Đỗ Dự không khỏi mồ hôi đổ đầm đìa, không gian như này thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Dù sao thì bản thân là nhân sĩ phản diện, suy yếu chính phái mới được thưởng cũng đúng. Hắn vừa thất thần rồi tỉnh lại nhìn thế cục thì đột biến phát sinh!
Điền Bá Quang đấu đến 30 hiệp thì đột nhiên cười lớn, một tay vuốt ve má phấn kỹ nữ bên cạnh, tay phải đâm đao xuống cổ tay Lệnh Hồ Xung. Máu tươi Lệnh Hồ Xung bắn ra phun đến trên mặt Đỗ Dự, tay nắm không được trường kiếm leng keng rớt đất.
Điền Bá Quang thắng Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung cũng là người hào phóng, ha ha cười lại uống rượu tiếp.
Điền Bá Quang có chút hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thua không chút chán nản sợ hãi sao? Không sợ ta một đao giết ngươi à?"
Lệnh Hồ Xung hào phóng cười lớn: "Ta tài nghệ không bằng người, không có lời gì để nói. Hôm nay không cứu được sư muội, tống mệnh vào tay ngươi thì sao chứ, có gì đáng sợ đâu?"
Nghe nói như thế, không chỉ Điền Bá Quang, Nghi Lâm động dung ngay cả Đỗ Dự cũng không khỏi tán thưởng Lệnh Hồ Xung hào phóng rộng lượng. Ba người tiếp tục uống rượu.
Lúc sau, Lệnh Hồ Xung lại nhặt trường kiếm lên, dùng tay trái đấu cùng Điền Bá Quang. Tay phải hắn còn không phải đối thủ của Điền Bá Quang thì tay trái càng không thể, đánh đến 20 hiệp, Điền Bá Quang cười lớn quát: "Buông tay!" Lệnh Hồ Xung quật cường không buông làm cánh tay trái suýt bị Điền Bá Quang chặt xuống!
Hắn đau đến ngã vật xuống, Nghi Lâm vội chạy qua, lấy ra "tục hương đoạn ngọc giao" đắp lên vết thương cho hắn, vừa đắp nước mắt nàng vừa lã chã rơi. Đỗ Dự thầm hô không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì Nghi Lâm yêu Lệnh Hồ Xung mất, phải biết trong nguyên tác nàng cũng yêu Lệnh Hồ Xung. Nếu như không có hành động gì thì công lao trước kia mất hết mất.
Hắn ha ha khẽ cười, ngăn lại Điền Bá Quang: "Đại ca, chúng ta tốt xấu gì cũng là người giang hồ. Lệnh Hồ Xung này cũng là một hảo hán tử, hôm nay bỏ qua cho hắn đi."
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười: "Nếu không phải ta kính hắn là hảo hán thì cánh tay kia của hắn đã đứt rồi."
Đỗ Dự đỡ lấy Lệnh Hồ Xung khẽ nói: "Lệnh Hồ huynh nên trở về đi."
Lệnh Hồ Xung đang muốn nổi máu anh hùng thì Đỗ Dự nhanh tay nhét một mẩu giấy vào lòng hắn, hắn thấy vậy cạn sạch chén rượu rồi thất tha thất thểu bước ra ngoài.
Sau khi đi ra, Lệnh Hồ Xung mới mở mẩu giấy ra đọc: "Mời Định Dật sư thái và Nhạc chưởng môn đến cứu Nghi Lâm!"
Hắn đột nhiên tỉnh ra, nếu chính mình cứ liều mạng tiếp tục thì chẳng qua chỉ thêm một du hồn dưới đao Điền Bá Quang mà thôi, Đỗ Dự này tuy bên cạnh ác tặc nhưng lại nhắc mình trở về báo tin, quả thật hữu dụng hơn tử chiến nhiều vì vậy hắn liền điên cuồng chạy về.
Đỗ Dự sau khi tiễn Điền Bá Quang về phòng, bản thân một mình ở chung với Nghi Lâm.
