Bác sỹ hư hỏng , Em yêu Anh Full
Chương 86: Màn đêm của buổi họp lớp tinh tế buông xuống, đèn được bật sáng
/520
|
Chương 86: Màn đêm của buổi họp lớp tinh tế buông xuống, đèn được bật sáng
Mây mù che mất ánh trăng, chỉ còn thừa lại một ít bóng trăng mơ hồ treo trên bầu trời đêm.
- Khi Hạ Nhược Vũ đến nơi hẹn, cơ bản mọi người đều đã đến, mọi người dường như đều chỉnh tề đến họp lớp, chỉ có cô là mặc bộ đồ bình thường.
- Nhưng càng tùy tiện thì càng nổi bật.
“Hoa khôi Vũ của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi."
Có người lên tiếng, những người khác cũng lập tức nhìn sang: “Oa, Vũ vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy."
“Còn không phải sao, vốn dĩ người ta đã xinh đẹp, bây giờ lại càng xinh đẹp hơn."
“Vũ mau qua đây, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, tối nay phải nhất định không say không về."
Không biết là ai nhắc đến một câu: “A? Sao lại không thấy hot boy cùng đến nhỉ?"
Trong phòng bạo đột nhiên trầm lặng, mọi người đều là bạn học, có một chút chuyện, đều sẽ truyền ra mấy phụ bản. Mọi người đều đã nghe nói về chuyện của bọn họ, đều không dễ nói.
Hạ Nhược Vũ chú ý đến bòng người đang nấp sau đám đông, miệng lưỡi sắc lẹm, nhưng chỉ là không muốn mới vừa gặp mắt mà đã
kéo người ta xuống đài, cười nhạt nói: “Tôi với Hàn Công Danh đã chia tay rồi, mọi người không cần phải tò mò nữa."
Những người khác thầy cô trả lời phóng ngôn tình khoáng như vậy, cũng cười ha ha theo.
"Không sao, không sao, trong lớp chúng ta có rất nhiều chủ độc thân đều mong đợi đến ngày này."
Nói xong thì nhìn những người khác hỏi: “Các cậu nói xem có đúng không?"
“Đúng vậy" Những người khác cũng phối hợp đáp lại.
Ánh mắt của đàn ông đều là cuồng nhiệt và hứng thú, ánh mắt của phụ nữ đều là thương tiếc và đồng tính, còn có một ít người giễu cợt và chế nhạo.
Hạ Nhược Vũ khẽ cười, không hề để bụng, theo người khác ngồi vào bàn, trong trường học, tình bạn giữa các học sinh đều rất đơn thuần, nhưng khi ra trường đã trải qua mấy năm lăn lộn trong xã hội, tâm tư, ánh mắt, quan điểm đều sẽ thay đổi.
Buổi họp lớp này, nhìn thì giống như cuộc giao lưu giữ các bạn cùng lớp, nhưng thật ra mọi người đều so sánh âm thầm và công khai, còn có một số người muốn bám lấy người xuất sắc.
“Vũ, bây giờ cậu đã trở lại công ty làm việc rồi đúng không?"
Lúc đi học cô không hề thân quen với bạn học Giáp đang giả vờ quen biết này.
"Đúng vậy." Cô gật đầu.
“Vậy công ty của các cậu có thiếu người không? Bây giờ kinh tế đều bị đình trệ, mình mới từ chức, cậu xem."
Công ty có tuyển người hay không thì tôi không biết, muốn biết thì phải hỏi bộ phận nhân sự, đây không thuộc quyền phụ trách của
tôi."
Bạn học Giáp nản lòng cười khan.
Một bạn học Tủ khác, bắt đầu nịnh nọt: “Lúc ở trường Vũ đã ưu
tủ rồi, bây giờ tốt nghiệp cũng có thể tự mình quản lý một công ty to như vậy."
"Tôi cũng chỉ làm công ở đấy, còn người ra quyết định thì vẫn là lãnh đạo." Hạ Nhược Vũ nói mình rất tầm thường, lông mày có chút nhếch lên, đã sớm biết trước buổi họp lớp sẽ là như vậy rồi.
Cô nên nghe lời của Mặc Du Hải, không đến cũng không sao.
“Vũ thật là khiêm tốn." Bạn học Tủ thấy cô không tình nguyện nói chuyện tiếp, nên cũng im lặng.
Nhưng luôn có người không hiểu cô, Hà Nguyễn Phương chính là một trong số đó, các ngón tay cô ta trượt trên thành ly nói: “Tôi nói này các cậu có cần phải ôm chân thối của người ta như vậy không? Dù sao người ta cũng không có để ý đến các cậu."
Trên bàn ăn nhất thời im lặng, mặc dù Hà Nguyễn Phương không nói rõ là ai, nhưng ai cũng biết “chân thôi" trong miệng cô ta là ai.
Lúc ở trường hai người đã không hợp nhau, dù đã lâu không gặp những vẫn còn nồng nặc mùi thuốc súng.
"Cũng đúng, có người đến chân thổi còn không ai ôm, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu.” Hạ Nhược Vũ cười như không cười mà nhìn cô ta.
