tại sao tôi lại phải nói với anh?" Ly chẳng có chút hảo cảm nào với Jesus cả. Nàng ghét nhất người nào lừa đảo nàng. Dĩ nhiên là Tần Lạc thì nàng sẽ sẵn sàng suy nghĩ mà bỏ qua cho.
Jesus chớp chớp mắt nói: "Hoàng Đế không có đối thủ, những người khiêu chiến với ông ấy, một là chết hai là thành tù binh của ông ta. Bát đại chiến tướng đều từng là những người đã khiêu chiến với ông ấy."
Lần này đến cả hai mắt của Ly cũng phải trợn tròn lên.
Hoàng Đế đã cao siêu như vậy rồi, thế mà bây giờ thêm cả bát đại chiến tướng nữa thì không khác gì hổ mọc thêm cánh cả.
Ly ngoài miệng tuy nói Hoàng Đế với giọng điệu khinh thường như vậy, nhưng thực chất trong lòng cô lại có một chút e ngại với Hoàng Đế.
Nàng đã từng giao thủ qua với Hoàng Đế nên đã tự mình trải nghiệm qua cảm giác khủng khiếp này rồi. Lần đó, nếu như không có Quân Sư liều mình cứu mạng, thì e rằng nàng không thể sống sót mà quay về nổi. Còn Quân Sư cũng vì thế mà bị thương nặng, nếu như không có Tần Lạc y thuật cao cường, thì có lẽ Quân Sư cũng ngỏm củ tỏi theo rồi.
Từ đó về sau, người đàn ông với mái tóc rực lửa đó trở thành nỗi ác mộng trong đêm của nàng.
Những người dám đi khiêu chiến với Hoàng Đế mà không chết, thì có thể biết được thân thủ cũng như khả năng của họ khủng khiếp tới nhường nào rồi.
Jesus dĩ nhiên là không thể hiểu nổi trong đầu Ly suy nghĩ cái gì, chỉ thấy Tần Lạc chăm chú lắng nghe mình nói, thì Jesus càng hăng hái chém gió kinh hơn: "Nhưng mà nghe nói ông ta có một lần duy nhất thất bại, đó là thất bại dưới tay của hai cô gái Trung Quốc. Hai người hợp thủ làm ông ta phải lui lại một bước, sau đó bỏ chạy thoát thân."
Khóe môi của Ly nhếch lên một nụ cười chua chát.
Thực ra sự việc thực chất không phải như lời đồn đại là hai người hợp sức tấn công, mà là chỗ ẩn nấp của Ly bị Hoàng Đế phát hiện, Hoàng Đế liền phất một chưởng bổ về phía Ly, Quân Sư thấy vậy liền vội đánh lén phía sau.
Kết quả là Ly thoát thân và Quân Sư thì bị trọng thương.
Nhưng đúng là Quân Sư đã liều mình tấn công làm cho Hoàng Đế phải lùi lại sau một bước.
Mà Hoàng Đế chỉ lui lại một bước thôi, thế mà người ta đã coi đó là thất bại rồi.
Đây không phải là sỉ nhục Hoàng Đế, mà là đã sỉ nhục đối thủ của Hoàng Đế.
"Chúng ta không nhắc tới cái tên Hoàng Đế này nữa." Tần Lạc nói: "Ông ta chẳng có liên quan gì tới ta cả, vấn đề là Quỷ Ảnh sao lại tới Trung Quốc? Tôi và ông ta có liên quan gì tới nhau? Tuy là có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi, nhưng tôi thực sự là không thể nằm trong thực đơn của Quỷ Ảnh hay Hoàng Đế được chứ?"
Tần Lạc suy nghĩ nửa ngày trời rồi mà hắn không thể biết nổi, hắn đã làm gì đắc tội với Quỷ Ảnh mà để ông ta tới tính sổ với hắn cả.
Đến cái bóng hình của ông ta còn chưa nhìn thấy, chứ đừng có nói gì là đắc tội.
"Xuất thân của bát đại chiến tướng đều là lính đánh thuê hoặc sát thủ, ngày thường họ làm việc cho Hoàng Đế, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi họ lại nhận đơn đặt hàng khác để làm việc. Hoàng Đế cũng không hề phản đối bọn họ, mà ngược lại ông ta cho rằng những việc như thế này càng làm tăng thêm độ khát máu trong người bọn họ."
Tần Lạc nghe vậy chỉ biết cười khổ, gặp một thằng biến thái không hề đáng sợ, mà đáng sợ nhất đó là gặp cả một ổ bọn biến thái.
"Nói như vậy thì có người thuê Quỷ Ảnh để hại tôi rồi."
"Rất có khả năng." Jesus nói: "Dĩ nhiên, hiện tại chỉ là nghi ngờ mà thôi, trước khi chúng ta có bằng chứng xác thực, thì chúng ta không thể khẳng định một trăm phần trăm như vậy được."
Tần Lạc nghe vậy quay đầu sang Ly hỏi: "Hoàng Thiên Trọng vẫn là đội trưởng của Long Tức phải không?"
"Hỏi vớ vẩn."
"Có phải em vẫn rất ghét hắn không?"
