Hồng Chúc đóng đô ở gần quầy hàng của ông chủ Trương rất lâu, nhưng vẫn không thấy được người đã bán thẻ Đại Ngọc, song, mấy thám tử cô phái đi lùng sục ở chợ đen lại báo về: “Chị Hồng Chúc, phát hiện thấy 5 tấm thẻ Đại Ngọc!” “Chị Hồng Chúc, chỗ em phát hiện 3 tấm!” Hồng Chúc lập tức trả lời: “Mau mau mua về! Đừng để lộ thân phận, nói là mua để sưu tầm.”
Hai người tỏ vẻ hiểu rõ, cấp tốc mua hết 8 thẻ Đại Ngọc về giao cho hội trưởng.
Hồng Chúc trốn ở đằng sau quầy hàng, lòng nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm con đường ở chợ đen như muốn nuốt sống.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn chưa chờ được người mình tìm.
Chị Tiết nói, hiện tại có 10 tấm thẻ Đại Ngọc đang lưu lạc trên thị trường chợ đen, những người cô phái đi tìm kiếm chỉ đem về có 8 tấm, còn 2 tấm nữa biến đâu mất rồi? Nếu bị người sưu tầm cầm lấy thì còn tốt, tuyệt đối đừng để mấy câu lạc bộ khác mua đi! Nghĩ tới đây, nội tâm Hồng Chúc lại càng thêm bất an. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm vào đám người đi tới đi lui trong chợ, hận không thể lôi cái tên gây chuyện kia ra từ trong đám người này.
Nhưng, cô không đợi được tên đầu sỏ kia, lại chờ tới một đối thủ không đội trời chung —— hội phó công hội Phán Quyết, Tàn Dương.
Hai câu lạc bộ Phong Hoa và Phán Quyết đều là các câu lạc bộ nổi tiếng của liên minh thẻ bài, các tuyển thủ đều là những đại thần có danh tiếng siêu cao, hai công hội ở trong game cũng không ngừng xích mích với nhau, quan hệ cá nhân dĩ nhiên là chẳng khá nổi.
Hồng Chúc xoay người muốn rời đi, Tàn Dương lại ngăn cô lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chị Hồng, lâu rồi không gặp nha, bộ gần đây có việc bận sao?”
“Tôi tới chợ đen thu một ít thẻ bài và vật liệu.” Hồng Chúc lạnh lùng đáp.
“Cô đang chuẩn bị cho mùa giải mới à?”
“Ừm.” Hồng Chúc vô cùng lo lắng xoay người rời đi.
Tàn Dương cũng không cản cô lại nữa, nhàn nhã dạo chợ đen.
Việc thu mua thẻ bài cao cấp cho công hội thường sẽ giao cho các thương nhân trong công hội tới các cửa hàng ở khu buôn bán thu mua, trong các cửa hàng này có rất nhiều thẻ bài max cấp max sao, mua xong liền có thể trực tiếp sử dụng. Còn mua ở chợ đen thì xác suất tìm được thẻ bài cao cấp rất nhỏ, đa số đều là thẻ cấp thấp 1 sao tới 4 sao, không có nhiều giá trị trong chiến đấu. Nhưng mỗi khi xuất hiện hàng cao cấp thì thường có thể tìm hiểu nguồn gốc thẻ bài rồi phát hiện được người mới có thiên phú chế thẻ cực cao.
Tuyển thủ nòng cốt Đường Mục Châu của câu lạc bộ Phong Hoa chính là xuất hiện ở chợ đen như thế.
Sự kiện thẻ thực vật của Đường Mục Châu càn quét chợ đen đã qua nhiều năm, nhưng những người chơi cũ nhiều kinh nghiệm khi nhớ lại vẫn cảm thấy chấn động như mới xảy ra. Lúc ấy, người mới Đường Mục Châu dùng chữ “Đường” làm logo, tạo ra một lượng lớn thẻ thực vật đem ra chợ đen bán, trong nháy mắt liền bị mua sạch bách. Về sau, Đường Mục Châu gom tiền đầy túi, dựa vào thiên phú chế tạo thẻ xuất sắc, dùng sức một người vực dậy set thẻ hệ mộc gần như đã biến mất lúc bấy giờ.
Người đại diện vương bài Tiết Lâm Hương, hội trưởng Hồng Chúc của công hội Phong Hoa, cả hai đều là những nhân vật lợi hại được hắn tìm ra ở trong game.
Sự xuất hiện của Đường Mục Châu đã vả một cú tát cực mạnh vào mùa giải thứ năm của liên minh thẻ bài, lần đó đã tạo nên một cơn sóng đào thải không ít tuyển thủ cũ với quy mô cực lớn, cũng là cơ hội quật khởi cho rất nhiều tuyển thủ trẻ. Kể từ đó, không còn xuất hiện cục diện một nhà độc quyền thẻ bài năm hệ nữa, các set thẻ bài dần dần hướng tới cân bằng, các tuyển thủ đều có đặc sắc của riêng mình, trăm hoa đua nở, thi đấu cũng càng đẹp mắt độc đáo hơn.
Có lẽ do ảnh hưởng của Đường Mục Châu, cộng thêm việc chị Hồng Chúc luôn thích đi dạo chợ đen, thế là chợ đen trở thành vùng đất quý để các công hội lớn khai quật nhân tài, quản lý của các công hội cũng dần có thói quen “nhàn rỗi nhàm chán đi dạo chợ đen”.
