Dư Thương Hải phẫn nộ vung lên trường kiếm, Thanh Thành tứ tú liền lao hướng Bất Giới.
Bất Giới thấy vậy kêu lên: "Ai u, định đánh hội đồng sao? Sáu tên hỗn đản tiêu chảy đâu rồi?"
Đào cốc lục tiên kêu lên: "Chúng ta tới thì phải cho giải dược!"
Đỗ Dự khẽ cười thầm trong lòng.
Quả nhiên, sau tiếng kêu của Bất Giới, đào cốc lục tiên người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đồng thời xuất hiện. Thanh Thành tứ tú đấu với đào cốc lục tiên thật là trứng chọi đá, sau khi đại chiến một hồi, nếu không phải phái Thái Sơn, phái Hành Sơn phái hảo thủ viện trợ thì hai tên trong tứ tú đã bị lục tiên xé chết rồi.
Bất Giới hòa thượng và đào cốc lục tiên dưới âm mưu của Đỗ Dự gia nhập hàng ngũ hỗn chiến.
Phe Đỗ Dự đang ngăn cản nhân sĩ chính phải, Nhật Nguyệt thần giáo đã có vài chục người lao vào đình. Hướng Vấn Thiên khẽ cười, dây xích trên tay hắn vung múa, lắc mình biến thành vũ khí uy lực kinh người! Trong tay Hướng Vấn Thiên, sợi dây xích này như rắn đen, vô cùng linh hoạt, lúc đánh đông, khi đánh tây lại nặng như chùy vậy, nện bay giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo tiến lên vây công. Vài chục người này chỉ mười giây thôi đã nằm sấp xuống, không đứng lên nổi.
Tang tam nương lại ra lệnh, hơn mười hảo thủ cầm binh khí dài xông lên. Khi xông tới trước đình thì đồng loạt giơ vũ khí trong tay, cùng lúc đâm hướng Hướng Vấn Thiên!
Hướng Vấn Thiên kêu to: "Tới rất hay!" một chén rượu nuốt xuống, lập tức đại hứng khua múa quyền sắt, xích dài cuốn lấy vài chục thanh binh khí, một cái xoay tay, mấy chục cao thủ kia lập tức phát hiện binh khí không còn nằm trong tay mình nữa, bản thân mình đã bị hất văng lên!
Hướng Vấn Thiên cuốn lấy mấy chục thanh binh khí tụ lại thành một cái gậy khổng lồ, gào thét trên không quật kẻ địch. Kẻ nặng thì trúng đòn chết ngay, kẻ nhẹ cũng bị gãy xương nằm liệt!
Bảo Đại Sở quát giận một tiếng, lại có vài chục cao thủ tay cầm dao bén, tiến lên vây công.
Hướng Vấn Thiên khẽ cười lạnh, xích sắt hơi run! Vài chục thanh binh khí dài y như tên bắn vút ra! Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm, vụ máu tung tóe. Ba đợt cao thủ này còn chưa kịp tới gần Hướng Vấn Thiên, nhìn thấy rõ diện mạo Hướng hữu sứ danh chấn thiên hạ thì đã kẻ chết người thương nặng.
Nhất thời râu dài Hướng Vấn Thiên bay múa, y như quan công lâm thế! Hắn tuy trang phục lam lũ, xích sắt trên người, thần tình chán nản nhưng không ai dám tiến lên trực tiếp đối diện, đi tìm cái chết cả!
Hướng Vấn Thiên cũng không truy kích, ha ha khẽ cười, đầy thâm ý nhìn Đỗ Dự rồi lại vào đình, tiếp tục uống rượu.
Tả Lãnh Thiền khẽ cười, nói với Phương Chính, Xung Hư: "Đánh tiếp như vậy thì đến trời tối cũng không phân thắng thua, không bằng để ta ra mặt, bắt Hướng Vấn Thiên và tiểu tặc kia?"
Phương Chính đại sư miệng hô phật hào: "Tả minh chủ nếu chịu ra tay là ổn thỏa nhất. Nếu có thể bắt Hướng hữu sứ không cần sát thương, ta sẽ mời hắn đến Thất sơn, ăn chay niệm phật hóa giải lệ khí."
