Triển lãm tranh do khoa Mỹ Thuật tổ chức cho phép giao dịch tại chỗ, nhưng đa số đều là tranh của sinh viên, thường đưa vào triển lãm với tâm thái cho mọi người xem xét đánh giá, tác phẩm có thể bán được vào mỗi lần triển lãm thế này đều chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tần Hiên vốn cũng không muốn tham gia lần triển lãm này, nhưng do giáo sư Trần đã gửi thư tới, nói hắn lấy một bức tranh đi triển lãm thử. Hắn nghĩ loại tranh có phong cách hắc ám này của mình chắc không nhiều người thích, có đem tới triển lãm thì cũng không có quá nhiều người chú ý.
Kết quả là bây giờ lại có người muốn mua bức tranh này? Thẩm mỹ của đối phương có vấn đề gì không vậy?
Tần Hiên khẽ nhíu mày, xoay người hướng tới phòng triển lãm.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng trước bức tranh Pháo Đài Quỷ Hút Máu, cẩn thận nhìn ngắm tác phẩm của hắn.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đơn giản, dáng người cao gầy, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuổi trẻ anh tuấn, gương mặt mang theo một tia cười nhợt nhạt, đứng giữa một bầy sinh viên rất bắt mắt.
Chủ tịch chủ động giới thiệu: “Chào Trần tiên sinh, đây là bạn Tần Hiên, tác giả của bức tranh này.”
Trần Tiêu xoay người lại nhìn Tần Hiên, thân thiện vươn tay: “Chào cậu.”
Tần Hiên bắt tay anh một chút, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh muốn mua bức tranh này của tôi?”
Trần Tiêu cười đáp: “Đúng vậy, tôi rất thích phong cách của cậu.”
Tần Hiên lạnh nhạt đáp: “Rất xin lỗi, tôi không muốn bán bức tranh này.”
Trần Tiêu giật mình, hoài nghi nhìn hắn: “Cậu từ chối nhanh vậy, không muốn biết giá tôi sẽ đưa ra sao?”
Tần Hiên đáp: “Tôi không thiếu tiền.”
Trần Tiêu: “…”
Được lắm, không thiếu tiền, không muốn bán, thật không thể phản bác được mớ lý do này.
Góc rẽ cầu thang, Tạ Minh Triết và Dụ Kha đang lén la lén lút trốn ở đó nghe lén.
Đây là đề nghị của Tạ Minh Triết, cậu muốn anh Trần ra mặt trước thăm dò, xem xem Tần Hiên có thể hỗ trợ không. Cậu sợ lỡ như mình trực tiếp đứng ra mời Tần Hiên gia nhập, một khi đối phương cự tuyệt thì sẽ không còn đường lùi.
Vả lại, Tạ Minh Triết cũng không muốn tùy tiện lộ ra thân phận “Chú Béo” của mình trong bất kỳ một tình huống không nắm chắc nào. Để anh Trần ra tay trước, nếu không ổn thì Tạ Minh Triết cũng có thể góp tay hỗ trợ.
Nhưng với tình hình này thì hình như không được lạc quan mấy?
Dụ Kha khẽ nói: “A Triết, cậu thật sự muốn Tần Hiên gia nhập sao? Người này nhìn rất khó ở chung mà…”
Tạ Minh Triết đáp: “Cậu ta có chút kiêu ngạo mà thôi, nhưng đã quen rồi cũng rất tốt mà. Tớ rất thích phong cách của Tần Hiên, chúng ta cố gắng hết sức thuyết phục cậu ta, để cậu ta vẽ cho cậu vài tấm bản đồ hắc ám nha.”
Nhắc tới bản đồ lượng thân định chế, Dụ Kha lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, hai người bỗng nghe Trần Tiêu thẳng thắn nói: “Cậu không muốn bán bức tranh này cũng không sao. Tôi tìm cậu là vì muốn kết bạn với cậu —— cậu có chơi game “Cơn Lốc Thẻ Sao” không?”
Đề tài bị xoay chuyển quá nhanh, Tần Hiên đương nhiên sẽ giật mình.
Lát sau, Tần Hiên mới nhíu mày hỏi: “Chơi game thì có liên quan gì tới tranh tôi vẽ?”
Trần Tiêu giải thích: “Tôi cùng vài người bạn thành lập một văn phòng game, sau này sẽ phát triển thành câu lạc bộ thẻ sao chuyên nghiệp. Bọn tôi đang chế tạo thẻ bài gốc, phong cách của cậu rất phù hợp với thiết kế thẻ gốc của bọn tôi. Thế nên tôi mới muốn mời cậu gia nhập, trở thành trưởng ban mỹ thuật của chúng tôi.”
Tần Hiên trầm mặc nhìn anh.