Nghi Lâm rơi lệ: "Hôm nay ngươi và Lệnh Hồ đại ca vì cứu ta, trước sau không tiếc hy sinh tính mạng, Nghi Lâm sao xứng chứ? Hay là sớm chết đi tránh để liên lụy hai vị đại ca."
Đỗ Dự thấy mỹ nhân rơi lệ trong lòng mềm nhũn, nắm chặt tay Nghi Lâm: "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta cũng không tiếc sống nữa."
Nghi Lâm khẽ kinh hãi, sắc mặt đỏ hồng như mỹ nhân say rượu nhưng hôm nay khi Đỗ Dự liều mình tương cứu, nụ hôn kia vẫn còn in trong óc nàng, cầm tay này tính là gì chứ.
Đỗ Dự thấy Nghi Lâm sợ hãi như thỏ nhỏ khẽ cười thầm trong lòng. Thiếu nữ thanh thuần như thế chỉ thời cổ đại mới có. Chính mình tuy không có bạn gái nhưng xem đủ loại phim truyền hình tình cảm, tâm lý nữ nhân, chắc chắn Nghi Lâm thuộc về giai đoạn tình đầu thiếu nữ, nữ nhân rất coi trọng tình đầu, nếu có thể chiếm lấy trái tim nàng trước thì không sợ Lệnh Hồ Xung chen ngang nữa.
Dù cho chuyện này nghe có chút vô sỉ nhưng nghĩ đến kết cục về sau trong nguyên tác của Nghi Lâm, vẫn là thanh y cổ phật, kết bạn đèn dầu cơ khổ một mình, nếu mình có thể cho nàng hạnh phúc, tại sao không làm chứ? Hắn thật không nhìn hết thảy ôm lấy Nghi Lâm vào lòng.
Nghi Lâm sợ hãi tim thình thịch đập nhưng là bị Đỗ Dự ôm chặt vào lòng. Mặt nàng đỏ hồng lên, trái tim kinh hoàng đập loạn: "Sao hắn lại làm vậy? Như vậy bồ tát sẽ trách phạt a. Nhưng hắn vì ta, chính mình nhận thụ bị hiểm lầm cũng muốn đuổi ta đi, ở lại chịu chết. Lần này trở về quá nửa là vì cứu ta, vừa rồi hắn mạo hiểm sinh mạng cứu đi Lệnh Hồ đại ca, còn nhét một mẩu giấy qua, rõ ràng là kế sách cứu ta. Ta sao có thể đẩy hắn ra chứ?"
Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng Nghi Lâm còn nhớ đến giới luật sâm nghiêm, đỏ mặt thử đẩy Đỗ Dự ra. Nhưng là Đỗ Dự còn lừa được cả loại người như Nhạc Bất Quần thì sao không đối phó được với Nghi Lâm ngây thơ chứ? Thế là hắn lông mày hơi nhíu, giả bộ chết ngất.
Nghi Lâm kinh hãi thất sắc, ôm chặt lấy thân thể Đỗ Dự: "Đại ca, người sao vậy?"
Đỗ Dự ốm yếu nói: "Không sao, chỉ là hôm nay bị Dư Thương Hải đánh thương… khụ khụ."
Nghi Lâm rơm rớm lệ, lấy ra thiên hương đoạn tục cao bôi lên vết thương cho Đỗ Dự. Đỗ Dự vốn chỉ là muốn lừa tiểu nữ hài mà thôi nào ngờ dược cao vừa được bôi lên, trước ngực hắn mát lạnh, thương thế dần khôi phục! Phát hiện này không tầm thường chút nào a! Phải biết là trong không gian, dược vật trị liệu tương đương với sinh mạng. Một thanh chocolate không gian ban cho Nhu Nhu chỉ khôi phục 15 điểm sinh mạng mà không thể sử dụng khi chiến đấu đã đủ làm rắn hổ mang hớn hở như điên. Mà Nghi Lâm lấy ra khối thiên hương đoạn tục cao này bôi lên người mình lại giúp điểm sinh mạng dần khôi phục!