Tả Lãnh Thiền bước vội tiến đến.
Ninh Trung Tắc không khỏi lo lắng nhìn vào đình.
Tả Lãnh Thiền là một trong ba đại cao thủ của chính đạo mà lại tâm cơ hắn ngoan đọc hơn Phương Chính, Xung Hư nhiều!
Lúc này trong tiểu đình đã có thể nhìn thấy mặt trời bên trên. Ma giáo phái ra rất nhiều hảo thủ, lần này Bảo Đại Sở, Tang tam nương, Tần Bang Vĩ vì muốn bắt Hướng Vấn Thiên đã liên thủ, xuất động vài trăm cao thủ cùng lúc kéo đổ đình.
Hướng Vấn Thiên mất đi địa lợi nhưng vẫn múa xích dài, uy mãnh vô cùng!
Nhưng là Đỗ Dự thấy được lần này ma giáo sớm có chuẩn bị, không chỉ phái nhiều cao thủ, trong đó còn có nhiều kẻ giỏi dùng ám khí, ám tiễn, phi trùy… lẩn tránh trong đám người.
Bảo Đại Sở, Tang tam nương, Tần Bang Vĩ ba người cũng xung phong.
Lệnh Hồ Xung uống rượu xong rút ra trường kiếm công hướng giáo chúng ma giáo nhưng đối mặt ma giáo người đông thế mạnh, cứ theo đà này thì dù Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung bản lĩnh cao hơn thì cũng chỉ có nước bị bắn thành con nhím, nuốt hận tại trường.
Đỗ Dự cũng nhìn đến Tả Lãnh Thiền đang đến gần, kiếm của hắn ánh lên tia lạnh lẽo.
Tả Lãnh Thiền này là cấp bậc đại tông sư! Bất Giới và đào cốc lục tiên cũng không phải đối thủ của hắn.
Sau người Tả Lãnh Thiền còn có quan môn đệ tử của hắn Vương Bằng, Sử Quốc Lương, hai người một trái một phải không mang ý tốt tới gần. Ánh mắt của họ thủy chung không rời khỏi Đỗ Dự.
Cuối cùng cũng đến lúc, Đỗ Dự ha ha khẽ cười, lấy ra lá bài thứ hai - nửa bộ cà sa tịch tà kiếm phổ!
Chiêu ném kiếm phổ đã bị Đỗ Dự dùng vô số lần nhưng chiêu cũ vì sao lại là chiêu cũ, bởi vì mỗi lần thi triển đều hữu hiệu!
Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải nhãn thần sắc bén, vừa thấy tịch tà kiếm phổ đã nóng lòng vô cùng.
"Kiếm phổ quả nhiên trên người hắn!" Sử Quốc Lương hét lên giận dữ.
"Giết hắn!" Vương Bằng cũng phụ họa.
Đỗ Dự nhếch miệng khẽ cười: "Muốn thì cho ngươi!"
Hắn làm bộ muốn ném ra.
Sử Quốc Lương và Vương Bằng một trái một phải vội vã chạy trốn! Sử Quốc Lương và kính mắt nam trước sau bị Đỗ Dự giá họa Đông Ngô, kẻ trước trọng thương, kẻ sau tử vong. Tịch tà kiếm phổ quả là thần khí kéo thù hận, dính vào là chết. Bọn họ vừa thấy là vội tránh xa như tránh rắn rết.
Đỗ Dự khinh thường cười, bọc kiếm phổ vào tảng đá ném hướng Bảo Đại Sở.
Tả Lãnh Thiền sao có thể để kiếm phổ mất đi ngay trước mắt được, trường kiếm rút vỏ long ngâm từng hồi, đâm hướng Bảo Đại Sở: "Để lại kiếm phổ!"
Dư Thương Hải trợn lên mắt gấu mèo, cũng ra sức vọt tới.
Bảo Đại Sở ban đầu cò không hiểu nhưng vừa nhìn rõ cà sa lập tức cười lớn: "Đây không phải là kiếm phổ giáo chủ mệnh lệnh ta mang về sao? Thật là đạt được không tốn chút công phu nào!"
Tang tam nương lạnh lùng nói: "Đó là tiểu tặc ta bắt được, kiếm phổ là của ta, mau trả ta!"
