Chương 200: Nhanh gọi ba
Hàn Công Danh phát hiện nói thêm cũng vô ích, dứt khoát xoay người rời đi.
“Hàn Công Danh, anh có ý gì!“ Mạc Du Uyên đứng tại chỗ gọi anh ta mấy lần, thấy anh ta vẫn bước đi không dừng lại, tức giận dậm chân, hai mắt lóe lên, kèm theo
động tác nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta nghĩ rằng như vậy là anh ta có thể thoát khỏi cô sao, không thể nào!
Lục Khánh Huyền một mình cô đơn nằm trên giường bệnh, đồ đạc bài trí ở xung quanh giống như đang cười nhạo sự mơ
tưởng viễn vông của cô ta, từng giây từng phút đều khiến cô ta đau khổ.
Mặc dù chuyện của Lưu Bình không liên quan đến cô ta, nhưng cô ta cũng vô tình đuổi người đàn ông mình yêu đi.
Cho dù trong tương lai việc này phát triển theo chiều hướng nào, thì đều sẽ để
lại sự nghi ngờ trong lòng anh.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Khánh Huyền hai mắt sáng lên, nghe âm thanh ở ngoài cửa truyền vào, ánh sáng
trong mắt lại vụt tắt hẳn.
“Cô Lục, có một người đàn ông đến thăm cô.”
Nếu như là Du Hải thì chắc chắn sẽ trực tiếp đẩy cửa tiến vào, hiện tại cô không muốn gặp ai: “Nói với người đàn ông kia, tôi mệt rồi.”
Ngoài cửa chợt im lặng lại, Lục Khánh Huyền vốn tưởng rằng mình đã đuổi được
người đi rồi, mấy phút sau y tá lại nói: “Người đàn ông đó nói ông ấy họ là Lục.”
Lục Hằng!
Lục Khánh Huyền hơi cau mày, chân chừ chưa đến vài giây, mở miệng nói: “Để ông ấy vào đi.”
Cô còn chưa hỏi Lục Hằng rõ ràng về chuyện kia, dù sao thì đó cũng là một sinh mạng.
Cửa bị đẩy ra, Lục Hằng nghỉ ngơi nửa ngày, đã hồi phục lại tỉnh thần, thay một bộ vest chỉnh tề được thiết kế tinh xảo, nhìn từ xa cứ như một người thương nhân thành
đạt, phía sau ông ta còn có một ông cụ hơi lớn tuổi.
“Khánh Huyền, con cảm thấy cơ thể như thế nào rồi.” Lục Hằng bước đến bên giường, người đàn ông lớn tuổi phía sau lập tức kéo một cái ghế đến đặt ở sau lưng Ông ta.
Lục Hằng rất tự nhiên ngồi xuống, gõ gõ đầu gối, ông cụ lại cầm lấy hộp quà đem đến.
“Mấy thứ này đều do ba đích thân lựa chọn, chắc là sẽ có ích cho việc giúp vết thương của con mau chóng bình phục.”
Lục Khánh Huyền chỉ nhìn lướt qua một cái, đã biết đồ bổ mà Lục Hằng mang đến đều là hàng cao cấp đắt tiền, trước đây cô ta cũng từng tặng những món đồ bổ này cho khách hàng cao cấp, mỗi một phần đồ
bổ là hai tháng lương của cô ta.
Mà ông ta trong một lúc mang theo hiểu như vậy, làm cô ta có hơi không thể mở miệng chất vấn, chỉ có thể nói một vài câu không liên quan đến vấn đề chính: “Tổng giám đốc Lục Hằng, ông không cần quá tốn kém, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Con là con gái của Lục Hằng ba, một chút vết thương nhỏ cũng là chuyện lớn.” Lục Hằng thấy cô ta vẫn muốn ngồi dậy, vươn tay nhẹ nhàng ấn cô ta nằm xuống, giọng điệu mềm mỏng nói: “Không cần xa
lạ như vậy, con cứ nằm được rồi.”
“Dạ.” Mặc dù chỉ là một hành động khách sáo đơn giản, nhưng Lục Khánh Huyền vẫn cảm thấy hơi khó xử, họ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì cả, trong lòng cô ta vẫn không thể vượt qua
rào cản đó.
Đặc biệt là trong phòng vẫn còn có người khác, cho dù ông cụ đó chưa hề nói . trong đôi mắt đục ngầu ấy. ‘
Đó là ánh mắt không thuộc về một ông cụ bình thường, thêm nữa là sự sắc bén khiến người ta không khỏi kiêng dè và sợ hãi.
Cô ta không biết từ khi nào bên cạnh Lục Hằng lại có một người lợi hại như vậy, cũng không tiện để hỏi về chuyện của Lưu Bình.
Lục Hằng bắt đầu từ khi Lục Khánh Huyền liếc nhìn người phía sau, ông ta đã
biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, không nhanh không chậm nói: “Ông Tiền đã đi theo ba hơn hai mươi năm rồi, đều là người mình.”
Lục Khánh Huyền gật đầu với ông: Tiền, người phía sau vẫn thờ ơ không dao động, khiến cô ta rất xấu hồ.
Thấy vậy, Lục Hằng giơ tay vẫy vẫy, ị ông Tiền lập tức xoay người bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, ông Tiền vừa đi, Lục Khánh Huyền cũng cảm thấy thả lỏng hẳn ra.
