Chương 166: Đã không hiểu phong tình lại còn ăn nói độc địa
Kế tiếp không cần phải nói nữa, Mạc
Du Hải đút một miếng, Hạ Nhược Vũ ăn
một miếng, một bát cháo trắng nhanh
chóng cạn tới đáy.
Ăn xong còn nấc một cục, Hạ Nhược
Vũ càng thêm xấu hổ nhìn Mạc Du Hải.
Trong lòng cô rất ảo não, cô vừa bị trúng tà
Sao, sao lại ăn một cách ngoan ngoãn như
vậy?
“Lau miệng đi.“ Một tờ giấy được đưa
tới trước mặt cô.
Hạ Nhược Vũ vốn muốn từ chối,
nhưng lại thấy miệng mình dính dính, hơn
nữa nói ra thì có vẻ như mình làm kiêu. Cô
nghĩ tới việc anh chăm sóc mình hai ngày
này một tấc cũng không rời, trái tim cứng
rắn liền mềm đi một chút. Cô đưa tay ra
đón lấy: “Cảm ơn.”
Mạc Du Hải chỉ ừm một tiếng, rồi cảm
lấy phích nước và bát đi vào phòng tắm,
ngay sau đó tiếng nước liền truyền đến.
Hạ Nhược Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên, cô
không ngờ một người có thân phận như
Mạc Du Hải lại tự mình dọn dẹp mọi thứ.
Mãi đến khi anh đi ra, cô vẫn giữ nguyên vẻ
mặt kinh ngạc.
“Miệng mở lớn đủ để một con ruồi
chui vào rồi đấy.”
Được rồi, là cô nghĩ nhiều rồi, người
đàn ông này vẫn không hiều phong tình lại
còn ăn nói độc địa như vậy.
Ăn được một chút khiến Hạ Nhược Vũ
thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cả người uề oải
nằm xuống. Trong phòng chỉ có một mình
anh, đuổi không đi mà cũng không đuổi
được, nên cô không thể làm gì khác hơn là
nói câu được câu không: “Mạc Du Hải, khi
nào thì em có thể xuất viện.”
“Một tháng sau.”
Mạc Du Hải nhướng mày.
“Một tháng ư? Lâu vậy? Sao anh
không giết em luôn đi.“ Hạ Nhược Vũ bắt
đầu than thở, viêm ruột thừa đã bảy ngày
đã là cực hạn của cô rồi. Giờ mà đợi tiếp
nữa cô sẽ nghẹn đến điên mất.
Ý tứ sâu xa trong mắt Mạc Du Hải tăng
lên, anh nhẹ nói: “Muốn xuất viện sớm thì
cũng không phải là không thể.”
“Sao ạ?” Hạ Nhược Vũ không biết
dáng vẻ mình giương mắt nhìn người đàn
ông với vẻ mong chờ trông như con mèo
con mong chờ nhà người ta rước về, nhìn
vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Mạc Du Hải Tâm động lòng, nhưng nét
mặt vẫn bình thường mà nói: “Nửa tháng là
được xuất viện, nhưng phải có nhân viên y
tế đi cùng.”
Ví dụ như anh chẳng hạn.
Nhưng có vẻ Hạ Nhược Vũ không hiều
ý của người đàn ông, cô còn thở dài một
hơi rồi nói: “Vậy cũng được, lùi lại mà cầu
việc khác. Có thể được xuất viện là tốt rồi,
chỉ cần quay về rồi mời một y tá chuyên
nghiệp là được.”
Anh dừng một chút, rồi cảm thấy có vẻ
chưa đủ thuyết phục người ta, nên hắng
giọng nói: “Họ không có đủ sự chuyên
nghiệp và sự cẩn thận tỉ mỉ để xử lý các
trường hợp khẩn cấp.”
“Vì sao cơ chứ? Em chỉ về để dưỡng
bệnh thôi chứ có làm cái gì đâu.” Nhưng
nhìn dáng vẻ của Mạc Du Hải, Hạ Nhược
Vũ bắt đầu có chút nghỉ ngờ và dò xét:
“Hả? Không thể được thật sao?”
“Ừ.” Mạc Du Hải nói dối cũng không
thay đổi sắc mặt.
“Em mời bác sĩ đến là có thể rồi.” Đủ
chuyên nghiệp nhé.
Mạc Du Hải nhíu mày và nói: “Bác sĩ
thì được, nhưng bác sĩ không thể phục vụ
một mình cô.”
“Nhà chúng em có bác sĩ gia đình cơ
mà.” Cùng lắm thì trả thêm chút tiền là
được rồi.
Người đàn ông đen mặt, anh cảm thấy
có nói thêm gì đi nữa thì cô vẫn không hiểu,
nên nói dứt khoát: “Người khác không biết
rõ tình huống của em, nhân viên của bệnh
viện cũng thiếu thốn nên không phân công
người chăm sóc em được.”
Hạ Nhược Vũ nản lòng: “Vậy còn nói gì
nữa, thế chẳng bằng không thể xuất viện
“Anh có thể giúp em.”
“Cái gì?” Nếu không biết chắc người
đàn ông trước mặt là Mạc Du Hải, thì Hạ
Nhược Vũ phải hoài nghỉ có phải mình
nghe nhầm không.
Mạc Du Hải bình tĩnh nói: “Anh cũng là
bác sĩ ở bệnh viện này. Tối về anh giúp em
thay thuốc là được, còn trường hợp khẩn
cấp thì có anh ở đây em càng không cần
phải lo lắng.”
Nói nghe có vẻ rất hay, nhưng không
hiểu sao cô nghe lại có cảm giác chỗ nào
đó không đúng lắm!