Tiếc là, từ khi Đường thần xuất hiện, đã năm năm rồi cũng không còn một tuyển thủ chuyên nghiệp nào lập nghiệp bằng con đường bán thẻ ở chợ đen cả.
Tàn Dương vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa đi dạo chợ đen.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng, là nằm vùng gài trong công hội Phong Hoa gửi tới: “Lão đại, đột nhiên Hồng Chúc lại phái người đi thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ, nói là muốn sưu tầm, còn đích thân mở quầy hàng ở chợ đen để thu mua thẻ nhân vật với giá cao nữa.”
Tàn Dương ngẩn người: “Cô ta muốn thu thẻ nhân vật để làm gì?”
Nằm vùng đáp: “Bảo là gần đây thích thẻ bài nhân vật, muốn mua một ít để sưu tầm.”
Tàn Dương không biết Hồng Chúc đang nghĩ cái quái gì, liền căn dặn nằm vùng nhà mình: “Tiếp tục theo dõi, có tin tức gì thì báo cho anh trước tiên.”
Kỳ thật Hồng Chúc cũng là bất đắc dĩ, ngồi chờ thật lâu vẫn không tìm được người bán thẻ kia, nên cô quyết định dùng chiêu “dụ rắn khỏi hang” —— trực tiếp mở quầy hàng lớn ở chợ đen, đặt tên là “Thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ để sưu tầm với giá cao”, còn thiếu mỗi việc trực tiếp viết thẳng bốn chữ “Đại Ngọc chôn hoa” lên thôi.
Tất cả mọi người đều biết rõ công hội nào cũng có gián điệp trà trộn vào, cho nên Hồng Chúc cố gắng không khiến người khác chú ý nhất hết mức có thể, không dám nói ra chuyện thẻ Đại Ngọc. Hành động này của cô cũng làm cho các công hội khác không thể hiểu nổi, nháo nhào suy đoán nguyên do.
Mà khiến Hồng Chúc dở khóc dở cười là, quầy hàng thu mua vừa mở ra, một đám người chế thẻ tạp nham đều vọt tới lấy ra thẻ nhân vật mỹ nữ để bán cho cô, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, cô đã thấy được một đống thẻ mỹ nữ đủ loại phong cách từ khắp nơi rồi.
Hồng Chúc bị một đống mỹ nữ xoay tới chóng mặt có nổi khổ không nói nên lời, chỉ có thể ngóng trông cái tên gọi là “Nguyệt Bán” kia mau mau xuất hiện!
***
Tạ Minh Triết chắc chắn sẽ không xuất hiện tại quầy hàng thu mua này, bởi vì cậu không còn vẽ Lâm Đại Ngọc nữa.
Đây là kết luận sau khi cậu đi dạo hai vòng chợ đen —— game này đã hoạt động được 10 năm, có hằng hà sa số họa sĩ đủ loại phong cách xuất hiện, thẻ nhân vật trai xinh gái đẹp nhiều không kể hết, hàng ế cũng tràn lan.
Trong game này, ngoại trừ những người chơi nhàn nhã thích sưu tầm ra thì đa số đều là mấy kẻ thích thi đấu. Từ hội đấu giá có thể nhận ra, thẻ thú cưng nhờ vẻ ngoài đáng yêu bán được mấy ngàn vàng, nhưng thẻ chiến đấu cao cấp “Dạ lai hương” lại bán được với giá cao ngất ngưởng là 660 ngàn vàng, yêu cầu về thuộc tính thẻ bài cao hơn rất nhiều so với hình ảnh của thẻ bài.
Vậy nên, vẽ nhân vật đẹp hay không không hề quan trọng, sức chiến đấu mạnh mới là mấu chốt.
Tạ Minh Triết hiểu ra chuyện này xong thì tạm thời từ bỏ ý nghĩ vẽ các mỹ nhân trong Hồng Lâu Mộng, chuyển ý định tới truyện Thủy Hử.
Nhân vật có sức chiến đấu mạnh trong Thủy Hử, người đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Võ Tòng.
Từ nhỏ cậu đã thích đọc tiểu thuyết lẫn truyện tranh, khi mới sáu tuổi đã xem hết tuyển tập tranh Thủy Hử. Những quyển sách đó đều do một nhà từ thiện quyên góp cho cô nhi viện. Mỗi ngày cậu đều mở tập tranh ra xem say sưa, cảm thấy Võ Tòng chỉ dùng mấy quyền đã đánh chết một con hổ lớn, thật sự là một người tráng khí ngất trời —— đàn ông đích thực! Chỉ tiếc, cậu không nhớ rõ hình tượng Võ Tòng trong phim truyền hình lắm, ngược lại là nhớ rất rõ tranh minh họa đen trắng trong tập tranh Thủy Hử hồi nhỏ từng xem.
Trước tiên Tạ Minh Triết miêu tả cảnh Võ Tòng đánh hổ trong đầu, sau khi xác định sẽ vẽ gì thì lấy ra giấy tinh vân, thử nghiệm chế tạo thẻ bài.
Bởi vì trong trí nhớ chỉ có hình ảnh đen trắng của tập tranh, nên kết cấu thẻ gọn gàng hơn cảnh Đại Ngọc chôn hoa rất nhiều.