Bảo Đại Sở bực dọc nói: "Ồn ào, mau bắt Hướng Vấn Thiên đã, xong rồi thương nghị sau…"
Lúc này trường kiếm của Tả Lãnh Thiền mang theo kiếm khí lẫm liệt đâm hướng Bảo Đại Sở!
Bảo Đại Sở tức giận nói: "Hay, không phải đã thương lượng cùng giết Hướng Vấn Thiên rồi sao? Không ngờ muốn động thủ, vậy thì tới đi!"
Hắn rút ra đôi nguyệt ngô câu quỷ dị đánh với Tả Lãnh Thiền. "Gấu trúc" Dư Thương Hải đi qua vây công Bảo Đại Sở cùng Tả Lãnh Thiền. Tang tam nương thấy vậy lạnh lùng vung lên sa thủ, nhào hướng Dư Thương Hải.
Chỉ còn một mình Tần Bang Vĩ đơn độc đối phó Hướng Vấn Thiên thì không phải đối thủ, chỉ không đầy mười chiêu đã bị Hướng Vấn Thiên dùng dây xích đánh gãy tay phải, bay rớt ra ngoài.
Hướng Vấn Thiên ha ha cười lớn nói với Đỗ Dự: "So với công phu thì ta bội phục bản lĩnh ném xương của tiểu tử ngươi hơn."
Đỗ Dự cũng cười nói: "Có chó thì mới có thể nắm xương. Chó cắn chó miệng đầy lông a!"
"Hảo tiểu tử!" Hướng Vấn Thiên gật gật đầu vung tay lên, đánh văng giáo chúng ma giáo: "Ta thấy ngươi tuy có nghĩa khí nhưng võ công thấp kém thế mà lại giúp ta việc lớn. Tiểu huynh đệ ngươi ta nhận!"
Đỗ Dự không khỏi vui mừng. Hắn thu được thông báo: "Quang Minh hữu sứ Nhật Nguyệt thần giáo Hướng Vấn Thiên thừa nhận thực lực và nghĩa khí của ngươi, độ hảo cảm tăng thêm 20 điểm, hiện tại là 40 điểm."
Đỗ Dự cuối cùng cũng hiểu ra, nhân vật quan trọng cũng rất thực tế. Nếu thực lực không đến trình độ nhất định thì dù chết trước mặt hắn, Hướng Vấn Thiên cũng coi như gió thoảng mây trôi mà thôi! Đỗ Dự một chiêu thương nặng Hầu Nhân Hùng, đưa tới Bất Giới hòa thượng và đào cốc lục tiên, ném ra tịch tà kiếm phổ triệt để quấy rối vây công của đôi bên chính tà, những điều này mới thu được thừa nhận của Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên nhìn Bảo Đại Sở thu lại tịch tà kiếm phổ, nhíu mày nói: "Khiến ngươi tổn thất tịch tà kiếm phổ rồi?"
Đỗ Dự thầm nghĩ đương nhiên nhưng trên mặt lại bộ dáng hào sảng, vì bạn bè không tiếc gì: "Vì bằng hữu hai sườn cắm đao còn được nữa là một tấm cà sa rách! Hướng tiền bối…"
"Gọi ta là Hướng đại ca!"
"Đại ca! Chúng ta thừa cơ chính tà tranh đoạt tịch tà kiếm phổ, giết ra ngoài đi!"
"Được, hôm nay tiện nghi cho đám rẻ rách này! Sau này nhất định sẽ tính sổ!"
Hướng Vấn Thiên lôi kéo Đỗ Dự trốn đi.nTuy phe cánh Tả Lãnh Thiền cùng Dư Thương Hải vì tranh đoạt tịch tà kiếm phổ mà đánh lớn với ma giáo nhưng Phương Chính đại sư, Xung Hư đạo trưởng vẫn còn đứng kia. Bọn họ thấy Hướng Vấn Thiên định chạy thì một đôi tay không, một thanh Thái Ất kiếm đến cản lại. Hướng Vấn Thiên tinh thần chăm chú ứng đối Phương Chính đại sư. Xung Hư đạo trưởng chỉ đứng lược trận, ông tự trọng thân phận đại tông sư nên không ra tay với loại cá con như Đỗ Dự.
