Tạ Minh Triết làm xong ba thẻ bài Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, thuận tiện đem thẻ bài bách khoa viết xong, đại khái giới thiệu chuyện xưa ba huynh đệ Lưu Bị, Quan Vũ cùng Trương Phi đào viên kết nghĩa sau đó đem bách khoa giao cho Trì Oánh Oánh sửa chữa trau chuốt.
Làm xong hết thảy, đã là giữa trưa 12 giờ rưỡi, Trì Thanh ở gọi mọi người ăn cơm. Tạ Minh Triết tháo mũ giáp xuống chuẩn bị ăn cơm trưa, vừa lúc Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm trở lại.
Khóe mắt đuôi lông mày Trần Tiêu toàn là ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, trong tay hắn xách theo rương hành lý lớn đi vào phòng khách, cao giọng giới thiệu với mọi người: “Vị này chính là ca ca của anh, Trần Thiên Lâm, Tiểu Tạ mọi người qua chào hỏi đi? Hôm nay ảnh dọn tới ở.”
Mọi người lập tức đi qua: “Lâm thần khỏe!”
Nam nhân đứng ở bên người Trần Tiêu có khí chất thực đặc thù, dáng người hơn 1 mét 8 đủ so sánh cùng người mẫu. Hắn có một đôi tròng mắt màu sắc thiên thiển giống như đá quý, đôi mắt thoạt nhìn thập phần thanh lãnh. Màu môi cũng thiên thiển là màu hồng nhạt thực tự nhiên, hơn nữa làn da trắng dưới ánh nắng chiếu xuống xấp xỉ trong suốt.
Nam nhân lễ phép nói: “Các ngươi khỏe, ta là Trần Thiên Lâm.”
Trì Oánh Oánh tích cực mà cầm tay hắn, tươi cười thật đẹp: “Lâm thần em tên Trì Oánh Oánh, trước kia là fans trung thanh của anh! Giới thiệu một chút, vị này chính là chị của em Trì Thanh, tổng hội trưởng hiệp hội Niết Bàn; vị này Bàng Vũ, chúng ta đều gọi hắn Tiểu Béo, kim ca tên đầy đủ Kim Dược, hai người bọn họ chủ quản nội vụ hiệp hội. Em phụ trách tuyên truyền và nhận người cho hiệp hội.”
Trần Thiên Lâm gật gật đầu, nhìn về phía Trần Tiêu: “Nhân viên hiệp hội phối trí đầy đủ hết, ngươi chuẩn bị thật lâu phải không?”
Lỗ tai Trần Tiêu hơi hơi đỏ lên, nhẹ ho một tiếng nói: “Năm ấy em tốt nghiệp đại học liền bắt đầu chuẩn bị, vài vị này sau khi em chọn lựa kỹ càng mới cố định xuống thành viên phòng làm việc. Tiểu Tạ thật ra là ngoài ý muốn, công nhân em chiêu lâm thời.”
Tạ Minh Triết phụ họa nói: “Không sai, em ngoài ý muốn đụng vào, Oánh Oánh tỷ nghỉ kết hôn thời gian một tháng, vừa lúc em thấy anh Trần quảng cáo thông báo tuyển dụng công nhân lâm thời, nếu không phải trùng hợp như này, em cũng không nhanh tiếp xúc trò chơi Cơn lốc thẻ sao như vậy.”
Trần Tiêu nhìn về phía hắn, trêu ghẹo nói: “Vốn dĩ cho rằng cậu chỉ là tới góp đủ số tạm thời, không nghĩ tới hiện tại ngược lại thành chủ lực của chúng ta, vẫn là người nổi tiếng trong trò chơi, Chú Béo.”
Mọi người nghe thấy cái ID này đều buồn cười, Tạ Minh Triết cũng da mặt dày cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ: “Về sau sư phụ cùng mọi người ở cùng, nói chuyện phiếm gì đó đều tiện! Vừa lúc em có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo……”
Trì Thanh nói: “Cơm trưa Lâm thần tôi đã chuẩn bị, mọi người ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại làm không muộn.”
Trần Tiêu mang theo ca ca đi trên lầu trước để hành lý.
Nguyên bản căn nhà này của Trần Thiên Lâm, về sau khi hắn đi Trần Tiêu đem phòng khách cải tạo thành đại sảnh trò chơi, trên lầu mấy cái phòng cho khách thành phòng làm việc và phòng ngủ tiểu đồng bọn. Tuy rằng gia cụ thay đổi rất nhiều, nhưng trang hoàng nhà ở hoàn toàn không thay đổi, khắp nơi đều lộ ra hơi thở quen thuộc.
