Chương 65: Canh bộ câu
Hạ Nhược Vũ phút chốc trừng lớn mắt, từ trên giường ngồi dậy, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào cửa lớn.
Quay về nhìn cô một cái, không nói câu nào liên đi mất, anh ta có
ý gì.
"Khốn kiếp!”
Buổi sáng, Hạ Nhược Vũ mang một đôi mắt gấu trúc thức dậy, bởi vì trên tay bị thương lại không muốn người nhà lo lắng nên cô tìm cớ xin nghỉ mấy ngày.
Nhìn căn phòng trống rỗng, trong phút chốc không biết phải làm sao, trong đầu mờ mịt như vừa bị nhét vào một đống bông gòn.
Hồi lâu sau cô mới tìm lại được chút tư duy của mình, hôm nay cô phải đi thay thuốc, thôi thì thuận tiện đi thăm Hàn Công Danh luôn
vậy.
- Trong lòng có ý tưởng, Hạ Nhược Vũ liên thay đồ rồi xuống lâu, ở trong phòng khách lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người.
“Cô muốn đi đâu." Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vẫn bình tĩnh như ngày nào.
Bước chân đang xông thẳng ra ngoài của Hạ Nhược Vũ phút chốc liên dừng lại ngay tại chỗ, cô xoay người về phía anh, cười nhẹ nói: "Đi bệnh viện thay thuốc."
Cô còn tưởng tối qua anh đã đi rồi, mà cho dù anh có đi không hay không thì cô cũng chả quan tâm.
Ừm, hai người họ đã đến mức chia giường ngủ, càng cách gần
một bước tới ly hôn hơn rồi.
"Tôi đưa cô đi." Mạc Du Hải đứng dậy khỏi sô pha.
Cô biết Mạc Du Hải chỉ là thuận tiện đi làm chứ không phải cố ý muốn đưa cô đi nên cũng chả có gì ngại ngùng: “Được thôi.”
Hạ Nhược Vũ ra trước đợi anh.
Mười lăm phút sau người đàn ông mới chầm chậm đi ra, trong tay còn cầm một cái bình giữ nhiệt, cô cũng không nghĩ nhiều, đại khái là đồ bố chuẩn bị cho Lục Khánh Huyền thôi.
Thật đúng là chu đáo.
Lên xe, Hạ Nhược Vũ tự giác thắt dây an toàn, đột nhiên trong lòng có nhiều thêm một thứ: "Sao tự dưng lại đưa bình giữ nhiệt cho tôi, bỏ ra đằng sau xe không phải được rồi sao?"
Lẽ nào còn muốn cô giữ giúp một lát? Có phải anh ta đã quá được nước lấn tới không vậy.
“Bữa sáng" Mạc Du Hải ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói.
Sắc mặt cô phút chốc liền không tốt: "Anh muốn đưa bữa sáng cho cô ta tôi cũng mặc kệ, đừng có mà khoe ân ái”
Cuối cùng Mạc Du Hải cũng liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của cô một cái, không tiếng động thở dài: “Đây là bữa sáng của cô.”
"Hở, của tôi?" Hạ Nhược Vũ có hơi ngạc nhiên mà nhìn anh.
Thật đúng là một đáp án bất ngờ.
Mạc Du Hải thu tầm mắt lại, khởi động xe: “Ừ, nửa tiếng đủ cho cô ăn xong rồi."
".." Hạ Nhược Vũ cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trước mắt, trong lòng cực kỳ phức tạp: “Tôi không ăn nữa, anh giữ lại cho Khánh Huyền đi."
“Cô ấy không cần, y tá sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Mạc Du Hải hơi nhíu mày nói.
Trái tim đang điên cuồng đập mạnh của cô lại lần nữa trở về bình tĩnh, thì ra là vì cô ta không cần chăm sóc nữa, nên cô mới được hưởng ké, nhưng mà, cũng coi như anh ta còn có chút lương tâm: “Cảm ơn."
Có lẽ vì nghĩ đến việc cô đang ăn sáng, nên tốc độ chạy xe của Mạc Du Hải vẫn luôn chạy ở mức tốc độ như rùa.
Hạ Nhược Vũ không tốn bao nhiêu sức liền mở được nắp bình, thì ra là do anh đã vặn ra từ trước, nhìn đồ ăn trong bình, mắt cô cứ như bị cát bay vào mà nổi lên từng tầng sương mù.
Bữa sáng gì chứ, đây rõ ràng là canh bồ câu dùng để hồi phục vết thương!
Thật đúng là đồ đàn ông nghĩ một đàng nói một nẻo, nhưng lại cứ đâm vào nơi yếu nhất ở sâu trong lòng cô.
“Hình như canh bồ câu này có hơi khét thì phải?"
Sắc mặt người đàn ông có hơi mất tự nhiên, nếu cô quay đầu thì sẽ phát hiện bên tai người đàn ông có một vệt đỏ khả nghi.
"Thích ăn hay không thì tùy." Bồ câu là từ sáng sớm anh dặn dì Hoa đi mua, rồi tự mình vào phòng bếp hâm, chỉ là trong lòng có tâm sự nên không chú ý, khiến thịt bồ câu có hơi dính nồi, nên mới hơi có mùi khét.
Hết cách, thời gian cấp bách, chỉ có thể cho cô ăn tạm vậy.
Hạ Nhược Vũ không hề nghĩ là do anh hầm, còn tự nói một mình: "Di Hoa đã nấu ăn mấy mươi năm, không thể nào lại phạm phải một sai lầm cấp thấp thế này được."
"Không nên lãng phí tấm lòng của người ta."
