Chương 74: Một ngôi nhà tuyệt tác
Hạ Nhược Vũ trở về phòng ngủ, tức giận hét lên, đi đi lại lại trên thảm như phát điên.
Căn phòng tràn ngập mùi vị thanh nhã sạch sẽ của người đàn ông khiến cô càng thêm khó chịu.
Cô ngã xuống giường, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng lại đập vào gối Mạc Du Hải mấy lần, như thể làm thế này là có thể đánh anh ta.
Cô đánh “bùm bụp” mấy cái vẫn chưa hết giận, lại đứng dậy xuống giường, kiểm tra đồ đạc trong nhà, ánh mắt lộ ra vẻ tà ác.
Hạ Nhược Vũ lôi toàn bộ quần áo của Mạc Du Hải từ trong tủ ra, lại giẫm lên, buộc tất cả cà vạt thành kiểu khăn quàng đỏ, bức ảnh duy nhất trên bàn đầu giường cũng bị cô vẽ.
Cô nhìn kiệt tác của mình, đắc ý cười to ba tiếng.
Căn phòng ngăn nắp bị cô làm cho lộn xộn, nhưng cô rất yên tâm, dù sao Mạc Du Hải đi ra ngoài sẽ không về sớm như vậy.
Đã một giờ trôi qua kể từ khi cô náo loạn xong, trên người vẫn còn một chút mồ hôi, cô nghĩ lát sau thi dọn liền dựa lưng vào chiếc giường êm ái, nheo mắt buồn ngủ.
Dường như cô nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng dì Hoa lại lên lầu hỏi nên không mở mắt, lười biếng nói: “Dì Hoa, tối nay tôi không ăn cơm, đừng gọi tôi."
Cô thực sự muốn ngủ, nghĩ đến Mạc Du Hải mặc bộ quần áo cô ấy đã giẫm lên để đi làm, cô thấy sảng khoái không thể giải thích được.
Ngoài cửa không có ai trả lời, tiếng bước chân nhỏ xíu đi từ xa đến gần, dường như sát bên tai.
Sau một hồi xoa xoa, Hạ Nhược Vũ từ trên giường ngồi dậy, dì Hoa nhất định sẽ gõ cửa hỏi han trước khi bước vào, người có thể tự do đi vào, ngoại trừ cô còn có một người.
Nguy rồi!
Cô vội vàng nhìn lại, người đàn ông nhìn cô cười nhạt, vẻ mặt kia muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu: “Tỉnh rồi à? Có muốn giải thích gì với tôi không?"
Anh nhìn ý chỉ sàn nhà bừa bộn.
Hạ Nhược Vũ cái khó ló cái khôn, đang định nói nhảm, Mạc Du Hải dường như đã hiểu được ý nghĩ của cô, lạnh nhạt nói: "Đừng nói với tôi là nhà có trộm, tôi không tin đâu."
"Ha ha, nào có, nào có."
Cô tức giận ngồi lại, chột dạ xoa mũi, cười hai tiếng gượng gạo giải thích: “Đây là hiểu lầm, anh biết tôi tương đối hiên huệ, muốn dọn dẹp tủ quần áo cho anh, kết quả là càng dọn lại càng hỗn loạn."
Hạ Nhược Vũ không dám đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, nhắm mắt nói nhảm: "Sau đó tôi quá mệt mỏi, muốn nằm một lát, rồi anh trở lại."
Nói những lời chân thành như vậy, đến cô cũng sắp tin.
Nếu không phải vì an ninh khu biệt thự quá tốt, Mạc Du Hải đã tin lời nói bậy bạ của cô, chân dài bước về phía đầu giường, dường như anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái.
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy hướng anh ta đưa tay ra, đột nhiên hét lên, giật lấy ảnh chụp trong tay anh ta nhanh như hổ đói vồ mồi: “Anh làm gì vậy, đây chính là bảo bối của tôi."
. Nhưng trong lòng thầm nghĩ nhất định không được cho anh ta xem ảnh, nếu không cô chết chắc!
Mạc Du Hải nhướng mày, kỳ quái hỏi: “Bảo bối của cô?"
Anh ta nhớ rằng người trong khung hình là mình.
"Đúng, đúng, không được sao?" Hạ Nhược Vũ rụt cổ trả lời, dù sao cô cũng mất mặt rồi, mất một lần cũng là mất, mất hai lần cũng là mất, giữ cái mạng nhỏ trước đã.
Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt sâu và dài: “Nếu cô thích thì cứ giữ lại."
Hạ Nhược Vũ xoay người đi xuống lầu, khẩu khí trong miệng còn chưa phát ra, Mạc Du Hải đột nhiên quay người làm cô sợ hãi, nhìn anh phòng bị.
