Chương 421: Vừa đơn giản lại vừa thô bạo
Mạc Du Hải gật đầu, kéo cô ngồi lên số pha.
Hành động đột ngột của anh khiến Hạ Nhược Vũ loạng choạng suýt ngã: “Mạc Du Hải, anh làm gì vậy?
Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm anh đã phát điên cái gì thế này.
“Tại sao lại không nói cho anh biết rằng tài chính của công ty Nhật Hạ đang bị thiếu hụt hả?" Trên đường trở về, tâm trạng của Mạc Du Hải đã trùng xuống đến tận đáy rồi.
Đôi tay đang vùng vẫy của Hạ Nhược Vũ dừng lại, thấp giọng hỏi: “Làm sao anh biết được?”
"Không cần biết làm sao anh biết, hãy trả lời câu hỏi của anh đi” Mạc Du Hải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ né tránh: “Em có thể tự mình giải quyết.”
Nếu không phải thám tử tư để thả bồ cầu của cô còn lấy tiền rồi bỏ chạy thì cô cũng không biết anh có thể tìm được người hay không, chỉ để lừa một khoản tiền, bây giờ dù chủ Lục đang ở đâu thì cô cũng đã bị sứt đầu mẻ trán rồi,
Bị Mạc Du Hải phát hiện như vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
“Vậy sao, nếu em có thể tự mình giải quyết, thì đã không phải loạn lên đi tìm bác sĩ chữa bệnh rồi”
Chỉ cần Mạc Du Hải muốn điều tra thì trong vòng mười phút sẽ có người gửi toàn bộ thông tin đến cho anh, nhiều tin tức có lẽ chính Hạ Nhược Vũ cũng không biết.
“Em không có. Em chỉ nghĩ rằng cô ấy sẽ không làm như vậy. Bọn em đã quen nhau được rất nhiều năm rồi”
Hạ Nhược Vũ nhìn vào mắt anh nói, âm thanh ngày càng nhỏ dần.
"Chuyện này em không muốn phải nhờ đến anh" Cô không muốn bản thân quen với sự che chở của anh.
Mạc Du Hải có vẻ không vui khi nghe lời giải thích của cô, anh bỏ ngoài tai rồi nói: "Hạ Nhược Vũ, em đừng có tùy hứng như vậy
“Không phải em tùy hứng, nhưng đây là chuyện của gia đình em, anh không cần phải lo đầu" Hạ Nhược Vũ nói xong, đột nhiên thấy có chút hối hận, nhưng lời nói đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được.
Trong một khoảnh khắc, không gian trở nên im lặng một cách đáng sợ. Ngay khi Hạ Nhược Vũ cho rằng Mạc Du Hải sẽ tức giận, thì anh chỉ lạnh lùng nói: “Được.”
Hạ Nhược Vũ không rõ anh nói được như vậy là đồng ý đứng nhìn, chuyện này sẽ không liên quan gì đến anh, giường như đáp án không có khác biệt quá lớn, rõ ràng là cô cũng không muốn để anh phải lo liệu, anh thực sự đã đồng ý rồi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có hơi khó chịu.
Có lẽ đây chính cảm giác tự ti của con người. Vù vù... Tiếng điện thoại rung lên như hóa giải sự lo lắng trong tâm trí cô.
Hạ Nhược Vũ đứng lên khỏi ghế sô pha, giả vờ như không nhìn thấy ảnh mắt của ai đó, bình tĩnh lấy điện thoại ra rồi bắt máy.
“A lô, mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
“Nhược Vũ, con đang làm gì vậy? Tối nay con có về ăn cơm không?" Đường Hồng Xuân lo lắng hỏi một mạch.
Hạ Nhược Vũ hơi đau đầu nhíu mày, mấy ngày hôm nay mẹ cô thay đổi luôn lo lắng hỏi han cô khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi: “Mẹ à, chúng ta có thể nói chuyện gì luôn vào trọng điểm được không? Nếu không được thì mẹ gọi lại sau nhé ạ, bất cứ khi nào mẹ muốn, con đang bận, con cúp điện thoại trước."
“Từ từ đã, mẹ còn chưa nói xong mà" Đường Hồng Xuân nghe cô nói cúp máy vội vàng nói.
Hạ Nhược Vũ khẽ thở dài: “Mẹ, nếu mẹ nói chuyện đó, thì con cúp điện thoại đây”
Cô không dám nói ra hai chữ thân thiết sau khi bị bắt quả tang hôm đó, cô đã không rời khỏi giường cả ngày và sống một cách buồn bã cả ngày lẫn đêm.
"Ôi trời, đứa nhóc này sao lại thế này, chẳng phải mẹ chỉ quan tâm đến con thôi à, hỏi con mấy lần rồi con đều không trả lời, rốt cuộc là được hay không được hả?”
Đường Đồng Xuân vẫn rất tự tin về người mà bà ấy giới thiệu lần này, nếu không bà ấy sẽ không hỏi đi hỏi lại nhiều lần như vậy.