Cậu chậm rãi truyền tinh thần của mình vào, một bức tranh thủy mặc đen trắng dần dần xuất hiện trên giấy tinh vân —— người đàn ông cường tráng đang nắm chặt nắm đấm thành quyền, gân xanh nổi rõ trên nắm đấm, một quyền này của hắn vững vàng đấm thẳng vào đầu con hổ lớn, con hổ bị hắn đánh nát óc, đi đời nhà ma!
Hệ thống: “Thành công chế tạo thẻ bài, bạn hãy kết nối vào kho số liệu để tiến hành xét duyệt!”
Có kinh nghiệm xét duyệt thẻ Lâm Đại Ngọc lần trước, lần này Tạ Minh Triết kiên nhẫn chờ đợi. Vài phút sau, bên tai vang lên âm thanh “thông qua xét duyệt”, cậu thuần thục khắc logo “Nguyệt Bán” của mình vào mặt sau thẻ bài.
Vẫn là thẻ cấp thấp, Tạ Minh Triết cầm lấy thẻ bài, cẩn thận xem xét số liệu của tấm thẻ này.
Võ Tòng (hệ hỏa)
Cấp độ: 1
Cấp sao: ★
Số lần có thể sử dụng: 1/1
Thuộc tính cơ bản:
– Máu: 300
– Thủ: 300
– Công: 300
– Tốc: 10
– Tỉ lệ bạo kích: 20%
Kỹ năng kèm theo: Võ Tòng đánh hổ (vươn nắm đấm đánh vào đầu hổ dữ, gây ra sát thương cực lớn, có 15% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì).
Thuộc tính của tấm thẻ này khá hơn nhiều so với thẻ Đại Ngọc ban đầu. HP cơ bản của Đại Ngọc là 100, thủ 15, công 0. Võ Tòng thì có HP 300, thủ 300, công 300, tăng hơn 10 lần. Kỹ năng chỉ có hiệu lực đối với hổ dữ, công dụng cũng không rộng rãi, nhưng thuộc tính cơ bản lại khá cao, vả lại cậu vẽ Võ Tòng cũng rất đẹp trai. Đại Ngọc bán được 30 vàng, chắc là có thể bán Võ Tòng được nhiều tiền hơn nhỉ?
Tạ Minh Triết quyết định đem thẻ bài tới chợ đen hỏi giá một chút, nếu bán được giá tốt, cậu sẽ quay về tạo thêm vài tấm nữa.
Lúc đi tới chợ đen, cậu phát hiện ở lối vào có một quầy hàng “Thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ để sưu tầm với giá cao”, không ít người đang vây quanh nơi đó để bán thẻ bài mỹ nữ, giá mua hình như cũng từ 50 vàng trở lên. Thẻ Đại Ngọc của Tạ Minh Triết đã bán sạch, cậu tạm thời không để ý tới, trực tiếp đi sâu vào trong chợ đen.
Chợ đen là nơi ngọa hổ tàng long, dù là thương nhân nhìn qua rất bình thường nhưng nói không chừng lại có công hội lớn đứng ở phía sau chống lưng. Nhất là những quầy hàng thu mua lớn, làm ăn buôn bán cũng không chênh lệch lắm so với các cửa hàng trong khu buôn bán ở quảng trường trung tâm.
Tạ Minh Triết đi dạo bốn phía, quan sát tính toán giá tiền của thẻ Võ Tòng, sau khi đã nắm chắc, cậu liền tới một gian hàng ghi “thu mua thẻ chiến đấu có thuộc tính cao”, lấy tấm thẻ Võ Tòng mới vừa làm ra đưa cho chủ hàng: “Chủ quán xem thử thẻ của tui thế nào, bán được nhiêu tiền?”
Chủ quán nhìn tấm thẻ một chút, nói: “Thẻ của chú em có thuộc tính công kích và phòng ngự rất cân đối, nhưng tính thực dụng của kỹ năng lại không lớn. Thẻ cân đối không bán được tiền, tấm thẻ 1 sao này tui mua 50 vàng.”
Tạ Minh Triết cười khẩy lấy lại thẻ bài: “Thấy tui chỉ là người mới cấp thấp nên lừa người à? Đủ rồi, tui đi bán chỗ khác.”
Cậu không muốn có quan hệ gì với đám thương nhân cáo già đó. Hàng 100 vàng, thu lấy khoảng 70 vàng còn nghe được, trực tiếp ném ra cái giá 50 vàng, bộ tưởng mình là đồ ngu chắc? Cậu đã quan sát xung quanh, thấy những tấm thẻ có số liệu tương đương tấm Võ Tòng này có thể bán được khoảng 100 vàng.
Tạ Minh Triết cầm thẻ bài, không để ý tiếng gọi lại của chủ quán, xoay người đi tới quầy hàng khác.
Chủ gian hàng này là một cô nương đáng yêu, mặc một chiếc váy công chúa, giọng nói thì cực ngọt ngào: “Chú Béo, cậu muốn bán thẻ gốc sao?”
“Ừm, cô chủ thử nhìn xem.” Tạ Minh Triết lấy thẻ bài đưa cho cô nàng. Cô liền nói: “Tấm thẻ này của cậu có số liệu khá cân đối, 1 tấm 100 vàng, tui mua.”