Trong ba nữ chính Nhạc Linh San, Nghi Lâm, Nhậm Doanh Doanh thì thoạt nhìn giá trị của Nghi Lâm là thấp nhất. Công phu của nàng không được lại không có gia thế và bối cảnh như hai người kia, rất nhiều người sẽ không chọn nàng. Nhưng nếu Nghi Lâm có năng lực khôi phục thì khác, đó chính là tồn tại độc nhất!
Bảo tồn bản thân là điều kiện tiên quyết đả kích kẻ địch, năng lực công kích không thể bằng năng lực khôi phục, đây là nguyên tắc muôn đời không đổi.
Nghi Lâm khẽ nói: "Đại ca, dược cao này là bảo vật của phái Hằng Sơn, có thể giúp người nhanh chóng khôi phục ngoại thương. Ta lại niệm Đại Bi chú cho người, cầu bồ tát phù hộ cho người, người sẽ khỏi nhanh hơn."
Đỗ Dự không khỏi dở khóc dở cười nói không cần thì Nghi Lâm đã giành trước mở khẽ miệng môi, thanh âm phạm ngữ vang vọng trong phòng làm không gian tràn đầy an tường tĩnh mịch: "Quy y tam bảo, quy y Đại Bi độ thế Quan Thế Âm bồ tát, chúng sinh thế gian cảm thụ hết thảy đau khổ khủng bố…"
Tiểu ni cô Nghi Lâm này ngay thường bộ dáng ngây thơ thuần khiết nhưng khi niệm Đại Bi chú thì bảo tướng trang nghiêm, tràn đầy thương xót muôn dân, thật giống Quan Thế Âm bồ tát hạ phàm, dùng bản thân độ hóa chúng nhân trong bể khổ vậy.
Đỗ Dự đầy kinh ngạc thu được nhắc nhở: "Ngươi được đại bi chú của nhân vật nữ chính Nghi Lâm chúc phúc: hiệu quả Đại Bi chú: chữa lành vết thương, khôi phục sinh mạng. Mỗi lần hao phí 50 điểm pháp lực của Nghi Lâm, khôi phục lượng sinh mạng bằng 2 lần đạo thuật của Nghi Lâm. Thời gian phục hồi: 10 phút."
Vui sướng trong lòng Đỗ Dự lúc này không thể lớn hơn được nữa! Nghi Lâm này ngoài dược cao chữa ngoại thương ra còn có thể tụng niệm kinh phật giúp bản thân khôi phục sinh mạng. Có ưu điểm này, Đỗ Dự càng thêm coi trọng Nghi Lâm, có đồng bọn như nàng, tương lai bản thân mạo hiểm sẽ an toàn hơn nhiều.
Theo phạm âm của Nghi Lâm, hắn cuối cùng chìm vào giấc mộng. Ngày hôm nay, hắn vắt hết trí lực đấu khí, đấu lực lại thêm vết thương trên người nên quá đỗi mệt mỏi tiến vào giấc ngủ.
Đến ban đêm, đột nhiên bị người bụm miệng, Đỗ Dự sợ hãi định hô lên thì thấy là Điền Bá Quang.
"Có cao thủ đến, mau theo ta." Điền Bá Quang xách theo Nghi Lâm đi trước. Đỗ Dự chỉ đành theo sau Điền Bá Quang.
Một lúc sau, thanh âm Nhạc Bất Quần vang lên: "Định Dật sư thái, chúng ta lần này ập đến bất ngờ, ác tặc kia sao có thể chạy thoát chứ? Sư thái đừng quá lo lắng, nếu như lần này cứu được Nghi Lâm hiền điệt, vậy mảnh cà sa kia?"
Định Dật sư thái tức giận nói: 'Nhạc sư huynh, ta chưa từng mời huynh cùng tới, là chính ngươi muốn tới. Còn về mảnh tịch tà kiếm phổ kia, ta đã giao cho Phương Sinh đại sư rồi, ngươi tự tìm hắn mà đòi."