Phương Chính đại sư ước chừng 50, từ mi thiện mục nhưng vừa động thủ, quyền phong như núi, trầm ổn vô cùng, không hổ là phương trượng chưởng môn Thiếu Lâm! Xung Hư đạo trưởng lại là lão già khô gầy, giống với lão nông làm ruộng hơn là chưởng môn Võ Đang, tay cầm kiếm mảnh cười mị mị nhìn Phương Chính đại chiến Hướng Vấn Thiên.
Không ngoài 10 chiêu, Hướng Vấn Thiên đã rơi vào hạ phong. Thứ nhất vì Hướng Vấn Thiên bị khóa, không thể hành động tự nhiên, thứ hai vì Hướng Vấn Thiên đã xa luân chiến, tiêu hao không ít nội lực với giáo chúng ma giáo.
Một chưởng sau cùng, Phương Chính đại sư và Hướng Vấn Thiên đối chưởng, đấu nội lực. So nội lực thì ai có thể sánh với Phương Chính đại sư chứ?
Mắt thấy Hướng Vấn Thiên dần bị áp chế, Đỗ Dự biết thời khắc then chốt hoàn thành nhiệm vụ là đây!
Hắn đột nhiên nhào hướng Phương Chính đại sư, ôm chặt bắp đùi ông đồng thời gào thét: "Hướng đại ca mau đi! Xin nhớ lấy tiểu đệ này!"
Lúc này Hướng Vấn Thiên đã gần sát tuyệt cảnh, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Dự liều mình ôm bắp đùi đối phương thì sao có thể không cảm động chứ?
Phương Chính đại sư đang toàn lực tấn công thì bị Đỗ Dự ôm chặt bắp đùi, tuy Đỗ Dự bị lực lượng hộ thể phản chấn nhưng Phương Chính đại sư cũng chịu một tia ảnh hưởng, tạo cho Hướng Vấn Thiên cơ hội!
Hướng Vấn Thiên tinh thần phấn chấn, vội dùng sát chiêu ẩn giấu!
"Hấp công nhập địa tiểu pháp!"
Bất Giới thấy vậy kêu lên: "Ai u, định đánh hội đồng sao? Sáu tên hỗn đản tiêu chảy đâu rồi?"
Đào cốc lục tiên kêu lên: "Chúng ta tới thì phải cho giải dược!"
Đỗ Dự khẽ cười thầm trong lòng.
Quả nhiên, sau tiếng kêu của Bất Giới, đào cốc lục tiên người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đồng thời xuất hiện. Thanh Thành tứ tú đấu với đào cốc lục tiên thật là trứng chọi đá, sau khi đại chiến một hồi, nếu không phải phái Thái Sơn, phái Hành Sơn phái hảo thủ viện trợ thì hai tên trong tứ tú đã bị lục tiên xé chết rồi.
Bất Giới hòa thượng và đào cốc lục tiên dưới âm mưu của Đỗ Dự gia nhập hàng ngũ hỗn chiến.
Phe Đỗ Dự đang ngăn cản nhân sĩ chính phải, Nhật Nguyệt thần giáo đã có vài chục người lao vào đình. Hướng Vấn Thiên khẽ cười, dây xích trên tay hắn vung múa, lắc mình biến thành vũ khí uy lực kinh người! Trong tay Hướng Vấn Thiên, sợi dây xích này như rắn đen, vô cùng linh hoạt, lúc đánh đông, khi đánh tây lại nặng như chùy vậy, nện bay giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo tiến lên vây công. Vài chục người này chỉ mười giây thôi đã nằm sấp xuống, không đứng lên nổi.
Tang tam nương lại ra lệnh, hơn mười hảo thủ cầm binh khí dài xông lên. Khi xông tới trước đình thì đồng loạt giơ vũ khí trong tay, cùng lúc đâm hướng Hướng Vấn Thiên!
Hướng Vấn Thiên kêu to: "Tới rất hay!" một chén rượu nuốt xuống, lập tức đại hứng khua múa quyền sắt, xích dài cuốn lấy vài chục thanh binh khí, một cái xoay tay, mấy chục cao thủ kia lập tức phát hiện binh khí không còn nằm trong tay mình nữa, bản thân mình đã bị hất văng lên!
