Chương 469: Bỏ tôi ra
Một tiếng chuông reo lanh lảnh phá vỡ sự im lặng giữa ba người, nét mặt Mạc Du Hải tối sầm móc điện thoại di động trong túi ra, không hề liếc mắt nhìn đã dứt khoát cúp máy, trong đôi mắt đỏ ngầu hừng hực lửa giận.
BỊ ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Du Hải nhìn chằm chằm, hơi thở của Hạ Nhược Vũ trở nên ngày càng gấp gáp, đến nỗi quần áo ở sau lưng đều bị mồ hôi thấm ướt, cô nắm chặt hai tay mình, cố gắng giữ vững trạng thái bình tĩnh.
"Anh Hải, nếu như không còn chuyện gì khác..." Hạ Nhược Vũ nhịn cả một buổi, ngước mặt lên nhìn chằm chằm đôi mắt giống như mùa đông giá rét của Mạc Du Hải, vốn đĩ giọng nói run run không ổn tới cuối cùng lại trở nên càng ngày càng lí nhí.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn ngậm miệng, cơn tức giận của Mạc Du Hải vẫn không hề suy suyễn chút nào, anh lo lắng cho cô lâu như vậy, vốn dĩ còn tưởng đầu cô có nỗi khổ trong lòng gì đó, hiện tại xem ra, trái lại cô còn rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ.
Tao nhã buông xuống tách trà trong tay, Phong Ngữ Hiến hờ hững liếc mắt nhìn mấy người áo đen ẩn náu bên ngoài một cái, nói mà chẳng có cảm xúc gì: "Người đâu, tiền khách, hoan nghênh anh Hải lần sau tới thăm"
Dáng vẻ hại người một tung một hứng trực tiếp đốt bừng lên ngọn lửa giận của Mạc Du Hải, trên gương mặt anh nở nụ cười liếc mắt nhìn Phong Ngữ Hiên, ánh mắt như dao đâm thẳng vào trong lòng đối phương, hơi thở mạnh mẽ phút chốc đạt tới mức mạnh nhất.
“Nên về nhà thôi."
Nghe thấy Mạc Du Hải sắp đi, Hạ Nhược Vũ theo bản năng thở phào nhẹ nhôm, sống lưng cứng còng còn chưa kịp thả lỏng xuống thì cơ thể đã nhẹ băng, kinh ngạc mở to mắt ra thì đã thấy toàn bộ thế giới đều đảo ngược lại.
"Mạc Du Hải, anh bỏ tôi ra!" Lại sử dụng cái chiều này nữa, cô cũng đâu phải cái bao bố, sao lần nào cũng trực tiếp bị vác đi? Hạ Nhược Vũ găng sức giãy dụa mấy lần, cuối cùng vẫn là kết thúc trong thất bại.
Đằng sau lưng bỗng nhiên bị đau đớn cực mạnh, bước chân đi về phía trước của Mạc Du Hải không khỏi lảo đảo, trên gương mặt điển trai toát lên sự bất đắc dĩ: "Hạ Nhược Vũ, em tuổi chó à?"
Nhân cơ hội lúc người đàn ông sơ sẩy trong chốc lát, Hạ Nhược Vũ không nói nhiều lời lập tức nhảy xuống mặt đất, đẩy mạnh người đàn ông ra, liếm liêm đôi môi có chút mùi tanh, lúc này cô mới nhận ra là ban nãy cô thế mà lại cần người đàn ông kia chảy máu.
Chớp mắt khi ngẩng phắt đầu dậy, Hạ Nhược Vũ giấu hết tất cả cảm xúc trên mặt vào trong lòng, cô nhìn người đàn ông điển trai đứng trước mặt mình, không hề khách sáo nói một câu: "Anh Hải, tôi tuổi con gì không cần anh quan tâm."
Mạc Du Hải không nói thêm bất kỳ câu nào, dứt khoát bước lên trước một bước, tiếp tục vác cô gái trên vai, dứt khoát đi ra ngoài cửa không hề do dự chần chừ, trên người toàn là hơi thở tàn bạo.
Một nhóm người áo đen chặn lại đường đi của Mạc Du Hải, người đàn ông đi đầu mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Ngữ Hiên đứng cách đó không xa, nhìn thấy đối phương hơi gật đầu một cái, nói chuyện giống như máy móc: "Mạc Du Hải, một mình anh có thể rời khỏi, nhưng đem theo cô Vũ thì không được."
Từ lúc sinh ra tới giờ, Mạc Du Hải anh chưa từng nghe nói hai chữ "không được" này bao giờ, khóe môi nhếch lên một sự tàn nhẫn, Mạc Du Hải nhanh. như chớp giơ chân lên, một chân dứt khoát đá vào vị trí quan trọng của người đàn ông"
Mấy người đứng bên cạnh nhìn thấy anh cả đau đớn ngã xuống trên mặt đất, trong phút chốc đều há hốc mồm, khi thể của toàn bộ đội ngũ trong nháy mắt bị yểu đi rất nhiều, mấy người họ cầm vũ khí, nóng lòng muốn thử bước lên, nhưng đều không có lá gan này.
"Toàn bộ đều lui ra" Nhìn lướt qua mọi người, Phong Ngữ Hiến lười biếng chỉ huy, những người này gặp lại cũng không đủ cho Mac Du Hải nhét kẽ răng, hơn nữa bây giờ cũng tuyệt đối không phải là lúc đánh nhau trực tiếp.
Khi Hạ Nhược Vũ phản ứng lại được, cô tức giận giãy dụa lần cuối cùng, gắng sức cẩn vào lưng của Mạc Du Hải, nhưng đối phương lại chẳng khác gì người sắt, không hề có phản ứng gì cả, ngược lại làm hàm răng của cô cảm thấy cực kỳ đau nhức.
