Chương 52: Lục Hằng
Tòa cao ốc Cảnh Thái gồm 16 tầng.
Lục Hằng ngồi vào bàn làm việc, nheo
mắt quan sát người đàn ông đang đứng đối
diện.
Là chủ tịch hội đồng quản trị của tập
đoàn Cảnh Thái, Lục Hằng không hề ÿ vào tư
cách của cấp trên mà ra vẻ, trái lại ông còn
cư xử hòa đồng với nhân viên trong công ty,
ông tốt bụng và được mọi người yêu mến.
Đôi mắt vô hồn, khóe miệng dường như
lúc nào cũng đang cười giễu cợt của người
đàn ông đứng đối diện, cậu ta tỏ ra rất bình
Tĩnh, trầm lặng, có vẻ là người ít được chú ý
nhất trong công ty.
“Tiền Phong, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Lục Hằng cười và đưa tay ra hiệu mời anh ta
ngồi xuống nói chuyện.
Tiền Phong im lặng hồi lâu, hạ giọng nói:
“Chủ tịch Hằng, tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Lục Hằng nổi tiếng trong giới tài chính là
một người luôn làm việc thiện, trong công ty
có ai gặp khó khăn, thì việc đầu tiên họ nghĩ
đến chính là nhờ chủ tịch giúp đỡ.
Đây cũng là một trong những kế hoạch
của ông ta.
“Gia đình cậu gặp khó khăn à, cậu cần
bao nhiêu, nhưng tôi nói trước rằng tiền lãi
của tôi cao lắm đấy.” Chủ tịch Hằng nói đùa
với cậu ta, tay cầm tấm séc lên, chuẩn bị ghi
những con số vào.
Dường như việc lúc trước cậu ta ta lén
ghé qua không bị phát hiện ra.
Tiền Phong chậm rãi lắc đầu nói: “Chủ
tịch Hằng, tôi không đến mượn tiền của ngài.”
Chủ tịch Hằng ngây ra một lúc, đặt chiếc
bút trong tay xuống, vui vẻ nói: “Tôi nổi tiếng
là một nhà từ thiện, đó là do dùng tiền để
mua được, nếu là vấn đề về tiền bạc thì dễ
nói chuyện, chứ còn chuyện khác tôi lực bất
†òng tâm.”
Tiền Phong khuyu gối xuống, cúi thấp
đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta lúc này,
cậu ta nói: “Chủ tịch Hằng, làm ơn hãy giúp
tôi.
Sự thâm hiểm một thoáng hiện lên trong
khóe mắt của Lục Hằng, ông nhanh chóng
đứng dậy, đỡ Tiền Phong lên và nói với cậu
†a: “Nếu có thể giúp cậu, tôi chắc chắn sẽ
giúp, chuyện gì vậy, mau đứng lên đi.”
Tiền Phong đứng dậy, hạ thấp giọng nói:
“Chủ tịch Hằng, người duy nhất mà tôi nghĩ
có thể giúp tôi chỉ có thể là ngài mà thôi, thế
nên tôi mới tìm tới ngài.”
“Cậu nói đi.”
Lục Hằng không mấy vui vẻ mà nói, ông
cho rằng Tiền Phong đã làm lãng phí quá
nhiều thì giờ của ông rồi. Nếu như không
phải vì duy trì danh tiếng là một nhà từ thiện,
ông ta sẽ để bảo vệ đưa Tiền Phong – một
nhân viên không đáng để mắt tới ra ngoài:
“Chủ tịch Hằng, tôi muốn mượn ngài một
thứ.” Tiền Phong do dự hồi lâu, cuối cùng
cũng nói ra,
“Cậu muốn mượn cái gì?”
“Súng.”
Lục Hằng trừng mắt lên nói: “Tiền Phong,
cậu có khó khăn gì tôi sẽ giúp cậu, nhưng mà
yêu cầu này của cậu, tôi thực sự không giúp
được, cậu đừng nhìn vào chỗ tài sản này của
†ôi mà nghĩ tôi có quyền, hơn nữa việc giấu
súng là hành vi phạm pháp, sao tôi có thể
làm chuyện phi pháp này được chứ?”
