Chương 292: Đều là âm mưu
Ra khỏi khu mộ. Hạ Nhược Vũ đói muốn xẹp bụng luôn rồi.
Mạc Du Hải cũng không có nuốt lời, anh chở cô đi ăn.
Nhưng nếu như Hạ Nhược Vũ biết nơi mà Mạc Du Hải chở cô đi là nhà chính của họ Mạc thì cô tình nguyệt chết đói cũng không muốn đi.
Mạc Du Hải thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô thì nói rất thản nhiên: “Không phải em nói là đói bụng à? “Nhưng anh cũng đâu có nói là đi nhà chính đâu?” Hạ Nhược Vũ nói với vẻ không vui.
Anh không biết là cô rất không thích gặp Mạc Du Uyên à? Mạc Du Hải liếc cô một cái: “Là ai nói không sợ?” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như em muốn tự đi về phố thì anh cũng không ngăn cản em đâu.
” Mạc Du Hải nói rồi xuống xe, lại còn không quên rút chìa khóa.
Hạ Nhược Vũ tức tới nỗi ngứa răng.
Vừa rồi Mạc Du Hải cũng không phải như thế này, lúc ở khu mộ cô vẫn có thể cảm giác được một chút dịu dàng từ anh.
Nhưng về tới nơi này thì anh lại lật mặt ngay lập tức.
Không, phải nói là về lại hình dáng ban đầu.
Mặt lạnh lùng làm người sợ hãi, thái độ cứng rắn nhạt nhẽo.
Không còn cách nào khác, Hạ Nhược Vũ cũng chẳng thể đi bộ về phố được.
Nơi đây cách trung tâm thành phố tận mười kilomet.
Chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe, dùng sức đóng cửa thật mạnh để biểu thị mình đang giận dữ.
Điều kỳ lạ là Hạ Nhược Vũ đột nhiên đến thăm như vậy nhưng dường như tất cả mọi người đều đã biết từ trước.
Châu Bích Loan vẫn lạnh nhạt như cũ, không xa không gần.
Không để cho Hạ Nhược Vũ có cảm giác bị phớt lờ, nhưng chẳng hề thân thiết.
Chỉ có ông cụ nhìn thấy Hạ Nhược Vũ thì vẫn vui vẻ như ngày nào: “Nhược Vũ, lâu lắm rồi cháu không tới thăm ông đấy: “Ông Nghiêm. cháu” Hạ Nhược Vũ đang suy nghĩ bịa ra lý do gì để nói dối.
Thì ông cụ đã nói tiếp: “Ông biết, các cháu vội vàng sinh con.
Không vội, loại chuyện này không cần vội” Miệng ông cụ Nghiêm nói là chuyện này không vội, nhưng tâm mắt lại vô thứ nhìn về phía bụng của Hạ Nhược Vũ.
Thấy không có dấu hiệu to lên thì trong ánh mắt của ông cụ vẫn hiện ra vẻ thất vọng.
Nếu mà bây giờ Hạ Nhược Vũ đang uống nước thì chắc chắn sẽ sặc: “Ông Nghiêm.ông hiểu nhầm cái gì rồi.
.” Mặc dù tối hôm qua hai người mới diễn ‘yêu tinh đánh nhaư’ nhưng làm gì có ai mới ‘đánh nhau’ là đã muốn sinh con ngay đâu.
Ông Nghiêm ông hỏi như thế có được không đấy! Cô vẫn còn cần mặt mũi cơ mà.
Mạc Du Hải nhận được ánh mắt như muốn giết người của cô gái nào đó thì anh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì phát sinh: “Ông nội, chúng cháu không định có con sớm như vậy.
” “.
” Đây là cách giải thích gì chứ.
Ông cụ Nghiêm cất lời dạy dỗ với vẻ mặt không vui: “Du Hải, cháu cũng đã ba mươi mấy rồi còn không định có con.
Muốn đợi tới khi nào chứ, đợi ông bước một chân xuống đất rồi mới có đúng không?” “Nhân lúc ông còn đang khỏe mạnh, còn có thể trông chắt giúp cháu được mấy năm.
Chờ ông già không động đậy được nữa, thành một nắm tro thì cháu mới sinh con sao?” “Cháu xem cháu nội nhà khác đi, hai mươi tuổi đã có con rồi.
Giờ cháu mới dẫn bạn gái về thì không nói, còn không nhanh chóng sinh con khiến cho nhà họ Mạc sinh sôi nảy nở.
” Hạ Nhược Vũ có cảm giác như sự nhận biết của mình lại bị đổi mới một lần nữa.
Cô nghĩ rằng từ sinh sôi nảy nở nên nói với phụ nữ, nhưng tại sao đặt trên người Mạc Du Hải cũng thích hợp đến thế nhỉ.
Hai mươi tuổi có con, đó là vị thành niên rồi, đó là phạm pháp đó ông nội biết không.
Nhưng dường như tại vòng tròn này của các ông cụ, ba mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn sinh con thì không phải ‘công năng’ có vấn đề chính là giới tính có vấn đề.
