Chương 463: Biến cố
Ba ngày sau. Mạc Du Hải lo lắng ngồi ở ghế xoay trong văn phòng.
Văn phòng rất lớn nhưng lại yên tĩnh đến mức đáng sợ, không khí căng như dây đàn, giống như chỉ một giây nữa là sẽ đứt vậy. Về mặt tất cả mọi người trong văn phòng đều rất nghiêm túc, ai cũng rất tập trung, giống như đang tham gia vào một cuộc thi sống còn vậy.
"Không, thấy, người, đầu" Từng chữ một bất ngờ nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi mỏng của Mạc Du Hải, giống như những lưỡi dao sắc bén cửa vào mặt những người còn lại.
Tất cả mọi người đều nắm chặt tay lại, cúi thấp đầu xuống.
Ngay sau khi anh đồng ý tổ chức cho Hạ Nhược Vũ một hôn lễ thế kỷ xong thì Hạ Nhược Vũ lại đột nhiên biến mất.
Kiểm tra các video giám sát thì tất cả đều trống trơn,
Mạc Du Hải nheo mắt lại rồi đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng như một con sói trong đêm: “Tôi không cần biết mấy người sẽ dùng cách nào, nửa tiếng nữa mà vẫn không có tin gì thì cũng đừng có ở lại đây nữa".
Mọi người đồng thanh trả lời rất nghiêm túc: “Vâng thưa cậu chủ”
Sau đó tất cả mọi người đều nối đuôi nhau ra ngoài, không ai dám ở lại nữa, Họ thâm hiếu là nếu không điều tra ra được tin gì về Hạ Nhược Vũ thì kết quả của họ chỉ có một.
Đúng lúc này Kiều Duy Nam lại đi đến cửa, buột miệng hỏi: “Mấy người này đi đâu vội thế, tranh nhau đi đầu thai à?”
Nói xong anh liền bước vào, hỏi với vẻ bà tám: “Tôi bảo này Du Hải, sao cậu khó hiểu thế, tầm này rồi mà chú rể không thấy đâu, cô dâu cũng biến mất. Hôn lễ này được cả thế giới chú ý đến, cánh nhà báo ngoài kia chỉ hận không mọc cánh bay vào tận đây được đấy”
Nhưng trong phòng lại không có tiếng đáp lại.
Lúc này Kiều Duy Nam bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, thấy vẻ mặt bạn mình đang lạnh như băng, rồi nhớ đến đám người vừa vội đi đầu thai lúc nãy, thầm cảm thấy hơi sai sai, lắp bắp hỏi: “Đừng nói là Hạ Nhược Vũ lại có chuyện nhé?"
Sau khi nhận được một ánh mắt sắc như đao thì Kiều Duy Nam liên hiểu là mình lại đoán đúng.
Vất vả lắm mới đến được bước này mà sao lại có chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ cứ làm việc tốt là sẽ gặp khó khăn à?
Nhưng mà cặp này dùng dùng lâu quá rồi, bản thân anh ta là người đứng ngoài nhìn thôi mà cũng thấy tình cảm của hai người gian nan hơn cả đi thi lấy bằng ấy.
“Vậy thì, vậy thì phải làm sao đây?” Kiều Duy Nam lại cà lăm. Bên ngoài đang có cả cục giải trí đấy, nếu họ phát hiện ra cô dâu của hôn lễ này biến mất thì không biết sẽ viết bài thành cái gì nữa.
“Cậu tự xem mà giải quyết đi." Mạc Du Hải đứng phắt dậy khỏi ghế, đi nhanh ra ngoài.
Kiều Duy Nam bị bỏ lại thì ngẩn ra, anh giơ tay lên chỉ vào mình rồi lại chỉ vào cửa lớn không có một bóng người, cảm thấy không ổn chút nào. Cục diện bên ngoài đang rối đến lên mà bảo anh ta tự dọn dẹp, coi anh ta là người có quan hệ xã hội hàng đầu cả thành phố Đà Nẵng này đấy à?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải nghe lời mà đi dọn bãi chiến trường bên ngoài, ai bảo hai người chơi thân với nhau chứ.
Bên kia, trong một khách sạn không ai ngờ đến ở ngoại ô thành phố Đà
Năng.
Hạ Nhược Vũ tỉnh lại sau cơn hôn mê, trên người cố vẫn còn mặc bộ áo cưới mà Mạc Du Hải đã thuê thợ ở Milan về để may riêng cho cô. Cô nhìn. quanh căn phòng tối mờ xung quanh, chỉ thấy có chút ánh sáng yếu ớt chiều vào từ ngoài rèm cửa sổ, những chỗ còn lại thì tối đen.
Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ. Sao cô lại ở đây?
Hạ Nhược Vũ lắc mạnh đầu, cảm thấy choáng đến mức suýt thì ngã hẳn. xuống lần nữa. Cô nhớ ra rồi, khi đó cô đang ở phòng trang điểm đợi người ta trang điểm cho thì đột nhiên có hai người cầm hòm đồ trang điểm xuất hiện, vì Mạc Du Hải đã sắp xếp rất nhiều người bảo vệ cô nên cô cũng không để ý lắm.
Nào ngờ người đó lại lấy một chiếc khăn che kín mặt cô lại, chỉ vài giây sau cô đã chẳng còn chút ý thức nào nữa.