Trần Tiêu tiếp tục: “Hôm nay tôi tới triển lãm tranh của đại học Đế Đô là vì muốn khai quật nhân tài mặt này. Câu lạc bộ chúng tôi vẫn còn đang ở giai đoạn phát triển ban đầu, có vài tuyển thủ rất xuất sắc, nhưng vẫn thiếu một nghệ sĩ phụ trách mỹ thuật chuyên nghiệp. Nếu cậu bằng lòng gia nhập thì có thể tự đưa ra tiền lương mong muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu.”
Tự định tiền lương, điều kiện này đối với một sinh viên chưa ra trường mà nói thì đúng là quá hấp dẫn.
Nhưng Tần Hiên lại hoàn toàn không bị đả động, hắn đáp: “Tôi không thiếu tiền, cũng không muốn đi làm kiếm tiền. Tôi chỉ mới là một sinh viên năm nhất, nếu anh muốn tìm trưởng ban mỹ thuật, tôi đề nghị anh nên tìm trong các sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp. Bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ khi được anh cung cấp cho một công việc.
Trần Tiêu phát hiện cậu nhóc này hoàn toàn không để ý tới chuyện tiền bạc, đành phải đổi cách thuyết phục khác: “Cậu có từng nghe nói tới thẻ thực vật hệ hắc ám chưa?”
Tần Hiên khẽ giật mình, đôi mắt bỗng lóe lên một tia sáng. Trần Tiêu nhìn ánh mắt hắn, khẽ cười cười: “Hay là cùng tới câu lạc bộ bọn tôi tìm hiểu một chút?”
Thấy Tần Hiên do dự, Trần Tiêu nói thêm: “Văn phòng bọn tôi ở ngay tòa nhà đối diện trường học, rất gần. Nếu cậu sợ tôi là lừa đảo thì tôi có thể lấy thẻ chứng minh cho cậu xem.”
Khóe miệng Tần Hiên khẽ kéo ra, người đàn ông này có dáng vẻ rất nghiêm chỉnh, không giống một tên lừa đảo, đương nhiên hắn sẽ không sợ đối phương gây hại gì cho mình. Nhưng hắn vẫn quả quyết cự tuyệt đề nghị của anh: “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú, tôi còn chút việc, chào anh.”
Nhìn bóng lưng Tần Hiên quay người rời đi, Trần Tiêu bất đắc dĩ hướng ra góc rẽ nhún vai với hai tiểu đồng đội.
Tạ Minh Triết và Dụ Kha liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi rời khỏi phòng trưng bày, cả ba tìm tới một chỗ yên tĩnh bắt đầu bày mưu tính kế.
Trần Tiêu nói: “Bạn cùng phòng của cậu thật khó giải quyết. Anh đây nói muốn khô cả lưỡi mà chẳng thấy cậu ta dao động miếng nào.” Anh nhìn qua Dụ kha, đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh của thiếu niên, nhịn không được cười lên, thấp giọng nói: “Vẫn là tiểu Kha dễ dụ, lúc trước nói chuyện làm thẻ quỷ cho câu là cậu lập tức bu vào.”
Dụ Kha chân thành nói: “Cái này không thể nói là dễ dụ được, phải gọi là quá sáng suốt! Em cảm thấy A Triết và anh Trần có tướng quán quân, ha ha ha, đi theo hai người thì chắc chắn sau này em sẽ là thành viên của đội quán quân nha.”
Trần Tiêu cười xoa đầu thiếu niên: “Câu nịnh hót này của cậu đã đạt điểm tối đa rồi nha.”
Tạ Minh Triết bất đắc dĩ nói: “Tần Hiên có tính cách vô cùng lạnh lùng, khai giảng đã được một tháng, em và cậu ta ở chung ký túc xá mà nói chuyện với nhau chưa bao giờ được mười câu. Em hầu như chẳng biết gì về cậu ta, bình thường cũng chưa từng chủ động tìm em, toàn là em đi qua tìm, còn rất kiệm lời, ở chung với cậu bạn thế này cũng làm em đau cả đầu…”
Trần Tiêu vuốt thái dương: “Vậy làm sao đây? Cậu ta nói không thiếu tiền, có thể tốn nhiều tiền học vẽ tranh từ nhỏ thì chắc chắn điều kiện gia đình cũng rất tốt. Anh thấy có thể cậu ta là một thiếu gia nhà giàu, chỉ cần cậu ta không vui thì dù có đưa ra tiền lương cao ngất ngưởng cũng vô dụng.”
Tạ Minh Triết trầm mặc một lát, đột nhiên lại lóe lên một ý nghĩ, đưa ra ý kiến: “Nếu chủ động tìm cậu ta không có hiệu quả thì không bằng để cậu ta tự tìm tới cửa!”
