Chương 285: Đồ tốt phải tịch thu
Mạc Du Hải tới bệnh viện, để lại
một mình Hạ Nhược Vũ ở lại đợi trong
phòng chán đến chết.
Ùng ục…!
Dạ dày lại bắt đầu hát vang bài ca
“Trống vắng” của Phương Thanh, đồ ăn
nhanh vừa order còn chưa được giao
tới, cô còn chưa kịp bị Mạc Du Hải “tra
tấn” đến chết thì có khi đã bị anh bỏ
đói tới chết luôn rồi.
Người đàn ông này quả đúng là
lòng dạ hiểm ác mà.
Ngay lúc cô còn đang mắng thầm
Mạc Du Hải trong lòng thì lại đột nhiên
nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên
từng hồi.
Hạ Nhược Vũ còn tưởng mình bị
đói quá sinh ra ảo giác rồi, đợi thêm
một lúc nữa, tiếng chuông cửa lại lần
nữa vang lên, bấy giờ cô mới giật mình
ngồi bật dậy khỏi giường, kích động hô
lên: “Đây thật sự không phải ảo giác!
Đúng là có người tới đưa cơm cho
mình rồi!”
Chưa bao giờ cô thấy tiếng chuông
cửa lại dễ nghe như lúc này, tựa như
âm thanh phóng khoáng của tự nhiên
hùng Vĩ.
Vội vã mặc quần áo, miệng còn lớn
tiếng la lên: “Đừng sốt ruột, tôi ra đây,
tôi ra ngay đây.”
Có thể cô đã bị đói đến choáng
váng đầu óc rồi, thế nên mới quên béng
mất là hiệu quả cách âm của căn
phòng này tốt vô cùng.
Khẩn cấp chạy vội xuống lầu, lo
lắng bản thân chỉ cần hơi thả lỏng ra là
sẽ không còn chút sức lực nào mà lết
xuống nữa, nên cô hít một hơi rồi lao
vọt ra cửa. Đứng tựa vào bên khung
cửa, thở hổn hển lấy hơi, cô dùng sức
mở cửa ra, dáng vẻ cao hứng hồ hởi
thấm cả vào trong lời nói: “Rốt cuộc thì
cậu cũng đến rồi, tôi chờ cậu lâu muốn
chết đi được”
“..” Tỉnh Giang đưa cơm tới cửa bắt
gặp Hạ Nhược Vũ đang nhìn mình
bằng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh xinh
đẹp, lại còn nói chuyện với mình bằng
giọng nói mềm mại líu lo đáng yêu như
chim hót nữa, ngay lập tức anh ta bị
dọa sợ đến túa cả mồ hôi lạnh sau
lưng.
Camera ở cửa nhà chắc là không
có công dụng ghi âm đâu nhỉ?
Hạ Nhược Vũ cũng chẳng thèm
quan tâm xem anh ta cảm thấy như thế
nào, không hề khách khí mà cầm luôn
gói đồ mà anh ta vừa rút ra khỏi túi,
lạch bạch lê dép chạy vào phòng bếp.
Trong tay bỗng nhiên trống rỗng,
Tinh Giang vẫn còn đang ngơ ngác
chưa kịp phản ứng gì thì đã nhìn thấy
bóng lưng Hạ Nhược Vũ đi xa rồi, anh
ta không kiềm chế được mà giật giật
khóe miệng, cô nàng này đã đói đến
mức nào vậy?
Tuy trong lòng anh ta nghĩ như vậy,
nhưng ngoài mặt thì lại không hề có
chút biểu cảm nào, đồng thời cũng tiện
tay đóng cửa lại.
Lặng lẽ đứng chờ cô ăn xong.
Hạ Nhược Vũ có thể nói là dùng
tốc độ của gió cuốn mây tan mà càn
quét đồ ăn được mang tới, thế nhưng
cũng chưa ăn hết được một phần tư.
Cái tên giàu xổi phát tài Mạc Du Hải kia
thật sự coi cô là heo hay sao vậy
không biết, sao lại gọi nhiều đồ ăn đến
vậy. Tuy rằng cô đúng là đang đói đến
da bụng dán da lưng, nhưng dạ dày
cũng chỉ có chừng đó thôi, ăn một chút
là đã no căng rồi.
Xoa xoa cái bụng ăn no đến căng
tròn, không hề có hình tượng gì mà ợ
lên một tiếng, rồi lại với ly nước ép trái
cây uống một ngụm to, vô cùng khoái
trá mà thở phào một hơi.
Còn sống sót đúng là tốt quá.
Ăn no uống say, Hạ Nhược Vũ đã
lấy lại sức lực, cô bước chậm ra bên
ngoài, chợt thấy có một bóng người
đang đứng ở trong phòng khách thì vô
cùng kinh ngạc: “Tinh Giang, cậu tới khi
nào vậy? Tại sao lại đứng đó mà không
nói tiếng nào vậy?”