Tiền Phong hạ thấp giọng nói: “Chủ tịch
Hằng, xung quanh ngài có nhiều vệ sĩ như
vậy, tôi từng thấy họ mang súng trên người
ma.
Tay của Lục Hằng đặt dưới ngăn bàn,
bên trong tập hợp đồng đặt ở đây có giấu
một khẩu súng lục mà ông ta đã lâu không
dùng tới. Với thân phận của ông ta thì cũng
chẳng cần phải tự tay giết người.
“Vệ sĩ ấy à, để bảo vệ sự an toàn của tôi
thì họ mang theo súng là chuyện bình
thường mà, họ đều được cấp quyền dùng
súng nên cậu đừng có nói linh tinh nữa.”
Lục Hằng vừa nói vừa quan sát xem
phản ứng của Tiền Phong, chỉ cần sắc mặt
cậu ta thay đổi, ông ta sẽ không ngần ngại
mà bắn chết anh ngay tại chỗ.
“Chủ tịch Hằng, tôi không có ý uy hiếp
ngài, tôi chỉ cần một khẩu súng mà thôi.”
Tiền Phong nói với vẻ mặt không chút cảm
xúc nào.
Chủ tịch Hằng cảm thấy mình có lẽ đã
quá cẩn thận rồi, mục tiêu của Tiền Phong
quả nhiên không phải ông ta.
“Cậu cần súng làm gì?” Chủ tịch Hằng
hỏi.
Đồng tử của anh ta co lại, hai mắt đỏ
ngầu, trông có chút hung ác, anh nói: “Tôi
muốn báo thù!”
Lục Hằng kinh ngạc hỏi: “Cậu cũng là
người có tiếng trong công ty, ai gây thù oán
với cậu mà phải dùng súng giải quyết chứ?”
“Mạc Du Hải!” Tiền Phong lạnh lùng nói
ra ba chữ.
“Mạc Du Hải?” Lục Hằng khẽ nhíu mày,
cái tên này có chút quen quen, hình như đã
nghe ở đâu rồi.
“Đúng vậy, chính là hắn, bác sĩ khoa sản
của bệnh viện thành phố.” Mặt cậu ta đỏ
bừng, tâm trạng có chút kích động.
Ẩn trong cánh cửa là hai tên vệ sĩ, họ
đang dùng ánh mắt dò hỏi Lục Hằng, chỉ cần
Lục Hằng gật đầu, họ sẽ lập tức khống chế
Tiền Phong.
Lục Hằng bình tĩnh hỏi: “Cậu có thâm thù
gì với bác sĩ khoa phụ sản?”
“Hai năm trước, vợ tôi mang thai, Mạc Du
Hải chính là bác sĩ chính thực hiện ca mổ
cho cô ấy, thế nhưng chính ngày vợ tôi
chuyển dạ, cô ấy đã mất ngay tại bàn mổ, từ
ngày đó trở đi, tôi thề rằng sẽ báo thù hắn tai”
Tiền Phong kích động nói, anh ta vốn
không phải là người nói giỏi, bây giờ thì khoa
tay múa chân loạn cả lên, đủ để thấy sự bất
ổn trong lòng anh ta.
Lục Hằng hỏi cậu: “Tại sao hai năm trước
cậu không trực tiếp ra tay mà phải chờ tới
tận bây giờ?”
Tiền Phong nghiến răng đáp: “Giết chết
Mạc Du Hải thì quá dễ dãi với hắn ta, tôi
muốn hắn ta sống không bằng chết, tất cả
những đau khổ mà tôi phải gánh chịu, hắn ta
cũng phải nếm trải.”
Có chút tán thành thoáng hiện ra trong
mắt của Lục Hằng, ông hỏi: “Vậy là cậu
muốn giết chết người con gái của Mạc Du
Hải?”
Tiền Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, hắn
†a phải nếm mùi vị mất đi người yêu!”