“Đừng sợ, ông Tiền ông ấy rất trung thành.” Lục Hằng vỗ về nói.
Lục Khánh Huyền có loại cảm giác như bị nhìn thấu: “Tôi, tôi hiểu, tổng giám đốc Lục.”
“Ba biết trong lòng con có rất nhiều nghi ngờ, cho dù con hỏi chuyện gì, ba cũng sẽ nói cho con biết.” Lục Hằng chủ động nói.
Lục Khánh Huyền nhìn đôi mắt chân thành khẩn khiết của ông ta, cũng không
biết nên tin tưởng hay duy trì sự nghi ngờ,
cô ta trước nay luôn đa nghỉ thận trọng, cô ta đã phải chịu quá nhiều loại thiệt thòi như thế này rồi, khi mới bước vào xã hội, người khác nói gì tin đó, cuối cùng mới biết được bị người ta lừa gạt xoay vòng vòng.
Bây giờ đã học được cách bảo vệ bản
thân như thế nào, có rất nhiều việc chỉ nghe mặt ngoài thôi, đừng thật sự tin tưởng. Sau khi suy nghĩ vài giây, lúc ngầng
đầu, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên hỏi: “Chuyện hôm nay làm phiền
tổng giám đốc Lục rồi, nếu như không có
sự giúp đỡ của tổng giám đốc Lục, thì tôi
cũng sẽ không được suôn sẻ như vậy.”
Cô ta không nói là việc gì, nhưng mà nếu Lục Hằng làm, thì ông ta chắc hẳn có thể hiểu được cô ta đang ám chỉ chuyện gì.
Lục Hằng cũng không có giấu diếm, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần hơn, nhưng những gì ông ta nói ra lại làm cho lưng của Lục Khánh Huyền toát mồ hôi lạnh.
“Vậy sao, không biết Khánh Huyền có còn hài lòng với cách xử lý của ba không?”
Hài lòng không? Một mạng người cứ như vậy mà không còn nữa, ở trong miệng của ông ta chỉ đáng bằng hai chữ “hài lòng”, Lục Khánh Huyền đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật đáng sợ.
Cô ta phải ngu ngốc đến mức nào, mới cảm thấy mưu kế nhỏ của mình sẽ không bị
người khác nhìn ra được, hoặc là ông ta đã biết, chỉ là do nguyên nhân nào đó nên . không nói ra.
Người nhìn càng tốt bụng vô hại, thì càng không thể nhìn thấu, loại người như vậy mới khiến người ta khiếp sợ.
Bởi vì bạn hoàn toàn không biết rằng đẳng sau khuôn mặt tươi cười của ông ta, đang ẩn dấu một tâm địa hiểm ác thế nào, hoặc là trong lòng của ông ta đang ngầm tính kế bạn.
Lục Hằng đương nhiên
nhìn ra sự sợ hãi của Lục Khánh Huyền, bất lực thở dài:
“Khánh Huyền, con đang sợ ba sao?” Rõ ràng giọng nói của ông ta vẫn ấm
áp và thân thiện như mọi khi, nhưng bây giờ lại làm cô cảm thấy da đầu tê dại, tay
chân run lầy bẩy, Lục Khánh Huyền cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn: “Không, không có, làm sao có thể chứ, tổng giám đốc Lục tốt với tôi như vậy mà.”
“Vậy tại sao lâu như thế mà con vẫn không tình nguyện gọi ba một tiếng ba.” Lục Hằng đến tuổi trung niên, trên mu bàn tay cũng đã có nếp nhăn, ngón tay không ngừng ma sát nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay cái.
Dưới ánh sáng khúc xạ của đèn huỳnh quang, hoa văn của ngọc ban chỉ trơn bóng
rõ nét, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
Những người khác đều thích đeo nhẫn đá quý hoặc đồng hồ, chỉ có ông ta ngón tay đeo nhẫn ngọc ban chỉ đậm chất cổ điển, sự kết hợp kỳ lạ này, khiến cho Lục Khánh Huyền không khống chế được nhìn thêm vài cái.
Cô ta nhíu mày, vẫn nhỏ giọng gọi một… tiếng: “Ba.” ñ
“Ngoan.” Nụ cười trên gương mặt của Lục Hằng tươi tắn thêm vài phần, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi: “Khánh Huyền, con chỉ cần biết, ba tuyệt đối sẽ
không làm hại đến con là được.”
“Tại sao, Lục, ba, tại sao lại nói như vậy.” Lục Khánh Huyền theo thói quen gọi là tổng giám đốc Lục, lời nói vừa đến cửa miệng, nhìn Lục Hằng một cái, phát hiện ông ta cũng đang nhìn mình, nên liền thay đổi lời nói.
Ánh mắt Lục Hằng ngưng đọng nhìn
cô ta, ý tứ sâu xa nói: “Ba biết con rất thông minh, con chắc hẳn là sẽ hiều ý của ba.”
“Hiểu, hiểu rồi.” Lục Khánh Huyền hiểu, nhưng cô ta lại không thể hiểu rõ ý
nghĩa bên trong, càng không dám suy nghĩ quá sâu vào đó.
“Ba biết con thích thằng nhóc nhà họ Mạc, ba sẽ giúp con.“ Lục Hằng nhìn thoáng qua đầu ngón tay đang siết chặt của cô ta, ý cười trong mắt càng sâu thêm.
/520
|