Chương 169: Cứng như đá
Mạc Du Hải thình lình cúi người xuống, làm Hạ Nhược Vũ sợ đến mực rụt cổ y hệt con gà gô: “Anh, anh làm gì vậy, dựa sát như vậy làm gì.”
“Nhấn chuông gọi y tá chứ làm gì.” Người đàn ông nghịch ngợm liếc cô một cái.
Hạ Nhược Vũ lập tức quay đầu tránh đi, nhưng mà mùi thuốc lá thanh mát nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông cứ liên tục xộc vào mũi cô không ngừng, làm náo động mặt nước bình lặng trong lòng cô, sóng nước dập dềnh không tài nào bình ổn được.
Một lúc sau, y tá liền đi vào rút kim tiêm, mặt mũi e thẹn cầm lấy chai thuốc rồng đi ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, đi đến đâu cũng quyến rũ con gái nhà người ta.
Mạc Du Hải không hiểu sao lại bị cô trừng mắt, nhưng cũng không tức giận, ngược lại còn bày ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
Còn cô thì đành dời tầm mắt đi, mặt mũi ửng đỏ quay sang chỗ khác.
Một lát sau bụng dưới càng lúc càng căng tức khó chịu, sắc mặt Hạ Nhược Vũ cũng dần dần thay đổi, bụng đã ăn no, nhưng mà cảm giác muốn đi vệ sinh cứ xông lên, dù nhịn cũng nhịn không được, nghĩ lại lúc trưa món cháo trắng kia vốn dĩ là món lợi tiểu, hơn nữa còn truyền nước cả
một buổi chiều, đến tối lại uống thêm một bát canh bồ câu lớn.
Cô không muốn đi vệ sinh mới là lạ.
Nhưng mà cơ thể lại không có chút sức lực, trong phòng lại bị một người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm, cô ngại làm
phiền anh nên chỉ có thể ráng nhịn.
Đành cố đợi đến khi Mạc Du Hải đi gọi y tá, nhưng nhìn điệu bộ của Mạc Du Hải, có vẻ tạm thời sẽ không đi ngay bây giờ.
Một âm thanh rít ra từ kẽ răng vang lên: “Mạc Du Hải, anh còn chưa đi nữa
saol” Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt kỳ quái của cô, lại nhìn thấy ánh mắt có phần ngại
ngùng, ngẫm nghĩ một chút liền hiểu được tình cảnh của cô, cố tình thong thả nói:
“Đêm nay anh ở lại đây.”
“Gì cơ?” Hạ Nhược Vũ hét lên một tiếng, suýt chút thì không kìm được mà xả
nước, thật là xấu hổ chết mất!
Nhưng mà bàng quang của cô sắp phát nổ rồi!
Không còn cách nào khác đành phải nói: “Anh đi gọi y tá giúp em đi.”
“Quên chưa nói với em, hôm nay bệnh viện thiếu người, y tá đều đang bận cả rồi.” Mạc Du Hải hờ hững nhìn cô, giống như muốn nói “cứ nhịn tiếp đi, dù sao anh cũng rất rảnh rỗi.”
Hạ Nhược Vũ đã nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, cô không muốn trở thành trò cười
ngày mai, chỉ có thể run rẩy nói: “Em muốn đi vệ sinh…”
“Hả?” Mạc Du Hải giả vờ không hiểu,
vẫn ung dung nhìn cô. Tên đàn ông chết tiệt….
Nhưng mà toàn thân không có hơi sức phải nhờ cậy người ta, Hạ Tử Du cuối cùng chỉ đành hạ thấp giọng điệu: “Giúp em…”
Lời tiếp theo cô không nói ra được, nếu người đàn ông này còn không muốn giúp, cô thà tự mình bò vào nhà vệ sinh
cũng không mở miệng nhờ anh.
Mạc Du Hải dường như cũng biết đây đã là giới hạn của Hạ Nhược Vũ, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào phòng tắm..
Vùi mình trong lồng ngực cường tráng của người đàn ông, lá gan thỏ đế của Hạ Nhược Vũ đập lên thình thịch, chỉ là một
bác sĩ thôi lồng ngực có cần phải lớn như vậy không, cô không nhịn được giơ tay chọc chọc vài cái, cứng y như đá vậy, ừm,
giống hệt như anh ta.
Mạc Du Hải đặt cô xuống, nhưng không rời đi.
.” Hạ Nhược Vũ gấp gáp muốn cởi quần, lại nhận ra ý đồ của người đàn ông, mặt mũi đỏ bừng: “Đi ra ngoài.”
Người đàn ông khẽ rướn mày kiếm tuyệt đẹp, giọng điệu trầm thấp quyến rũ khó tả: “Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa thấy cơ chứ.”
“Anh, anh thật không biết xấu hổ, em muốn đi vệ sinh, anh không nên tránh mặt một lát sao?“ Sắc mặt Hạ Nhược Vũ đỏ bừng nói.
Mạc Du Hải chỉ xoay người lại, nhàn nhạt nói: “Anh không nhìn là được chứ gì.”