Trần Tiêu và Dụ Kha liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy đề nghị của Tạ Minh Triết không đáng tin chút nào.
Dụ Kha xoắn xuýt nắm tóc: “Để cái khối băng đó tự tìm đến hả? Bộ được sao?”
Tạ Minh Triết vô cùng tin tưởng: “Hai người không để ý sao? Lúc anh Trần nhắc tới thẻ thực vật hệ hắc ám đó, rõ ràng cậu ta có chút do dự. Chắc chắn cậu ta cảm thất rất hứng thú với thẻ của anh Trần, nhưng tâm lý đề phòng quá mạnh, không thể đồng ý anh ngay tại chỗ được.”
“Anh cũng có thấy…” Trần Tiêu ngừng một chút, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, “ý cậu là, chủ động đưa thẻ bài của chúng ta ra trước mặt cậu ta, dụ cậu ta mắc câu?”
“Đúng.” Tạ Minh Triết cười nói: “Với kiểu người như cậu ta, nếu chúng ta quá nhiệt tình thì cậu ta cũng sẽ vì thế mà hờ hững, càng nói nhiều lại càng cảm thấy phiền toái. Không bằng để cậu ta cảm thấy cực kỳ hứng thú với câu lạc bộ của chúng ta trước, tới lúc đó lại chầm chậm kéo vào.”
Nhìn bộ dáng cười tà mị của Tạ Minh Triết, Dụ Kha không nhịn được hơi rùng mình, run rẩy nói: “Sao tui lại cảm thấy cậu hệt như đang bố trí cạm bẫy đi săn vậy?”
Tạ Minh Triết thản nhiên gật đầu: “Cảm giác của cậu không sai đâu, vì để văn phòng Niết Bàn có được một đồng đội mạnh mẽ, thì đào hố cho đối phương nhảy vào cũng là một phương thức rất bình thường nha.”
Dụ Kha mém chút nữa là phun ra một ngụm máu, có thể nói chuyện tính kế người khác một cách đường hoàng thế này, da mặt của Tạ Minh Triết đúng là rất dày.
Cậu không nhịn được cảm thấy đồng tình cho Tần Hiên…
***
Tạ Minh Triết bắt đầu thực hiện “kế hoạch dụ dỗ đồng đội” của mình.
Trước hết ba người quay về văn phòng Niết Bàn, xem thử các thẻ thực vật mà Trần Tiêu mới làm.
Trên thực tế, ngay sau khi Tạ Minh Triết khai giảng thì Trần Tiêu đã bắt đầu chế tạo thẻ thực vật. Chỉ có điều là vì muốn thẻ phải tốt thật tốt, nên anh đã đổi rất nhiều phiên bản cho thẻ bài, gần đây mới bắt đầu tạo ra thẻ hoàn chỉnh.
Có sự hướng dẫn của người sáng lập hệ mộc Trần Thiên Lâm, tốc độ chế thẻ của Trần Tiêu cực nhanh, tới hiện giờ, set thẻ của anh đã có tới mười mấy tấm thẻ thực vật. Tất cả đều đã được kho dữ liệu xét duyệt.
So với việc chế tạo thẻ nhân vật của Tạ Minh Triết, độ khó của việc làm thẻ thực vật của Trần Tiêu phải nói là tới cấp lũy thừa.
Liên minh cũng không có tuyển thủ chơi thẻ nhân vật đặc biệt lợi hại, thẻ thần tộc mà Hứa Tinh Đồ của Chúng Thần Điện dùng lại không xung đột gì với thẻ của Tạ Minh Triết, thế nên Tạ Minh Triết có thể phát huy được toàn bộ những gì mình nghĩ, đem một lượng lớn nhân vật và thần thoại truyền thuyết của Trái Đất làm tài liệu để chế tạo thẻ bài.
Nhưng thực vật thì khác, trước có Trần Thiên Lâm, sau có Đường Mục Châu, sư đồ hai người đã lấy rất nhiều thực vật phổ biến ra để làm thành thẻ. Còn Trần Tiêu thì cần phải sáng tạo nên cái mới trước một lượng thẻ thực vật khổng lồ đã có sẵn. Chuyện này không phải có độ khó bình thường, anh cần tìm ra loài cây khác lạ, chưa từng bị chế thành thẻ, lại còn phải tạo ra những kỹ năng có ích nhưng không xung đột với các loại thẻ bài khác.
Vì một ngày này mà Trần Tiêu đã giấu mình năm năm ròng rã.
Thời gian năm năm này, mỗi ngày anh đều tưởng tượng đến việc làm thẻ thực vật, có một vài ý tưởng anh đã nghĩ ra, nhưng vì không thể chế tạo mà trong năm năm này đã có người dùng trước. Anh chỉ có thể hoàn toàn câm lặng, có khổ mà không nói nên lời.