“Có hơi thấp nhỉ? Thẻ 1 sao của tui có công kích 300, nếu nuôi lên 7 sao thì công kích có thể tăng lên hàng chục ngàn điểm lận, còn có kỹ năng nhằm vào hổ dữ nữa.” Tạ Minh Triết cố gắng chào hàng thẻ bài của mình, “cô xem xem, 140 vàng thì sao?”
“…” Miệng lưỡi của người này không tệ, nói chuyện cực kỳ có tình có lý. Cô ngẫm nghĩ một chút, đành phải gật đầu: “Được rồi, 140!”
Chỉ mất 7 vàng tiền vốn mua giấy tinh vân, bán ra 140 vàng, thoáng cái nhân ra tới 20 lần, phát tài rồi!
Tạ Minh Triết vui như điên, vẻ ngoài thì lại làm bộ bình tĩnh, đưa thẻ bài ra bán cho đối phương, cười hỏi: “Tui là tác giả thẻ này, có thể tiếp tục chế thêm, cô còn cần không? Chúng ta có thể hợp tác lâu dài, thu mua số lượng lớn, giá cả sẽ ưu đãi hơn, thế nào?”
Cô nàng đau đầu phất phất tay: “Cậu nói nhiều quá, tui không muốn mua số lượng lớn, cảm ơn.”
Tạ Minh Triết tiếc nuối xoay người rời đi.
***
Tàn Dương đi dạo khắp chợ đen, muốn tìm thẻ bài đặc biệt một chút, tiếc là dạo cả buổi cũng chẳng thu hoạch được gì. Đi tới quầy hàng thu mua của cô nàng Song Song, hắn liền dừng lại hỏi: “Buôn bán thế nào rồi?”
Hôm nay Song Song tạm thời thay sư phụ bày hàng ở chợ đen để thu mua thẻ bài, cô nàng cũng không hiểu rõ về thẻ bài lắm, chỉ cảm thấy tấm thẻ Võ Tòng này rất đặc biệt nên mới mua một tấm. Cô thấy hội phó đích thân đi tới, lập tức kính cẩn nói: “Buôn bán vẫn tốt. Hội phó, chỗ em mới thu được một tấm thẻ bài, rất đặc sắc, anh xem thử một chút đi.” Nói xong cô liền lấy tấm Võ Tòng vừa mua được đưa cho hội phó.
Tàn Dương nhìn kỹ thẻ một chút, công, thủ, máu rất cân đối, loại thẻ này chỉ có thể được xem là thẻ cân bằng ba đường. Kỹ năng kèm theo… Võ Tòng đánh hổ: Vươn ra nắm đấm đánh vào đầu hổ dữ, gây ra sát thương cực lớn, có 15% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì.
Đôi mắt Tàn Dương bỗng nhíu chặt, ngón tay cũng miết mạnh lên tấm thẻ bài ——
Kỹ năng chỉ định chết tức thì đặc biệt nhằm vào hổ dữ!! Nếu gặp phải tấm thẻ này thì chẳng lẽ Bạch Hổ của Nhiếp thần cũng phải quỳ lạy sao?!!
Hô hấp của Tàn Dương lập tức dồn dập hơn, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có người quen, khẽ thở ra, lúc này mới thấp giọng thì thầm với Song Song: “Ai bán cho em tấm thẻ này?”
Song Song đáp: ‘Là một người mới cấp 15, tên là Chú Béo, cậu ta bảo đây là thẻ mình tự làm.”
Giọng nói Tàn Dương khẩn trương tới phát run: “Em biết cậu ta đúng không? Mau mau đi tìm, bắt cậu ta đem về!”
Vẻ mặt Song Song mờ mịt: “Hội phó tìm tên đó làm gì?”
Tàn Dương nói: “Em cứ nói là anh cần mua số lượng lớn thẻ bài của cậu ta, dẫn cậu ta về công hội gặp anh!”
Song Song phát giác được tình thế nghiêm trọng, vội vã giao gian hàng cho người bạn cùng công hội cũng đang bày hàng ở đây, co giò chạy thẳng.
Cô đuổi theo một mạch trong chợ đen, nhìn thấy một cậu béo quen quen ở phía trước, lập tức kêu lên: “Chú Béo, đợi một chút…”
Nhưng chưa kịp nói hết lời, thì đã thấy người kia mở không gian dịch chuyển lên, trực tiếp quay về nhà.
Nhà ở tại sao Song Tử nhiều vô số kể, nơi ở của một người chơi là nơi riêng tư, trừ phi chủ động báo số nhà của mình ra, còn không chính là mò kim đáy biển, căn bản không có hi vọng tìm được. Để tránh việc người chơi bị quấy rối, trong game chỉ có người chơi ở gần và người chơi đã kết bạn mới có thể chat riêng. Nếu không ở gần chỉ có thể gửi thư mà thôi.
Song Song ghi nhớ tên cậu, lập tức gửi thư tới, chuyển lời của phó hội nhà mình cho cậu.
Tuy nhiên, ngay lúc thư được gởi đi thì Chú Béo đã thoát khỏi game.
Vì ông chủ của phòng cày thuê, anh Trần vừa đích thân tới gọi Tạ Minh Triết đi ăn cơm.
