Chương 172: Không thể tin nổi
Cơ thể vững vàng rơi xuống giường,
đôi chân không lắc lư bên mép giường, Hạ
Nhược Vũ nhìn người đàn ông đang khom
lưng nhặt dép trên đất xỏ vào bàn chân nhỏ
xinh của mình, anh nhẹ nhàng lên tiếng với
chất giọng trầm thấp: “Mặt đất lạnh lắm
đấy.”
Động tác tự nhiên đó của Mạc Du Hải
như thể đã xỏ dép giúp cô rất nhiều lần vậy,
nhưng Hạ Nhược Vũ biết đây là lần đầu
tiên, cũng là lần khiến cô vô cùng kinh
ngạc.
Người tồn tại cao quý như một vị thần
giống anh lại sẽ tự hạ thấp mình khom lưng
đeo dép giúp cô, điều này đối với cô mà nói
thật sự khó tin như sao Hỏa đụng vào trái
đất vậy.
Vì vậy khi mở miệng giọng nói trở nên
hơi lắp bắp: “Mạc, Mạc Du Hải, anh, anh
làm gì vậy.”
“Đeo dép cho em.” Sắc mặt anh vẫn
thản nhiên như thể việc này đối với anh chỉ
là một chuyện vô cùng bình thường, anh xỏ
dép cho cô thì có cần phải ngạc nhiên đến
vậy không?
Hạ Nhược Vũ nuốt một ngụm nước
miếng cũng không biết nói gì, cô đương
nhiên biết là đang xỏ dép, chính là không
biết tại sao anh lại muốn giúp cô, còn làm
ra động tác như vậy.
Không biết rằng rất dễ gây hiểu lầm
cho người khác hay sao, thật sự rất khó chịu.
“Đó là gì, tôi vẫn phải đến kiểm tra một
chút.” Kiều Duy Nam rời khỏi đã quay trở
lại, vừa vào cửa đã thấy bầu không khí
khác lạ giữa hai người, nhất là khuôn mặt
của Hạ Nhược Vũ ửng hồng cùng với dáng
vẻ không biết phải làm sao của cô rất đáng
nghỉ.
Anh ta sờ mũi rồi nói: “Có phải tôi đến
quá sớm hay không?”
Anh ta còn cố ý dạo một vòng hơn nửa
tiếng đồng hồ mới tới đấy, thể lực của Du
Hải cũng không tồi mà.
Hạ Nhược Vũ có chút sợ hãi khi ở
cùng với Mạc Du Hải như vậy, nhanh chóng
giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi
nói: “Không phải anh muốn kiểm tra sao,
đứng xa như vậy thì làm sao mà kiểm tra
đây?”
“Tôi không sao, chủ yếu là xem hai
người có tiện hay không thôi.” Kiều Duy
Nam cười xấu xa.
Hạ Nhược Vũ tức giận liếc anh ta đầy
khinh thường: “Thu hết những suy nghĩ
bậy bạ của anh lại đi.”
“Tôi không hề nói gì cả, là cô tự thừa
nhận đấy chứ.” Kiều Duy Nam nháy mắt với
cô rồi ranh mãnh lên tiếng.
“Không biết nói chuyện thì cũng
không ai coi anh là kẻ câm đâu.” Anh
chàng đáng ghét.
Khi Mạc Du Hải đi ngang qua Kiều Duy
Nam, đưa tay ra kéo tập hồ sơ bệnh án
trong lòng anh ta, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Đi mua hai phần ăn sáng lại đây, ở đây cứ
giao cho tôi.”
“..” Trái tim Kiều Duy Nam trở nên
băng giá: “Tại sao lại là tôi cơ chứ?”
Dù sao anh ta cũng là người tốt nghiệp
Đại học Y danh tiếng, cũng đã từng đoạt
được rất nhiều giải thưởng, tuy không giỏi
bằng anh nhưng vẫn có tiếng tăm trong
ngành, vậy mà lại kêu anh ta đi chạy việc
vặt, chẳng lẽ lương tâm của anh không đau
hay sao?
Rõ ràng lương tâm của Mạc Du Hải
không hề đau đớn, thậm chí còn có chút
sai sử quen rồi: “Ông…”
Anh vẫn còn chưa kịp mở miệng nói
hết câu, Kiều Duy Nam đã biết anh muốn
nói gì, cả người đều không tốt: “Mạc Du
Hải, chẳng lẽ cậu chỉ biết nói một câu này
thôi sao?”
Mạc Du Hải nhướng mày kiếm rồi
thong thả lên tiếng: “Không cần nhiều lời
chỉ cần một câu là đủ.”
Trước giờ anh luôn thích bỏ ra số vốn
thấp nhất mà giành được lợi ích cao nhất,
nếu cách đe dọa này có ích thì tại sao anh
phải đổi chứ.
Hạ Nhược Vũ liếc nhìn biểu cảm như bị
sét đánh của Kiều Duy Nam đầy thương
hại, liệu bây giờ hối hận thì đã quá muộn
khi gặp phải một thằng bạn tồi, miệng lưỡi
lại độc địa như vậy hay không, đáng sợ
nhất chính là còn không thể thoát khỏi sự
kiểm soát của anh.
“Coi như là cậu tàn nhẫn.” Gương mặt
như trẻ con của Kiều Duy Nam đỏ bừng,
trong lòng không ngừng lục lọi tìm xem có
ta thật sự là ba trăm sáu mươi độ không
góc chết.
Hoàn toàn không có điểm nào để công
kích, anh ta lại liếc nhìn người phụ nữ đang
vui vẻ xem kịch, trong lòng đã có chủ ý.