Liên tục ghi chú thêm vào sổ, rồi lại xóa bỏ nó đi, không thể biến thứ mình nghĩ thành thật, đó là một quá trình vô cùng dày vò.
Người đàn ông ở trong tình trạng thế này mà vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh quả thật không đơn giản. Tạ Minh Triết vô cùng khâm phục Trần Tiêu, cậu thử tưởng tượng, nếu như mình vì vấn đề bản quyền mà không thể chế tạo thẻ nhân vật, kìm nén ý tưởng, chờ tới năm năm, chắc chắn mình sẽ phát điên.
Sự thật chứng minh, thiên phú của Trần Tiêu quả nhiên không thua gì anh trai Trần Thiên Lâm.
Tạ Minh Triết cảm thấy thẻ thực vật do Trần Tiêu làm vô cùng xuất sắc. Tấm thẻ đầu tiên là một thẻ thực vật hệ hắc ám “Thông Núi Ngàn Lá”, anh đã vẽ ra một gốc cây thông to lớn màu xanh sẫm, lá thông vô cùng sắc bén, hoàn toàn có thể dùng làm ám khí.
Gốc cây thông này đã đạt tới độ cao “ba mét” tối đa mà nhà phát hành quy định, kỹ năng là “Tiếng thông hiểm hóc”, là một kỹ năng gây công kích quần thể cực mạnh do lá thông bắn phá 360 độ ra xung quanh.
Một lượng lá thông khổng lồ có thể bắn cho mục tiêu đối diện biến thành con nhím, vừa gây ra sát thương hệ mộc khổng lồ lại còn mang theo trạng thái “chảy máu”, hoàn toàn không hề thua kém “Thần Thụ Ngàn Năm có thể quấn chết địch thủ trong phạm vi lớn của Đường Mục Châu!
Còn có một tấm thẻ rất hiếm thấy là “Hoa Hồng Đen”, một đóa hoa hồng màu đen tuyền, hoàn toàn khác biệt với sắc đỏ của “Hoa Hồng Sa Mạc” của Đường Mục Châu.
Tạ Minh Triết nhớ rất kỹ, kỹ năng tấm thẻ Hoa Hồng Sa Mạc của Đường Mục Châu gọi là “Ngôn ngữ hoa hồng”, cánh hoa hồng có thể gây mất máu cho toàn thể mục tiêu trong phạm vi nhất định. Mà kỹ năng thẻ Hoa Hồng Đen của Trần Tiêu thì gọi là “Mùi hương tử vong”, hoa hồng màu đen tuyền sẽ gây khống chế sợ hãi trong phạm vi 30 mét, đồng thời tạo một ấn ký “lời nguyền tử vong” lên tất cả mục tiêu đối địch, khi hoa hồng đen chết đi, ấn ký sẽ bùng nổ, gây ra sát thương diện rộng khổng lồ.
Thẻ thực vật hệ hắc ám của Trần Tiêu có phong cách hoàn toàn khác biệt với thẻ thực vật của Đường Mục Châu.
Tạ Minh Triết càng xem càng kích động. Cậu thấy tiếc cho Trần Tiêu, nhất thời xúc động ký hợp đồng bán thân cho câu lạc bộ Thánh Vực, kết quả là khiến chính mình phải yên lặng năm năm đằng đẵng.
Mùa giải thứ năm, Trần Tiêu với mười trận thua liên tiếp gặp Đường Mục Châu thắng mười trận liên tiếp, dứt khoát bại trận với tỷ số 2: 0, bị rất nhiều khán giả mắng chửi thậm tệ, thậm chí còn có người nói anh đang khiến Trần Thiên Lâm mất mặt.
Dưới những âm thanh thóa mạ của khán giả, thiếu niên xoay người rời đi khi đó chắc chắn rất khó chịu trong lòng.
Nếu lúc trước không vì vấn đề hợp đồng mà bất đắc dĩ che giấu thực lực chân chính của mình, có lẽ mùa giải thứ năm đó, con đường đoạt giải quán quân của Đường Mục Châu sẽ không bằng phẳng như vậy —— trình độ của Trần Tiêu hoàn toàn không thua Đường Mục Châu, ngay cả chính Đường Mục Châu cũng đã nói sau trận đấu đó, chờ cậu trở về, chúng ta sẽ chân chính quyết đấu một lần nữa.
Bây giờ, Trần Tiêu hai mươi ba tuổi là người sáng lập văn phòng Niết Bàn, cũng là người đã giúp Tạ Minh Triết hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Lúc này đây, anh tái sinh từ đống tro tàn, bắt đầu từ con số không, Tạ Minh Triết tin tưởng anh Trần nhất định sẽ chứng minh thực lực của mình trên đấu trường —— anh là em trai của Trần Thiên Lâm, anh không hề thua kém người anh của mình, cũng không phải là một tên gà mờ để mọi người thóa mạ tùy ý!