"Tỉnh rồi à?" Trong căn phòng yên tĩnh này, dù là một giọng nói rất yếu ớt thôi cũng trở nên rất rõ ràng.
Hạ Nhược Vũ hoảng hốt há hốc miệng, dù giọng nói ấy rất khàn nhưng cô vẫn có thể nhận ra chủ nhân của nó, cô run run nói.
“Hàn Công Danh..." Anh ta vẫn còn sống!
Hàn Công Danh nghe thấy giọng cô, không biết là do quá kích động hay quá đắc ý mà đã ho một lúc rất lâu mới nói tiếp được: “Anh đây, Nhược Vũ, anh đến đón em đây.”
"Chẳng phải là anh đã, anh đã...” chữ chết kẹt lại trong họng cô mãi mà vẫn
không thể nào thốt ra thành lời được.
Hàn Công Danh nói hết câu hộ cô: “Ý em là chết ấy à?"
Anh ta dừng lại một lúc rồi cười mấy tiếng, giống như vừa nghe được chuyện cười nào đó, chầm chậm giải thích: “Đúng là anh đã chết rồi, nhưng tiếc là ông trời có mắt, không nỡ để anh chết. Sao anh có thể trở mắt ra nhìn em đi cưới người đàn ông khác chứ. Em nói xem, Nhược Vũ.”
“Em biết là anh rất yêu em mà”
Mặc dù đây là một câu bày tỏ rất thâm tình nhưng Hạ Nhược Vũ nghe xong, chỉ cảm thấy sởn hết cả gai ốc, mấy sợi tóc sau gáy cô cũng dựng đứng hết lên, nếu người cô mà còn sức thì chắc chắn cô đã tông cửa xông ra rồi.
Nếu như trước kia sự cố chấp của Hàn Công Danh khiến cô sợ hãi, thì bây giờ Hàn Công Danh vừa chết đi sống lại khiến cô cảm thấy kinh hoàng.
Có vẻ như Hàn Công Danh cũng cảm nhận được cô đang sợ mình nên anh ta cố ý cười một cái để khiến mình trở nên dịu dàng hơn, nhưng có thể là do di chứng của thuốc độc mà da mặt của anh ta khi cười lên có vẻ rất giống mặt quỷ giận dữ, bản thân anh ta lại hơi tức giận, không tự chủ được mà nâng cao giọng.
“Nhược Vũ, em biết là anh sẽ không làm hại em mà, trên thế giới này chỉ có mỗi anh là không bao giờ làm hại đến em thôi! Chỉ có anh!”
"Hàn Công Danh, anh nói là anh không làm hại tôi, vậy bây giờ anh đang làm gì? Với cả, tôi đã thấy anh uống thuốc độc rồi cơ mà, sao bây giờ anh vẫn còn sống? Sao anh không bị gì?”
Hạ Nhược Vũ vừa cố gắng kiềm chế cảm giác hoảng sợ, vừa cố nghĩ cách trốn thoát khỏi chỗ này.
"Chuyện này khác, đây là biểu hiện của việc anh yêu em" Hàn Công Danh kích động, lại ho khan vài cái.
Lúc này trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, người này như một bóng ma, đưa cho Hàn Công Danh một viên thuốc, nói: “Anh Danh, nếu muốn sống tiếp thì đừng có kích động quá, anh vừa mới phẫu thuật xong đấy”
"Cút! Không cần cậu phải lắm lời!” Hàn Công Danh tức giận hất tay người đàn ông kia ra, nhưng dù anh ta có cố hết sức thì cũng chỉ gật được tay người đàn ông kia ra một chút xíu.
Người đàn ông vẫn đứng yên đó, đặt thuốc xuống trước mặt Hàn Công Danh rồi lại yên lặng như lúc nãy.
Tiếng thở của Hàn Công Danh ồ ồ như tiếng quạt thông gió một lúc lâu sau, có vẻ như anh ta đã nghĩ thông chuyện gì đó thì tiếng thở ấy mới bình tĩnh lại. Anh ta đưa tay cầm thuốc và nước sôi từ người đàn ông kia, uống thuốc xong thì có vẻ khỏe hơn lúc nãy khá nhiều.
Vì dùng quá nhiều sức nên cơ thể vừa ngồi dậy được lại đổ vật ra sau, chiếc ghế sofa cũ kỹ kêu một tiếng kẹt, rồi mọi thứ lại bình thường trở lại.
Hạ Nhược Vũ cố làm quen với độ sáng trong phòng, miễn cưỡng lắm mới nhìn rõ được bố cục ở nơi này, đây có vẻ như là phòng khách sạn hoặc là phòng trọ nào đó, nhưng cách trang trí nơi này rất cổ kính, nói đúng hơn thì như một nơi bỏ hoang đã lâu rồi.
Đằng sau cô là nhà vệ sinh bẩn thỉu, dưới đất thì toàn dầu mỡ, giống như đã lâu không được quét dọn, Hàn Công Danh thì ngồi cạnh TV, có vẻ như anh ta đang ngay đổi diện có nhưng cô lại không nhìn rõ được nét mặt của anh ta mà chỉ miễn cưỡng nhìn được dáng người anh ta ở đó mà thôi.
“Hàn Công Danh, nếu anh thật sự yêu tôi thì để tôi đi đi."
/520
|