Chương 161: Sắp chết khát đến nơi rồi
Hạ Nhược Vũ tỉnh lại đã là ba ngày sau, nhìn ánh sáng chói loá trên đầu, cô có chút khó chịu nhắm mắt lại, nghiêng đầu nhìn lên dọc theo ống kim trong suốt, trên đó còn treo vài bình thuốc nước.
Cổ họng khô khốc như lửa đốt, khát, cô khát nước quá, mấp máy môi nhưng không nói ra được một chữ nào.
Chuyện gì đây tại sao cơ thể lại nặng như vậy không còn một chút sức lực nào, trí nhớ từ từ hợp lại, cô mới nhớ ra, cô bị Lâm Minh Thư đâm một dao, chẳng trách bả vai đau như vậy.
Nhưng sao trong phòng lại không có ai. “Có… Ai… Ở… Đây… Không…”
Âm thanh mà cô cố gắng phát ra thực chất không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao.
Chính vào lúc Hạ Nhược Vũ cảm thấy mình có thể sẽ là con ma xui xẻo đầu tiên trên thế giới chết vì khát, thì một bóng người trắng sáng bước tới, trong tay cầm ly nước mà cô trông chờ mòn mỏi.
Cô chưa bao giờ có cảm giác một ly nước mà lại thân thương, lại làm người ta thèm nhỏ dãi đến như thế.
Người đó đưa ly nước đến bên cạnh cô, giống như đã sớm chuẩn bị từ lâu, còn tri kỷ đến mức cắm sẵn một chiếc ống hút trong ly nước, Hạ Nhược Vũ không thèm để ý đến người bên cạnh, gian nan mở miệng ngậm ống hút, đột nhiên hút một ngụm lớn, bởi vì quá mức gấp gáp, làm khí quản bị nghẹn.
Ho sặc sụa mấy tiếng, người đó lập tức đặt ly nước xuống, lo lắng đỡ cô lên, dùng bàn tay dày rộng vỗ nhẹ lên lưng cô vài cái: “Cũng không có ai giành với em, gấp như vậy làm gì.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Hạ Nhược Vũ ho càng thêm dữ dội, nhìn điệu bộ nào cũng muốn ho đến rớt cả phổi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chết tiệt, tại sao Mạc Du Hải lại có thể xuất hiện trong phòng bệnh của cô.
Dường như hiểu được ẩn ý trong mắt cô, giọng điệu không nặng không nhẹ nói: ‘Ba mẹ em vừa mới về nhà nghỉ ngơi, mẹ em sức khỏe không tốt, sau khi biết em bị thương, ngất xỉu nửa ngày, hiện tại vẫn còn chưa có tỉnh lại”
Nghe Mạc Du Hải nói như vậy, Hạ Nhược Vũ đột nhiên im lặng hẳn ra, trong mắt không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhìn vẻ mặt hình như có chút áy náy cùng tự trách.
Tất cả đều do cô, ba mẹ lo lắng sốt ruột, bây giờ lại phải vì chăm sóc cô mà cơ thể mệt đến sắp hỏng, trong lòng nói không ra là khó chịu và uất ức.
Mạc Du Hải đặt cô lên gối, cẩn thân kê thêm một chiếc gối, để lưng của cô không đến mức mỏi, thay một cái ống hút mới, lại đưa nước đến trước mặt cô.
Có độ ẩm của nước, tuy rằng Hạ Nhược Vũ mở miệng vẫn có hơi khó khăn, nhưng cũng không đến nổi nói không ra lời: “Em không uống, anh cầm đi”
Giọng nói khàn khàn của người đó
nhỏ bé lanh lảnh, con ngươi của Mạc Du Hải co rút lại, che giấu đi tia dao động, giọng điệu không đổi nói: “Nếu như em không uống nước, thì tiếp theo em sẽ không thể ăn được bất cứ thứ gì, đến lúc đó cơ thể sẽ càng hồi phục chậm hơn, họ…”
Lời nói sau đó không cần anh nói thêm, Hạ Nhược Vũ đã ngậm ống hút một cách oán hận, lần này không có tham lam hút nhiều như lần trước, mà nhẹ nhàng hút từng chút từng chút một.
Như vậy mới không bị nghẹn, uống đủ hai ly mới trở lại bình thường, ánh mắt yếu ớt nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của người đàn ông: “Em đã hôn mê được bao lâu rồi”
“Ba ngày rồi” Mạc Du Hải không nâng mắt đáp, anh chưa từng phục vụ ai như vậy,
ngoại trừ cô ra thì không tìm được người thứ hai, nhưng người phụ nữ này không những không cảm kích, cứ hết lần này đến lần khác đẩy anh ra.
Nhưng anh không đành lòng nhìn cô như thế, vẫn luôn mặt nóng áp mông lạnh vào người ta.
Hạ Nhược Vũ còn không có nghĩ ngợi sâu xa như vậy, cũng không muốn mắc nợ người ta, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Cảm ơn anh”
Có thể nghe được hai chữ “cảm ơn” phát ra từ miệng của cô thật sự đã là điều không dễ dàng, Mạc Du Hải nhướng mày xem như đã tiếp nhận lời cảm ơn của cô: “Cơ thể cảm thấy thế nào rồi?”
Trong ba ngày nay anh mới thật sự là người cực nhọc nhất, một ngày ngủ chưa tới ba tiếng đã đến đây chăm sóc cô.
Tất nhiên anh cũng không cần thiết nói những việc đó với người phụ nữ trước mặt này.