Tần Hiên vốn cũng không muốn tham gia lần triển lãm này, nhưng do giáo sư Trần đã gửi thư tới, nói hắn lấy một bức tranh đi triển lãm thử. Hắn nghĩ loại tranh có phong cách hắc ám này của mình chắc không nhiều người thích, có đem tới triển lãm thì cũng không có quá nhiều người chú ý.
Kết quả là bây giờ lại có người muốn mua bức tranh này? Thẩm mỹ của đối phương có vấn đề gì không vậy?
Tần Hiên khẽ nhíu mày, xoay người hướng tới phòng triển lãm.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng trước bức tranh Pháo Đài Quỷ Hút Máu, cẩn thận nhìn ngắm tác phẩm của hắn.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đơn giản, dáng người cao gầy, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tuổi trẻ anh tuấn, gương mặt mang theo một tia cười nhợt nhạt, đứng giữa một bầy sinh viên rất bắt mắt.
Chủ tịch chủ động giới thiệu: “Chào Trần tiên sinh, đây là bạn Tần Hiên, tác giả của bức tranh này.”
Trần Tiêu xoay người lại nhìn Tần Hiên, thân thiện vươn tay: “Chào cậu.”
Tần Hiên bắt tay anh một chút, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh muốn mua bức tranh này của tôi?”
Trần Tiêu cười đáp: “Đúng vậy, tôi rất thích phong cách của cậu.”
Tần Hiên lạnh nhạt đáp: “Rất xin lỗi, tôi không muốn bán bức tranh này.”
Trần Tiêu giật mình, hoài nghi nhìn hắn: “Cậu từ chối nhanh vậy, không muốn biết giá tôi sẽ đưa ra sao?”
Tần Hiên đáp: “Tôi không thiếu tiền.”
Trần Tiêu: “…”
Được lắm, không thiếu tiền, không muốn bán, thật không thể phản bác được mớ lý do này.
Góc rẽ cầu thang, Tạ Minh Triết và Dụ Kha đang lén la lén lút trốn ở đó nghe lén.
Đây là đề nghị của Tạ Minh Triết, cậu muốn anh Trần ra mặt trước thăm dò, xem xem Tần Hiên có thể hỗ trợ không. Cậu sợ lỡ như mình trực tiếp đứng ra mời Tần Hiên gia nhập, một khi đối phương cự tuyệt thì sẽ không còn đường lùi.
Vả lại, Tạ Minh Triết cũng không muốn tùy tiện lộ ra thân phận “Chú Béo” của mình trong bất kỳ một tình huống không nắm chắc nào. Để anh Trần ra tay trước, nếu không ổn thì Tạ Minh Triết cũng có thể góp tay hỗ trợ.
Nhưng với tình hình này thì hình như không được lạc quan mấy?
Dụ Kha khẽ nói: “A Triết, cậu thật sự muốn Tần Hiên gia nhập sao? Người này nhìn rất khó ở chung mà…”
Tạ Minh Triết đáp: “Cậu ta có chút kiêu ngạo mà thôi, nhưng đã quen rồi cũng rất tốt mà. Tớ rất thích phong cách của Tần Hiên, chúng ta cố gắng hết sức thuyết phục cậu ta, để cậu ta vẽ cho cậu vài tấm bản đồ hắc ám nha.”
Nhắc tới bản đồ lượng thân định chế, Dụ Kha lập tức ngậm miệng.
Đúng lúc này, hai người bỗng nghe Trần Tiêu thẳng thắn nói: “Cậu không muốn bán bức tranh này cũng không sao. Tôi tìm cậu là vì muốn kết bạn với cậu —— cậu có chơi game “Cơn Lốc Thẻ Sao” không?”
Đề tài bị xoay chuyển quá nhanh, Tần Hiên đương nhiên sẽ giật mình.
Lát sau, Tần Hiên mới nhíu mày hỏi: “Chơi game thì có liên quan gì tới tranh tôi vẽ?”
Trần Tiêu giải thích: “Tôi cùng vài người bạn thành lập một văn phòng game, sau này sẽ phát triển thành câu lạc bộ thẻ sao chuyên nghiệp. Bọn tôi đang chế tạo thẻ bài gốc, phong cách của cậu rất phù hợp với thiết kế thẻ gốc của bọn tôi. Thế nên tôi mới muốn mời cậu gia nhập, trở thành trưởng ban mỹ thuật của chúng tôi.”
Tần Hiên trầm mặc nhìn anh.