Vừa là một giáo viên, lại khôi ngô tuấn tú, trong nhà cũng không có người lớn, sau này có thể nếu không thể cùng nhau chăm sóc con cái thì bà ấy có thể đến chăm sóc được.
Mặc dù Hạ Nhược Vũ biết Mạc Du Hải sẽ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ở khoảng cách xa như vậy, nhưng cô vẫn liếc về phía anh với ánh mắt lo lắng, thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô lại giả vờ như không có chuyện gì, nhìn sang chỗ khác rồi tiếp tục nói: “Mẹ, đợi tối nay con về rồi nói chuyện sau nhé!”
Hiện tại cô thực sự cảm thấy bất tiện, làm sao có thể nói chuyện hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt chồng tương lai của mình được, mặc dù họ thậm. chỉ không phải là bạn nhưng trên danh nghĩa thì đó là sự thật.
"Được, vậy buổi tối mẹ sẽ gọi cậu ấy đến rồi cùng nhau ăn tối." Đường Hồng Xuân vui vẻ nói.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy vô cùng bất lực: “Mẹ, mẹ đừng tự ý như vậy được không, con thật sự không muốn làm mẹ mất mặt đâu, con sẽ đưa mẹ đi du lịch mười ngày nửa tháng, mẹ đưa cả ba đi nữa, con nghĩ ông ấy cũng cần phải thư giãn đấy”
Mỗi ngày bà ấy đều mong ngóng đến ngày cô lập gia đình, nhưng cô chỉ vừa mới bước qua tuổi hai mươi lăm, mới vậy thôi mà bà ấy đã muốn bán cổ đi rồi sao?
“Ba con với mẹ quá quen với cái thói của con rồi. Nếu như con không thể nói rõ ràng, thì mẹ sẽ mời người ta đến nhà ăn cơm đấy. Nếu con cảm thấy không cần thì con có thể không về nhà cũng được. Đến lúc đó mẹ với bà con cũng không quản nữa?"
Với tính tình dịu dàng như vậy, rất hiếm khi Đường Hồng Xuân nói ra một câu tàn nhẫn, có vẻ như bà ấy thực sự rất hài lòng với Phong Ngữ Hiên kia.
"Mẹ, con còn có chuyện đang cần giải quyết ở bên ngoài, mẹ có thể nói chuyên sau được không" Hạ Nhược Vũ nói với giọng càng nhỏ càng tốt, cô có thể cảm thấy một luồng không khí nguy hiểm đang hướng về phía mình.
“Bàn bạc với công ty nào mà phải thì thào như vậy. Nếu như con không thể nói rõ lý do, mẹ sẽ gọi người đó đến.”
Mẹ của cô quyết tâm nói, nhất định bà ấy phải gọi Phong Ngữ Hiên đến, Hạ Nhược Vũ nói: “Mẹ con nói thật cho mẹ biết, con đã biết anh ấy từ trước rồi, chúng con chỉ là bạn, mẹ đừng lo nghĩ nhiều nữa có được không?"
"Các con quen từ trước rồi thì tốt, tối này có thể hẹn nhau cùng đi ăn cơm rồi" Đường Hồng Xuân vui vẻ khi nghe cô nói rằng họ đã quen nhau từ trước, điều này chứng tỏ rằng hai người họ rất có duyên với nhau.
Cảm thấy đề tài có thể nói mãi không hết, Hạ Nhược Vũ vội vàng nói rồi cúp điện thoại: “Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa, con còn có việc phải làm, con cúp máy trước đây
Sau khi tắt máy, cô cảm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cảm nhận được một luồng không khí khiến cô lạnh sống lưng.
Trên mặt đất phản chiếu một bóng đen cao lớn, phủ lên bóng cô. “Công việc? Bạn bè? Hả?”
Vốn dĩ Hạ Nhược Vũ đã rất lo lắng rồi, nhưng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến cô sợ hãi hơn.
“Sao em không dám quay đầu lại nhìn anh” Mạc Du Hải lạnh lùng nói, giọng điệu đây nguy hiểm.
Hạ Nhược Vũ cắn chặt môi dưới không nói lời nào, có ngốc mới dám trả lời, trả lời khác khác gì việc lạy ông tôi ở bụi này cả, hơn nữa anh đang giận dữ nhìn
cô, hiện tại đồng tử của anh còn nhỏ hơn cả kim nữa, không chừng còn có thể làm ra chuyện gì đó vô liêm sỉ.
“Không thừa nhận" Rất tốt, đúng như những gì anh đoán. Trong lòng Hạ Nhược Vũ không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh giác, đang định nói thì cô đã cảm thấy cơ thể nhẹ bằng đi, cơ thể lơ lửng trên không trung như được được ai đó bể hẳn lên, cô nhìn anh với ánh mắt bất ngờ, giọng nói có chút ngớ ngẩn: “Mạc Du Hải, anh định làm gì!”
“Làm chuyện phải làm!” Người đàn ông nói vừa đơn giản lại vừa thô bạo, sải bước đi đến phòng nghỉ.
/520
|