Đi đến ban công thấy những thực vật mọng nước đó, Trần Thiên Lâm nhất thời ngơ ngẩn.
Hắn rời nơi này 5 năm, thực vật trên ban công cư nhiên một chậu cũng chưa chết, ngược lại càng dài càng tràn đầy, nguyên bản chậu hoa đơn đầu nhiều thịt đã phân ra mầm nách mọc đầy, trầu bà vẫn luôn treo ở trên vách tường buông xuống trên mặt đất, lại hướng lên trên bò theo vách tường xanh um tươi tốt, toàn bộ ban công đều trang trí thanh vườn hoa màu xanh.
Trần Thiên Lâm tâm tình phức tạp, quay đầu lại nhìn Trần Tiêu: “Ngươi chiếu cố chúng nó rất khá.”
Trần Tiêu hốc mắt chua xót, dùng sức hít hít mũi cố nén xúc động muốn khóc, thanh âm khàn khàn nói: “Thực vật này đều là anh thích nhất, em tra xét đúng hạn tưới nước, phơi nắng cho chúng nó, hy vọng có một ngày anh trở về, thấy chúng nó sẽ cảm thấy thân thiết.”
Trần Thiên Lâm: “……”
Quay đầu lại nhìn bộ dáng đệ đệ hốc mắt đỏ lên, dưới đáy lòng Trần Thiên Lâm khẽ thở dài, vươn tay, giống khi còn nhỏ giống nhau nhẹ nhàng xoa xoa Trần Tiêu đầu tóc, bình tĩnh trong thanh âm ẩn chứa một tia ôn hòa huynh trưởng: “Ngươi đó…… Tính tình cố chấp giống như trước kia.”
Trần Tiêu đột nhiên cứng đờ, tay ca ca xoa đầu hắn? Hắn không ảo giác đó chứ?
Cho đến khi Trần Thiên Lâm xoay người vào nhà, Trần Tiêu mới hồi phục tinh thần, trong mắt dâng lên một tia mừng rỡ, ca ca giống như còn nhỏ xoa hắn? Thật sự không phải ảo giác! Trần Tiêu ngây ngô cười gãi gãi cái ót, khống chế được tâm tình kích động, đi vào phòng ngủ nói: “Anh, bài trí phòng ngủ của anh em không động qua, khăn trải giường, chăn mấy ngày hôm trước mới giặt sạch một lần, đều sạch sẽ!”
Đối với ánh mắt đệ đệ tranh công lấy lòng, trong lòng Trần Thiên Lâm hơi hơi mềm nhũn, hòa nhã nói: “Đã biết, ta lại ở chỗ này trụ hạ, về sau ta đảm đương huấn luyện viên câu lạc bộ Niết Bàn, giúp ngươi và Tiểu Tạ cùng tiến bộ.”
Trần Tiêu hai mắt sáng ngời, giọng nói kích động đến hơi hơi phát run: “Thật tốt quá!”
***
Dưới lầu, Trì Thanh đã nhanh chóng đem đồ ăn mang lên bàn ăn. Biết hôm nay Lâm thần tới đây, nàng cố ý đi siêu thị mua rất nhiều rau dưa mới mẻ cùng thịt, cơm trưa hôm nay so với ngày xưa phong phú vài lần.
Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm rất nhanh xuống lầu ngồi vào bàn, mọi người một bên ăn cơm một bên nói chuyện phiếm.
Tiểu Béo ngày thường nói rất nhiều, nhưng hôm nay có đại thần ở đây hắn không dám lắm miệng, chỉ buồn đầu ăn cơm. Những người khác cũng đồng dạng, chỉ có Trì Oánh Oánh không sợ người lạ hơn nữa nhìn thấy thần tượng, vui vẻ mà cùng Trần Thiên Lâm nói chuyện phiếm.
Trì Oánh Oánh hỏi: “Lâm thần tính toán trở về thi đấu sao?”
Trần Thiên Lâm nói: “Không phải, ta ở phía sau màn làm tham mưu cho Tiểu Tạ và Trần Tiêu, xem như huấn luyện viên đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết nguyên nhân Tạ Minh Triết vội vàng giảng hòa nói: “Như vậy cũng tốt! Địa vị sư phụ cùng thực lực lại không cần dựa thi đấu chứng minh, sư phụ đã sớm là mộc hệ thuỷ tổ, thân phận huấn luyện viên cũng tương đối thích hợp! Tới, hoan nghênh sư phụ dọn về ở, chúng ta kính sư phụ một ly.”