Trần Tiêu tiếp tục: “Hôm nay tôi tới triển lãm tranh của đại học Đế Đô là vì muốn khai quật nhân tài mặt này. Câu lạc bộ chúng tôi vẫn còn đang ở giai đoạn phát triển ban đầu, có vài tuyển thủ rất xuất sắc, nhưng vẫn thiếu một nghệ sĩ phụ trách mỹ thuật chuyên nghiệp. Nếu cậu bằng lòng gia nhập thì có thể tự đưa ra tiền lương mong muốn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu.”
Tự định tiền lương, điều kiện này đối với một sinh viên chưa ra trường mà nói thì đúng là quá hấp dẫn.
Nhưng Tần Hiên lại hoàn toàn không bị đả động, hắn đáp: “Tôi không thiếu tiền, cũng không muốn đi làm kiếm tiền. Tôi chỉ mới là một sinh viên năm nhất, nếu anh muốn tìm trưởng ban mỹ thuật, tôi đề nghị anh nên tìm trong các sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp. Bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ khi được anh cung cấp cho một công việc.
Trần Tiêu phát hiện cậu nhóc này hoàn toàn không để ý tới chuyện tiền bạc, đành phải đổi cách thuyết phục khác: “Cậu có từng nghe nói tới thẻ thực vật hệ hắc ám chưa?”
Tần Hiên khẽ giật mình, đôi mắt bỗng lóe lên một tia sáng. Trần Tiêu nhìn ánh mắt hắn, khẽ cười cười: “Hay là cùng tới câu lạc bộ bọn tôi tìm hiểu một chút?”
Thấy Tần Hiên do dự, Trần Tiêu nói thêm: “Văn phòng bọn tôi ở ngay tòa nhà đối diện trường học, rất gần. Nếu cậu sợ tôi là lừa đảo thì tôi có thể lấy thẻ chứng minh cho cậu xem.”
Khóe miệng Tần Hiên khẽ kéo ra, người đàn ông này có dáng vẻ rất nghiêm chỉnh, không giống một tên lừa đảo, đương nhiên hắn sẽ không sợ đối phương gây hại gì cho mình. Nhưng hắn vẫn quả quyết cự tuyệt đề nghị của anh: “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú, tôi còn chút việc, chào anh.”
Nhìn bóng lưng Tần Hiên quay người rời đi, Trần Tiêu bất đắc dĩ hướng ra góc rẽ nhún vai với hai tiểu đồng đội.
Tạ Minh Triết và Dụ Kha liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi rời khỏi phòng trưng bày, cả ba tìm tới một chỗ yên tĩnh bắt đầu bày mưu tính kế.
Trần Tiêu nói: “Bạn cùng phòng của cậu thật khó giải quyết. Anh đây nói muốn khô cả lưỡi mà chẳng thấy cậu ta dao động miếng nào.” Anh nhìn qua Dụ kha, đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh của thiếu niên, nhịn không được cười lên, thấp giọng nói: “Vẫn là tiểu Kha dễ dụ, lúc trước nói chuyện làm thẻ quỷ cho câu là cậu lập tức bu vào.”
Dụ Kha chân thành nói: “Cái này không thể nói là dễ dụ được, phải gọi là quá sáng suốt! Em cảm thấy A Triết và anh Trần có tướng quán quân, ha ha ha, đi theo hai người thì chắc chắn sau này em sẽ là thành viên của đội quán quân nha.”
Trần Tiêu cười xoa đầu thiếu niên: “Câu nịnh hót này của cậu đã đạt điểm tối đa rồi nha.”
Tạ Minh Triết bất đắc dĩ nói: “Tần Hiên có tính cách vô cùng lạnh lùng, khai giảng đã được một tháng, em và cậu ta ở chung ký túc xá mà nói chuyện với nhau chưa bao giờ được mười câu. Em hầu như chẳng biết gì về cậu ta, bình thường cũng chưa từng chủ động tìm em, toàn là em đi qua tìm, còn rất kiệm lời, ở chung với cậu bạn thế này cũng làm em đau cả đầu…”
Trần Tiêu vuốt thái dương: “Vậy làm sao đây? Cậu ta nói không thiếu tiền, có thể tốn nhiều tiền học vẽ tranh từ nhỏ thì chắc chắn điều kiện gia đình cũng rất tốt. Anh thấy có thể cậu ta là một thiếu gia nhà giàu, chỉ cần cậu ta không vui thì dù có đưa ra tiền lương cao ngất ngưởng cũng vô dụng.”
Tạ Minh Triết trầm mặc một lát, đột nhiên lại lóe lên một ý nghĩ, đưa ra ý kiến: “Nếu chủ động tìm cậu ta không có hiệu quả thì không bằng để cậu ta tự tìm tới cửa!”
Trần Tiêu và Dụ Kha liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy đề nghị của Tạ Minh Triết không đáng tin chút nào.
Dụ Kha xoắn xuýt nắm tóc: “Để cái khối băng đó tự tìm đến hả? Bộ được sao?”