Điểm yếu lớn nhất của Mạc Du Hải lúc
này chính là Nhược Vũ, nếu có cơ hội anh
chuyện gì có thể đe dọa được bạn mình
hay không, nhưng đáng buồn là một
chuyện cũng không có, bạn thân của anh
ta nhất định sẽ phải đào hố anh một phen.
Còn bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn đi
mua bữa sáng.
“Cứ chờ đấy cho tôi.” Vứt lại một câu
vớt vát một chút mặt mũi rồi tức giận xông
ra ngoài.
Hạ Nhược Vũ than thở: “Mạc Du Hải,
Kiều Duy Nam có thực sự là bạn thân của
anh không?”
“Em nghĩ sao?” Anh không trả lời mà
hỏi ngược lại, sau đó lật xem bệnh án, xác
nhận cơ thể của cô không có gì bất thường
lúc này mới bắt đầu kiểm tra.
Hạ Nhược Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi ra
sức gật đầu: “Em cảm thấy không phải,
nếu như em có một người bạn giống anh
thì không đánh chết anh cũng phải cắt đứt
quan hệ.”
“..” Lần này Mạc Du Hải không nói
nên lời, anh đáng ghét như vậy sao?
“Cởi quần áo ra đi.”
“Làm gì, ban ngày ban mặt anh còn
định quấy rối phụ nữ nhà lành à?” Hạ
Nhược Vũ vừa nghe thấy anh nói vậy, hai
tay vội vàng ôm lấy ngực, dáng vẻ sợ hãi
như thể “nếu anh dám quấy rối em thì em
sẽ kêu người.”
Mạc Du Hải nhìn biểu cảm của người
phụ nữ đang nhập diễn này, khóe môi khẽ
giật: “Không cởi quần áo thì làm sao anh
kiểm tra được vết thương cho em chứ.”
“Anh nói sớm một chút mà, sao lại
không nói sớm chứ, anh mà nói sớm thì đã
xong từ lâu rồi.” Hạ Nhược Vũ thở phào nhẹ
nhõm, lại bắt đầu không vui lên lớp: “Kiểm
tra vết thương chỉ cần cởi một nửa quần áo
là được, gì mà phải ra vẻ muốn làm chuyện
xấu như vậy.”
Người đàn ông bóp chặt lòng bàn tay
rồi nói với chính mình người phụ nữ trước
mặt vẫn là bệnh nhân, không cần phải so
đo với một người đầu óc thiếu hụt, anh điều
chỉnh lại tâm trạng một chút rồi nói: “Là em
nghĩ nhiều rồi.”
“Em nào có nghĩ nhiều, anh thử đi hỏi
xem nếu như một người bệnh nhân nữ khác
nghe được câu nói này liệu có suy nghĩ
nhiều hay không.” Hạ Nhược Vũ vẫn còn
đang huyên thuyên ở đó, dường như không
thuyết phục được anh thì không xong,
không hề nhìn thấy sắc mặt ngày càng tối
sầm của Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải trước giờ vẫn luôn tự hào
về sức kìm chế của mình, nhưng đều bị phá
vỡ mỗi khi đụng phải Hạ Nhược Vũ, không
biết cô có phải là khắc tinh hay là oan gia
của mình hay không, luôn dễ dàng bị cô
khuấy động cảm xúc.
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi Giọng nói trầm thấp
kèm theo một chút nghiến răng nghiến lợi rất khó phát
hiện: “Câm miệng đi.”
Hạ Nhược Vũ rụt cổ lại, lúc này mới
nhận ra sắc mặt của người đàn ông đã khá
khó coi nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại,
dáng vẻ tủi thân lại không phục đó rơi vào
trong mắt của người đàn ông, giống như
một đứa bé đang giận dỗi khi cãi lời ba mẹ.
Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, trái
tim Mạc Du Hải bỗng trở nên mềm mại,
nhưng giọng điệu vẫn hơi cứng nhắc: “Cởi
quần áo ra.”
Sợ cô lại suy nghĩ lung tung nên nói
thêm một câu: “Chỉ cần để lộ ra vết thương
là được.”
“Em biết rồi, em sẽ không có suy nghĩ
bậy bạ.” Hạ Nhược Vũ chớp mắt đầy vô tội.
Lửa giận trong lòng Mạc Du Hải lại
bùng lên, cuối cùng vẫn cố nén xuống,
nghiêm mặt lại bắt đầu kiểm tra vết thương
cho cô.
Ở một góc anh nhìn không tới, Hạ
Nhược Vũ thầm lè lưỡi, được rồi đúng là cô
cố ý chọc tức anh.
Khi làn da trần trụi của người phụ nữ lộ
ra ngoài, trên làn da trắng nõn mịn màng
ban đầu có thêm một miệng vết thương dài
Bcm với những sợi chỉ phẫu thuật màu đen
đan xen, còn có vết máu đọng sãm màu đã
kết vảy, trông miệng vết thương khiến
người ta phải sợ hãi.
Nghĩ tới việc cô vừa mới mổ xong lại
phải chịu một nhát dao đâm xuyên xương |
bả vai, trong lòng anh quặn thắt lại, càng
không thể đè nén được lửa giận, đưa một
người phụ nữ vào bệnh viện tâm thần quả
thật vẫn quá nhẹ với cô ta.
Trở về phải cho người chú ý một chút,
cũng nên cho cô ta nếm thử loại đối đãi
không phải dành cho con người.
Có rất nhiều bệnh viện tâm thần chính
là sử dụng những biện pháp này, người
bình thường bị đưa vào đó cũng không
chịu nổi một ngày, người ở đó có quá nhiều
cách để sửa trị những người được đưa vào,
cho dù không điên cũng bị ép đến phát điên.
Huống chi người được để ý tới thì kết
cục rõ ràng còn đáng sợ hơn.
/520
|