Ánh mắt của Hạ Nhược Vũ không tự chủ được mà nhìn về phía Mạc Du Hải, chắc là anh không thích đàn ông đâu nhỉ, còn về công năng..
Khu khụ, dường như cũng không có vấn đề gì.
Không, nói đúng hơn là có chút đáng sợ.
Động tác liếc trộm của Hạ Nhược Vũ đúng lúc bị Mạc Du Hải nhìn thấy.
Dường như cô còn có thể thấy sự trêu tức trong mắt anh.
Mặt mo của Hạ Nhược Vũ đỏ lên, cũng may là tố chất tâm lý của cô khá mạnh, chỉ xem như không biết rồi bình tĩnh rời mắt đi chỗ khác.
Nhưng trong lòng đang gào thét, xấu hổ chết mất, lại bị anh phát hiện mình đang nhìn trộm anh.
Ông cụ Nghiêm không có chút ý tới động tác nhỏ của hai người, nhưng Mạc Du Uyên ở bên cạnh lại nhìn thấy tất cả.
Trong mắt cô ta tràn đầy oán hận, Hạ Nhược Vũ đáng chết, lúc nào không xuất hiện lại xuất hiện ngay lúc quan trọng như thế này.
Có phải là cũng đại biểu cho. Mạc Du Uyên nghĩ đến khả năng này thì tức tới nỗi muốn bốc khói.
“Nếu ông nội đã rảnh rỗi như thế thì không bằng nhận nuôi một con chó.
” Mạc Du Hải bình tĩnh trả lời lại.
Ông cụ Nghiêm tức: “Ông không muốn nuôi chó, ông muốn nuôi chắt cơ.
“A, thế cũng đơn giản thôi, nhận nuôi một đứa là được.
” Mạc Du Hải vẫn giữ vững giọng điệu không nhanh không chậm kia, làm chuyện của chính mình.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy khâm phục Mạc Du Hải nhất là chuyện này, dù cho người khác có vội vàng gấp gáp tới nỗi dơ tay dơ chân, dù lửa cháy đến nơi thì anh vẫn có thể bình tĩnh mà trả lời một chữ ừ.
Đó là do Hạ Nhược Vũ chưa từng thấy sắc mặt của Mạc Du Hải khi biết cô bị bắt cóc, nếu không thì cô sẽ không nghĩ như vậy.
“Cháu đang muốn ông tức chết đúng không?” Ông cụ Nghiêm dùng sức gõ gõ cây gậy trong tay mình xuống mặt đất mấy lần.
Hạ Nhược Vũ sợ tới nỗi co rúm lại, mặc dù chuyện này không liên quan gì tới cô, nhưng cô vẫn run lên trong vô thức.
Mạc Du Hải chú ý tới động tác này của cô, anh nhíu mày lại rồi nói: “Ông nội, ông làm cô ấy sợ rồi” Mạc Du Hải nói xong còn kéo Hạ Nhược Vũ về bên người với dáng vẻ bảo vệ.
Một động tác đơn giản như vậy thôi nhưng làm cho tất cả mọi người ngẩn ra.
Ông cụ Nghiêm sửng sốt mấy giây rồi làm bộ giật mình mà nói: ‘À à, là do giọng của ông hơi lớn.
Nhược Vũ không cần để ý, ông nội cũng không phải là thúc giục các cháu đâu.
Chỉ là ông cảm thấy tuổi tác của các cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có một đứa trẻ thì trong nhà cũng náo nhiệt hơn” Này còn không phải là thúc giục có con nữa sao ông nội, một câu nhắc tới ba bốn lần.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy xấu hổ, đối với những vấn đề như thế này thì chỉ có thể cười mà đối mặt thôi.
Ông cụ Nghiêm còn tưởng rằng có thể làm cho Hạ Nhược Vũ cam đoan, ai ngờ miệng của cô bé này còn im lặng hơn cả cháu trai ông nữa.
Đôi mắt của ông cụ không khỏi hiện lên vẻ thất vọng.
Với một ông cụ gần tám mươi tuổi, lại làm dáng vẻ vừa thất vọng vừa tủi thân kia.
Nếu không phải là Mạc Du Hải bỗng nhiên siết tay cô thì Hạ Nhược Vũ sẽ lập tức thốt lên, cháu sinh, cháu sinh ngay đây, ông muốn mấy đứa cháu cũng sinh.
Cũng may Hạ Nhược Vũ đã tỉnh táo lại, không làm ra chuyện ngốc nghếch gì.
Cô dùng một ánh mắt còn đáng thương hơn cả ông cụ Nghiêm để nhìn ông.
Ông cụ Nghiêm thấy Hạ Nhược Vũ không mắc mưu thì chỉ có thể bỏ cuộc.
Thật là, đứa nào đứa nấy thông minh quá mức, muốn gạ gẫm một đứa cũng chẳng được.
“Đều về rồi thì ăn cơm trước đi.
Hạ Nhược Vũ tặc lưỡi nhìn ông cụ Mạc lại trở vê bộ dạng lúc ban đầu.
Hóa ra là nãy đang dụ dỗ cô à, nếu không phải Mạc Du Hải nhắc nhở thì cô đã trúng kế rồi.