Chương 518: Cô Nhược Vũ có thai
Vào lúc chạng vàng, Hạ Nhược Vũ lặng lẽ tỉnh lại, cô không hề biết mình đã ngủ thiếp đi, cảm thấy hơi kỳ lạ, có phải là do chuyển mùa không?
Tiếng gõ cửa “cốc cốc”, khiến Hạ Nhược Vũ suy nghĩ lại. Sau một cái ngáp dài, cô nói: “Vào đi."
Hàn Công Danh vừa mở cửa bước vào, nhìn Hạ Nhược Vũ vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt đầy đau lòng, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Nhược Vũ, bữa tối em muốn ăn gì? Anh sẽ làm cho em”
Quay đầu lại, Hạ Nhược Vũ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Cái gì cũng được.”
Nệm bên giường bị trúng xuống, Hàn Công Danh ngồi bên cạnh Hạ Nhược Vũ, lúc đến gần cô liền nhận ra mùi thơm cơ thể, trong mắt hiện lên một tỉa tham lam,
"Nhược Vũ, em thật sự chấp nhận anh sao?” Vừa nói, Hàn Công Danh vừa đặt tay lên vai Hạ Nhược Vũ, ánh mắt ở trước mặt cô, cả người cô không khỏi nóng lên, Vào lúc người đàn ông đặt tay lên vai mình, Hạ Nhược Vũ cảm thấy cơ thể mình run lên, nở một nụ cười mất tự nhiên, mở miệng nói: "Tôi đã nghĩ rồi, đêm nay ăn đồ tây"
Hạ Nhược Vũ luôn thích đồ ăn Việt Nam, nhưng Mạc Du Hải lại luôn thích đồ Tây, vì vậy bít tết đã trở thành lương thực chính, hai ngày qua cô đã ăn rất nhiều, nhưng đều cảm thấy muốn ăn tiếp.
Nhìn thấy người phụ nữ nhắm mắt, Hàn Công Danh vươn tay kéo chăn bông lên, ánh mắt dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy: “Vậy em ngủ một lát đi, xong việc anh sẽ gọi em.”
Quay người lại, Hạ Nhược Vũ mở mắt ra nhìn ánh đèn neon bên ngoài, mặc dù toàn bộ khu vực thành phố Quảng Ninh không lớn, nhưng cô cảm thấy cô đơn khi không có bóng dáng Mục Du Hải, đã nhiều ngày như vậy cô không liên lạc với anh. Bất giác, trái tim cô từ từ trùng xuống.
Có câu nói không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, Hạ Nhược Vũ không bao giờ hỏi bất cứ ai về tin tức của Mạc Du Hải, bởi vì đối với cô, không có tin tức là niềm an ủi lớn nhất.
#Nhược Vũ, anh làm xong rồi" Hàn Công Danh đẩy cửa đi vào, nhìn Hạ Nhược Vũ đang từ từ đứng dậy, ánh mắt đầy sao, giống như một đứa trẻ.
Nhìn thấy Hàn Công Danh vốn luôn lạnh lùng giờ trở nên trẻ con như vậy
khiến Hạ Nhược Vũ nhất thời không biết phải nói gì, chỉ cười khẽ, ngước mắt lên nhìn miếng bít tết trên đĩa của mình, cau mày.
"Anh nghiêm túc làm món bít tết này sao?” Nhìn miếng bít tết đen thui, trong mắt Hạ Nhược Vũ hiện lên một đám sương mù, nhất thời không thể nhận ra đó là thứ gì.
Xấu hổ ho khan một tiếng Hàn Công Danh nhìn vào mắt Hạ Nhược Vũ đầy ý cười: "Kỹ thuật của anh còn chưa thành thục, anh đã nhờ dì giúp việc làm lại rồi”
Sau bữa tối, Hạ Nhược Vũ định lên lầu, bước tới, nhưng cả người đột nhiên bước hụt, sau đó cô trực tiếp ngất xỉu xuống sàn.
Hàn Công Danh đang đi theo Hạ Nhược Vũ nhanh chóng đỡ lấy người phụ nữ suýt chút nữa ngã xuống đất, trong lòng anh ta chấn động, nhanh chóng kêu to: “Gọi bác sĩ!”
- Không đến năm phút đồng hồ, bác sĩ gia đình gõ cửa bước vào, sau khi kiểm tra cẩn thận, vẻ lo lắng trên mặt biển mất một chút: “Cô Nhược Vũ đang mang thai. Gần đây đừng quá mệt mỏi."
“Mang thai?" Hàn Công Danh đứng ở bên giường nhìn vẻ mặt bác sĩ, trên mặt không hề lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại mặt đen lại, cho tới bây giờ anh ta cũng không có đụng vào cô.