Hắn nhanh chóng đem đề tài vòng qua, Trì Thanh hiểu ý chủ động giơ rượu vang đỏ lên, những người khác cũng sôi nổi noi theo không nhắc lại đề tài này.
Sau khi cơm trưa kết thúc, Trần Tiêu đem Tạ Minh Triết đơn độc kéo đến một bên, hỏi: “Cậu biết nguyên nhân anh trai tôi không trở lại thi đấu?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Sư huynh nói với em sư phụ thực lực rất mạnh, lúc sau trở về vạn nhất cùng hai cái đồ đệ đấu nhau, mặc kệ thắng thua đều sẽ thực xấu hổ. Hơn nữa, sư phụ cũng không phải người chấp nhất với cúp, hắn đại khái không muốn lộ diện trước mặt phóng viên.”
Trần Tiêu thở sâu, dùng sức nắm chặt nắm đấm: “Ảnh nguyện ý làm huấn luyện viên, về sau thi đấu gặp vấn đề nhất định có thể giúp được chúng ta —— chúng ta đều nắm chặt huấn luyện đi, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều.”
Tạ Minh Triết nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi!”
***
Trần Tiêu để lại bên cạnh thêm một cái ghế dựa xoay tròn và nguyên bộ mũ giáp trí năng cho Trần Thiên Lâm.
Buổi chiều hai giờ, mọi người đồng thời mang mũ giáp tiến vào game.
Trần Thiên Lâm đã phát điều trò chuyện riêng với Tạ Minh Triết: “Vừa rồi nói muốn thỉnh giáo anh vấn đề gì? Có cái gì nghi hoặc sao?”
Tạ Minh Triết nói: “Sư phụ ngài trước vội đi, em còn có mấy tấm thẻ muốn làm, dứt khoát làm xong lại đưa cho anh xem!”
Trần Thiên Lâm gửi tới hai chữ: “Tốt.”
Tạ Minh Triết thừa dịp giữa trưa cho đại não thời gian nghỉ ngơi, đã nghĩ kỹ kế tiếp làm thẻ gì.
Đã làm Quan Vũ, Trương Phi, vậy dứt khoát đem toàn bộ Thục quốc ngũ hổ thượng tướng làm ra, đem đủ loại kim hệ đơn công đều làm một lần, về sau set thẻ của cậu sẽ không bao giờ thiếu thẻ bài đơn thể công kích nữa.
Ngũ hổ thượng tướng, là năm vị chiến tướng Thục quốc danh khí cao nhất, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu cùng Hoàng Trung.
Mỗi một cái ở trên chiến trường đều là nhân vật lấy một địch trăm lợi hại, mỗi một cái cũng đều có một đoạn chuyện xưa mang tính truyền kỳ.
Tạ Minh Triết quyết định làm Hoàng Trung lão tướng quân trước, hình tượng nhân vật và kỹ năng đều thiết kế tương đối tốt.
Hoàng Trung tuổi gần 60 tuổi, lại có dũng khí vạn phu không địch lại, tài bắn cung cực kỳ lợi hại. Lúc ấy hắn cùng Hàn Huyền đóng giữ Trường Sa, Lưu Bị suất quân tới tấn công Trường Sa. Hoàng Trung và Quan Vũ đại chiến nhất thời vô pháp phân ra thắng bại, nhưng Hoàng Trung lớn tuổi hơn nữa Quan Vũ mang theo binh, cuối cùng vẫn là chiến bại. Quan Vũ thưởng thức vị lão tướng dũng mãnh này, không nhẫn tâm giết hắn, đem hắn thả trở về. Ngày kế, Hoàng Trung dùng kế dụ Quan Vũ, vốn dĩ có thể bắt được Quan Vũ, nhưng hắn cảm động Quan Vũ nhân nghĩa, không đành lòng bắn chết Quan Vũ, liền dùng cung tiễn chỉ bắn rớt mũ giáp của Quan Vũ.
Hai người công khai ở trên chiến trường ngươi buông tha ta, ta buông tha ngươi, thái thú Trường Sa Hàn Huyền lại không phải người mù, đương nhiên hoài nghi Hoàng Trung có tâm riêng, sẽ làm phản. Hắn lấy lý do này muốn chém đầu Hoàng Trung, may mắn Ngụy Duyên chạy tới cướp pháp trường, giết chết Hàn Huyền. Hoàng Trung cảm thấy Lưu Bị là chủ công đáng tin cậy, liền hướng Lưu Bị đầu hàng, từ đây thành một mãnh tướng dưới trướng Lưu Bị, lập nên chiến công vô số.
