Chương 347: Có người ra mặt Thành phố Đà Nẵng.
Sân bóng cao như thế, Lục Hằng cố gắng vung gậy, đánh viên cầu bay ra ngoài, đưa mắt nhìn ra xa, bóng golf lăn dài trên mặt đất một chút, rồi lọt vào hố golf.
Vẻ mặt Lục Hằng hài lòng, người đàn ông mặc đồ đen đưa khăn mặt qua, tán thưởng nói: “Ông chủ, kỹ thuật đánh golf của ông ngày càng tiến bộ” Lục Hằng mỉm cười xua tay: “Không cần nịnh nọt tôi, cú vừa rồi tôi chỉ nhắm mắt đánh bừa thôi, thậm chí còn không canh me, hoàn toàn đánh theo cảm tính” Người đàn ông mặc đồ đen thản nhiên nói: “Ông chủ, có nhiều người trời sinh ngu dốt bất tài, có người trời sinh thông minh sắc sảo. Ngài chính là loại người thứ hai, thông minh sắc sảo.” Lục Hằng cười cười: “Trực giác của tôi ít khi sai lệch, sự thật đúng là như cậu nói. Theo như cậu nói, đánh bừa cũng có thể trúng, tuy rằng chúng ta tổn thất một lượng lớn hàng hóa, thế nhưng gần đây tôi quen biết một vị tướng người Thái Lan, anh ta mời tôi cùng hợp tác, làm ăn còn lớn hơn nhiều” Người đàn ông mặc đồ đen hỏi: “Là buôn bán gì thế? Tướng Thái Lan có quá nhiều người, chỉ có chút thực lực để đóng chiếm một vùng mà thôi, chưa chắc bọn họ đã đấu lại Mạc Du Hải” Anh ta nghe ra ý tứ của Lục Hằng, Lục Hằng muốn mượn đao giết người.
Hiện tại công ty bị người ta dòm ngó, tất nhiên sẽ không hành động công khai được, nhưng có thể lợi dụng sự tham lam của người kinh doanh thuốc phiện để khiến cho Mạc Du Hải gặp phiền toái.
Thậm chí anh ta có thể tưởng tượng được, Lục Hằng cố ý để lộ mọi thứ, để Mạc Du Hải mắc mưu, biết là đống hàng hóa kia ở gần bờ biển, chờ Mạc Du Hải chặn đường, tịch thu hàng hóa, người buôn bán thuốc phiện kia sẽ ghim thù.
Lục Hằng rất rõ người đàn ông mang đồ đen nghĩ cái gì, mỉm cười xua tay nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, vị tướng mà tôi quen biết này, không kinh doanh thuốc phiện, mà cuộc mua bán của chúng tôi, cũng không phải thuốc phiện mà là súng ống đạn dược” Mắt người đàn ông mang đồ đen sáng lên, người trà trộn vào buôn bán thuốc phiện ở Thái Lan thì nhiều, mà người kinh doanh súng ống đạn dược rất ít. Không có năng lượng tương đương, thì không thể kinh doanh buôn bán súng ống đạn dược được.
“Ông chủ, nếu như thật sự là kinh doanh súng ống đạn dược, vậy thì tên Mạc Hải Du kia chết chắc rồi?” Lục Hằng cười gật đầu: “Tên đó phúc lớn mạng lớn, lần này tôi trả giá nhiều như vậy, dù thế nào cũng phải trừ khử cậu ta” Người đàn ông mang đồ đen nhíu mày: “Ông chủ, kế hoạch của ngài rất tốt, nhưng với tình hình hiện tại của công ty, rất khó để chỉ trả một khoản tiền lớn như vậy. Từ lúc Mạc Hải Du giám sát, tình huống tài chính công ty vận chuyển thật sự không như mong muốn” “Công ty tài chính chủ yếu là nơi buôn bán thuốc phiện, Mạc Du Hải cản trở con đường làm ăn của tôi, kinh tế tất nhiên sẽ không khả quan. Nhưng đừng lo lắng, tôi đã sai Hàn Công Danh đi tìm kiếm nguồn lực rồi. Anh ta luôn luôn có cách, không có việc gì có thể làm khó anh ta cả.” Lục Hằng đã dự tính trước, người dưới trướng để ông ta sử dụng không nhiều, tuy nhiên có mỗi Hàn Công Danh cũng đủ rồi.
“Vâng, ông chủ. Tôi sẽ cho người thông báo. Chắc là ông đang chờ vị tướng kia nên mới chơi golf ở đây đi?” Người đàn ông mang đồ hỏi.
Lục Hằng gật đầu: “Ừ, vì thúc đẩy hợp tác hai bên, vị tướng kia tự mình đến đây. Một lát nữa sẽ gặp được thôi, cậu phải lưu ý, khi bàn bạc hợp tác còn chưa được thì chọn thời điểm thích hợp, tiết lộ thời gian cùng địa điểm giao dịch ra ngoài. Mạc Du Hải chỉ hiểu biết đa số thôi, không sợ cậu ta biết thêm rồi đụng chạm với vị tướng kia, cho dù cậu ta ba đầu sáu tay, cũng đừng hòng bình an vô sự như trước kia” Người đàn ông mang đồ đen khẽ gật đầu, anh ta theo Lục Hằng đã lâu, rất rõ ràng khi nào nên làm cái gì.
Khoanh tay đứng bên cạnh, Lục Hằng lại vung vài gậy, điểm thành tích cũng không tệ lắm.