“Người yêu của anh ta tên là gì?” Chủ
tịch Hằng tiện hỏi.
“Hạ Nhược VũI”
Cái tên này, Tiền Phong mãi mãi sẽ
không quên vì đây là thông tin mới nhất mà
anh ta điều tra được.
Cơ mắt ông ta giật nhẹ: “Con gái của Hạ
Minh Viễn?”
“Đúng vậy”
“Dám cả gan giết con gái của Hạ Minh
Viễn, cậu không sợ hậu quả sao?”
Tiền Phong cười nhạt: “Vợ tôi mất rồi, tôi
sống trên đời này chẳng còn ý nghĩa gì, tôi
chỉ muốn báo thù thôi! Hy vọng ngài hãy giúp
tôi, cả đời này tôi nguyện làm trâu làm ngựa
để báo đáp ân đức này, tôi thề sẽ không làm
liên lụy tới ngài!”
Lục Hằng suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Được rồi, cậu là người sống tình cảm, tôi có
thể giúp cậu và sẽ giúp cậu tới cùng, đến khi
cậu báo thù xong tôi sẽ chừa cho cậu một
con đường sống.”
“Chủ tịch Hằng, ngài?”
Tiền Phong ngạc nhiên ngước nhìn, bao
che cho tội phạm là tội rất nặng, tại sao chủ
tịch Hằng lại làm điều này?
“Cậu cứ tập trung vào việc của mình, hãy
đi gặp vệ sĩ của tôi để lấy súng, cứ nói đó là ý
của tôi.”
Lục Hằng phất tay ám hiệu cho Tiền
Phong rời đi.
Tiền Phong vẫn chưa hiểu rõ, nhưng hiện
giờ cậu ta cảm thấy cuộc đời này không có ý
nghĩa gì cả, thế nên lúc này cậu ta không còn
do dự nữa liền cung kính cúi đầu, xoay người
đi ra ngoài.
“Ông chủ, sao ngài lại giúp anh ta, nếu
chẳng may dính vào cảnh sát, việc kinh
doanh của ngài sẽ bị ảnh hưởng.”
Hai tên vệ sĩ ẩn nấp trong cách cửa bước
ra ngoài không hiểu liền hỏi.
Lục Hằng lạnh lùng cười và nói: “Các cậu
cho rằng không có ai nhằm vào việc kinh
doanh của tôi sao, giờ chính là thời khắc
chuyển dịch tầm nhìn, dạo gần đây sự bành
trướng Hạ Minh Viễn cũng khiến người ta
cảm thấy gai mắt, nếu như đẩy tội cho ông
†a, cộng thêm việc con gái của ông ta xảy ra
chuyện, liệu ông ta còn có tâm trạng quan
†âm đến chuyện khác không, cơ hội không
phải đã đến rồi sao?
“Ông chủ, có cần phái người theo dõi
Tiền Phong không? Sau khi hắn ra tay, liền…!”
Tên vệ sĩ liền dùng tay làm động tác
chém một cách mạnh mẽ.
Lục Hằng phất tay: “Đúng thật là đầu heo
mà, Tiền Phong là vì vợ mà ngay cả con gái
của Hạ Minh Viễn cũng dám giết, tôi cho anh
ta chút ân huệ, chẳng lẽ anh ta không bán
mạng cho tôi sao? Loại người này sau khi lợi
dụng xong có thể làm nhiều chuyện khác
nữa, chẳng lẽ cậu không hiểu nguyên tắc lợi
dụng phế vật à?”
“Lời ông chủ dạy quả thực quá hay,
chúng tôi không thể nào sánh bằng một
ngón tay của ngài.”
Tên vệ sĩ tâng bốc đúng lúc.
Lục Hằng chống hai tay vào lưng, nhìn về
một nơi xa xăm và lẩm bẩm một mình: “Hạ
Minh Viễn bị mình kéo xuống vũng nước, có
Tiền Phong chịu tội thay, còn mình thì hoàn
†oàn an toàn.”