Hoàng Trung tuổi hạc 60 tuổi cư nhiên có thể chiến với Quan Vũ, có thể thấy được hắn có bao nhiêu dũng mãnh, đời sau cũng đem hắn trở thành đại danh từ “Càng già càng dẻo dai”. Vũ khí hắn có hai loại, một là đao, một loại khác chính là cung tiễn. Nghe nói mũi tên hắn có thể “Bách phát bách trúng”.
Tạ Minh Triết nghĩ, nếu lão tướng quân Hoàng Trung có thể ở ngoài trăm mét bắn trúng mũ giáp Quan Vũ, có công lực “Thiện xạ”, vậy đem vũ khí của hắn làm thành cung tiễn đi. Đơn thể kếch xù thương tổn, ấn tỉ lệ phần trăm lượng thương tổn mà tính toán, bắn da giòn không có lời, bắn lá chắn thịt đặc biệt sảng khoái!
Một kỹ năng cái khác, có thể dùng mệnh danh “Càng già càng dẻo dai”, tăng cường lực phòng ngự cho Hoàng Trung, tránh cho vừa ra sân khấu đã bị giết.
Hình tượng nhân vật Hoàng Trung cũng ở trong đầu Tạ Minh Triết hình thành rất nhanh, hơn 60 tuổi lão gia gia, tóc, lông mày và râu đều đã hoa râm, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút mệt mỏi, ngược lại hai mắt có thần, tinh thần phấn chấn!
Lão gia tử ăn mặc một thân khôi giáp, cầm trong tay cung tiễn —— không giống Tôn Thượng Hương mũi tên điểm lửa, mũi tên Hoàng Trung là từ kim loại sắc bén chế thành, tạo thành tương đương thương tổn đơn thể kim hệ.
Sau khi làm xong hết thảy giả thiết, Tạ Minh Triết dùng tinh thần lực liên tiếp hệ thống chế thẻ, bắt đầu vẽ thẻ bài Hoàng Trung.
Thẻ bài Hoàng Trung này tương đối mà nói tương đối đơn giản, chủ yếu là vẽ cung tiễn thật tốt, trước đó Tạ Minh Triết đã vẽ quá cung tiễn Tôn Thượng Hương, bởi vậy không cần lại tách vũ khí, dùng một lần liền vẽ xong.
Đến nỗi Hoàng Trung tọa kỵ nghe nói gọi là “Liệu Nguyên Hỏa”, là một tuấn mã màu đỏ thẫm, Tạ Minh Triết sửa lại thiết kế yên ngựa, miễn lặp lại cùng tọa kỵ Lưu Quan Trương. Thục quốc kỵ binh đội, muốn thống nhất cưỡi ngựa, như vậy chỉnh chỉnh tề tề lên sân khấu nhìn mới càng soái khí.
Lần này dùng hai mươi phút, Tạ Minh Triết vẽ xong Hoàng Trung——
Hoàng Trung ( kim hệ)
Cấp bậc: cấp 1
Số sao tiến hóa: ★
Số lần sử dụng: thứ 1/1
Cơ sở thuộc tính:
Máu 200,
Công 500,
Thủ 150,
Tốc 20,
Tỉ lệ bạo kích 20%
Kỹ năng kèm theo: Tiễn vô hư phát ( Hoàng Trung bắn ra mũi tên nhọn trong tay, trong phạm vi tỏa định 30 mét mục tiêu chỉ định, một mũi tên bắn trúng đối phương, tạo thành 50% thương tổn lượng máu cơ sở đơn thể kim hệ của đối phương; thời gian CD 30 giây)
Kỹ năng kèm theo: Càng già càng dẻo dai ( bị động kỹ, Hoàng Trung tuy rằng gần 60, nhưng thân thể cường tráng, đã chịu thương tổn hạ thấp 50%)
Mũi tên nhọn bắn về phía đối diện loại thẻ bài xe tăng lượng máu siêu cao, có thể dùng một lần bắn rớt 50% máu, tự thân lại mang giảm thương 50%, không dễ dàng bị nháy mắt hạ gục như vậy, bảo đảm lên sân khấu liền có thể thả ra kỹ năng.
Tấm thẻ Hoàng Trung này, thời điểm đối phó set thẻ thổ hệ lượng máu cao tuyệt đối dùng tốt, ví như thẻ voi trắng của lão Trịnh, lượng máu có 20 ngàn, kỹ năng Hoàng Trung là ấn 50% tỉ lệ trừ máu, một mũi tên trực tiếp bắn rớt 10 ngàn máu, có thể nói là lực tương đương!
Ngũ hổ thượng tướng, còn thiếu Mã Siêu và Triệu Vân!