Cô nghĩ nghĩ cũng đúng: “Biết rồi, tôi sẽ ăn hết”
Lúc sắp đến bệnh viện thì cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng giải quyết hết canh bồ câu, một con bồ câu béo mập đều bị cô cho vào bụng, còn chả có hình tượng mà ở một cái: “Tuy hơi có mùi khét, nhưng nói chung vẫn không tệ."
Khóe miệng Mạc Du Hải giật giật, trực tiếp bỏ qua câu đằng trước của cô.
Vừa đậy xong nắp bình giữ nhiệt, nhưng lại nghĩ nếu cô xách vào bệnh viện thế này thì có hơi không tốt lắm, nếu Hàn Công Danh hiểu lầm là đem cho anh ta, nhưng lại chỉ còn một đống xương thì thật lúng túng: “Ở ừm, đợi anh tan làm rồi lại đem bình giữ nhiệt về đi."
"Có cần thuận tiện rửa luôn giúp cô không." Giọng nói Mạc Du Hải lành lạnh.
“Hì hì không cần khách khí vậy đâu, để đó là được rồi." Đùa hả, cô nào dám sai bảo anh làm việc chứ.
Đỗ xe xong, Mạc Du Hải liền đi về phía phụ khoa, Hạ Nhược Vũ thì đi khoa nội tìm Kiều Duy Nam.
Thấy cô xuống xe cũng chưa hề lập tức đi về phía khu nằm viện, thì tâm trạng Mạc Du Hải có một chút ấm áp.
"Kiều Duy Nam, bây giờ anh có thời gian không?" Cô không muốn làm nhỡ việc xem bệnh của người khác đâu.
Kiều Duy Nam chỉ chỉ phía trước: "Cô xem tôi có vẻ rất bận sao?”
“Cũng đúng, khoa nội có tới mấy người có mà" Cô gật gù đầu
nói.
Anh ta liền lập tức không vui: "Lời này của cô cứ như nói tôi không được chào đón cho lắm vậy."
Nếu không phải Mạc Du Hải dặn dò bảo anh ta phải tự mình thay thuốc cho cô, thì bây giờ bệnh nhân tìm anh ta khám cũng có thể xếp tới ngoài cửa bệnh viện rồi đó được không.
"Đâu có đâu, tôi chẳng phải đang khen anh sao?" Hạ Nhược Vụ kéo cái ghế qua ngồi xuống.
Kiều Duy Nam bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Thật không biết kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì, mà kiếm này cứ bị anh ta sai bảo"
Không chỉ phải gọi lúc nào đến lúc đó, mà còn phải chăm sóc người phụ nữ của anh ta, còn không bằng cả cu li, làm cu li ít ra còn
có lương, anh ta đây là cống hiến không hồi báo.
"Anh nói gì vậy." Thanh âm của anh ta quá nhỏ, cô không nghe rõ được.
“Không có gì bây giờ cảm thấy vết thương thế nào rồi?"
Hạ Nhược Vũ cảm nhận một lát sau đó nói: “Cũng bình thường, chỉ là có hơi ngứa."
"Tuyệt đối không được gãi, nếu không chắc chắn sẽ để lại sẹo, ngứa là điều bình thường, chứng tỏ vết thương hồi phục rất tốt." Kiều Duy Nam vẫn theo trình tự chữa bệnh mà bôi thuốc cho cô.
Những lúc thế này, một người nào đó chắc chắn sẽ canh chuẩn giờ mà bước vào, dường như không cẩn thận thì anh ta liền trộm mất người của anh vậy.
Phòng anh ta cứ như phòng trộm, anh ta là người như vậy sao!
Khiến tự bản thân Kiều Duy Nam cũng thấy chột dạ, nhưng hình như hôm nay anh không đến.
Người thường không chịu được oán thán, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
“Du Hải, dạo gần đây phụ khoa của cậu rất ít bệnh nhân sao?" Kiều Duy Nam có chút mệt mỏi mà nói với người đàn ông trước cửa.
Nhớ năm đó anh ta cũng muốn thi vào chuyên ngành phụ khoa, ai ngờ lại bị ông già ở nhà cứng rắn bóp chết ngay từ đầu, chỉ có thể trở mắt mà nhìn một mình Du Hải đi học.
Cuối cùng lão già lại còn cảm thấy chuyên ngành của Du Hải tràn đầy triển vọng, anh ta nghe mà muốn hộc máu.
“Vẫn tạm, chưa ít bằng của cậu."
Mạc Du Hải bên ngoài mặc bộ chiếc áo blouse trắng, bên trong là một chiếc sơ mi trắng, bên dưới là một chiếc quần tây đen đơn giản, lại cộng thêm cái khuôn mặt đẹp trai tới mức người thân đều phẫn nộ kia, rất có một loại cảm giác đang trình diễn thời gian đồng phục ngành nghề.
Phụ nữ nhìn thấy thì nhũn chân, đàn ông nhìn thấy thì ngứa tay,
Hạ Nhược Vũ oán thầm trong lòng, hừ, ăn mặc phóng đãng như vậy, không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái rồi.
Cô tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình có một chút ghen
“Ui, đau quá, anh không thể làm nhẹ chút sao.”
Mới không chú ý một chút mà Kiều Duy Nam đã bắt đầu bôi thuốc rồi, anh ta nói lời như có ám chỉ: "Tôi là đang nhắc nhở cô, có mấy thứ ngửi thì thơm, nhưng chưa chắc ăn ngon, có vài người nhìn thì đẹp, nhưng chưa chắc là người tốt."
“Ai cần anh lắm mồm” Hạ Nhược Vũ ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
Ánh mắt của cô có rõ ràng tới vậy sao?
/520
|