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Tác giả:
Việc chế thẻ của nhân vật chính căn cứ theo kịch bản, Đại Ngọc sẽ dẫn Đường Mục Châu xuất hiện, còn Võ Tòng dẫn ra công hội Phán Quyết, tiếp sau sẽ còn các nhân vật từ Tam quốc diễn nghĩa, Tây Du Ký nữa…
Hai người tỏ vẻ hiểu rõ, cấp tốc mua hết 8 thẻ Đại Ngọc về giao cho hội trưởng.
Hồng Chúc trốn ở đằng sau quầy hàng, lòng nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm con đường ở chợ đen như muốn nuốt sống.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn chưa chờ được người mình tìm.
Chị Tiết nói, hiện tại có 10 tấm thẻ Đại Ngọc đang lưu lạc trên thị trường chợ đen, những người cô phái đi tìm kiếm chỉ đem về có 8 tấm, còn 2 tấm nữa biến đâu mất rồi? Nếu bị người sưu tầm cầm lấy thì còn tốt, tuyệt đối đừng để mấy câu lạc bộ khác mua đi! Nghĩ tới đây, nội tâm Hồng Chúc lại càng thêm bất an. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm vào đám người đi tới đi lui trong chợ, hận không thể lôi cái tên gây chuyện kia ra từ trong đám người này.
Nhưng, cô không đợi được tên đầu sỏ kia, lại chờ tới một đối thủ không đội trời chung —— hội phó công hội Phán Quyết, Tàn Dương.
Hai câu lạc bộ Phong Hoa và Phán Quyết đều là các câu lạc bộ nổi tiếng của liên minh thẻ bài, các tuyển thủ đều là những đại thần có danh tiếng siêu cao, hai công hội ở trong game cũng không ngừng xích mích với nhau, quan hệ cá nhân dĩ nhiên là chẳng khá nổi.
Hồng Chúc xoay người muốn rời đi, Tàn Dương lại ngăn cô lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chị Hồng, lâu rồi không gặp nha, bộ gần đây có việc bận sao?”
“Tôi tới chợ đen thu một ít thẻ bài và vật liệu.” Hồng Chúc lạnh lùng đáp.
“Cô đang chuẩn bị cho mùa giải mới à?”
“Ừm.” Hồng Chúc vô cùng lo lắng xoay người rời đi.
Tàn Dương cũng không cản cô lại nữa, nhàn nhã dạo chợ đen.
Việc thu mua thẻ bài cao cấp cho công hội thường sẽ giao cho các thương nhân trong công hội tới các cửa hàng ở khu buôn bán thu mua, trong các cửa hàng này có rất nhiều thẻ bài max cấp max sao, mua xong liền có thể trực tiếp sử dụng. Còn mua ở chợ đen thì xác suất tìm được thẻ bài cao cấp rất nhỏ, đa số đều là thẻ cấp thấp 1 sao tới 4 sao, không có nhiều giá trị trong chiến đấu. Nhưng mỗi khi xuất hiện hàng cao cấp thì thường có thể tìm hiểu nguồn gốc thẻ bài rồi phát hiện được người mới có thiên phú chế thẻ cực cao.
Tuyển thủ nòng cốt Đường Mục Châu của câu lạc bộ Phong Hoa chính là xuất hiện ở chợ đen như thế.
Sự kiện thẻ thực vật của Đường Mục Châu càn quét chợ đen đã qua nhiều năm, nhưng những người chơi cũ nhiều kinh nghiệm khi nhớ lại vẫn cảm thấy chấn động như mới xảy ra. Lúc ấy, người mới Đường Mục Châu dùng chữ “Đường” làm logo, tạo ra một lượng lớn thẻ thực vật đem ra chợ đen bán, trong nháy mắt liền bị mua sạch bách. Về sau, Đường Mục Châu gom tiền đầy túi, dựa vào thiên phú chế tạo thẻ xuất sắc, dùng sức một người vực dậy set thẻ hệ mộc gần như đã biến mất lúc bấy giờ.
Người đại diện vương bài Tiết Lâm Hương, hội trưởng Hồng Chúc của công hội Phong Hoa, cả hai đều là những nhân vật lợi hại được hắn tìm ra ở trong game.
Sự xuất hiện của Đường Mục Châu đã vả một cú tát cực mạnh vào mùa giải thứ năm của liên minh thẻ bài, lần đó đã tạo nên một cơn sóng đào thải không ít tuyển thủ cũ với quy mô cực lớn, cũng là cơ hội quật khởi cho rất nhiều tuyển thủ trẻ. Kể từ đó, không còn xuất hiện cục diện một nhà độc quyền thẻ bài năm hệ nữa, các set thẻ bài dần dần hướng tới cân bằng, các tuyển thủ đều có đặc sắc của riêng mình, trăm hoa đua nở, thi đấu cũng càng đẹp mắt độc đáo hơn.
Có lẽ do ảnh hưởng của Đường Mục Châu, cộng thêm việc chị Hồng Chúc luôn thích đi dạo chợ đen, thế là chợ đen trở thành vùng đất quý để các công hội lớn khai quật nhân tài, quản lý của các công hội cũng dần có thói quen “nhàn rỗi nhàm chán đi dạo chợ đen”.
Tiếc là, từ khi Đường thần xuất hiện, đã năm năm rồi cũng không còn một tuyển thủ chuyên nghiệp nào lập nghiệp bằng con đường bán thẻ ở chợ đen cả.