Tinh Giang cố nén lại cảm giác
muốn lật ngược mắt lên trời, dùng ánh
mắt chỉ về hướng phòng bếp, đáp một
cách thản nhiên: “Tôi mang đồ ăn tới.”
Dây thần kinh của người phụ nữ
này chắc phải thô to lắm đấy, chẳng lẽ
vừa rồi cô cũng không biết là mình đã
cướp gói đồ ăn từ trong tay ai sao?
Hay là trong mắt cô, ngoài đồ ăn ra thì
không thể chứa thêm được bất cứ thứ
gì khác nữa? Anh ta nghĩ nát óc cũng
không hiểu nổi tại sao cậu Hai lại thích
một người phụ nữ có dây thần kinh thô
†o như cây cột điện như thế này nữa.
“À à, xin lỗi nha, ban nấy tôi không
để ý lắm” Cô đúng là thật sự không có
chú ý tới Tỉnh Giang là người mang đồ
ăn tới, có chút ngượng ngùng mà cười
xin lỗi anh ta.
Người phụ nữ này lại dùng ánh mắt
chân thành, chất phác không hề có
chút giả bộ nào mà nhìn mình, trong
mắt Tinh Giang bất chợt hiện lên một
†ia mất tự nhiên.
Đột nhiên, anh ta lại đã hiểu được
đôi chút lý do vì sao mà cậu chủ lại
thích cô. Đã quen với một cuộc sống
nguy hiểm luôn rình rập, tôi gạt anh,
anh lừa tôi rồi, bỗng có một ngày gặp
được một người thẳng thắn bộc trực
như vậy, đối với cậu chủ mà nói thì
chắc hẳn phải là một sự khác biệt vô
cùng lớn.
“Cô Nhược Vũ, cô muốn đi ra ngoài
sao?”
“Sao cậu lại biết thế?” Đúng là cô
đang có dự định như vậy thật.
Không thể cứ ở trong nhà suốt cả
ngày được, cô vẫn còn có chuyện
muốn đi điều tra.
Đương nhiên là anh ta không biết
rồi, nhưng anh ta lại có một vị boss liệu
sự như thần vậy. Chưa cần cô phải mở
miệng thì cậu chủ nhà anh ta đều đã
biết cô đang định nói điều gì rồi, thế
nên anh ta mới không rời đi ngay sau
khi đưa xong đồ ăn.
“Cô Nhược Vũ muốn đi đâu? Tôi
đưa cô đi.”
Hạ Nhược Vũ nhíu mày: “Không
cần đâu, tôi có thể tự gọi xe được rồi”
Tuy ý thì bảo là đưa cô đi đấy,
nhưng nói huych toẹt ra thì chẳng khác
nào đi theo giám sát cô cả, chẳng qua
là thay đổi phương thức mềm mỏng
hơn mà thôi. Nếu vào lúc bình thường,
vì sự an toàn của bản thân cô đương
nhiên sẽ đồng ý, nhưng hôm nay cô
muốn đi gặp một người khác, tuyệt đối
không thể để cho người thứ ba biết
được.
“Cô Nhược Vũ, tôi hy vọng cô sẽ
hợp tác một chút.” Giọng điệu của Tinh
Giang tuy không nâng cao lên được
bao nhiêu, nhưng thái độ của anh ta thì
lại vô cùng cứng rắn.
Hạ Nhược Vũ bực mình, làm sao
mà một đám người của cái nhà này
người nào người nấy tính tình đều
bướng bỉnh khó ưa như vậy nhỉ? Chẳng
lẽ cái tính này cũng có thể lây truyền
sao? Cô cũng cứng giọng đáp lại: “Tôi
chắc chắn là không cần cậu phải đi
cùng đâu.”
Tinh Giang nhìn cô một chút rồi
thản nhiên nói: “Vậy thì tôi đây chỉ có
thể cố gắng hết sức để không bị cô
phát hiện”
thật như vậy được không? Hạ Nhược
Vũ tức đến muốn lật bàn. Có điều đúng
như những gì Tinh Giang vừa nói, cho
dù bây giờ anh ta đồng ý không đi theo
cô, nhưng đợi tới khi cô xuất phát, chỉ
cần anh ta lặng lẽ đi theo sau, với một
người đã từng được huấn luyện bài
bản như anh ta thì chắc chắn là cô sẽ
không thể nào phát hiện ra được.
“Cậu đi theo tôi cũng được, nhưng
tôi nói cho cậu biết trước, dù tôi có gặp
ai hay nói chuyện gì thì cậu cũng không
được phép báo cáo lại cho Mạc Du Hải
biết đâu đấy.”
Tỉnh Giang chậm rãi nhíu mày, tự
suy xét độ thực giả trong lời nói của
cô. Người phụ nữ trước mặt này tỉnh
quái ranh ma như thế nào, anh ta đã
được lĩnh giáo vài lần rồi.