Đỗ Dự khẽ cười thầm, mấy môn phái võ lâm này vì một tấm cà sa dả mà đánh đánh giết giết, thật là làm người khác buồn cười không thôi.
Nhạc Bất Quần thẳng thắn khẽ cười: "Để sư thái chê cười rồi. Nhạc mỗ cũng là lo sợ ác nhân Dư Thương Hải kia đi tìm quý phái gây phiền phức, nếu như quý phái không cầm thì Nhạc mỗ cũng yên tâm hơn nhiều. Xung nhi, dẫn đường đi."
Lệnh Hồ Xung đi trước dẫn đường đến thẳng gian phòng Điền Bá Quang.
Đỗ Dự rất kinh ngạc vì sao Điền Bá Quang có thể phát hiện trước, tránh thoát lần vây công này?
Lệnh Hồ Xung tìm khắp phòng, lắc đầu nói: "Bọn họ đi rồi."
Định Dật sư thái tức giận nói: "Tìm!"
Nghi Hòa, Nghi Thanh đồng thời nhăn nhó nói: "Sư phụ, đây là chốn dơ bẩn, ni cô chúng ta sao tìm được chứ?"
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười, một tay nắm chặt cổ tay Đỗ Dự, một tay xách theo Nghi Lâm bị điểm á huyết, tĩnh quan kỳ biến.
Lục soát vẫn được diễn ra, một tình cảnh làm người trố mắt là Lệnh Hồ Xung dẫn theo hơn mười vị ni cô mặt đỏ tía tai xông vào từng gian phòng, đuổi từng đôi đang vui vẻ ra, lục soát từng ngóc ngách trong phòng. Không ngừng có khách làng chơi mở miệng mắng chửi nhưng đều bị những ni cô dùng trường kiếm chỉ vào, tình hình này thật giống với những lần cảnh sát ra quân càn quét các ổ mại dâm ở tiền thế, chỉ khác là đổi cảnh sát bằng ni cô.
"Mẹ nó nữa, những ni cô này định tạo phản sao?"
"Con bà nó, nghĩ mình là bồ tát sao? Quản quá nhiều chuyện rồi!"
"Những ni cô này còn mang theo trường kiếm nữa, định làm gì thế?"
Một tên hầu vội xông đến dưới chân Định Dật sư thái, cười mị nói: "Hóa ra là lão sư thái, khách quý khách quý! Ngài đã lâu không.. a không phải, tiểu nhân nói sai. Tiểu nhân định nói nếu ngài muốn bao hết phòng thì để chúng tiểu nhân chuẩn bị trước! Chúng tiểu nhân hiện vừa nhập một lô hậu sinh tuấn tú, hiện tại…"
Nhạc Bất Quần đã ha ha cười lớn, Định Dật sư thái phẫn nộ quát: "Nói bật, Định Dật ta bao hết làm gì?"
Một ni cô Nghi Hòa hiếu kỳ nói: "Cái gì là bao hết? Chúng ta lục soát có tính là bao hết không? Vì sao phải chuẩn bị hậu sinh tuấn tú?"
Những ni cô này ra giang hồ chưa lâu, tuổi trẻ có chút ngây thơ không hiểu chuyện.
Định Dật thấy Nhạc Bất Quần cười càng thêm vui vẻ thì sắc mặt đỏ bừng lên: 'Nghi Hòa đừng nói bậy! Hắn nói là lời xằng bậy ngươi cũng nghe sao? Mau hỏi tên này xem Nghi Lâm bị giấu ở đâu!"
Nghi Hòa bị sư phụ quở trách lập tức đỏ mặt lui xuống. Hai tục gia đệ tử phái Hằng Sơn tiến lên cho tên người hầu mấy cái bạt tai, tên người hầu gào thét như bị chọc tiết, lại liều chết cắn chặt mấy câu bản viện kinh doanh thật thà, ở đây chỉ có kỹ nữ không có ni cô còn đảm bảo nếu cần sau này có thể mở thêm hạng mục phục vụ đặc biệt.