Hướng Vấn Thiên cuốn lấy mấy chục thanh binh khí tụ lại thành một cái gậy khổng lồ, gào thét trên không quật kẻ địch. Kẻ nặng thì trúng đòn chết ngay, kẻ nhẹ cũng bị gãy xương nằm liệt!
Bảo Đại Sở quát giận một tiếng, lại có vài chục cao thủ tay cầm dao bén, tiến lên vây công.
Hướng Vấn Thiên khẽ cười lạnh, xích sắt hơi run! Vài chục thanh binh khí dài y như tên bắn vút ra! Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm, vụ máu tung tóe. Ba đợt cao thủ này còn chưa kịp tới gần Hướng Vấn Thiên, nhìn thấy rõ diện mạo Hướng hữu sứ danh chấn thiên hạ thì đã kẻ chết người thương nặng.
Nhất thời râu dài Hướng Vấn Thiên bay múa, y như quan công lâm thế! Hắn tuy trang phục lam lũ, xích sắt trên người, thần tình chán nản nhưng không ai dám tiến lên trực tiếp đối diện, đi tìm cái chết cả!
Hướng Vấn Thiên cũng không truy kích, ha ha khẽ cười, đầy thâm ý nhìn Đỗ Dự rồi lại vào đình, tiếp tục uống rượu.
Tả Lãnh Thiền khẽ cười, nói với Phương Chính, Xung Hư: "Đánh tiếp như vậy thì đến trời tối cũng không phân thắng thua, không bằng để ta ra mặt, bắt Hướng Vấn Thiên và tiểu tặc kia?"
Phương Chính đại sư miệng hô phật hào: "Tả minh chủ nếu chịu ra tay là ổn thỏa nhất. Nếu có thể bắt Hướng hữu sứ không cần sát thương, ta sẽ mời hắn đến Thất sơn, ăn chay niệm phật hóa giải lệ khí."
Tả Lãnh Thiền bước vội tiến đến.
Ninh Trung Tắc không khỏi lo lắng nhìn vào đình.
Tả Lãnh Thiền là một trong ba đại cao thủ của chính đạo mà lại tâm cơ hắn ngoan đọc hơn Phương Chính, Xung Hư nhiều!
Lúc này trong tiểu đình đã có thể nhìn thấy mặt trời bên trên. Ma giáo phái ra rất nhiều hảo thủ, lần này Bảo Đại Sở, Tang tam nương, Tần Bang Vĩ vì muốn bắt Hướng Vấn Thiên đã liên thủ, xuất động vài trăm cao thủ cùng lúc kéo đổ đình.
Hướng Vấn Thiên mất đi địa lợi nhưng vẫn múa xích dài, uy mãnh vô cùng!
Nhưng là Đỗ Dự thấy được lần này ma giáo sớm có chuẩn bị, không chỉ phái nhiều cao thủ, trong đó còn có nhiều kẻ giỏi dùng ám khí, ám tiễn, phi trùy… lẩn tránh trong đám người.
Bảo Đại Sở, Tang tam nương, Tần Bang Vĩ ba người cũng xung phong.
Lệnh Hồ Xung uống rượu xong rút ra trường kiếm công hướng giáo chúng ma giáo nhưng đối mặt ma giáo người đông thế mạnh, cứ theo đà này thì dù Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung bản lĩnh cao hơn thì cũng chỉ có nước bị bắn thành con nhím, nuốt hận tại trường.
Đỗ Dự cũng nhìn đến Tả Lãnh Thiền đang đến gần, kiếm của hắn ánh lên tia lạnh lẽo.
Tả Lãnh Thiền này là cấp bậc đại tông sư! Bất Giới và đào cốc lục tiên cũng không phải đối thủ của hắn.
Sau người Tả Lãnh Thiền còn có quan môn đệ tử của hắn Vương Bằng, Sử Quốc Lương, hai người một trái một phải không mang ý tốt tới gần. Ánh mắt của họ thủy chung không rời khỏi Đỗ Dự.
Cuối cùng cũng đến lúc, Đỗ Dự ha ha khẽ cười, lấy ra lá bài thứ hai - nửa bộ cà sa tịch tà kiếm phổ!
