Chương 268: Ai đến đây?
Hạ Nhược Vũ cảnh giác lùi vê sau, dù người đàn ông trước mặt dường như đang giúp cô thì cô cũng không dễ dàng tin tưởng. Ai biết đây có phải một bãy khác của họ hay không.
“Mấy người ra canh cửa, nếu có động tĩnh gì phải báo tôi ngay. Dẫn mấy người ra ngoài kiểm tra xem có mai phục hay không, đừng để bị bao vây không hay biết”
Ảnh Tử thấy cô cũng không lại gần, chỉ nghiêm giọng ra lệnh.
“Vâng, ông chủ” Một vài người lên
tiếng, nhận mệnh lệnh đi ra ngoài.
Nhà kho cũ nát chỉ còn hai người bọn họ.
Vẻ mặt nghiêm túc của Ảnh Tử dịu đi một chút: “Không cần căng thẳng, tôi sẽ không để cô gặp phải chuyện gì
đâu.
“Anh là ai? Nhận mệnh lệnh của ai? Có mục đích gì? Vì sao muốn bắt cóc
tôi?”
Một loạt câu hỏi của Hạ Nhược Vũ cũng không làm cho Ảnh Tử mất kiên nhẫn, giọng bình thản nói: “Cô Vũ, cô đừng hiểu lầm tình hình hiện tại. Tôi
đang thông báo cho cô, chứ không phải thương lượng”
“Anh…” Người đàn ông che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh như băng hơi ánh lên một chút đau thương.
Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp hỏi thêm, tiếng bước chân dồn dập truyên từ xa đến gần. Khoé miệng của Ảnh Tử khẽ cười, nói với cô: “Đến rồi”
Tốc độ rất nhanh.
Là ai đến? Mạc Du Hải hay là người khác?
Hạ Nhược Vũ chưa kịp suy nghĩ thì nhóm người đã tiến vào.
“Ông chủ, không xong rồi. Tôi, chúng tôi vừa ra ngoài thì có hai chiếc xe thương vụ dừng lại. Từ trên xe có mười mấy người bước xuống đều có trang bị, chúng ta…”
“Đoàng đoàng!” Mấy tiếng súng vang lên, tên tay sai còn chưa nói hết lời, không dám tin cúi đầu nhìn máu tươi chảy ra từ ngực mình, đôi mắt trừng lớn không cam tâm, từ từ ngã xuống.
Hơn mười người
đàn ông mặc thường phục xông vào, tốc độ cực nhanh khống chế tất cả mọi người có
mặt ở đó.
Một bóng người cao lớn bước vào,
chặn lại một vùng ánh sáng, đôi mày
kiếm sắc bén, đôi mắt u ám lạnh lùng,
như muốn đóng băng mọi thứ.
Ánh mắt chỉ dừng lại nhìn Hạ Nhược Vũ trên đất, sau đó nhìn Ảnh Tử bình tĩnh nói: “Thả cô ấy ra”
Rõ ràng chỉ là một lời nói nhẹ nhàng, nhưng vào tai Ảnh Tử lại tựa như nặng ngàn cân, như một áp lực vô hình chèn ép hắn ta, trong lòng hắn ta run lên một chút.
Đúng là Mạc Du Hải, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng làm người khác sợ hãi như vậy. Thảo nào chủ tịch Hằng
lại sợ anh ta đến như vậy.
Ảnh Tử rất nhanh ngừng suy nghĩ,
sắc mặt nghiêm trọng kéo Hạ Nhược Vũ từ dưới đất đến trước mặt. Mặt nạ đen che khuất, khiến cho mọi người không thể thấy biểu cảm của hắn ta. Nhưng từ đôi lông mày đang nhướng lên, có thể đoán hắn ta đang cười.
“Bác sĩ Hải, anh cảm thấy chúng tôi mất nhiều công sức như vậy để mời anh đến chỉ là để gặp thoáng qua vậy thôi sao?”
Hạ Nhược Vũ phản ứng không kịp trước mọi thứ hiện giờ. Không phải người đàn ông này lúc nãy nói muốn giúp cô hay sao, bây giờ lại dùng cô làm con tin. Quả nhiên là muốn gạt cô.
Cô không nói lời nào, nhìn người
đàn ông cao lớn trước mắt, trong lòng có chút khó khăn.
Vì sao mỗi một lần cô gặp khó khăn đều bị anh nhìn thấy, mà thứ làm cho cô không thể chấp nhận được chính là lần nào cũng là anh xuất hiện để cứu cô.
Lông mày Mạc Du Hải nhíu lại, hơi lạnh từ người anh chậm rãi tràn ra, không khí xung quanh như lập tức bị đóng băng: “Nói mục đích của anh, tôi cho anh ba giây suy nghĩ, thả cô ấy ra
hoặc là chết”
“Đừng bác sĩ Hải, à không, tôi phải gọi anh là cậu Hai Mạc mới đúng” Ảnh Tử liếc nhìn Hạ Nhược Vũ đang bình tĩnh mím chặt môi, rồi ngước lên nhìn
người đàn ông lạnh lùng trước mắt.