Điền Bá Quang đấu đến 30 hiệp thì đột nhiên cười lớn, một tay vuốt ve má phấn kỹ nữ bên cạnh, tay phải đâm đao xuống cổ tay Lệnh Hồ Xung. Máu tươi Lệnh Hồ Xung bắn ra phun đến trên mặt Đỗ Dự, tay nắm không được trường kiếm leng keng rớt đất.
Điền Bá Quang thắng Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung cũng là người hào phóng, ha ha cười lại uống rượu tiếp.
Điền Bá Quang có chút hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thua không chút chán nản sợ hãi sao? Không sợ ta một đao giết ngươi à?"
Lệnh Hồ Xung hào phóng cười lớn: "Ta tài nghệ không bằng người, không có lời gì để nói. Hôm nay không cứu được sư muội, tống mệnh vào tay ngươi thì sao chứ, có gì đáng sợ đâu?"
Nghe nói như thế, không chỉ Điền Bá Quang, Nghi Lâm động dung ngay cả Đỗ Dự cũng không khỏi tán thưởng Lệnh Hồ Xung hào phóng rộng lượng. Ba người tiếp tục uống rượu.
Lúc sau, Lệnh Hồ Xung lại nhặt trường kiếm lên, dùng tay trái đấu cùng Điền Bá Quang. Tay phải hắn còn không phải đối thủ của Điền Bá Quang thì tay trái càng không thể, đánh đến 20 hiệp, Điền Bá Quang cười lớn quát: "Buông tay!" Lệnh Hồ Xung quật cường không buông làm cánh tay trái suýt bị Điền Bá Quang chặt xuống!
Hắn đau đến ngã vật xuống, Nghi Lâm vội chạy qua, lấy ra "tục hương đoạn ngọc giao" đắp lên vết thương cho hắn, vừa đắp nước mắt nàng vừa lã chã rơi. Đỗ Dự thầm hô không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì Nghi Lâm yêu Lệnh Hồ Xung mất, phải biết trong nguyên tác nàng cũng yêu Lệnh Hồ Xung. Nếu như không có hành động gì thì công lao trước kia mất hết mất.
Hắn ha ha khẽ cười, ngăn lại Điền Bá Quang: "Đại ca, chúng ta tốt xấu gì cũng là người giang hồ. Lệnh Hồ Xung này cũng là một hảo hán tử, hôm nay bỏ qua cho hắn đi."
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười: "Nếu không phải ta kính hắn là hảo hán thì cánh tay kia của hắn đã đứt rồi."
Đỗ Dự đỡ lấy Lệnh Hồ Xung khẽ nói: "Lệnh Hồ huynh nên trở về đi."
Lệnh Hồ Xung đang muốn nổi máu anh hùng thì Đỗ Dự nhanh tay nhét một mẩu giấy vào lòng hắn, hắn thấy vậy cạn sạch chén rượu rồi thất tha thất thểu bước ra ngoài.
Sau khi đi ra, Lệnh Hồ Xung mới mở mẩu giấy ra đọc: "Mời Định Dật sư thái và Nhạc chưởng môn đến cứu Nghi Lâm!"
Hắn đột nhiên tỉnh ra, nếu chính mình cứ liều mạng tiếp tục thì chẳng qua chỉ thêm một du hồn dưới đao Điền Bá Quang mà thôi, Đỗ Dự này tuy bên cạnh ác tặc nhưng lại nhắc mình trở về báo tin, quả thật hữu dụng hơn tử chiến nhiều vì vậy hắn liền điên cuồng chạy về.
Đỗ Dự sau khi tiễn Điền Bá Quang về phòng, bản thân một mình ở chung với Nghi Lâm.