Tàn Dương vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa đi dạo chợ đen.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng, là nằm vùng gài trong công hội Phong Hoa gửi tới: “Lão đại, đột nhiên Hồng Chúc lại phái người đi thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ, nói là muốn sưu tầm, còn đích thân mở quầy hàng ở chợ đen để thu mua thẻ nhân vật với giá cao nữa.”
Tàn Dương ngẩn người: “Cô ta muốn thu thẻ nhân vật để làm gì?”
Nằm vùng đáp: “Bảo là gần đây thích thẻ bài nhân vật, muốn mua một ít để sưu tầm.”
Tàn Dương không biết Hồng Chúc đang nghĩ cái quái gì, liền căn dặn nằm vùng nhà mình: “Tiếp tục theo dõi, có tin tức gì thì báo cho anh trước tiên.”
Kỳ thật Hồng Chúc cũng là bất đắc dĩ, ngồi chờ thật lâu vẫn không tìm được người bán thẻ kia, nên cô quyết định dùng chiêu “dụ rắn khỏi hang” —— trực tiếp mở quầy hàng lớn ở chợ đen, đặt tên là “Thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ để sưu tầm với giá cao”, còn thiếu mỗi việc trực tiếp viết thẳng bốn chữ “Đại Ngọc chôn hoa” lên thôi.
Tất cả mọi người đều biết rõ công hội nào cũng có gián điệp trà trộn vào, cho nên Hồng Chúc cố gắng không khiến người khác chú ý nhất hết mức có thể, không dám nói ra chuyện thẻ Đại Ngọc. Hành động này của cô cũng làm cho các công hội khác không thể hiểu nổi, nháo nhào suy đoán nguyên do.
Mà khiến Hồng Chúc dở khóc dở cười là, quầy hàng thu mua vừa mở ra, một đám người chế thẻ tạp nham đều vọt tới lấy ra thẻ nhân vật mỹ nữ để bán cho cô, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, cô đã thấy được một đống thẻ mỹ nữ đủ loại phong cách từ khắp nơi rồi.
Hồng Chúc bị một đống mỹ nữ xoay tới chóng mặt có nổi khổ không nói nên lời, chỉ có thể ngóng trông cái tên gọi là “Nguyệt Bán” kia mau mau xuất hiện!
***
Tạ Minh Triết chắc chắn sẽ không xuất hiện tại quầy hàng thu mua này, bởi vì cậu không còn vẽ Lâm Đại Ngọc nữa.
Đây là kết luận sau khi cậu đi dạo hai vòng chợ đen —— game này đã hoạt động được 10 năm, có hằng hà sa số họa sĩ đủ loại phong cách xuất hiện, thẻ nhân vật trai xinh gái đẹp nhiều không kể hết, hàng ế cũng tràn lan.
Trong game này, ngoại trừ những người chơi nhàn nhã thích sưu tầm ra thì đa số đều là mấy kẻ thích thi đấu. Từ hội đấu giá có thể nhận ra, thẻ thú cưng nhờ vẻ ngoài đáng yêu bán được mấy ngàn vàng, nhưng thẻ chiến đấu cao cấp “Dạ lai hương” lại bán được với giá cao ngất ngưởng là 660 ngàn vàng, yêu cầu về thuộc tính thẻ bài cao hơn rất nhiều so với hình ảnh của thẻ bài.
Vậy nên, vẽ nhân vật đẹp hay không không hề quan trọng, sức chiến đấu mạnh mới là mấu chốt.
Tạ Minh Triết hiểu ra chuyện này xong thì tạm thời từ bỏ ý nghĩ vẽ các mỹ nhân trong Hồng Lâu Mộng, chuyển ý định tới truyện Thủy Hử.
Nhân vật có sức chiến đấu mạnh trong Thủy Hử, người đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Võ Tòng.
Từ nhỏ cậu đã thích đọc tiểu thuyết lẫn truyện tranh, khi mới sáu tuổi đã xem hết tuyển tập tranh Thủy Hử. Những quyển sách đó đều do một nhà từ thiện quyên góp cho cô nhi viện. Mỗi ngày cậu đều mở tập tranh ra xem say sưa, cảm thấy Võ Tòng chỉ dùng mấy quyền đã đánh chết một con hổ lớn, thật sự là một người tráng khí ngất trời —— đàn ông đích thực! Chỉ tiếc, cậu không nhớ rõ hình tượng Võ Tòng trong phim truyền hình lắm, ngược lại là nhớ rất rõ tranh minh họa đen trắng trong tập tranh Thủy Hử hồi nhỏ từng xem.
Trước tiên Tạ Minh Triết miêu tả cảnh Võ Tòng đánh hổ trong đầu, sau khi xác định sẽ vẽ gì thì lấy ra giấy tinh vân, thử nghiệm chế tạo thẻ bài.
Bởi vì trong trí nhớ chỉ có hình ảnh đen trắng của tập tranh, nên kết cấu thẻ gọn gàng hơn cảnh Đại Ngọc chôn hoa rất nhiều.
Cậu chậm rãi truyền tinh thần của mình vào, một bức tranh thủy mặc đen trắng dần dần xuất hiện trên giấy tinh vân —— người đàn ông cường tráng đang nắm chặt nắm đấm thành quyền, gân xanh nổi rõ trên nắm đấm, một quyền này của hắn vững vàng đấm thẳng vào đầu con hổ lớn, con hổ bị hắn đánh nát óc, đi đời nhà ma!