"…….." Ly trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, xong rồi nghoảnh mặt ra chỗ khác chẳng thèm trả lời tên ngốc này.
Tần Lạc thấy liền cười hề hề nịnh bợ Ly nói: "Nếu em không muốn nhìn thấy bản mặt của hắn, thì dọn đến ở cùng với anh luôn đi, dù sao thì anh ở đây một mình cũng chán, không có chuyện gì thì hai ta còn có thể nói chuyện với nhau."
"Đừng có mơ." Ly nhếch môi khinh bỉ nói.
………………………………
Ninh Toái Toái nằm trên giường đọc một cuốn sách cực hot trên thị trường hiện nay <Đại chiến thổ lộ tình yêu> do mẹ nàng tặng. Còn mẹ nàng Tu Nhân Huệ thì đang ngồi trên ghế sofa gần đó xem ti vi, cả hai đều chăm chú vào cái của mình, chẳng ai làm phiền tới ai cả. Lúc này bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa vọng tới.
"Ai đó?" Tu Nhân Huệ đứng lên rời khỏi chiếc ghế sofa, nhưng hai mắt vẫn dán vào TV hỏi.
"Là cháu ạ." Người bên ngoài cửa đáp.
Tu Nhân Huệ nghe giọng nói này, lập tức căng cứng cả hệ thần kinh của mình, bà vội vả chạy ra mở cửa mỉm cười nói: "Tiểu Tần tới rồi đó hả? Ôi chao ơi, cháu bị gãy xương còn chưa lành, sao lại tới đây làm gì?"
"Không sao đâu ạ, cháu đã đỡ nhiều lắm rồi." Tần Lạc cười đáp: "Cháu tới thăm Toái Toái thế nào."
"Tần đại ca, anh tới rồi à?" Ninh Toái Toái sớm đã nghe lén và nhìn trộm rồi, do vậy mà khi nghe Tần Lạc tới thăm mình, nàng đã vội vã lên tiếng đáp lại như vậy.
"Ừ, em không sao chứ?" Tần Lạc hỏi.
"Em không sao." Ninh Toái Toái đáp: "Tần đại ca, để em tới thăm anh mới đúng chứ, em còn chưa cảm tạ công ơn cứu mạng của anh nữa kia."
"Có đáng gì đâu em." Tần Lạc cười hề hề nói: "Không có anh thì em cũng chẳng bị làm sao đâu."
Ninh Toái Toái chỉ cười cười chứ không hề lên tiếng phản đối. Nhưng nàng biết rất rõ rằng, nếu như không có Tần Lạc che chở cho nàng, thì chắc chắn là nàng không kịp nói lời tạm biệt với cha mẹ mà đã lên tới Thiên Đàn rồi.
Nàng khi đó cũng không biết rõ được chuyện gì đã xảy ra, nếu như nàng cứ đứng như vậy thì chắc chắn sẽ bị cái trần sập vào đầu. Hậu quả ra sao thì chắc chắn chẳng khó để tưởng tượng.
Tu Nhân Huệ đưa tay ra ý bảo cô y tá đưa Tần Lạc tới đây rời khỏi phòng, sau đó bà tự tay pha trà nói: "Tiểu Tần à, cháu đến đúng lúc lắm, cháu ở đây nói chuyện với Toái Toái, cô ra ngoài có chút việc."
"Vâng." Tần Lạc không hiểu Tu Nhân Huệ đang tạo điều kiện tốt cho hắn, mà tưởng là bà đang bận thật, nên đáp lại rất nhanh chóng.
"Toái Toái, con tiếp Tiểu Tần tốt vào nhé." Tu Nhân Huệ nháy mắt ra hiệu với con gái của mình.
"Con biết rồi thưa mẹ." Ninh Toái Toái đỏ mặt đáp lại. Hôm qua Tu Nhân Huệ đã ở lại đây cả đêm, để hai mẹ con tâm sự với nhau.
Không biết như thế nào, mà sau buổi tâm sự này thái độ của Tu Nhân Huệ với Tần Lạc đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bà bây giơ thậm chí còn cổ vũ con gái mình hãy mạnh dạn mà cướp lấy Tần Lạc về tay mình.
Bà trước khi đi ra ngoài nhắn nhủ với Ninh Toái Toái như vậy là có hàm ý bảo nàng hãy nắm bắt cơ hội này mà tấn công Tần Lạc.
Tần Lạc lúc này mới đưa mắt nhìn lên quyển sách trong tay của Ninh Toái Toái cười nói: "<Đại chiến tìm người tình>? Em vẫn thích xem mấy cuốn tiểu thuyết sướt mướt này nhỉ?"
"Tần đại ca, đây không phải là đại chiến tìm người tình." Ninh Toái Toái đỏ mặt nói: "Mà là thổ lộ tình yêu, là một quyển tiểu thuyết về tình yêu, em chỉ đọc qua loa thôi."
Tần Lạc nghe vậy cũng ngượng chín người nói: "Xin lỗi, mắt anh nó nhìn nhầm. Thảo nào anh thấy đầu để tên sách nó kỳ kỳ, thì ra là thổ lộ tình yêu, ha ha ha."
/1521
|