Hạ Nhược Vũ ngoại trừ còn đau ở vai, cả người không có chút sức lực, tức giận khi nhìn thấy anh ra, thì những chỗ khác đều rất tốt: “Khi nào thì họ sẽ tới?”
Mạc Du Hải biết “họ” mà cô nói là chỉ ai, nhanh chóng trả lời: “Buổi tối”
“Ừ” Hạ Nhược Vũ gật đầu không tiếp tục nói gì.
Trong phòng bệnh rơi vào trạng thái im lặng, Hạ Nhược Vũ không có lời gì để nói với Mạc Du Hải, mà trong lòng Mạc Du Hải lại có cân nhắc khác cho nên cả hai người đều hiểu ngầm không có mở miệng nói chuyện.
Nhưng có vị Phật sống đang đứng đó, đã là người thì không thể nào không đếm xỉa tới, huống hồ cô cũng không làm ra được dáng vẻ tâm lặng như nước, sau khi anh thoáng nhìn qua vài lần, Hạ Nhược Vũ nhịn không được mở miệng hỏi: “Minh Thư, như thế nào rồi?”
Cô là muốn hỏi về những chuyện đã xảy ra sau đó.
“Vào bệnh viện rồi” Mạc Du Hải tựa lưng khoanh tay giọng điệu bình tĩnh trả lời.
Hạ Nhược Vũ không chú ý, nếu như cô cẩn thận lắng nghe một chút, cô nhất định sẽ phát hiện giọng nói bình tĩnh như nước của người đàn ông lạnh thấu xương.
Cô khó hiểu hỏi: “Sao lại ở bệnh viện?”
Không phải nên ở mấy chỗ như là trong phòng bệnh hoặc phòng tạm giam?
Động tác trên tay Mạc Du Hải không có ngừng lại, hờ hững nói: “Bệnh tâm thần, đưa đến bệnh viện tâm thần rồi”
“..” Hạ Nhược Vũ nhớ đến cảm xúc của Lâm Minh Thư lúc đó, đúng thật là có một vài triệu chứng của bệnh tâm thần, cũng không hỏi nhiều, đôi mắt vừa quét qua, thoáng thấy người đàn ông vẫn còn đang loay hoay cái gì ở đó, trong lòng tò mò nhưng lại không thể hỏi, chỉ có thể miễn cưỡng không quan tâm nữa.
May mắn thay Mạc Du Hải cũng loay hoay không bao lâu liên đem một cái nắp qua: “Uống thuốc đi”
Trên nắp có đến tận mấy viên
thuốc đủ các loại màu sắc, Hạ Nhược Vũ nhìn đến đôi lông mày lá liễu xoắn thành dây thừng, trong cuộc đời của cô sợ nhất là bị chích vào mông, nhưng gần đây giống như là có thù oán với bệnh viện, đi chăm chỉ còn hơn là về nhà nữa.
Đợi khi cơ thể khoẻ rồi, cô nhất định phải đi tìm một đạo quán nào đó tương đối linh nghiệm, đi xả vận xui, sau đó quyên góp một số tiên nhang khói để giữ bình an.
“Em đang rất mệt, một lát nữa sẽ dậy ăn sau, anh cứ ra ngoài trước đi.”
Chiêu này của cô không có tác dụng gì với Mạc Du Hải, giọng điệu hời hợt nói: “Được, anh ra ngoài gọi điện cho ba em, thông báo cho ông ấy.. ”
Anh còn chưa kịp nói xong, người phụ nữ nằm trên giường lập tức nghiến
răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm: “Mạc Du Hải anh thật là bỉ ổi!”
“Tại sao lại nói tôi bỉ ổi rồi?” Mạc Du Hải cong khóe miệng lên, trong con ngươi lóe lên một tia mệt mỏi.
Hạ Nhược Vũ hơi sửng sốt, sau đó mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mắt, Mạc Du Hải nhìn có vẻ không có gì khác so với thường ngày, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được vòng tròn đen cực kỳ nhạt nhoà ngoài vành mắt của anh.
Quần áo trên người hình như vẫn là bộ ba ngày trước mà cô nhìn thấy, áo sơ mi bên trong còn dính một ít máu của cô, trong ấn tượng của cô từ trước đến nay Mạc Du Hải vẫn luôn vô cùng yêu thích sạch sẽ, nói khó nghe một chút chính là có bệnh yêu sạch sẽ nhẹ.
Một bộ quần áo không thể mặc hai
ngày, nhìn thấy vẻ mặt của anh hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, cô càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
Giọng điệu thâm trầm hỏi: “Mạc Du Hải đã bao lâu rồi anh chưa nghỉ ngơi?”
Ánh mắt của Mạc Du Hải ngẩn ra, trong lòng có chút tự ti, anh vốn tưởng rằng người phụ nữ không lanh lợi này có thể sẽ không bao giờ phát hiện, trên mặt lại không có biểu cảm dư thừa nào: “Em đang quan tâm đến anh sao?”
“Anh đừng có tự mình đa tình nữa, sao em có thể quan tâm anh được chứ, em chỉ là, chỉ là… Hạ Nhược Vũ ‘chỉ là chỉ là’ nửa ngày trời, vẫn là không nói ra được lý do nào, lúc cô đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để giải quyết cục diện khiến cô xấu hổ này.
Cánh cửa bị người đẩy ra, Kiều Duy Nam tư thế quỷ dị chen vào: “Ôi, Nhược
Vũ ơi, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, như thế nào rồi sức khỏe đã đỡ chút nào
chưa?”
/520
|