Hệ thống: “Thành công chế tạo thẻ bài, bạn hãy kết nối vào kho số liệu để tiến hành xét duyệt!”
Có kinh nghiệm xét duyệt thẻ Lâm Đại Ngọc lần trước, lần này Tạ Minh Triết kiên nhẫn chờ đợi. Vài phút sau, bên tai vang lên âm thanh “thông qua xét duyệt”, cậu thuần thục khắc logo “Nguyệt Bán” của mình vào mặt sau thẻ bài.
Vẫn là thẻ cấp thấp, Tạ Minh Triết cầm lấy thẻ bài, cẩn thận xem xét số liệu của tấm thẻ này.
Võ Tòng (hệ hỏa)
Cấp độ: 1
Cấp sao: ★
Số lần có thể sử dụng: 1/1
Thuộc tính cơ bản:
– Máu: 300
– Thủ: 300
– Công: 300
– Tốc: 10
– Tỉ lệ bạo kích: 20%
Kỹ năng kèm theo: Võ Tòng đánh hổ (vươn nắm đấm đánh vào đầu hổ dữ, gây ra sát thương cực lớn, có 15% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì).
Thuộc tính của tấm thẻ này khá hơn nhiều so với thẻ Đại Ngọc ban đầu. HP cơ bản của Đại Ngọc là 100, thủ 15, công 0. Võ Tòng thì có HP 300, thủ 300, công 300, tăng hơn 10 lần. Kỹ năng chỉ có hiệu lực đối với hổ dữ, công dụng cũng không rộng rãi, nhưng thuộc tính cơ bản lại khá cao, vả lại cậu vẽ Võ Tòng cũng rất đẹp trai. Đại Ngọc bán được 30 vàng, chắc là có thể bán Võ Tòng được nhiều tiền hơn nhỉ?
Tạ Minh Triết quyết định đem thẻ bài tới chợ đen hỏi giá một chút, nếu bán được giá tốt, cậu sẽ quay về tạo thêm vài tấm nữa.
Lúc đi tới chợ đen, cậu phát hiện ở lối vào có một quầy hàng “Thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ để sưu tầm với giá cao”, không ít người đang vây quanh nơi đó để bán thẻ bài mỹ nữ, giá mua hình như cũng từ 50 vàng trở lên. Thẻ Đại Ngọc của Tạ Minh Triết đã bán sạch, cậu tạm thời không để ý tới, trực tiếp đi sâu vào trong chợ đen.
Chợ đen là nơi ngọa hổ tàng long, dù là thương nhân nhìn qua rất bình thường nhưng nói không chừng lại có công hội lớn đứng ở phía sau chống lưng. Nhất là những quầy hàng thu mua lớn, làm ăn buôn bán cũng không chênh lệch lắm so với các cửa hàng trong khu buôn bán ở quảng trường trung tâm.
Tạ Minh Triết đi dạo bốn phía, quan sát tính toán giá tiền của thẻ Võ Tòng, sau khi đã nắm chắc, cậu liền tới một gian hàng ghi “thu mua thẻ chiến đấu có thuộc tính cao”, lấy tấm thẻ Võ Tòng mới vừa làm ra đưa cho chủ hàng: “Chủ quán xem thử thẻ của tui thế nào, bán được nhiêu tiền?”
Chủ quán nhìn tấm thẻ một chút, nói: “Thẻ của chú em có thuộc tính công kích và phòng ngự rất cân đối, nhưng tính thực dụng của kỹ năng lại không lớn. Thẻ cân đối không bán được tiền, tấm thẻ 1 sao này tui mua 50 vàng.”
Tạ Minh Triết cười khẩy lấy lại thẻ bài: “Thấy tui chỉ là người mới cấp thấp nên lừa người à? Đủ rồi, tui đi bán chỗ khác.”
Cậu không muốn có quan hệ gì với đám thương nhân cáo già đó. Hàng 100 vàng, thu lấy khoảng 70 vàng còn nghe được, trực tiếp ném ra cái giá 50 vàng, bộ tưởng mình là đồ ngu chắc? Cậu đã quan sát xung quanh, thấy những tấm thẻ có số liệu tương đương tấm Võ Tòng này có thể bán được khoảng 100 vàng.
Tạ Minh Triết cầm thẻ bài, không để ý tiếng gọi lại của chủ quán, xoay người đi tới quầy hàng khác.
Chủ gian hàng này là một cô nương đáng yêu, mặc một chiếc váy công chúa, giọng nói thì cực ngọt ngào: “Chú Béo, cậu muốn bán thẻ gốc sao?”
“Ừm, cô chủ thử nhìn xem.” Tạ Minh Triết lấy thẻ bài đưa cho cô nàng. Cô liền nói: “Tấm thẻ này của cậu có số liệu khá cân đối, 1 tấm 100 vàng, tui mua.”
“Có hơi thấp nhỉ? Thẻ 1 sao của tui có công kích 300, nếu nuôi lên 7 sao thì công kích có thể tăng lên hàng chục ngàn điểm lận, còn có kỹ năng nhằm vào hổ dữ nữa.” Tạ Minh Triết cố gắng chào hàng thẻ bài của mình, “cô xem xem, 140 vàng thì sao?”