Tạ Minh Triết vô cùng tin tưởng: “Hai người không để ý sao? Lúc anh Trần nhắc tới thẻ thực vật hệ hắc ám đó, rõ ràng cậu ta có chút do dự. Chắc chắn cậu ta cảm thất rất hứng thú với thẻ của anh Trần, nhưng tâm lý đề phòng quá mạnh, không thể đồng ý anh ngay tại chỗ được.”
“Anh cũng có thấy…” Trần Tiêu ngừng một chút, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, “ý cậu là, chủ động đưa thẻ bài của chúng ta ra trước mặt cậu ta, dụ cậu ta mắc câu?”
“Đúng.” Tạ Minh Triết cười nói: “Với kiểu người như cậu ta, nếu chúng ta quá nhiệt tình thì cậu ta cũng sẽ vì thế mà hờ hững, càng nói nhiều lại càng cảm thấy phiền toái. Không bằng để cậu ta cảm thấy cực kỳ hứng thú với câu lạc bộ của chúng ta trước, tới lúc đó lại chầm chậm kéo vào.”
Nhìn bộ dáng cười tà mị của Tạ Minh Triết, Dụ Kha không nhịn được hơi rùng mình, run rẩy nói: “Sao tui lại cảm thấy cậu hệt như đang bố trí cạm bẫy đi săn vậy?”
Tạ Minh Triết thản nhiên gật đầu: “Cảm giác của cậu không sai đâu, vì để văn phòng Niết Bàn có được một đồng đội mạnh mẽ, thì đào hố cho đối phương nhảy vào cũng là một phương thức rất bình thường nha.”
Dụ Kha mém chút nữa là phun ra một ngụm máu, có thể nói chuyện tính kế người khác một cách đường hoàng thế này, da mặt của Tạ Minh Triết đúng là rất dày.
Cậu không nhịn được cảm thấy đồng tình cho Tần Hiên…
***
Tạ Minh Triết bắt đầu thực hiện “kế hoạch dụ dỗ đồng đội” của mình.
Trước hết ba người quay về văn phòng Niết Bàn, xem thử các thẻ thực vật mà Trần Tiêu mới làm.
Trên thực tế, ngay sau khi Tạ Minh Triết khai giảng thì Trần Tiêu đã bắt đầu chế tạo thẻ thực vật. Chỉ có điều là vì muốn thẻ phải tốt thật tốt, nên anh đã đổi rất nhiều phiên bản cho thẻ bài, gần đây mới bắt đầu tạo ra thẻ hoàn chỉnh.
Có sự hướng dẫn của người sáng lập hệ mộc Trần Thiên Lâm, tốc độ chế thẻ của Trần Tiêu cực nhanh, tới hiện giờ, set thẻ của anh đã có tới mười mấy tấm thẻ thực vật. Tất cả đều đã được kho dữ liệu xét duyệt.
So với việc chế tạo thẻ nhân vật của Tạ Minh Triết, độ khó của việc làm thẻ thực vật của Trần Tiêu phải nói là tới cấp lũy thừa.
Liên minh cũng không có tuyển thủ chơi thẻ nhân vật đặc biệt lợi hại, thẻ thần tộc mà Hứa Tinh Đồ của Chúng Thần Điện dùng lại không xung đột gì với thẻ của Tạ Minh Triết, thế nên Tạ Minh Triết có thể phát huy được toàn bộ những gì mình nghĩ, đem một lượng lớn nhân vật và thần thoại truyền thuyết của Trái Đất làm tài liệu để chế tạo thẻ bài.
Nhưng thực vật thì khác, trước có Trần Thiên Lâm, sau có Đường Mục Châu, sư đồ hai người đã lấy rất nhiều thực vật phổ biến ra để làm thành thẻ. Còn Trần Tiêu thì cần phải sáng tạo nên cái mới trước một lượng thẻ thực vật khổng lồ đã có sẵn. Chuyện này không phải có độ khó bình thường, anh cần tìm ra loài cây khác lạ, chưa từng bị chế thành thẻ, lại còn phải tạo ra những kỹ năng có ích nhưng không xung đột với các loại thẻ bài khác.
Vì một ngày này mà Trần Tiêu đã giấu mình năm năm ròng rã.
Thời gian năm năm này, mỗi ngày anh đều tưởng tượng đến việc làm thẻ thực vật, có một vài ý tưởng anh đã nghĩ ra, nhưng vì không thể chế tạo mà trong năm năm này đã có người dùng trước. Anh chỉ có thể hoàn toàn câm lặng, có khổ mà không nói nên lời.
Liên tục ghi chú thêm vào sổ, rồi lại xóa bỏ nó đi, không thể biến thứ mình nghĩ thành thật, đó là một quá trình vô cùng dày vò.