Tạ Minh Triết thở sâu, tập trung tinh thần bắt đầu cấu tứ kỹ năng hai người khác.
******
Làm xong hết thảy, đã là giữa trưa 12 giờ rưỡi, Trì Thanh ở gọi mọi người ăn cơm. Tạ Minh Triết tháo mũ giáp xuống chuẩn bị ăn cơm trưa, vừa lúc Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm trở lại.
Khóe mắt đuôi lông mày Trần Tiêu toàn là ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, trong tay hắn xách theo rương hành lý lớn đi vào phòng khách, cao giọng giới thiệu với mọi người: “Vị này chính là ca ca của anh, Trần Thiên Lâm, Tiểu Tạ mọi người qua chào hỏi đi? Hôm nay ảnh dọn tới ở.”
Mọi người lập tức đi qua: “Lâm thần khỏe!”
Nam nhân đứng ở bên người Trần Tiêu có khí chất thực đặc thù, dáng người hơn 1 mét 8 đủ so sánh cùng người mẫu. Hắn có một đôi tròng mắt màu sắc thiên thiển giống như đá quý, đôi mắt thoạt nhìn thập phần thanh lãnh. Màu môi cũng thiên thiển là màu hồng nhạt thực tự nhiên, hơn nữa làn da trắng dưới ánh nắng chiếu xuống xấp xỉ trong suốt.
Nam nhân lễ phép nói: “Các ngươi khỏe, ta là Trần Thiên Lâm.”
Trì Oánh Oánh tích cực mà cầm tay hắn, tươi cười thật đẹp: “Lâm thần em tên Trì Oánh Oánh, trước kia là fans trung thanh của anh! Giới thiệu một chút, vị này chính là chị của em Trì Thanh, tổng hội trưởng hiệp hội Niết Bàn; vị này Bàng Vũ, chúng ta đều gọi hắn Tiểu Béo, kim ca tên đầy đủ Kim Dược, hai người bọn họ chủ quản nội vụ hiệp hội. Em phụ trách tuyên truyền và nhận người cho hiệp hội.”
Trần Thiên Lâm gật gật đầu, nhìn về phía Trần Tiêu: “Nhân viên hiệp hội phối trí đầy đủ hết, ngươi chuẩn bị thật lâu phải không?”
Lỗ tai Trần Tiêu hơi hơi đỏ lên, nhẹ ho một tiếng nói: “Năm ấy em tốt nghiệp đại học liền bắt đầu chuẩn bị, vài vị này sau khi em chọn lựa kỹ càng mới cố định xuống thành viên phòng làm việc. Tiểu Tạ thật ra là ngoài ý muốn, công nhân em chiêu lâm thời.”
Tạ Minh Triết phụ họa nói: “Không sai, em ngoài ý muốn đụng vào, Oánh Oánh tỷ nghỉ kết hôn thời gian một tháng, vừa lúc em thấy anh Trần quảng cáo thông báo tuyển dụng công nhân lâm thời, nếu không phải trùng hợp như này, em cũng không nhanh tiếp xúc trò chơi Cơn lốc thẻ sao như vậy.”
Trần Tiêu nhìn về phía hắn, trêu ghẹo nói: “Vốn dĩ cho rằng cậu chỉ là tới góp đủ số tạm thời, không nghĩ tới hiện tại ngược lại thành chủ lực của chúng ta, vẫn là người nổi tiếng trong trò chơi, Chú Béo.”
Mọi người nghe thấy cái ID này đều buồn cười, Tạ Minh Triết cũng da mặt dày cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ: “Về sau sư phụ cùng mọi người ở cùng, nói chuyện phiếm gì đó đều tiện! Vừa lúc em có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo……”
Trì Thanh nói: “Cơm trưa Lâm thần tôi đã chuẩn bị, mọi người ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại làm không muộn.”
Trần Tiêu mang theo ca ca đi trên lầu trước để hành lý.
Nguyên bản căn nhà này của Trần Thiên Lâm, về sau khi hắn đi Trần Tiêu đem phòng khách cải tạo thành đại sảnh trò chơi, trên lầu mấy cái phòng cho khách thành phòng làm việc và phòng ngủ tiểu đồng bọn. Tuy rằng gia cụ thay đổi rất nhiều, nhưng trang hoàng nhà ở hoàn toàn không thay đổi, khắp nơi đều lộ ra hơi thở quen thuộc.
Đi đến ban công thấy những thực vật mọng nước đó, Trần Thiên Lâm nhất thời ngơ ngẩn.