Không đợi anh ta suy nghĩ cho cẩn
thận thì Hạ Nhược Vũ đã nói tiếp: “Nếu
cậu không đồng ý thì cũng được thôi,
vậy tôi đây chỉ có thể đi tìm Hàn Công
Danh, hình như cũng lâu rồi chúng tôi
chưa gặp nhau nhỉ”
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, hai
hàng lông mày của Tỉnh Giang ngay
lập tức xoắn vặn vào nhau. Nếu để cho
cậu Hai biết được là cô đi tìm bạn trai
cũ, thì dù cho có không phải là lỗi do
anh ta, thì anh ta thể nào cũng không
thoát khỏi cái kiếp bị giận cá chém thớt
đâu.
Người phụ nữ này chứa đầy một
bụng toàn ý nghĩ xấu xa, so với tất cả
những người phụ nữ khác mà anh ta
đã từng gặp qua thì khó đối phó hơn
rất nhiều.
“Cậu hiểu rõ rồi chứ? Cũng không
phải là tôi ép cậu đâu nhé!” Hạ Nhược
Vũ ra vẻ bất cần mà nhún nhún vai, nếu
như trong đôi mắt của cô không hiện
lên một tia sáng giảo hoạt tinh ranh thì
đúng là quá hoàn mỹ rồi.
Tinh Giang chán nản cũng chỉ có
thể nhẫn nhịn, rầu rĩ nói: ‘Cô Nhược Vũ
tự quyết định đi”
Anh ta còn có quyền lợi được từ
chối hay sao?
“Ừ, vậy thì đưa hết mấy thứ kia ra
đây đi nào!” Hạ Nhược Vũ cười tủm tỉm
xòe tay ra trước mặt anh ta.
Sắc mặt Tinh Giang lập tức tối sầm
xuống: “Tôi không hiểu cô Nhược Vũ
đang nói gì:
“ồ không không, tôi nghĩ là cậu
hiểu rõ lắm đấy” Hạ Nhược Vũ làm bộ
bĩu môi, lắc đầu: “Đưa điện thoại, hoặc
là bút ghi âm mini gì gì đó lấy hết ra
đây.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, sẽ
không ngây thơ mà cho rằng Mạc Du
Hải chỉ để Tinh Giang đi theo cô thôi
mà không cần thực tế báo cáo lại hành
tung của cô cho anh biết.
Bị dính chưởng mấy lần rồi mà còn
không biết rút kinh nghiệm thì cô đúng
là xứng đáng bị người ta bán đứng còn
kiếm tiền thay hắn nữa.
Tinh Giang đã nghẹn lời đến không
còn biết phải nói gì nữa rồi. Anh ta tần
ngần thò tay vào trong túi áo lấy một
vật nhìn qua giống như đồng hồ đeo
tay ra bỏ vào lòng bàn tay đang đợi
sẵn của cô, sắc mặt đen sì như đít nồi
cháy.
Hạ Nhược Vũ cũng không thèm để
ý, tất cả sự chú ý của cô đã bị thứ đồ
chơi nho nhỏ trong tay thu hút hết đi
rồi: “Ô, thứ đồ chơi này là thiết bị định vị
và máy ghi âm sao?”
“Nó cũng không chỉ có những chức
năng đó thôi đâu.’ Tinh Giang hậm hực
nói.
Hạ Nhược Vũ cũng chẳng thèm để
tâm đến thái độ bực dọc của anh ta khi
nói chuyện, mà có chút ghét bỏ bĩu
môi: “Vậy thì còn có tác dụng gì nữa
chứ?”
Anh ta vốn là không muốn nói
nhiều, nhưng vừa nhìn thấy cái ánh mắt
ghét bỏ khinh khi kia của cô thì lại
không kiềm chế được mà thốt ra: “Cái
máy cảm biến thu nhỏ này là loại thiết
bị cảm biến quân sự mini mới nhất vừa
được nghiên cứu ra. Nó được kết nối
với vệ tinh, có thể truyền dữ liệu, định
vị, hơn nữa còn có thể vừa chụp ảnh
vừa ghi âm, bộ vi mạch của nó được
cấy ghép con chip hiện đại nhất, bất cứ
máy móc nào cũng không phát hiện ra
nó được”
“Thật hay giả vậy? Nói sao nghe
thần kỳ khó tin vậy?” Hạ Nhược Vũ ra
Lại thấy anh ta dường như đang có
dấu hiệu tức xì khói qua hai tai, cô
cũng lập tức không hề đùa giỡn nữa
mà cười cầu tài: “Tôi đùa với cậu chút
thôi ý mà. Đi thôi chứ nhỉ?”
Thứ đồ chơi tốt như vậy thì đương
nhiên là phải tịch thu rồi, có điều một
lúc nữa cô phải bảo anh ta hướng dẫn
cách sử dụng cái máy này như thế nào
mới được.