Chương 339: Biến thành người khác
Mạc Du Hải mặt lạnh, không nói hai lời bế người lên, trực tiếp đi ra xe.
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một giây, lập tức gào lên: “Mạc Du Hải, thả tôi xuống, có nghe không.” Giọng nói lớn, ánh mắt có chút choáng váng, cả người mềm nhũn ngã vào trong vòng tay người khác, càng giống như muốn cự tuyệt.
Làm cho cô không có cả tâm tình quát người ta.
Trên thực tế, cô cũng đang hét lên.
Mạc Du Hải liếc cô một cái: “Hạ Nhược Vũ, em mượn rượu giả ngốc à, có tin ngày mai tổng giám đốc của Hạ thị sẽ thay người không?” Động tác giãy dụa của cô ngừng lại, anh chẳng có gì ngoài chiêu uy hiếp co.
Nhưng lần nào cô cũng dính, trong lòng kìm nén tức giận, vì vị trí của ba mà cô nhịn.
Nét vui sướng trên mặt chưa kịp vơi đi, thì ra là vợ chồng trẻ cãi nhau nhưng cũng nhanh chóng kết thúc, cũng không quay đầu lại mà ôm người đi vào trong xe.
Không đến một phút, chiếc xe thể thao gào thét rời đi.
Tro bụi bốc lên khiến anh ta hắt xì mấy cái, hồi lâu không phản ứng lại hiện thực tàn khốc.
Anh ta bị lợi dụng xong rồi bỏ.
Nhìn bóng xe xa dần, Kiều Duy Nam không nhịn được hô lên: “Quá đáng, sau này đừng gọi tôi nữa.” Hạ Nhược Vũ ngồi trên xe cũng không chịu an phận, ngồi sát vào cửa sổ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mạc Du Hải, tư thế như sợ anh sẽ nhào tới vậy.
Khóe mắt anh không khỏi giật một cái, lạnh lùng nói: “Về nhà” “Vâng, cậu chủ” Tinh Giang nhìn về phía trước, chú ý đường xá hai bên.
Hạ Nhược Vũ nghe vậy thì không chịu: “Tôi không muốn về nhà, tôi muốn về nhà của tôi.” Cô không thèm về với tên khốn kiếp này, đó không phải là nhà của cô, là của đôi cẩu nam nữ bọn họ.
Nghĩ đến cô vẫn còn tủi thân.
Mạc Du Hải nhìn gương mặt đỏ hồng đánh thương của cô lộ ra vẻ giận dữ, ánh mắt u ám: “Em say rồi” “Tôi không say, anh nghe chưa, tôi không say.” Hạ Nhược Vũ duỗi ngón tay chọc vào người anh: “Tôi biết anh chính là cái tên khốn kiếp Mạc Du Hải.” Tinh Giang ngồi trước nghe vậy suýt chút bật cười, cắn môi mấy lần, mới nhịn xuống, anh ta sợ mình mà cười thì chắc sẽ tầng dưới mà ngồi.
Mạc Du Hải đang tức thì giờ lại cảm thấy bất lực, nắm lấy tay cô: “Tới đây” “Tôi không qua, tôi không muốn qua.
Nhiều ngày bôn ba vất vả như vậy, dăm ba câu của anh khiến cô thấy khó chịu.
Cô rút tay, nắm lấy cửa không cho Mạc Du Hải lôi qua.
Mạc Du Hải nhìn động tác ngây thơ của cô, không nhịn được võ trán, lại sợ cô mở cửa xe, đành phải đưa tay kéo người lại.
Mặc dù cửa xe đã khóa nhưng khó đảm báo cô mở được, hậu quả sẽ không lường được.
Hạ Nhược Vũ bị người ta “ép buộc”, vừa khoa trương hô to: “Không được đụng vào tôi, cứu mạng với, có người muốn lừa bán con gái nhà lành, mau tới cứu tôi.” Cửa sổ xe đang mở, xe của bọn họ đúng lúc vào khu náo nhiệt, giọng nói của cô sau khi uống rượu truyền ra rất rõ ràng.
Đã thu hút sự chú ý và tò mò của nhiều người.
Tinh Giang suýt chút nữa cắn môi chảy máu.
Vẫn yên lặng đóng lại cửa sổ, anh †a sợ không đóng, thì người bên ngoài thật sự cho là bọn họ đang bắt cóc.
Sắc mặt Mạc Du Hải càng tối hơn cả đêm, nếu không phải nghĩ đến tình cảnh say rượu của cô, anh sẽ không quan tâm đến cô, ngược lại anh sẽ phải trừng trị cô một phen.
Trong lòng nghĩ thế nhưng vẫn không bỏ được, mạnh mẽ kéo người qua bên mình, giam cô trong ngực không cho làm loạn.
Hạ Nhược Vũ không làm loạn nữa, miệng vẫn lải nhải không ngừng: “Giết người rồi, cưỡng bức, chú cảnh sát ơi, mau tới, có người lừa bán trẻ con”
Tỉnh Giang phía trước thật sự nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được, cười không đến nửa giây lại nghiến răng nghiến lợi vì nhìn thấy ánh mắt như phun lửa của cậu chủ đang nhìn chằm chằm.
Ôi, anh ta cũng vô tội mà.
“Hạ Nhược Vũ, đủ chưa” Vẻ mặt anh cực kỳ khó coi, nhìn miệng nhỏ líu lo không ngừng của cô, cuối cùng cúi xuống dùng miệng chặn lại.
Trên người cô toàn mùi rượu, lan tỏa khắc xe.
Cô bất mãn đẩy ra: ‘Mạc Du Hải, anh dám mắng tôi, ba tôi còn chưa mắng tôi, không phải anh thích hồng nhan tri kỷ sao, được, tôi cũng có, xem ai hơn ai.” Vừa nghĩ tới cái cô Lục Khánh Huyền kia ngày nhớ đêm mong người đàn ông của mình, trong lòng cô liền hoảng, mượn việc say rượu mắng anh: “Tôi sẽ cho anh biết trên đầu mọc cỏ xanh là như thế nào.” “..” Tỉnh Giang kìm nén đến sắp nội thương luôn rồi.
Mạc Du Hải lúc này bực rồi, không tự chủ cao giọng nói: “Em dám?” Coi anh chết rồi sao, còn dám tìm tri kỷ gì đó.
Hạ Nhược Vũ mạnh mẽ hét lại: “Anh có thể tìm hồng nhan tri kỷ thì sao tôi lại không được?” “Em nghe ai nói hươu nói vượn?” Mạc Du Hải nhíu mày, nhất định là có người ở phía sau xúi giục cô, không thì bằng trí thông minh của cô, sao có thể nghĩ tới những thứ này.
“Anh đừng gạt tôi, tôi đều biết trong lòng anh chỉ có Lục Khánh Huyền” Hạ Nhược Vũ càng nghĩ càng tủi thân: “Anh còn vì người phụ nữ khác mà mắng tôi.” Không đợi Mạc Du Hải phản ứng kịp, cô liền khóc òa lên một tiếng, vừa khóc còn vừa đếm ngón tay liệt kê tội trạng của anh.
“Anh còn bắt nạt ba tôi, tôi hận chết anh” “Anh còn vì người phụ nữ kia mà đổi chức vị của ba tôi”