"Cậu chủ, xin mời!" Tinh Giang chờ ở bên cạnh con xe sang Maybach, trong chớp mắt khi nhìn thấy Mạc Du Hải đi ra khỏi cửa, nhanh chóng mở cửa xe ra, sau khi lễ phép đóng cửa xe mới leo lên chiếc Porsche. Hạ Nhược Vũ bị mạnh mẽ ném vào ghế sau, nét mặt giận dữ và xấu hổ nhìn chằm chằm Mạc Du Hải vẫn nho nhã, trong lòng không khỏi bắt đầu bán thâm, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ trên người của Mạc Du Hải đã sớm bị khoét ra thành trăm ngàn lỗ thủng rồi.
Tiếng chuông điện thoại di động lại reo lên lên nữa, chân mày Mạc Du Hải khẽ nhíu lại lấy điện thoại di động ra, nhìn một dãy số xa lạ trên màn hình, chẳng hiểu vì sao có một loại linh cảm không lành trào lên trong lòng.
"Chuyện gì?" Giọng nói của Mạc Du Hải u ám rặn ra hai chữ, sau khi nghe giọng nói truyền ra bên trong ống nghe, nét mặt của anh nhanh chóng trở nên khó coi, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm đằng trước.
Hạ Nhược Vũ ngồi bên cạnh Mạc Du Hải tất nhiên là phát hiện ra sự thay đổi của người đàn ông, nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, cuối cùng vẫn chẳng hề nói một câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xa.
Nghĩ ngợi trong chốc lát, hai tay Mạc Du Hái siết chặt thành đấm: "Dừng xe, chở Hạ Nhược Vũ an toàn quay về biệt thự." Sau khi dặn dò xong, Mạc Du Hải một bước bước ra khỏi xe, liếc mắt nhìn vị trí bây giờ của mình, trực tiếp bấm một dãy số: "Kiều Duy Nam, lái xe tới đường vành đai Nam bao quanh thành phố Tây, hướng năm trăm mét, tôi cho cậu ba phút."
Nhớ tới dáng vẻ sốt ruột ban nãy của Mạc Du Hải, trong lòng Hạ Nhược Vũ không nhịn được đau nhói, đi với nhau lâu như vậy, thật sự rất ít khi nhìn thấy. dáng vẻ của anh lo lắng như thế, chắc chắn là người trong lòng của anh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi.
Chầm chầm kéo cửa kính xe xuống, Hạ Nhược Vũ tùy ý để gió lạnh thổi khô sự ướt át trên khóe mắt, sau khi yên lặng hít sâu vào mấy lần, lúc này mới từ từ nghiêng đầu về phía chỗ lái xe.
"Dừng xe, nếu không tôi sẽ trực tiếp nhảy xuống" Ánh mắt lóe lên một tia u ám, giọng nói của Hạ Nhược Vũ lạnh lùng tới mức chính cô cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên, thì ra mình còn có lúc lạnh lẽo như thế này.
Tinh Giang đang lái xe đằng trước sau khi nghe thấy giọng nói của Hạ - Nhược Vũ, phản ứng đầu tiên chính là muốn khóa cửa xe lại, nhưng mà sau khi
Hạ Nhược Vũ bày ra dáng vẻ như muốn nhảy xuống xe, anh ta mạnh mẽ đạp phanh xe thăng gấp.
So với chở về nhà, trong lòng Tinh Giang càng hiểu là an toàn của Hạ Nhược Vũ mới là quan trọng nhất, nếu như cô chết rồi, cậu chủ nhất định có thể làm ra hành động vĩ đại như kêu mọi người tới chôn cùng cô.
Vừa xuống xe, Hạ Nhược Vũ không hề chần chừ lấy ra một cái kéo, lạnh lùng nhìn Tinh Giang đang muốn xuống xe, ngón tay chĩa thẳng về phía trước.
Nhìn cây kéo đang kề trên cổ của Hạ Nhược Vũ, Tinh Giang chỉ đành để hai tay lại trên vô lăng, quả nhiên là người phụ nữ của cậu chủ thì ngoại trừ cậu chủ, có ai có thể chịu được người phụ nữ thế này chứ.
"Chạy rồi?" Nghe thấy Tinh Giang báo cáo lại, sắc mặt của Mạc Du Hải trong nháy mắt tối sầm xuống mấy phần: "Đi theo, nếu như mất dấu cậu cũng không cần quay về nữa.
"Nhược Vũ xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Duy Nam đang lái xe liếc nhìn Mạc Du Hải một cái, người có thể làm cho Mạc Du Hải tức giận, ngoại trừ Hạ Nhược Vũ thì anh ta không thể nghĩ ra trên thế giới này còn ai có năng lực như thế nữa,
Nhắm đôi mắt lại, Mạc Du Hải lạnh lùng nói vài chữ: "Tập trung tinh thần lái xe của cậu đi."
Tập trung tinh thần lái xe? Trong lòng Kiều Duy Nam lập tức có ngàn vạn con lạc đà cừu chạy lướt qua, anh ta không phải là tài xế riêng có được không? Anh ta đường đường là chuyên gia nội khoa, là bác sĩ số một số hại trên cả nước đó...
Tùy ý lang thang trên lối đi bộ đen kịt, cảm xúc trong lòng Hạ Nhược Vũ rối ren lộn xộn giống như cành liễu bị gió thổi loạn, trên mặt toàn là nụ cười khổ sở.
Một tiếng thẳng xe gấp rút bỗng nhiên vang lên, Hạ Nhược Vũ vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị một cái khăn mặt che miệng lại, ý thức không khỏi trở nên mơ hồ.
/520
|