Hạ Nhược Vũ nhàn nhã tỉnh lại, cũng tình cờ nghe được lời nói của bác sĩ, trên mặt lộ ra nụ cười, không khỏi khẽ sờ môi dưới: “Đã bao lâu rồi?”
*Đã gần hai ba tháng" Bác sĩ nhìn Hạ Nhược Vũ vẻ mặt tươi cười, giọng nói cũng trở nên không trang trọng hơn trước.
Gật đầu, Hạ Nhược Vũ không khỏi nhớ lại lần cuối cùng mình nhảy từ một tòa nhà, cũng may là ngã trên bãi cỏ, đứa bé trong bụng không bị ảnh hưởng: “Đứa bé khỏe chứ?”
Bác sĩ nhìn Hạ Nhược Vũ đang lo lắng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cô Nhược Vũ, cô đừng lo lắng, đứa nhỏ đang khỏe mạnh, chú ý nhiều hơn đến tâm trạng, dinh dưỡng, nghỉ ngơi..."
“Ông hiện tại có thể rời đi" Hàn Công Danh không nhịn được thấp giọng nói, trên mặt như có thể nặn ra mực.
Bác sĩ nhìn Hàn Công Danh rất khó hiểu, ông ta cũng đã nếm trải niềm vui làm ba, người đàn ông trước mặt sao lại dị thường như vậy, hay là không phải là con mình, bác sĩ vội vàng rời khỏi phòng chưa kịp suy nghĩ.
Cho đến khi trong phòng an tỉnh lại, Hạ Nhược Vũ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Hàn Công Danh, một điềm báo không khỏi tràn ngập trong lòng, trên mặt hiện lên một tia kiên quyết.
“Nhược Vũ, em rất mong chờ đứa nhỏ này sinh ra sao?" Đứa nhỏ này cho dù sinh ra cũng không có ba, đứa bé là đứa con hoang không nên sinh ra.
Hàn Công Danh nhìn xuống người trên giường, trong mắt không khỏi có chút thương xót, anh ta đã rất cố gắng thuyết phục bản thân chuyện cô đã bị
người khác chạm vào, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô còn đang mang thai.
Trên mặt hiện lên một nụ cười quyết đoán, Hạ Nhược Vũ bình tĩnh nói: "Hàn Công Danh, nếu con tôi chết, thì tôi nhất định sẽ không sống nôi.”
“Em đang lấy cái chết ra dọa anh sao?" Nhìn người phụ nữ nhắm mắt trên giường, Hàn Công Danh không khỏi tức giận, vươn tay nhéo nhéo cằm Hạ Nhược Vũ.
“Nếu anh nghĩ như vậy thì đúng” Nói xong Hạ Nhược Vũ chậm rãi nhằm mắt lại, một trận buồn ngủ bất giác ập đến toàn thân, hóa ra sinh mệnh mới thần kỳ như vậy.
Hàn Công Danh đứng dậy, đóng sầm cửa lại rồi rời đi, nhưng Hạ Nhược Vũ trên giường không hề có một chút động tĩnh, chỉ khẽ lăn qua lăn lại tạo tư thế ngủ thoải mái.
Lái xe, Hàn Công Danh đến chỗ trốn của Lục Hằng, lúc đi qua vệ sĩ ở cửa, ông ta chỉ liếc nhẹ một cái liền hiểu mọi chuyện.
“Hàn Công Danh, cơn gió nào đưa cậu đến đây?” Lục Hằng đang ngồi trước làn khói, nhìn Hàn Công Danh bước vào mỉm cười, nhưng ông ta không ngừng hối hận vì lẽ ra không nên cứu người đàn ông trước mặt.
Tham vọng của người đàn ông quá lớn, lớn đến mức gần như nằm ngoài tầm kiểm soát của Lục Hằng, tuy rằng anh ta che giấu rất kỹ, nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn.
"Ông đang nói gì vậy, ông đang trách tôi ít đến thăm ông sao” Hàn Công Danh không có chút khách sáo, tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt Lục Hãng.
Nhìn ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt Lục Hằng lóe lên: “Làm sao vậy? Khuôn mặt này không tệ chứ?"
“Tốt lắm” Hàn Công Danh vỗ vỗ tay, tùy ý khen.
"Chỉ huy Sài Vạn Hưng, là ông ta làm đúng không?” Khi Lục Hằng đóng sách vào lòng, trong mắt Lục Hãng lóe lên một tia sáng đen, nhìn thẳng vào người đang ngồi trước mặt.
Anh ta nhướng mày, nhưng ánh mắt Hàn Công Danh lại có vẻ rất bình tĩnh: “Sao, không ngờ đúng không?”
Quả nhiên là ông ta, Lục Hằng ánh mắt lộ ra vẻ né tránh, ông ta thật sự không ngờ ở Đông Nam Á, nơi có quan hệ phức tạp như vậy, Hàn Công Danh thực sự sẽ thành công.
"Sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước, haha..”
/520
|