Chiêu ném kiếm phổ đã bị Đỗ Dự dùng vô số lần nhưng chiêu cũ vì sao lại là chiêu cũ, bởi vì mỗi lần thi triển đều hữu hiệu!
Tả Lãnh Thiền và Dư Thương Hải nhãn thần sắc bén, vừa thấy tịch tà kiếm phổ đã nóng lòng vô cùng.
"Kiếm phổ quả nhiên trên người hắn!" Sử Quốc Lương hét lên giận dữ.
"Giết hắn!" Vương Bằng cũng phụ họa.
Đỗ Dự nhếch miệng khẽ cười: "Muốn thì cho ngươi!"
Hắn làm bộ muốn ném ra.
Sử Quốc Lương và Vương Bằng một trái một phải vội vã chạy trốn! Sử Quốc Lương và kính mắt nam trước sau bị Đỗ Dự giá họa Đông Ngô, kẻ trước trọng thương, kẻ sau tử vong. Tịch tà kiếm phổ quả là thần khí kéo thù hận, dính vào là chết. Bọn họ vừa thấy là vội tránh xa như tránh rắn rết.
Đỗ Dự khinh thường cười, bọc kiếm phổ vào tảng đá ném hướng Bảo Đại Sở.
Tả Lãnh Thiền sao có thể để kiếm phổ mất đi ngay trước mắt được, trường kiếm rút vỏ long ngâm từng hồi, đâm hướng Bảo Đại Sở: "Để lại kiếm phổ!"
Dư Thương Hải trợn lên mắt gấu mèo, cũng ra sức vọt tới.
Bảo Đại Sở ban đầu cò không hiểu nhưng vừa nhìn rõ cà sa lập tức cười lớn: "Đây không phải là kiếm phổ giáo chủ mệnh lệnh ta mang về sao? Thật là đạt được không tốn chút công phu nào!"
Tang tam nương lạnh lùng nói: "Đó là tiểu tặc ta bắt được, kiếm phổ là của ta, mau trả ta!"
Bảo Đại Sở bực dọc nói: "Ồn ào, mau bắt Hướng Vấn Thiên đã, xong rồi thương nghị sau…"
Lúc này trường kiếm của Tả Lãnh Thiền mang theo kiếm khí lẫm liệt đâm hướng Bảo Đại Sở!
Bảo Đại Sở tức giận nói: "Hay, không phải đã thương lượng cùng giết Hướng Vấn Thiên rồi sao? Không ngờ muốn động thủ, vậy thì tới đi!"
Hắn rút ra đôi nguyệt ngô câu quỷ dị đánh với Tả Lãnh Thiền. "Gấu trúc" Dư Thương Hải đi qua vây công Bảo Đại Sở cùng Tả Lãnh Thiền. Tang tam nương thấy vậy lạnh lùng vung lên sa thủ, nhào hướng Dư Thương Hải.
Chỉ còn một mình Tần Bang Vĩ đơn độc đối phó Hướng Vấn Thiên thì không phải đối thủ, chỉ không đầy mười chiêu đã bị Hướng Vấn Thiên dùng dây xích đánh gãy tay phải, bay rớt ra ngoài.
Hướng Vấn Thiên ha ha cười lớn nói với Đỗ Dự: "So với công phu thì ta bội phục bản lĩnh ném xương của tiểu tử ngươi hơn."
Đỗ Dự cũng cười nói: "Có chó thì mới có thể nắm xương. Chó cắn chó miệng đầy lông a!"
"Hảo tiểu tử!" Hướng Vấn Thiên gật gật đầu vung tay lên, đánh văng giáo chúng ma giáo: "Ta thấy ngươi tuy có nghĩa khí nhưng võ công thấp kém thế mà lại giúp ta việc lớn. Tiểu huynh đệ ngươi ta nhận!"
Đỗ Dự không khỏi vui mừng. Hắn thu được thông báo: "Quang Minh hữu sứ Nhật Nguyệt thần giáo Hướng Vấn Thiên thừa nhận thực lực và nghĩa khí của ngươi, độ hảo cảm tăng thêm 20 điểm, hiện tại là 40 điểm."