Mạc Du Hải nhìn cô thích thú, bình thản nói: "Xuống lầu ăn cơm
đi."
“Biết rồi, anh đi xuống trước đi."
"Sao thế, cô vẫn muốn dọn dẹp?" Anh lại liếc nhìn "kiệt tác" của
cô.
Cho dù Hạ Nhược Vũ có mặt dày đến đâu thì cô cũng không thể chịu đựng nổi khi bị nhìn chằm chằm như thế này. Cô nhanh chóng mở ngăn kéo bên hông, ném bức ảnh vào, ra khỏi giường và chỉnh lại quần áo, làm như không có chuyện gì xảy ra, cô nói: "Đi thôi."
Cô nói xong cũng không nhìn anh mà từ bên cạnh anh đi qua, cô cũng tự khâm phục bản thân về tố chất tâm lý này.
Nếu cô quay lại thì nhất định cô sẽ nhìn thấy ý cười và sự dung túng rõ ràng trong mắt người đàn ông.
Hạ Nhược Vũ xuống lầu vẫn cảm thấy có chút khó tin, Mạc Du Hải không truy cứu, cứ như vậy bỏ qua cho cô?
Dù là thật hay giả, cô cũng không ngốc mà nhắc lại.
Dì Hoa bưng đồ ăn ra khỏi bếp.
Cô chạy tới nhận lấy, nhân tiện nhỏ giọng hỏi: “Dì Hoa, sao dì không nói với tôi là Mạc Du Hải về ăn cơm?"
"Tôi cũng muốn nói nhưng cô Vũ không cho tôi cơ hội." Di Hoa cũng rất bất đắc dĩ.
Hạ Nhược Vũ ngượng ngùng cười cười, hình như là cô chạy quá nhanh, nhẹ nhõm nói: “Là tôi không để ý, tôi không để ý."
“Cô Vũ, tôi đi bưng đồ ăn ra."
"Được rồi, được rồi, dù vất vả rồi."
Cô cảm giác mình mới là nhân vật phản diện trong nhà!
Trong khi ăn, Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông bình tĩnh đối diện, cố gắng nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng của anh ta, xem liệu anh ta có thực sự không có ý định truy cứu hay không.
Có lẽ là do ánh mắt cô quá nóng, vẫn luôn không để ý đến người đàn ông của mình, chậm rãi đặt đũa xuống, nói: "Đừng nóng vội, chút nữa là có rất nhiều thời gian xem.”
Khuôn mặt Hạ Nhược Vũ đầy dấu chấm hỏi, không hiểu lắm lời anh ta nói, lát nữa anh tìm cô giải quyết sao? Cô tự động bỏ qua vế sau, nhấn tiện não bộ câu chuyện.
Ôi, đàn ông!
Cô biết anh ta không tử tế như vậy mà: "Tôi đã nói sẽ dọn dẹp, tôi không cố ý."
"Tôi đã nhờ dì Hoa dọn dẹp."
Mạc Du Hải thấy cô không hiểu cũng không giải thích thêm, cầm đũa lên chậm rãi ăn.
"Ồ." Hạ Nhược Vũ bất mãn đáp, nghĩ đến thủ đoạn đen tối của anh ta, cô cảm thấy có chút bối rối.
Anh ta ngừng một chút làm như không cẩn thận hỏi: “Ô cái gì, buổi tối cô muốn đến thăm viện không?"
Hiện tại cô chỉ mong anh ta đi chăm sóc Lục Khánh Huyền đừng trở về.
“Có y tá." Anh thản nhiên nói không nhấc mắt.
Hạ Nhược Vũ ân cần thuyết phục: “Dù gì thì y tá cũng là người ngoài, làm sao có thể thân thiết như anh được? Tôi muốn Khánh
Huyền chắc chắn rất hy vọng anh có thể đến cùng cô ấy."
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?" Mạc Du Hải nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Điều này làm cho cô không được tự nhiên, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?"
Anh lại im lặng.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy như bị đấm vào bông, không có tác động gì, cô không quan tâm đến anh ta nữa, tiếp tục ăn cơm.
Anh đột nhiên nói: “Cơm bị rời kìa."
Hạ Nhược Vũ nghi ngờ cúi đầu, thấy rất nhiều hạt cơm rơi trên bàn trước mặt, nhìn như một đứa trẻ ăn cơm hay làm rơi vãi, rõ ràng là vấn đề của chính cô, nhưng cô vẫn tức giận không muốn ăn.
"Ai cần anh lo, tôi muốn thế đấy."
Thật đáng ghét, chỉ thích nói khuyết điểm của cô, chẳng phải chỉ rơi một hạt cơm thôi sao...
/520
|