Đột nhiên hắn ta dùng ngón trỏ vén tóc Hạ Nhược Vũ ra sau tai, để lộ chiếc cổ duyên dáng như thiên nga của cô. Không cần ngẩng đầu hắn ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh giá từ ánh mắt của người kia.
Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng mồ hôi lạnh trên tay như trái ngược với sự bình tĩnh hắn ta thể hiện.
Bây giờ hắn ta có thể chắc chắn, chủ tịch Hằng đã quá xem thường Mạc Du Hải. Người này thật quá đáng sợ, sau này chủ tịch Hằng nhất định sẽ hối hận vì đã không cẩn thận như vậy.
Vốn dĩ hắn ta còn chắc chắn tám mươi phần trăm bản thân có thể thoát ra, nhưng hiện tại lại không thể xác định được nữa.
Ánh mắt của hắn ta lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ, muốn tìm đường thoát thân.
Thế nhưng có người lại phản ứng nhanh hơn hắn ta, thấy ánh mắt hắn ta hơi động đậy thì thân hình cao lớn như bức tường đã che kín tầm mắt hắn ta.
Ảnh Tử khẽ giật mình, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp lại lạnh lùng vang
lên: “Muốn trốn sao?”
“Ồ, làm sao có thể chứ, người phụ
nữ của anh vẫn còn trong tay tôi, cô ta là bùa hộ mệnh tốt nhất của tôi” Ảnh Tử giật mình, Mạc Du Hải vậy mà có thể nhìn thấu kế hoạch của hắn ta.
Ảnh Tử kiềm chế sự hoảng loạn trong mắt, bình tĩnh nhìn anh: “Bác sĩ Hải, hay là chúng ta cùng chơi một trò chơi đi”
“Nói” Mạc Du Hải từ đầu đến cuối đều không nhìn Hạ Nhược Vũ, nhưng khoé mắt lúc nào cũng để ý cô, thấy được sự im lặng bất thường của cô, ngực anh thắt lại.
Nhưng vì sự an toàn của cô, anh vẫn tỏ ra bình thản.
Ánh mắt của Ảnh Tử loé lên ý cười: “Rất đơn giản”
Hắn ta móc từ trong túi một cây súng lục ổ đạn xoay và một con dao
găm.
Một tay hắn ta kề dao găm bên eo Hạ Nhược Vũ, còn tay kia khéo léo gỡ năm viên đạn ra khỏi ổ đạn, leng keng vài tiếng rơi xuống sàn sắt. Trong bầu không khí yên lặng tiếng động khiến người khác chói tai.
“Lách cách” Vài âm thanh vang lên, hắn ta gắn một viên đạn rồi cài ổ đạn vào. Trượt nhẹ ngón tay, ổ đạn xoay vài vòng kết thúc một chuỗi hành động.
Tâm trạng của hắn ta không tệ lắm, khoé miệng sau mặt nạ dường như hơi nhếch lên: “Nghe nói bác sĩ Hải rất dũng cảm, không hề sợ chết. Hay là chúng ta chơi trò chơi sinh tử này đi, anh bắn một phát, tôi bắn một phát,
xem thử ai may mắn hơn. Thế nào?”
Mạc Du Hải còn chưa lên tiếng, Hạ Nhược Vũ đã không nhịn được nói: “Mạc Du Hải, đừng.”
Nghe thấy trò chơi của Ảnh Tử, sắc mặt của cô cũng không bình tĩnh được nữa. Nếu như Mạc Du Hải thua… Cô không dám nghĩ đến kết cục như vậy, chỉ cần nghĩ đến ngực cô liền cảm thấy nhói đau.
Cái bóng nhún nhún vai: “Tôi không quan trọng lắm, chỉ cần bác sĩ Hải nương tay để tôi đi, thì trò chơi này cũng không cần phải chơi”
Dừng một chút, lời nói lại lộ ra ý giêu cợt: “Đương nhiên nếu bác sĩ Hải không muốn chơi tôi cũng có thể thông cảm, dù sao mạng của anh cũng đáng giá hơn chúng tôi nhiều.”
“Đưa đây” Mạc Du Hải nhíu mày không muốn cùng hắn nói nhảm, lãnh
đạm nói.
Ảnh Tử dường như không hề ngạc nhiên khi anh đồng ý, ném khẩu súng lục sang, Mạc Du Hải vươn tay bắt lấy.
Sắc mặt Hạ Nhược Vũ tái nhợt, nhìn Mạc Du Hải mặt không chút biểu cảm cầm súng nhắm vào thái dương của chính mình. Những thủ hạ anh mang đến cũng vô cảm nhìn, giống như cho dù ông chủ của họ có chết trong trò chơi này cũng không quan trọng.
Hạ Nhược Vũ không thể chịu được bầu không khí căng thẳng này nữa, cô mất cảm soát hét lớn: “Mạc Du Hải tôi
ra lệnh cho anh, không được nổ súng!”
Ô
/520
|