Nghi Lâm rơi lệ: "Hôm nay ngươi và Lệnh Hồ đại ca vì cứu ta, trước sau không tiếc hy sinh tính mạng, Nghi Lâm sao xứng chứ? Hay là sớm chết đi tránh để liên lụy hai vị đại ca."
Đỗ Dự thấy mỹ nhân rơi lệ trong lòng mềm nhũn, nắm chặt tay Nghi Lâm: "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta cũng không tiếc sống nữa."
Nghi Lâm khẽ kinh hãi, sắc mặt đỏ hồng như mỹ nhân say rượu nhưng hôm nay khi Đỗ Dự liều mình tương cứu, nụ hôn kia vẫn còn in trong óc nàng, cầm tay này tính là gì chứ.
Đỗ Dự thấy Nghi Lâm sợ hãi như thỏ nhỏ khẽ cười thầm trong lòng. Thiếu nữ thanh thuần như thế chỉ thời cổ đại mới có. Chính mình tuy không có bạn gái nhưng xem đủ loại phim truyền hình tình cảm, tâm lý nữ nhân, chắc chắn Nghi Lâm thuộc về giai đoạn tình đầu thiếu nữ, nữ nhân rất coi trọng tình đầu, nếu có thể chiếm lấy trái tim nàng trước thì không sợ Lệnh Hồ Xung chen ngang nữa.
Dù cho chuyện này nghe có chút vô sỉ nhưng nghĩ đến kết cục về sau trong nguyên tác của Nghi Lâm, vẫn là thanh y cổ phật, kết bạn đèn dầu cơ khổ một mình, nếu mình có thể cho nàng hạnh phúc, tại sao không làm chứ? Hắn thật không nhìn hết thảy ôm lấy Nghi Lâm vào lòng.
Nghi Lâm sợ hãi tim thình thịch đập nhưng là bị Đỗ Dự ôm chặt vào lòng. Mặt nàng đỏ hồng lên, trái tim kinh hoàng đập loạn: "Sao hắn lại làm vậy? Như vậy bồ tát sẽ trách phạt a. Nhưng hắn vì ta, chính mình nhận thụ bị hiểm lầm cũng muốn đuổi ta đi, ở lại chịu chết. Lần này trở về quá nửa là vì cứu ta, vừa rồi hắn mạo hiểm sinh mạng cứu đi Lệnh Hồ đại ca, còn nhét một mẩu giấy qua, rõ ràng là kế sách cứu ta. Ta sao có thể đẩy hắn ra chứ?"
Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng Nghi Lâm còn nhớ đến giới luật sâm nghiêm, đỏ mặt thử đẩy Đỗ Dự ra. Nhưng là Đỗ Dự còn lừa được cả loại người như Nhạc Bất Quần thì sao không đối phó được với Nghi Lâm ngây thơ chứ? Thế là hắn lông mày hơi nhíu, giả bộ chết ngất.
Nghi Lâm kinh hãi thất sắc, ôm chặt lấy thân thể Đỗ Dự: "Đại ca, người sao vậy?"
Đỗ Dự ốm yếu nói: "Không sao, chỉ là hôm nay bị Dư Thương Hải đánh thương… khụ khụ."
Nghi Lâm rơm rớm lệ, lấy ra thiên hương đoạn tục cao bôi lên vết thương cho Đỗ Dự. Đỗ Dự vốn chỉ là muốn lừa tiểu nữ hài mà thôi nào ngờ dược cao vừa được bôi lên, trước ngực hắn mát lạnh, thương thế dần khôi phục! Phát hiện này không tầm thường chút nào a! Phải biết là trong không gian, dược vật trị liệu tương đương với sinh mạng. Một thanh chocolate không gian ban cho Nhu Nhu chỉ khôi phục 15 điểm sinh mạng mà không thể sử dụng khi chiến đấu đã đủ làm rắn hổ mang hớn hở như điên. Mà Nghi Lâm lấy ra khối thiên hương đoạn tục cao này bôi lên người mình lại giúp điểm sinh mạng dần khôi phục!