“…” Miệng lưỡi của người này không tệ, nói chuyện cực kỳ có tình có lý. Cô ngẫm nghĩ một chút, đành phải gật đầu: “Được rồi, 140!”
Chỉ mất 7 vàng tiền vốn mua giấy tinh vân, bán ra 140 vàng, thoáng cái nhân ra tới 20 lần, phát tài rồi!
Tạ Minh Triết vui như điên, vẻ ngoài thì lại làm bộ bình tĩnh, đưa thẻ bài ra bán cho đối phương, cười hỏi: “Tui là tác giả thẻ này, có thể tiếp tục chế thêm, cô còn cần không? Chúng ta có thể hợp tác lâu dài, thu mua số lượng lớn, giá cả sẽ ưu đãi hơn, thế nào?”
Cô nàng đau đầu phất phất tay: “Cậu nói nhiều quá, tui không muốn mua số lượng lớn, cảm ơn.”
Tạ Minh Triết tiếc nuối xoay người rời đi.
***
Tàn Dương đi dạo khắp chợ đen, muốn tìm thẻ bài đặc biệt một chút, tiếc là dạo cả buổi cũng chẳng thu hoạch được gì. Đi tới quầy hàng thu mua của cô nàng Song Song, hắn liền dừng lại hỏi: “Buôn bán thế nào rồi?”
Hôm nay Song Song tạm thời thay sư phụ bày hàng ở chợ đen để thu mua thẻ bài, cô nàng cũng không hiểu rõ về thẻ bài lắm, chỉ cảm thấy tấm thẻ Võ Tòng này rất đặc biệt nên mới mua một tấm. Cô thấy hội phó đích thân đi tới, lập tức kính cẩn nói: “Buôn bán vẫn tốt. Hội phó, chỗ em mới thu được một tấm thẻ bài, rất đặc sắc, anh xem thử một chút đi.” Nói xong cô liền lấy tấm Võ Tòng vừa mua được đưa cho hội phó.
Tàn Dương nhìn kỹ thẻ một chút, công, thủ, máu rất cân đối, loại thẻ này chỉ có thể được xem là thẻ cân bằng ba đường. Kỹ năng kèm theo… Võ Tòng đánh hổ: Vươn ra nắm đấm đánh vào đầu hổ dữ, gây ra sát thương cực lớn, có 15% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì.
Đôi mắt Tàn Dương bỗng nhíu chặt, ngón tay cũng miết mạnh lên tấm thẻ bài ——
Kỹ năng chỉ định chết tức thì đặc biệt nhằm vào hổ dữ!! Nếu gặp phải tấm thẻ này thì chẳng lẽ Bạch Hổ của Nhiếp thần cũng phải quỳ lạy sao?!!
Hô hấp của Tàn Dương lập tức dồn dập hơn, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có người quen, khẽ thở ra, lúc này mới thấp giọng thì thầm với Song Song: “Ai bán cho em tấm thẻ này?”
Song Song đáp: ‘Là một người mới cấp 15, tên là Chú Béo, cậu ta bảo đây là thẻ mình tự làm.”
Giọng nói Tàn Dương khẩn trương tới phát run: “Em biết cậu ta đúng không? Mau mau đi tìm, bắt cậu ta đem về!”
Vẻ mặt Song Song mờ mịt: “Hội phó tìm tên đó làm gì?”
Tàn Dương nói: “Em cứ nói là anh cần mua số lượng lớn thẻ bài của cậu ta, dẫn cậu ta về công hội gặp anh!”
Song Song phát giác được tình thế nghiêm trọng, vội vã giao gian hàng cho người bạn cùng công hội cũng đang bày hàng ở đây, co giò chạy thẳng.
Cô đuổi theo một mạch trong chợ đen, nhìn thấy một cậu béo quen quen ở phía trước, lập tức kêu lên: “Chú Béo, đợi một chút…”
Nhưng chưa kịp nói hết lời, thì đã thấy người kia mở không gian dịch chuyển lên, trực tiếp quay về nhà.
Nhà ở tại sao Song Tử nhiều vô số kể, nơi ở của một người chơi là nơi riêng tư, trừ phi chủ động báo số nhà của mình ra, còn không chính là mò kim đáy biển, căn bản không có hi vọng tìm được. Để tránh việc người chơi bị quấy rối, trong game chỉ có người chơi ở gần và người chơi đã kết bạn mới có thể chat riêng. Nếu không ở gần chỉ có thể gửi thư mà thôi.
Song Song ghi nhớ tên cậu, lập tức gửi thư tới, chuyển lời của phó hội nhà mình cho cậu.
Tuy nhiên, ngay lúc thư được gởi đi thì Chú Béo đã thoát khỏi game.
Vì ông chủ của phòng cày thuê, anh Trần vừa đích thân tới gọi Tạ Minh Triết đi ăn cơm.
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Tác giả:
Việc chế thẻ của nhân vật chính căn cứ theo kịch bản, Đại Ngọc sẽ dẫn Đường Mục Châu xuất hiện, còn Võ Tòng dẫn ra công hội Phán Quyết, tiếp sau sẽ còn các nhân vật từ Tam quốc diễn nghĩa, Tây Du Ký nữa…
/123
|