“Giám đốc Hằng, kỹ thuật xoay người đánh golf của ngài không tốt chút nào, chỉ mong khi buôn bán hãy có chút thủ đoạn, đừng giống như kỹ thuật đánh golf của ngài.” Một âm thanh truyền đến, sân bóng vừa mở cửa, người đàn ông mặc trang phục đơn giản đi tới, làn da hơi ngăm đen, xương gò má rất cao, vóc dáng có chút thấp bé, như người vùng Đông Nam Á, như vậy thì chính là vị tướng mà Lục Hằng nhắc đến rồi.
Phía sau anh ta, có bốn thanh niên cao lớn, một mét cũng không rời khỏi phạm vi xung quanh, trong ánh mắt lợi hại tràn ngập vẻ đề phòng.
Lục Hằng buông gậy golf, cười chào hỏi: ‘Khad Dea, anh thực đúng giờ.
Hai tay Khad Dea chắp tay thành chữ thập, cũng cười nói: “Đương nhiên, tôi là người làm ăn, nhưng cũng là người lính, đối với thời gian yêu cầu cực cao, có thể nói là nghiêm khắc.
Giám đốc Hằng, chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc chuyện hợp tác chưa?” Ở sân golf bàn việc làm ăn là chuyện bình thường, bọn họ bàn về buôn bán súng ống đạn dược, là một mối làm ăn có một không hai.
Lục Hằng làm tư thế mời, cùng Khad Dea đi vào bên trong: “Tướng quân Khad Dea, mọi chuyện của tôi chắc ngài cũng rõ, trước kia tôi luôn luôn trao đổi cũng các nước Đông Dương, đường đi bện trong thành phố không ai quen thuộc hơn tôi cả, hợp tác cùng tôi, ngài có thể yên tâm”
Khad Dea cười ha ha: “Các người có câu thành ngữ tục ngữ là mèo khen mèo dài đuôi, danh tiếng của giám đốc Hằng đúng là trước đây tôi đã từng nghe qua, thế nhưng tôi nghe nói gần đây công cuộc vận chuyển của các người không được suôn sẻ, đã lâu lắm rồi ông không lấy hàng”
Vẻ mặt Lục Hằng lạnh lùng, cười nói: “Chỉ là một chút phiền toái nho nhỏ mà thôi, tướng quân không cần để ý, hàng hóa của anh cứ giao cho tôi, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì hết.” Khad Dea nghĩ nghĩ: “Giám đốc Hằng, ông phải biết rằng súng ống đạn dược không giống như thuốc phiện, tổn thất một lô hàng cũng không sai. Cho nên trước tiên tôi nhất định phải kiểm chứng một chút. Đêm nay tôi có một lô hàng nhỏ cập bến, mời giám đốc Hằng tiếp nhận. Nếu ông vận chuyển trót lọt không phát sinh biến cố, thì chúng ta hãy bàn đến chuyện hợp tác làm ăn”
Khuôn mặt Lục Hằng lộ vẻ khó xử, cười khổ nói: “Tướng quân Khad Dea, anh đừng làm khó tôi,vì sao hàng hóa của tôi liên tiếp có vấn đề? Bởi vì có người giám sát chúng tôi.” Khad Dea tựa hồ có chút tò mò : “Ồ? Ở thành phố này cờn có người dám đụng độ giám đốc Hằng sao; anh ta cũng can đảm thật. Nhưng mà tôi thật sự ngạc nhiên, vì sao ông chưa xử lý kẻ đó?”
Lục Hằng bất đắc dĩ nói : “Thật không dám giấu anh. Tôi cố gắng đến đâu cũng không đấu lại cậu ta. Thân thế cậu ta quá lớn, không phải là người bình thường như tôi có thể đối phó.” Khad Dea nhíu mày: “Có cả người mà giám đốc Hằng không thể đối phó ư? Nếu một người như vậy tồn tại, vậy thì tôi làm sao an tâm cùng ông hợp tác đây?”
Lục Hằng làm bộ, tỏ ra vô cùng đau lòng nói : “Tướng quân Khad Dea, lô hàng trị giá vài triệu đô la Mỹ của tôi bị tra, tôi là người đau khổ nhất. Vì bù đắp cho tổn thất đó, tôi trước tiên chỉ có thể hợp tác cùng anh. Cho nên cầu anh cho tôi một cơ hội thôi, về phần lợi nhuận, tôi chỉ lấy hai phần”
Khad Dea lắp bắp kinh hãi, nhìn bộ dáng oán hận sâu nặng của Lục Hằng, rõ ràng là người ta bị ép đến đường cùng rồi, vì thế cười hỏi: “Nói cho tôi biết, người kia là ai?” “Cậu ta tên Mạc Hải Du, xuất thân quân nhân. Mọi tín hiệu đều cho thấy, cậu ta là người khiến chúng ta không thể thuận lợi kinh doanh”
“Mạc Hải Du… Là họ Mạc sao, còn có thân thế quân nhân. Việc này làm tôi nghĩ đến một người, là đối thủ lâu năm của tôi, cũng là họ Mạc. Nhưng mà hiện tại ông ta đã chết, chẳng lẽ Mạc Du Hải là con của ông ta? Nếu thật sự là như vậy, thì thế giới nhỏ bé quá rồi. Chuyện trước kia ông đây còn chưa bỏ qua đâu, đứa con của ông ta bây giờ lại cũng muốn ảnh hưởng công việc làm ăn của tôi, xem ra phải khiến cho nhà họ Mạc tuyệt tử tuyệt tôn để diệt trừ hậu họa” .
Ánh mắt Khad Dea trở nên cực kỳ lạnh lão.
Lục Hằng vừa lòng cười, xem ra chẳng cần ông ta ra tay, thời gian sắp tới Mạc Hải Du cũng không rảnh rỗi làm phiền ông ta nữa rồi.