Hà Nguyễn Phương tức giận, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào cô nói: “Hạ Nhược Vũ cô có ý gì, cô nói rõ cho tôi?"
“Ý trên mặt chữ lẽ nào cô không hiểu sao? Hay là sự lý giải của cô không được cao?" Cô vô tội dang tay.
"Tôi đã ngứa mắt cô từ lâu rồi, không phải trong nhà có chút tiền liền cảm thấy kiêu căng sao? Bọn họ nịnh nọt cô tôi không quan tâm, đừng có ở đây mà ra vẻ với tôi."
Hà Nguyễn Phương nói một câu đã trực tiếp đắc tội với toàn bộ người trên bàn, không cần Hạ Nhược Vũ mở miệng cũng sẽ có người lên tiếng.
"Hà Nguyễn Phương, cô mới là có ý gì đấy. Mọi người đều là bạn học, gắn liền một chút cảm tình mà lại bị cô nói thành như vậy, tôi
thấy cô quá đáng quá rồi đấy" Bạn học Giáp âm dương kỳ quái nói.
Bạn học Tủ cũng phụ họa: "Đúng vậy, chỉ là nói với nhau vài câu tốt đẹp, có phải không ai nói chuyện với cô cho nên cô ghen tỵ đúng không? Lúc trước hồi còn đi học cô cũng như vậy, bây giờ vẫn còn như vậy, không phải trong nhà có chút tiền nên kiêu ngạo sao? Ít ra Vũ không giống như cô dùng mũi chó nhìn người"
Đột nhiên buổi họp lớp trở thành chiến trường, tràn đầy mùi thuốc súng.
Thân làm lớp trưởng lúc trước, khuôn mặt bầu binh nở nụ cười như phật Di Lặc, ra sức thuyết phục hai bên: “Hiếm lắm mọi người mới họp lớp, nên đừng cãi nhau nữa, nói chuyện khác cũng được mà"
Lớp trưởng cũng đã nói rồi, bọn họ đương nhiên cũng phải cho anh ta thể diện, những người khác cũng bắt đầu nói đề tài khác.
Lúc này có người tò mò hỏi: "Sao Minh Thư vẫn chưa đến nhỉ?"
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Hạ Nhược Vũ, trước giờ quan hệ của hai người là tốt nhất, cô chỉ đành bất lực cười: “Chắc sắp đến rồi, tôi đến đây là do Minh Thư gọi điện thoại đến đấy."
Có một số người không ngừng nhắc đến, vừa nói đến đã đến
luôn.
Lâm Minh Thư mặc một chiếc váy màu hồng nhạt bước vào, thấy mọi người đều nhìn sang, có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi."
Đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy, bọn họ làm sao có thể trách mắng được, chỉ là chào hỏi an ủi bảo cô ta ngồi xuống.
Chưa đầy năm phút sau khi Lâm Minh Thư đến, có một bóng người khác cũng đến muộn.
“Mọi người đều đến rồi à? Vừa rồi bị tắc đường nên đến hơi muộn." Hàn Công Danh bước vào, ánh mắt có chút kích động khi nhìn thấy Hạ Nhược Vũ, có điều anh ta che giấu rất tốt, rất nhanh đã trở lại bình thường.
Thời gian hai người một trước một sau đến quá ngắn ngủi, lại thêm vừa nãy Hạ Nhược Vũ thừa nhận đã chia tay, bầu không khí nhất thời có chút vi diệu.
"Được rồi, người đều đến đủ rồi, tôi đi gọi phục vũ dọn thức ăn.” Lớp trưởng kịp thời đưa bầu không khí trở lại bình thường.
"Nhanh lên lớp trưởng, bọn mình đều đang đợi cậu đấy."
"Đúng vậy, cuối cùng mọi người cũng đã đến đủ rồi.”
Vốn dĩ Lâm Minh Thư chuẩn bị ngồi xuống cạnh Hạ Nhược Vũ.
Không biết tại sao Hà Nguyễn Phương đột nhiên đứng dậy kéo cô ta đến chỗ bên cạnh cô ta, còn nháy mắt khiêu khích với cô.
Lâm Minh Thư chỉ đành áy náy nhìn Hạ Nhược Vũ, nhưng cô chỉ cười nhẹ đáp lại.
Nhanh như vậy mà đã phân doanh trại rồi sao, sao cô lại có cảm giác bị lừa vậy nhỉ?
Hàn Công Danh không hề để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của người khác, đi đến vị trí bên cạnh Hạ Nhược Vũ, nói với người bên cạnh: “Có thể đổi chỗ với tôi được không?"
Bạn họ Giáp nhìn ánh mắt ôn nhu và anh tuấn của anh ta, sắc mặt khẽ đỏ, lập tức đứng dậy gật đầu: "Không sao, tôi ngồi đâu cũng được."
“Cảm ơn cậu." Hàn Công Danh cười với cô, từ nhiên mà ngồi bên cạnh Hạ Nhược Vũ.
/520
|