“Từ từ, anh để em
tiêu hoá hết mấy lời này đi đã.”
Chút tiền ấy công ty Nhật Hạ bọn họ
vẫn lấy ra được.
Chỉ có ai đó là không vui, không quay
về với anh còn không bằng cứ đợi ở trong
bệnh viện để mỗi ngày anh đều có thể
quan sát và cũng tiện cho việc nắm chắc
động tĩnh của cô: “Họ thì không được.”
“Chỉ là về đổi thuốc thôi mà, vì sao anh
nhất định phải làm vậy. Hơn nữa, anh là bác
Sĩ phụ khoa, OK?”
“Đừng quên ai đã cắt ruột thừa cho em.
Anh không nhắc đến thì không sao,
vừa nhắc tới làm Hạ Nhược Vũ nhớ lại cảm
giác hào hùng của một tráng sĩ một đi
không trở lại khi bị đẩy mạnh vào phòng
phẫu thuật: “Anh còn không biết ngại mà
nói ra, thiếu chút nữa là em bị cắt tới chết
rồi đấy!”
“Không phải em còn sống rất tốt sao,
chưa kể đây chỉ là một cuộc phẫu thuật
nhỏ mà thôi.” Mạc Du Hải nói rất bình tĩnh,
như thể đây là chuyện thường như cơm bữa.
Nếu Hạ Nhược Vũ có sức thì nhất định
cô sẽ nhảy dựng lên mà gầm thét, nhưng
lúc này có vẻ không có cách nào khác. Tính
của cô là không muốn gây phiền phức cho
người khác, nên loại chuyện như khiến bác
Sĩ trễ nải chữa cho bệnh nhân khác chỉ vì
chẩn đoán cho cô thì cô thật sự làm không
được.
Nhưng để cô cùng Mạc Du Hải ở cùng
một chỗ, cô lại càng làm không được. Ánh
mắt cô không khỏi nhìn sang người đàn
ông điểm tĩnh kia, trong lòng cô đột nhiên
nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt trở nên lạnh
lùng: “Em nào dám làm phiền bác sĩ Du
Hải, dù sao trong nhà bác sĩ Du Hải còn có
một người đẹp ốm yếu.”
Vấn ở trong biệt thự họ kết hôn, ngẫm
lại cô cảm thấy thật buồn nôn, nên ánh mắt
nhìn Mạc Du Hải cũng trở nên chán ghét.
“Chỉ có anh và em, không có những
người khác.” Bây giờ Mạc Du Hải nghĩ lại
cũng thấy hơi hối hận. Đáng ra anh không
nên cho Lục Khánh Huyền vào ở, nhưng
người đã vào ở rồi thì có hối hận cũng vô
dụng, cùng lắm thì từ bỏ căn biệt thự kia.
Hạ Nhược Vũ nhìn anh cười như không
cười: “Anh không muốn, nhưng anh có bảo
đảm cô ta cũng không muốn không. Trở lại
tìm chết, em đảm đương không được, hơn
nữa anh nói em ở với anh thì chắc chắn là
em sẽ ở à.”
Cô cũng không cần mặt mũi à?
“Vậy em cứ ở bệnh viện đủ một tháng
đi.” Mạc Du Hải mỉm cười nói.
“.. Tên đàn ông chết tiệt này, biết rõ
cô không tiếp tục chờ được nữa còn cố ý
nói như vậy.
anh đâu. Cả ngày hầu hạ rồi, không thì buổi
tối anh tới giúp em thay một thuốc rồi đi về
là được.”
Sau cùng cô còn bổ sung một câu:
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ trả tiền
lương cho anh.”
Khóe mắt đẹp của người đàn ông khẽ
co giật, anh nghĩ vẫn đừng quá ép. Vì anh
cũng coi như hiểu tính cách của cô gái nhỏ
này, nếu ép quá sẽ chỉ khiến cô rời đi ra sức
phản kháng.
Anh nói: “Ừ, được thôi.”
Hạ Nhược Vũ không biết là thở phào
nhẹ nhõm hay là có cảm giác mất mát,
trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng. Đợi cô
nhận ra mình đang nghĩ gì, sắc mặt cô lập
tức thay đổi.
Tại sao cô lại có thể nghĩ đến việc này.
Không được, cô nhất định phải giữ vững
bản tâm.
Lúc chiều, Hạ Minh Viễn cùng Đường
Hồng Xuân qua đây. Khi họ thấy Hạ Nhược
Vũ tỉnh lại, cả hai đều thở dài một hơi.
“Nhược Vũ, cuối cùng con cũng tỉnh
lại, con làm cho mẹ sợ lắm.”
“Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
“Ba, mẹ, con đã làm hai người lo lắng
rồi.“ Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông phối
hợp với cô cả sáng quay lưng bỏ đi không
nói một lời, để lại căn phòng cho gia đình
họ.
Hạ Nhược Vũ muốn rời đi, không muốn
ở chung một chỗ với Mạc Du Hải nữa. Cô
đảo mắt rồi đưa ra một cách thỏa hiệp: “Em
cũng không dám làm phiền cậu cả Du Hải
Trong lòng cô có chút cảm giác không
Đường Hồng Xuân dường như nhận ra
vẻ bồn chồn của cô thì quan tâm hỏi:
“Nhược Vũ, con làm sao vậy. Có phải thân
thể còn khó chịu không, mẹ đi gọi người
đến nhé.”
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo.” Hạ
Nhược Vũ vội gọi mẹ lại, cô cười nói: “Con
chỉ cảm thấy có lỗi với ba mẹ thôi, con luôn
khiến ba mẹ lo lắng cho con.”
/520
|