Đỗ Dự cuối cùng cũng hiểu ra, nhân vật quan trọng cũng rất thực tế. Nếu thực lực không đến trình độ nhất định thì dù chết trước mặt hắn, Hướng Vấn Thiên cũng coi như gió thoảng mây trôi mà thôi! Đỗ Dự một chiêu thương nặng Hầu Nhân Hùng, đưa tới Bất Giới hòa thượng và đào cốc lục tiên, ném ra tịch tà kiếm phổ triệt để quấy rối vây công của đôi bên chính tà, những điều này mới thu được thừa nhận của Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên nhìn Bảo Đại Sở thu lại tịch tà kiếm phổ, nhíu mày nói: "Khiến ngươi tổn thất tịch tà kiếm phổ rồi?"
Đỗ Dự thầm nghĩ đương nhiên nhưng trên mặt lại bộ dáng hào sảng, vì bạn bè không tiếc gì: "Vì bằng hữu hai sườn cắm đao còn được nữa là một tấm cà sa rách! Hướng tiền bối…"
"Gọi ta là Hướng đại ca!"
"Đại ca! Chúng ta thừa cơ chính tà tranh đoạt tịch tà kiếm phổ, giết ra ngoài đi!"
"Được, hôm nay tiện nghi cho đám rẻ rách này! Sau này nhất định sẽ tính sổ!"
Hướng Vấn Thiên lôi kéo Đỗ Dự trốn đi.nTuy phe cánh Tả Lãnh Thiền cùng Dư Thương Hải vì tranh đoạt tịch tà kiếm phổ mà đánh lớn với ma giáo nhưng Phương Chính đại sư, Xung Hư đạo trưởng vẫn còn đứng kia. Bọn họ thấy Hướng Vấn Thiên định chạy thì một đôi tay không, một thanh Thái Ất kiếm đến cản lại. Hướng Vấn Thiên tinh thần chăm chú ứng đối Phương Chính đại sư. Xung Hư đạo trưởng chỉ đứng lược trận, ông tự trọng thân phận đại tông sư nên không ra tay với loại cá con như Đỗ Dự.
Phương Chính đại sư ước chừng 50, từ mi thiện mục nhưng vừa động thủ, quyền phong như núi, trầm ổn vô cùng, không hổ là phương trượng chưởng môn Thiếu Lâm! Xung Hư đạo trưởng lại là lão già khô gầy, giống với lão nông làm ruộng hơn là chưởng môn Võ Đang, tay cầm kiếm mảnh cười mị mị nhìn Phương Chính đại chiến Hướng Vấn Thiên.
Không ngoài 10 chiêu, Hướng Vấn Thiên đã rơi vào hạ phong. Thứ nhất vì Hướng Vấn Thiên bị khóa, không thể hành động tự nhiên, thứ hai vì Hướng Vấn Thiên đã xa luân chiến, tiêu hao không ít nội lực với giáo chúng ma giáo.
Một chưởng sau cùng, Phương Chính đại sư và Hướng Vấn Thiên đối chưởng, đấu nội lực. So nội lực thì ai có thể sánh với Phương Chính đại sư chứ?
Mắt thấy Hướng Vấn Thiên dần bị áp chế, Đỗ Dự biết thời khắc then chốt hoàn thành nhiệm vụ là đây!
Hắn đột nhiên nhào hướng Phương Chính đại sư, ôm chặt bắp đùi ông đồng thời gào thét: "Hướng đại ca mau đi! Xin nhớ lấy tiểu đệ này!"
Lúc này Hướng Vấn Thiên đã gần sát tuyệt cảnh, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Dự liều mình ôm bắp đùi đối phương thì sao có thể không cảm động chứ?
Phương Chính đại sư đang toàn lực tấn công thì bị Đỗ Dự ôm chặt bắp đùi, tuy Đỗ Dự bị lực lượng hộ thể phản chấn nhưng Phương Chính đại sư cũng chịu một tia ảnh hưởng, tạo cho Hướng Vấn Thiên cơ hội!
Hướng Vấn Thiên tinh thần phấn chấn, vội dùng sát chiêu ẩn giấu!
"Hấp công nhập địa tiểu pháp!"
/59
|