Trong ba nữ chính Nhạc Linh San, Nghi Lâm, Nhậm Doanh Doanh thì thoạt nhìn giá trị của Nghi Lâm là thấp nhất. Công phu của nàng không được lại không có gia thế và bối cảnh như hai người kia, rất nhiều người sẽ không chọn nàng. Nhưng nếu Nghi Lâm có năng lực khôi phục thì khác, đó chính là tồn tại độc nhất!
Bảo tồn bản thân là điều kiện tiên quyết đả kích kẻ địch, năng lực công kích không thể bằng năng lực khôi phục, đây là nguyên tắc muôn đời không đổi.
Nghi Lâm khẽ nói: "Đại ca, dược cao này là bảo vật của phái Hằng Sơn, có thể giúp người nhanh chóng khôi phục ngoại thương. Ta lại niệm Đại Bi chú cho người, cầu bồ tát phù hộ cho người, người sẽ khỏi nhanh hơn."
Đỗ Dự không khỏi dở khóc dở cười nói không cần thì Nghi Lâm đã giành trước mở khẽ miệng môi, thanh âm phạm ngữ vang vọng trong phòng làm không gian tràn đầy an tường tĩnh mịch: "Quy y tam bảo, quy y Đại Bi độ thế Quan Thế Âm bồ tát, chúng sinh thế gian cảm thụ hết thảy đau khổ khủng bố…"
Tiểu ni cô Nghi Lâm này ngay thường bộ dáng ngây thơ thuần khiết nhưng khi niệm Đại Bi chú thì bảo tướng trang nghiêm, tràn đầy thương xót muôn dân, thật giống Quan Thế Âm bồ tát hạ phàm, dùng bản thân độ hóa chúng nhân trong bể khổ vậy.
Đỗ Dự đầy kinh ngạc thu được nhắc nhở: "Ngươi được đại bi chú của nhân vật nữ chính Nghi Lâm chúc phúc: hiệu quả Đại Bi chú: chữa lành vết thương, khôi phục sinh mạng. Mỗi lần hao phí 50 điểm pháp lực của Nghi Lâm, khôi phục lượng sinh mạng bằng 2 lần đạo thuật của Nghi Lâm. Thời gian phục hồi: 10 phút."
Vui sướng trong lòng Đỗ Dự lúc này không thể lớn hơn được nữa! Nghi Lâm này ngoài dược cao chữa ngoại thương ra còn có thể tụng niệm kinh phật giúp bản thân khôi phục sinh mạng. Có ưu điểm này, Đỗ Dự càng thêm coi trọng Nghi Lâm, có đồng bọn như nàng, tương lai bản thân mạo hiểm sẽ an toàn hơn nhiều.
Theo phạm âm của Nghi Lâm, hắn cuối cùng chìm vào giấc mộng. Ngày hôm nay, hắn vắt hết trí lực đấu khí, đấu lực lại thêm vết thương trên người nên quá đỗi mệt mỏi tiến vào giấc ngủ.
Đến ban đêm, đột nhiên bị người bụm miệng, Đỗ Dự sợ hãi định hô lên thì thấy là Điền Bá Quang.
"Có cao thủ đến, mau theo ta." Điền Bá Quang xách theo Nghi Lâm đi trước. Đỗ Dự chỉ đành theo sau Điền Bá Quang.
Một lúc sau, thanh âm Nhạc Bất Quần vang lên: "Định Dật sư thái, chúng ta lần này ập đến bất ngờ, ác tặc kia sao có thể chạy thoát chứ? Sư thái đừng quá lo lắng, nếu như lần này cứu được Nghi Lâm hiền điệt, vậy mảnh cà sa kia?"
Định Dật sư thái tức giận nói: 'Nhạc sư huynh, ta chưa từng mời huynh cùng tới, là chính ngươi muốn tới. Còn về mảnh tịch tà kiếm phổ kia, ta đã giao cho Phương Sinh đại sư rồi, ngươi tự tìm hắn mà đòi."