Cứ lừng khừng như vậy sợ cô lại nhịn tiếp, anh bổ sung thêm một câu: “Nếu em không đứng dậy được, té gãy xương cụt, có khả năng phải ngồi xe lăn cả đời…”
“..” Mạc Du Hải là bác sĩ, chắc chắn hiểu rõ kết cấu cơ thể hơn cô, dựa vào thể lực của cô có khả năng không tự đứng dậy được, nếu không có ai bên cạnh, quả thật rất có thể sẽ bị té ngã, nghĩ đến cảnh tượng đó, cô cũng hết cách.
Chẳng phải anh cũng nói, cơ thể của cô anh đều thấy hết rồi đó sao, cũng chẳng cần thiết giả bộ nữa.
Cộng thêm cả vấn đề sinh lý, cuối cùng Hạ Nhược Vũ không nhịn được nữa
chỉ đành chịu trận.
Nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh sột soạt, ánh mắt u ám của Mạc Du Hải trầm xuống vài phần, chẳng mấy chốc
lại vang lên tiếng “róc rách róc rách”.
Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, chút âm thanh đó giống như bị khuếch đại vô hạn, vốn dĩ đi vệ sinh xong là hết chuyện, nhưng không biết Hạ Nhược Vũ bị ngọn gió nào thổi trúng, thân thể run lên một cái, tiếng róc ra róc rách lại tiếp tục vang lên.
Hại Hạ Nhược Vũ xấu hổ muốn chết ngay tại trận, bóng lưng người đàn ông cứng đờ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh thân thể đầy đặn quyến rũ kia, làn da nõn nà lấp lánh như trứng gà bóc, cặp dân thon dài trắng mịn, đang quấn quanh thắt lưng mình…
Còn cả cặp bánh bao tròn trịa đầy đặn nữa…
Một ngọn lửa xông thẳng vào bụng dưới, hừm, anh thế mà lại có phản ứng với một người phụ nữ đang đi vệ sinh.
Hạ Nhược Vũ không biết trong đầu Mạc Du Hải lúc này đang vẽ ra một bức tranh rực rỡ sống động, nếu biết nhất định sẽ chửi ầm một tiếng biến thái, mặt cô đỏ bừng như muốn chảy máu, lấy ít giấy lau sạch sẽ chỗ nào đó, chuẩn bị đứng lên.
Thắt lưng vừa dùng lực, liền nghe thấy âm thanh răng rắc bén nhọn, Hạ Nhược Vũ không cần thận bị trật hông, đau đến hét lên một tiếng, cả người ngã nhào về phía sau, đúng ngay vào thời khắc mấu chốt này, phản ứng nhanh nhạy của người đàn ông đã giúp Hạ Nhược Vũ tránh được hậu quả bán thân bất toại.
Trực tiếp ôm ngang thắt lưng bế cô lên, thân thể không thể tránh né gần như dính chặt vào cơ thể người đàn ông, va đập
vừa rồi làm đầu óc cô cũng choáng váng.
Lần này lại thầm rủa trong lòng cơ thể này được làm bằng sắt hay gì vậy, cứng
muốn chết.
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ dính sát lên người mình, làm đàn ông thì khó tránh khỏi đứng núi này trông núi nọ, huống hồ là một người đàn ông đã lâu không được ăn mặn, giọng nói trầm thấp của Mạc Du Hải giống như người ngà ngà say, có hơi khàn khàn: “Không sao chứ.”
Lỗ tai Hạ Nhược Vũ run lên, bầu không khí trở nên nhạy cảm, nhưng mà có gì đó
không ồn, cô lập tức nhớ đến một chuyện quan trọng, hàm răng nghiến lại ken két, chút cảm giác thẹn thùng trong lòng lập tức bị ném lên chín tầng mây: “Mạc Du Hải, cái móng lợn của anh đang đặt ở đâu đó!”
“Ô, xin lỗi, anh không để ý.” Miệng thì nói như vậy, nhưng giọng điệu của người đàn ông không có vẻ gì là hối lỗi cả, có chút lưu luyến không nỡ rời bàn tay ra khỏi bờ mông tròn trịa của cô, trước khi bỏ ra còn không quên véo một cái.
Chà, vừa mềm lại vừa dẻo dai.
Chọc người phụ nữ điên tiết hét lên: “Mạc Du Hải, em sẽ giết anh, anh bỏ tay ra cho eml”
“Em chắc chứ?” Giọng điệu người đàn ông có phần hào hứng.
Hạ Nhược Vũ chắc chắn như đỉnh đóng cột: “Anh bỏ tay ra cho em.”
“Được.”
Mạc Du Hải thả lỏng một cánh tay, người phụ nữ lập tức hét lên, vội vàng bám vào lồng ngực người đàn ông, túm chặt lấy quần áo của anh, còn chặt hơn cả lúc nãy, mặt mũi hoảng loạn ngơ ngác.
Lại nhìn vẻ mặt vô tội của anh, giống như muốn nói “nhìn đi, là tự em chủ động bám vào tôi, không thể trách tôi”, cô tức
đến nỗi đầu muốn bốc khói.
Hút sâu một hơi áp chế ngọn lửa muốn giết người, cô chậm rãi thốt ra từng chữ: “Đỡ em vào.”
/520
|