Hắn rời nơi này 5 năm, thực vật trên ban công cư nhiên một chậu cũng chưa chết, ngược lại càng dài càng tràn đầy, nguyên bản chậu hoa đơn đầu nhiều thịt đã phân ra mầm nách mọc đầy, trầu bà vẫn luôn treo ở trên vách tường buông xuống trên mặt đất, lại hướng lên trên bò theo vách tường xanh um tươi tốt, toàn bộ ban công đều trang trí thanh vườn hoa màu xanh.
Trần Thiên Lâm tâm tình phức tạp, quay đầu lại nhìn Trần Tiêu: “Ngươi chiếu cố chúng nó rất khá.”
Trần Tiêu hốc mắt chua xót, dùng sức hít hít mũi cố nén xúc động muốn khóc, thanh âm khàn khàn nói: “Thực vật này đều là anh thích nhất, em tra xét đúng hạn tưới nước, phơi nắng cho chúng nó, hy vọng có một ngày anh trở về, thấy chúng nó sẽ cảm thấy thân thiết.”
Trần Thiên Lâm: “……”
Quay đầu lại nhìn bộ dáng đệ đệ hốc mắt đỏ lên, dưới đáy lòng Trần Thiên Lâm khẽ thở dài, vươn tay, giống khi còn nhỏ giống nhau nhẹ nhàng xoa xoa Trần Tiêu đầu tóc, bình tĩnh trong thanh âm ẩn chứa một tia ôn hòa huynh trưởng: “Ngươi đó…… Tính tình cố chấp giống như trước kia.”
Trần Tiêu đột nhiên cứng đờ, tay ca ca xoa đầu hắn? Hắn không ảo giác đó chứ?
Cho đến khi Trần Thiên Lâm xoay người vào nhà, Trần Tiêu mới hồi phục tinh thần, trong mắt dâng lên một tia mừng rỡ, ca ca giống như còn nhỏ xoa hắn? Thật sự không phải ảo giác! Trần Tiêu ngây ngô cười gãi gãi cái ót, khống chế được tâm tình kích động, đi vào phòng ngủ nói: “Anh, bài trí phòng ngủ của anh em không động qua, khăn trải giường, chăn mấy ngày hôm trước mới giặt sạch một lần, đều sạch sẽ!”
Đối với ánh mắt đệ đệ tranh công lấy lòng, trong lòng Trần Thiên Lâm hơi hơi mềm nhũn, hòa nhã nói: “Đã biết, ta lại ở chỗ này trụ hạ, về sau ta đảm đương huấn luyện viên câu lạc bộ Niết Bàn, giúp ngươi và Tiểu Tạ cùng tiến bộ.”
Trần Tiêu hai mắt sáng ngời, giọng nói kích động đến hơi hơi phát run: “Thật tốt quá!”
***
Dưới lầu, Trì Thanh đã nhanh chóng đem đồ ăn mang lên bàn ăn. Biết hôm nay Lâm thần tới đây, nàng cố ý đi siêu thị mua rất nhiều rau dưa mới mẻ cùng thịt, cơm trưa hôm nay so với ngày xưa phong phú vài lần.
Trần Tiêu và Trần Thiên Lâm rất nhanh xuống lầu ngồi vào bàn, mọi người một bên ăn cơm một bên nói chuyện phiếm.
Tiểu Béo ngày thường nói rất nhiều, nhưng hôm nay có đại thần ở đây hắn không dám lắm miệng, chỉ buồn đầu ăn cơm. Những người khác cũng đồng dạng, chỉ có Trì Oánh Oánh không sợ người lạ hơn nữa nhìn thấy thần tượng, vui vẻ mà cùng Trần Thiên Lâm nói chuyện phiếm.
Trì Oánh Oánh hỏi: “Lâm thần tính toán trở về thi đấu sao?”
Trần Thiên Lâm nói: “Không phải, ta ở phía sau màn làm tham mưu cho Tiểu Tạ và Trần Tiêu, xem như huấn luyện viên đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết nguyên nhân Tạ Minh Triết vội vàng giảng hòa nói: “Như vậy cũng tốt! Địa vị sư phụ cùng thực lực lại không cần dựa thi đấu chứng minh, sư phụ đã sớm là mộc hệ thuỷ tổ, thân phận huấn luyện viên cũng tương đối thích hợp! Tới, hoan nghênh sư phụ dọn về ở, chúng ta kính sư phụ một ly.”
Hắn nhanh chóng đem đề tài vòng qua, Trì Thanh hiểu ý chủ động giơ rượu vang đỏ lên, những người khác cũng sôi nổi noi theo không nhắc lại đề tài này.