Đỗ Dự khẽ cười thầm, mấy môn phái võ lâm này vì một tấm cà sa dả mà đánh đánh giết giết, thật là làm người khác buồn cười không thôi.
Nhạc Bất Quần thẳng thắn khẽ cười: "Để sư thái chê cười rồi. Nhạc mỗ cũng là lo sợ ác nhân Dư Thương Hải kia đi tìm quý phái gây phiền phức, nếu như quý phái không cầm thì Nhạc mỗ cũng yên tâm hơn nhiều. Xung nhi, dẫn đường đi."
Lệnh Hồ Xung đi trước dẫn đường đến thẳng gian phòng Điền Bá Quang.
Đỗ Dự rất kinh ngạc vì sao Điền Bá Quang có thể phát hiện trước, tránh thoát lần vây công này?
Lệnh Hồ Xung tìm khắp phòng, lắc đầu nói: "Bọn họ đi rồi."
Định Dật sư thái tức giận nói: "Tìm!"
Nghi Hòa, Nghi Thanh đồng thời nhăn nhó nói: "Sư phụ, đây là chốn dơ bẩn, ni cô chúng ta sao tìm được chứ?"
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười, một tay nắm chặt cổ tay Đỗ Dự, một tay xách theo Nghi Lâm bị điểm á huyết, tĩnh quan kỳ biến.
Lục soát vẫn được diễn ra, một tình cảnh làm người trố mắt là Lệnh Hồ Xung dẫn theo hơn mười vị ni cô mặt đỏ tía tai xông vào từng gian phòng, đuổi từng đôi đang vui vẻ ra, lục soát từng ngóc ngách trong phòng. Không ngừng có khách làng chơi mở miệng mắng chửi nhưng đều bị những ni cô dùng trường kiếm chỉ vào, tình hình này thật giống với những lần cảnh sát ra quân càn quét các ổ mại dâm ở tiền thế, chỉ khác là đổi cảnh sát bằng ni cô.
"Mẹ nó nữa, những ni cô này định tạo phản sao?"
"Con bà nó, nghĩ mình là bồ tát sao? Quản quá nhiều chuyện rồi!"
"Những ni cô này còn mang theo trường kiếm nữa, định làm gì thế?"
Một tên hầu vội xông đến dưới chân Định Dật sư thái, cười mị nói: "Hóa ra là lão sư thái, khách quý khách quý! Ngài đã lâu không.. a không phải, tiểu nhân nói sai. Tiểu nhân định nói nếu ngài muốn bao hết phòng thì để chúng tiểu nhân chuẩn bị trước! Chúng tiểu nhân hiện vừa nhập một lô hậu sinh tuấn tú, hiện tại…"
Nhạc Bất Quần đã ha ha cười lớn, Định Dật sư thái phẫn nộ quát: "Nói bật, Định Dật ta bao hết làm gì?"
Một ni cô Nghi Hòa hiếu kỳ nói: "Cái gì là bao hết? Chúng ta lục soát có tính là bao hết không? Vì sao phải chuẩn bị hậu sinh tuấn tú?"
Những ni cô này ra giang hồ chưa lâu, tuổi trẻ có chút ngây thơ không hiểu chuyện.
Định Dật thấy Nhạc Bất Quần cười càng thêm vui vẻ thì sắc mặt đỏ bừng lên: 'Nghi Hòa đừng nói bậy! Hắn nói là lời xằng bậy ngươi cũng nghe sao? Mau hỏi tên này xem Nghi Lâm bị giấu ở đâu!"
Nghi Hòa bị sư phụ quở trách lập tức đỏ mặt lui xuống. Hai tục gia đệ tử phái Hằng Sơn tiến lên cho tên người hầu mấy cái bạt tai, tên người hầu gào thét như bị chọc tiết, lại liều chết cắn chặt mấy câu bản viện kinh doanh thật thà, ở đây chỉ có kỹ nữ không có ni cô còn đảm bảo nếu cần sau này có thể mở thêm hạng mục phục vụ đặc biệt.
/59
|