Người đàn ông ở trong tình trạng thế này mà vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh quả thật không đơn giản. Tạ Minh Triết vô cùng khâm phục Trần Tiêu, cậu thử tưởng tượng, nếu như mình vì vấn đề bản quyền mà không thể chế tạo thẻ nhân vật, kìm nén ý tưởng, chờ tới năm năm, chắc chắn mình sẽ phát điên.
Sự thật chứng minh, thiên phú của Trần Tiêu quả nhiên không thua gì anh trai Trần Thiên Lâm.
Tạ Minh Triết cảm thấy thẻ thực vật do Trần Tiêu làm vô cùng xuất sắc. Tấm thẻ đầu tiên là một thẻ thực vật hệ hắc ám “Thông Núi Ngàn Lá”, anh đã vẽ ra một gốc cây thông to lớn màu xanh sẫm, lá thông vô cùng sắc bén, hoàn toàn có thể dùng làm ám khí.
Gốc cây thông này đã đạt tới độ cao “ba mét” tối đa mà nhà phát hành quy định, kỹ năng là “Tiếng thông hiểm hóc”, là một kỹ năng gây công kích quần thể cực mạnh do lá thông bắn phá 360 độ ra xung quanh.
Một lượng lá thông khổng lồ có thể bắn cho mục tiêu đối diện biến thành con nhím, vừa gây ra sát thương hệ mộc khổng lồ lại còn mang theo trạng thái “chảy máu”, hoàn toàn không hề thua kém “Thần Thụ Ngàn Năm có thể quấn chết địch thủ trong phạm vi lớn của Đường Mục Châu!
Còn có một tấm thẻ rất hiếm thấy là “Hoa Hồng Đen”, một đóa hoa hồng màu đen tuyền, hoàn toàn khác biệt với sắc đỏ của “Hoa Hồng Sa Mạc” của Đường Mục Châu.
Tạ Minh Triết nhớ rất kỹ, kỹ năng tấm thẻ Hoa Hồng Sa Mạc của Đường Mục Châu gọi là “Ngôn ngữ hoa hồng”, cánh hoa hồng có thể gây mất máu cho toàn thể mục tiêu trong phạm vi nhất định. Mà kỹ năng thẻ Hoa Hồng Đen của Trần Tiêu thì gọi là “Mùi hương tử vong”, hoa hồng màu đen tuyền sẽ gây khống chế sợ hãi trong phạm vi 30 mét, đồng thời tạo một ấn ký “lời nguyền tử vong” lên tất cả mục tiêu đối địch, khi hoa hồng đen chết đi, ấn ký sẽ bùng nổ, gây ra sát thương diện rộng khổng lồ.
Thẻ thực vật hệ hắc ám của Trần Tiêu có phong cách hoàn toàn khác biệt với thẻ thực vật của Đường Mục Châu.
Tạ Minh Triết càng xem càng kích động. Cậu thấy tiếc cho Trần Tiêu, nhất thời xúc động ký hợp đồng bán thân cho câu lạc bộ Thánh Vực, kết quả là khiến chính mình phải yên lặng năm năm đằng đẵng.
Mùa giải thứ năm, Trần Tiêu với mười trận thua liên tiếp gặp Đường Mục Châu thắng mười trận liên tiếp, dứt khoát bại trận với tỷ số 2: 0, bị rất nhiều khán giả mắng chửi thậm tệ, thậm chí còn có người nói anh đang khiến Trần Thiên Lâm mất mặt.
Dưới những âm thanh thóa mạ của khán giả, thiếu niên xoay người rời đi khi đó chắc chắn rất khó chịu trong lòng.
Nếu lúc trước không vì vấn đề hợp đồng mà bất đắc dĩ che giấu thực lực chân chính của mình, có lẽ mùa giải thứ năm đó, con đường đoạt giải quán quân của Đường Mục Châu sẽ không bằng phẳng như vậy —— trình độ của Trần Tiêu hoàn toàn không thua Đường Mục Châu, ngay cả chính Đường Mục Châu cũng đã nói sau trận đấu đó, chờ cậu trở về, chúng ta sẽ chân chính quyết đấu một lần nữa.
Bây giờ, Trần Tiêu hai mươi ba tuổi là người sáng lập văn phòng Niết Bàn, cũng là người đã giúp Tạ Minh Triết hoàn toàn thay đổi vận mệnh.
Lúc này đây, anh tái sinh từ đống tro tàn, bắt đầu từ con số không, Tạ Minh Triết tin tưởng anh Trần nhất định sẽ chứng minh thực lực của mình trên đấu trường —— anh là em trai của Trần Thiên Lâm, anh không hề thua kém người anh của mình, cũng không phải là một tên gà mờ để mọi người thóa mạ tùy ý!
/123
|