Sau khi cơm trưa kết thúc, Trần Tiêu đem Tạ Minh Triết đơn độc kéo đến một bên, hỏi: “Cậu biết nguyên nhân anh trai tôi không trở lại thi đấu?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Sư huynh nói với em sư phụ thực lực rất mạnh, lúc sau trở về vạn nhất cùng hai cái đồ đệ đấu nhau, mặc kệ thắng thua đều sẽ thực xấu hổ. Hơn nữa, sư phụ cũng không phải người chấp nhất với cúp, hắn đại khái không muốn lộ diện trước mặt phóng viên.”
Trần Tiêu thở sâu, dùng sức nắm chặt nắm đấm: “Ảnh nguyện ý làm huấn luyện viên, về sau thi đấu gặp vấn đề nhất định có thể giúp được chúng ta —— chúng ta đều nắm chặt huấn luyện đi, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều.”
Tạ Minh Triết nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi!”
***
Trần Tiêu để lại bên cạnh thêm một cái ghế dựa xoay tròn và nguyên bộ mũ giáp trí năng cho Trần Thiên Lâm.
Buổi chiều hai giờ, mọi người đồng thời mang mũ giáp tiến vào game.
Trần Thiên Lâm đã phát điều trò chuyện riêng với Tạ Minh Triết: “Vừa rồi nói muốn thỉnh giáo anh vấn đề gì? Có cái gì nghi hoặc sao?”
Tạ Minh Triết nói: “Sư phụ ngài trước vội đi, em còn có mấy tấm thẻ muốn làm, dứt khoát làm xong lại đưa cho anh xem!”
Trần Thiên Lâm gửi tới hai chữ: “Tốt.”
Tạ Minh Triết thừa dịp giữa trưa cho đại não thời gian nghỉ ngơi, đã nghĩ kỹ kế tiếp làm thẻ gì.
Đã làm Quan Vũ, Trương Phi, vậy dứt khoát đem toàn bộ Thục quốc ngũ hổ thượng tướng làm ra, đem đủ loại kim hệ đơn công đều làm một lần, về sau set thẻ của cậu sẽ không bao giờ thiếu thẻ bài đơn thể công kích nữa.
Ngũ hổ thượng tướng, là năm vị chiến tướng Thục quốc danh khí cao nhất, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu cùng Hoàng Trung.
Mỗi một cái ở trên chiến trường đều là nhân vật lấy một địch trăm lợi hại, mỗi một cái cũng đều có một đoạn chuyện xưa mang tính truyền kỳ.
Tạ Minh Triết quyết định làm Hoàng Trung lão tướng quân trước, hình tượng nhân vật và kỹ năng đều thiết kế tương đối tốt.
Hoàng Trung tuổi gần 60 tuổi, lại có dũng khí vạn phu không địch lại, tài bắn cung cực kỳ lợi hại. Lúc ấy hắn cùng Hàn Huyền đóng giữ Trường Sa, Lưu Bị suất quân tới tấn công Trường Sa. Hoàng Trung và Quan Vũ đại chiến nhất thời vô pháp phân ra thắng bại, nhưng Hoàng Trung lớn tuổi hơn nữa Quan Vũ mang theo binh, cuối cùng vẫn là chiến bại. Quan Vũ thưởng thức vị lão tướng dũng mãnh này, không nhẫn tâm giết hắn, đem hắn thả trở về. Ngày kế, Hoàng Trung dùng kế dụ Quan Vũ, vốn dĩ có thể bắt được Quan Vũ, nhưng hắn cảm động Quan Vũ nhân nghĩa, không đành lòng bắn chết Quan Vũ, liền dùng cung tiễn chỉ bắn rớt mũ giáp của Quan Vũ.
Hai người công khai ở trên chiến trường ngươi buông tha ta, ta buông tha ngươi, thái thú Trường Sa Hàn Huyền lại không phải người mù, đương nhiên hoài nghi Hoàng Trung có tâm riêng, sẽ làm phản. Hắn lấy lý do này muốn chém đầu Hoàng Trung, may mắn Ngụy Duyên chạy tới cướp pháp trường, giết chết Hàn Huyền. Hoàng Trung cảm thấy Lưu Bị là chủ công đáng tin cậy, liền hướng Lưu Bị đầu hàng, từ đây thành một mãnh tướng dưới trướng Lưu Bị, lập nên chiến công vô số.
Hoàng Trung tuổi hạc 60 tuổi cư nhiên có thể chiến với Quan Vũ, có thể thấy được hắn có bao nhiêu dũng mãnh, đời sau cũng đem hắn trở thành đại danh từ “Càng già càng dẻo dai”. Vũ khí hắn có hai loại, một là đao, một loại khác chính là cung tiễn. Nghe nói mũi tên hắn có thể “Bách phát bách trúng”.
