Chương 439: Hành động ám sát
Máy bay đang chạy trên đường băng, trước khi Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ xuống khỏi máy bay, Tinh Giang đã xuống khỏi máy bay từ lâu. Mấy vệ sĩ chuyên nghiệp đang canh gác một cách cẩn thận.
“Du Hải, không phải nghiêm túc như vậy đâu.” Hạ Nhược Vũ phản đối.
Sau khi trải qua nhiều biến cố lớn, cô cảm thấy Mạc Du Hải trở nên chuyện bé xé ra to.
Anh lại tỏ ra rất nghiêm túc: “Nhược Vũ, em không biết những người mà chúng ta phải đối mặt là người như thế nào đầu. Bọn họ rất tàn nhẫn, có thể làm bất cứ chuyện gì chẳng khác nào chó cùng rất giậu. Vì thế chúng ta nên cẩn thận một chút thì hơn”
Hạ Nhược Vũ biết người đàn ông này làm bất cứ chuyện gì cũng không để bất cứ sơ suất nào xảy ra. Vì thế, cô cũng không nói thêm cái gì nữa, mặc cho anh nắm tay mình dắt xuống máy bay.
"Tổng giám đốc Hải, không phát hiện ra điểm khác thường nào, có thể họ không chọn ra tay ở sân bay. Bởi vì nơi này không phải nơi lý tưởng để phục kích” Tinh Giang bước tới, hạ giọng báo cáo. Trong đôi mắt anh ta vẫn còn nguyên vẻ cảnh giác, liếc nhìn xung quanh.
Mạc Du Hải khẽ nhíu mày: “Đừng có buông lỏng cảnh giác. Nếu Lục Hằng ra tay thì sẽ không cử tay chân của mình ra đâu. Đừng có quên, ông ta đã thay thế tay chân của Sai Bà như thế nào. Dù có phải sát thủ tới thì cũng là người bản xứ của Nam Á, việc không bị phát hiện ra là chuyện bình thường"
Tinh Giang xấu hổ nói: “Xin lỗi, đây là sơ sót của tôi. Tôi sẽ chú ý tới những người khả nghi.”
Mạc Du Hải phất tay nói: “Chuẩn bị xe đi, chúng ta phải mau chóng tới khách sạn, vào được khách sạn thì những sát thủ kia không có cơ hội ra tay
nữa"
Tinh Giang gật đầu, đưa tay ra hiệu cho một vệ sĩ, hạ giọng thì thầm với vệ sĩ kia. Người kia gật đầu rồi bước nhanh ra khỏi sân bay. Mạc Du Hải đi phía trước của Hạ Nhược Vũ, dùng thân thể cao lớn của mình để cản trước mặt cô, tránh tình trạng phát sinh tình huống bất ngờ thì cô sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hạ Nhược Vũ hiểu ý của người đàn ông tay, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cầm tay anh cũng thân mật hơn. Sắc mặt của Mạc Du Hải đột nhiên thay đổi, khóe mắt quét tới đài chỉ huy cách sân bay không xa. Trên đó có một vệt sáng khác thường lóe lên.
Bây giờ là ban ngày, mặt trời vẫn đang ở hướng đông, mà vị trí của đài chỉ huy cũng ở hướng đông. Mặc dù giàn khung của nó là thủy tinh trong suốt, cũng không có điều kiện phản xạ ánh sáng, nhưng rõ ràng ở nơi đó đang có một tay bắn tỉa ẩn núp.
“Nhược Vũ, cẩn thận!” Mạc Du Hải phản ứng một cách thần tốc, lập tức kéo cô chạy về hướng sảnh lớn của sân bay.
Đám vệ sĩ của phản ứng rất nhanh, lập tức tạo thành một bức tường người ngăn ở phía trước của bọn họ, giơ súng lục lên tìm kiếm nơi có khả năng xuất hiện sát thủ. “Pằng một tiếng súng vang lên, trên đường băng của sân bay xuất hiện một vết đạn. Tay của Hạ Nhược Vũ hơi run rẩy. Mặc dù, cô đã trải qua tình huống tương tự, nhưng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
May mà người đàn ông này ở bên cạnh cô. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh khiển Hạ Nhược Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Ánh mắt sắc bén của Mạc Du Hải nhìn về phía viên đạn bay tới, trên đài chỉ huy của sân bay có một tay bắn tỉa rất giỏi đang ẩn núp. Viên đạn đầu tiên chỉ là thử đường đạn thôi, phát sủng thứ hai mới là nguy hiểm thực sự.
Anh không lo cho bản thân mình, bởi từ nhỏ anh và ba đã được rèn luyện ở trong quân ngũ, Mạc Du Hải tự tin rằng bản thân có thể đối phó với bất cứ tay bắn tỉa nào. Nhưng anh không thể không suy xét tới Hạ Nhược Vũ. Với kinh nghiệm dày dạn của tay bắn tỉa này, cô chẳng khác nào cái bia di động cho người kia ngắm bắn.
"Cúi đầu, khom lưng xuống. Em hãy cố gắng giảm bớt diện tích thân thể của mình lộ ra ngoài" Mạc Du Hải hạ giọng nói với Hạ Nhược Vũ.