Tạ Minh Triết nghĩ, nếu lão tướng quân Hoàng Trung có thể ở ngoài trăm mét bắn trúng mũ giáp Quan Vũ, có công lực “Thiện xạ”, vậy đem vũ khí của hắn làm thành cung tiễn đi. Đơn thể kếch xù thương tổn, ấn tỉ lệ phần trăm lượng thương tổn mà tính toán, bắn da giòn không có lời, bắn lá chắn thịt đặc biệt sảng khoái!
Một kỹ năng cái khác, có thể dùng mệnh danh “Càng già càng dẻo dai”, tăng cường lực phòng ngự cho Hoàng Trung, tránh cho vừa ra sân khấu đã bị giết.
Hình tượng nhân vật Hoàng Trung cũng ở trong đầu Tạ Minh Triết hình thành rất nhanh, hơn 60 tuổi lão gia gia, tóc, lông mày và râu đều đã hoa râm, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút mệt mỏi, ngược lại hai mắt có thần, tinh thần phấn chấn!
Lão gia tử ăn mặc một thân khôi giáp, cầm trong tay cung tiễn —— không giống Tôn Thượng Hương mũi tên điểm lửa, mũi tên Hoàng Trung là từ kim loại sắc bén chế thành, tạo thành tương đương thương tổn đơn thể kim hệ.
Sau khi làm xong hết thảy giả thiết, Tạ Minh Triết dùng tinh thần lực liên tiếp hệ thống chế thẻ, bắt đầu vẽ thẻ bài Hoàng Trung.
Thẻ bài Hoàng Trung này tương đối mà nói tương đối đơn giản, chủ yếu là vẽ cung tiễn thật tốt, trước đó Tạ Minh Triết đã vẽ quá cung tiễn Tôn Thượng Hương, bởi vậy không cần lại tách vũ khí, dùng một lần liền vẽ xong.
Đến nỗi Hoàng Trung tọa kỵ nghe nói gọi là “Liệu Nguyên Hỏa”, là một tuấn mã màu đỏ thẫm, Tạ Minh Triết sửa lại thiết kế yên ngựa, miễn lặp lại cùng tọa kỵ Lưu Quan Trương. Thục quốc kỵ binh đội, muốn thống nhất cưỡi ngựa, như vậy chỉnh chỉnh tề tề lên sân khấu nhìn mới càng soái khí.
Lần này dùng hai mươi phút, Tạ Minh Triết vẽ xong Hoàng Trung——
Hoàng Trung ( kim hệ)
Cấp bậc: cấp 1
Số sao tiến hóa: ★
Số lần sử dụng: thứ 1/1
Cơ sở thuộc tính:
Máu 200,
Công 500,
Thủ 150,
Tốc 20,
Tỉ lệ bạo kích 20%
Kỹ năng kèm theo: Tiễn vô hư phát ( Hoàng Trung bắn ra mũi tên nhọn trong tay, trong phạm vi tỏa định 30 mét mục tiêu chỉ định, một mũi tên bắn trúng đối phương, tạo thành 50% thương tổn lượng máu cơ sở đơn thể kim hệ của đối phương; thời gian CD 30 giây)
Kỹ năng kèm theo: Càng già càng dẻo dai ( bị động kỹ, Hoàng Trung tuy rằng gần 60, nhưng thân thể cường tráng, đã chịu thương tổn hạ thấp 50%)
Mũi tên nhọn bắn về phía đối diện loại thẻ bài xe tăng lượng máu siêu cao, có thể dùng một lần bắn rớt 50% máu, tự thân lại mang giảm thương 50%, không dễ dàng bị nháy mắt hạ gục như vậy, bảo đảm lên sân khấu liền có thể thả ra kỹ năng.
Tấm thẻ Hoàng Trung này, thời điểm đối phó set thẻ thổ hệ lượng máu cao tuyệt đối dùng tốt, ví như thẻ voi trắng của lão Trịnh, lượng máu có 20 ngàn, kỹ năng Hoàng Trung là ấn 50% tỉ lệ trừ máu, một mũi tên trực tiếp bắn rớt 10 ngàn máu, có thể nói là lực tương đương!
Ngũ hổ thượng tướng, còn thiếu Mã Siêu và Triệu Vân!
Tạ Minh Triết thở sâu, tập trung tinh thần bắt đầu cấu tứ kỹ năng hai người khác.
******
/123
|