Cô làm theo lời mà anh nói, theo sát sau lưng anh. Bởi vì lúc này, người đàn ông này là chỗ dựa duy nhất của Hạ Nhược Vũ. Trong lòng anh đang tính toán xem thời gian mà tay bắn tỉa kia nổ phát súng tiếp theo. Đột nhiên Mạc Du Hải kéo tay cô chạy không theo quy tắc nào.
Lại một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn trị mạng kia xoay tròn, bay sát qua cánh tay của anh. Nếu không phải Mạc Du Hải quả quyết né tránh, phát súng này sẽ lấy mạng của Hạ Nhược Vũ.
“Du Hải, anh bị thương rồi sao?” Thấy trên cánh tay của anh có vết máu chảy ra, lòng cô rối như tơ vò, rối rít hỏi với giọng lo lắng.
Mắt Mạc Du Hải không nhảy cái nào: "Chỉ là vết trầy da nhỏ mà thôi, không sao cả. Nhược Vũ, em đừng làm loạn, cứ núp ở sau lưng anh.” Người đàn ông kia dùng thân thể của mình để bảo vệ cho Hạ Nhược Vũ. Tinh Giang xoay người chạy tới, chỉ huy vệ sĩ bảo vệ Mạc Du Hải: "Tổng giám đốc Hải, sát thủ ẩn núp ở trên đài chỉ huy. Các anh em không qua đó được, ở đó quá xa.”
Mạc Du Hải nhíu mày, địa hình của sân bay rất thoáng, ở bên cạnh không có gì để che chắn. Dù vệ sĩ chắn trước mặt họ, cũng vẫn khá nguy hiểm.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi: “Nhược Vũ, em có mang hộp trang điểm không?”
Hạ Nhược Vũ hơi sửng sốt, không nghĩ rằng anh lại hỏi chuyện này. Cô vội vàng lấy hộp trang điểm trong túi xách ra đưa cho anh: "Anh cần hộp trang điểm làm gì?
Mạc Du Hải cười nói: “Có hộp trang điểm thì có cách để đối phó với tay bắn tia kia.”
Anh vừa giải thích với cô vừa mở hộp trang điểm ra, nương theo đường đạn của tay bắn tỉa kia, anh điều chỉnh góc độ rồi đột nhiên giơ tay lên. Ánh nắng ở Nam Á rất mạnh, lúc Mạc Du Hải vừa đưa tay lên thì một ánh nắng phản xạ tới
đài chỉ huy. Tay bắn tỉa kia liên tục nổ hại phát súng nên đang điều chỉnh hô hấp, thuận tiện tiếp tục ngắm vào mục tiêu.
Nhưng khi người này định nổ súng tiếp thì một ánh sáng chói mắt chiếu tới. Tay bắn tỉa kia cảm thấy mắt hơi nhói, người này vội vàng nhắm mắt lại. Mạc Du Hải thừa dịp này, vội vàng kéo tay Hạ Nhược Vũ chạy vào sảnh lớn của sân bay với tốc độ nhanh nhất. Các vệ sĩ bảo vệ sau lưng của họ, không rời chút nào. Cũng may không có ai bị thương vong.
Sau khi Mạc Du Hải vào sảnh lớn của sân bay, vì tiếng máy bay cất cánh và hạ cánh tạo ra tạp âm rất lớn, cho nên không ai nghe được tiếng súng, ai cũng rất bình thản, Anh ra hiệu cho đảm vệ sĩ giữ một khoảng cách nhất định với
mình. Nếu Lục Hằng đã phải người tới sân bay ám sát bọn họ, nhất định không chỉ có tay bắn tỉa kia.
Có thể trong đám người ở sân bay cũng có sát thủ trà trộn vào. Một đội vệ sĩ đi theo rầm rộ sẽ làm sát thủ tìm được mục tiêu nhanh hơn.
Mạc Du Hải kéo tay Hạ Nhược Vũ như đôi vợ chồng son, trà trộn vào trong đám người ở sân bay. Anh nói khẽ với cô: “Cố gắng đi gần mấy người cao một chút để chăn cho mình, em đừng tỏ ra bối rối."
Hạ Nhược Vũ gật đầu, lúc này là lúc cô nghe lời nhất. Hai người đi tới lối ra, đột nhiên phía trước có một người phụ nữ bị trượt chân ngã sấp xuống. Hạ
Nhược Vũ thấy rõ người bị ngã kia là một người phụ nữ có thai. Với bản tính hiền lành, cô buông tay anh ra, chạy tới đỡ người phụ nữ mang thai kia.
Dường như người phụ nữ này bị hoảng sợ, không thể nói ra lời. Ngay lúc này, sắc mặt Mạc Du Hải trầm xuống, anh nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia không lo đứng dậy mà cho tay vào trong áo. Lúc người này ngã xuống, đáng ra phải bảo vệ bụng theo bản năng. Nhưng người này lại có hành động kia, hiển nhiên cái thai là giả.
Anh vội xông lên phía trước, đá vào cổ tay của người phụ nữ mang thai giả kia. Người này bị đau nên buông tay ta, thứ rơi từ trong tay người này ra chính là một khẩu súng lục. Người này thấy mình đã mất cơ hội đánh lén, thẹn quá thành giận nên lại rút một con dao găm ra. Mục tiêu vẫn là Hạ Nhược Vũ.
Mạc Du Hải cười lạnh lùng, đầu gối của anh đập vào bụng của người phụ nữ mang thai giả.
/520
|