Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nhìn bánh nướng trong tay. Đúng là khóc không ra nước mắt. Nhưng hiện tại bụng rất đói. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đổi thành chậm rãi nhai nuốt. Từng miếng từng miếng nhỏ một. Đúng là chỉ khóc to một tiếng.
“Bánh nướng khó ăn như vậy cũng có người mua?”
Lý Kỳ vừa ăn, vừa cân nhắc. Trong lòng càng nghĩ càng không tưởng tượng nổi. Bởi vậy liền hướng lão ông kia, hỏi:
- Việc buôn bán của cụ tốt chứ?
Lão ông ngồi xuống đòn gánh, một bên lau mồ hôi, một bên lắc đầu nói:
- Mùa đông còn tạm được. Vừa vào xuân thì không tốt lắm. Không nói dối tiểu ca, hôm nay cậu là vị khách thứ hai mua bánh.
“Xem ra không chỉ một mình mình chịu tội”
Nội tâm Lý Kỳ thoáng thăng bằng, hỏi tiếp:
- Vậy một tháng cụ có thể lợi nhuận được bao nhiêu?
Lão ông cười ha ha:
- Lợi nhuận vài đồng tiền thôi. Miễn cưỡng nuôi gia đình.
Kỳ tích!
Thứ bánh khó ăn như vậy, cũng có thể miễn cưỡng nuôi gia đình. Đây không phải là kỳ thích thì là cái gì. Thứ bánh nướng này đều mang bán ở đường cái Bắc Kinh, phỏng chừng bán được bao nhiêu phải bồi thường bấy nhiêu.
Thực ra cái bánh nướng này cũng không khó ăn như Lý Kỳ nghĩ. Bằng không lão ông đã sớm chết đói đầu đường, ở đâu còn dám mang đi bán. Chỉ có điều ở thời của Lý Kỳ, bánh ngon có nhiều lắm. Giống như Hamburger, Pizza các loại. Ở bên trong không thịt, thì hoa quả, không ngon mới là lạ. Mà bánh nướng chỉ có bột mỳ, không cho thêm bất kỳ nguyên liệu. Lý Kỳ sao có thể ăn quen.
Trong lòng Lý Kỳ chưa bao giờ nhớ tới Hamburger như vậy. Dù lúc trước, đối với hắn mà nói, Hamburger chỉ là thực phẩm bỏ đi. Nhưng so với thứ bánh nướng này, còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Lý Kỳ nhìn lão ông thành thật phúc hậu, hơn nữa đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải gánh hàng đi khắp nơi bán. Có chút không đành lòng, muốn giúp đỡ ông ta một ít, nên cười nói:
- Cụ có muốn kiếm thêm tiền không?
Đây không phải là nói nhảm sao? Chả ai ngại mình có nhiều tiền cả.
Hai mắt lão ông sáng ngời, vội vàng gật đầu:
- Tiểu ca, cậu muốn mua thêm vài chiếc bánh nướng nữa à?
“Chảy mồ hôi! Còn mua thêm? Cụ muốn tôi chết sớm à.”
Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Cho dù cháu có mua thêm vài cái bánh, cũng chỉ có thể giúp cụ nhất thời. Nếu cụ muốn làm lâu dài, mấu chốt vẫn là ở cái bánh này.
Lão ông thấy Lý Kỳ không phải là muốn mua thêm bánh, mặt mũi tràn đầy thất vọng. Nhưng nghe phía sau, lại khiến ông ta nghi hoặc không thôi, liền hỏi:
- Tiểu ca, cậu nói bánh nướng này có vấn đề gì à?
- Đâu chỉ là có vấn đề, quả thực là vấn đề lớn.
Lý Kỳ trước dọa lão ông, sau đó lại nói:
- Nói thật, mùi vị của bánh này, thật không đáng nhắc tới. Cho nên, nếu cụ muốn bán chạy, nhất định phải thay đổi cách làm bánh.
- Thay đổi?
Lão ông hoang mang hỏi.
- Đúng vậy!
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Như vậy đi. Trước tiên nói về cách làm bánh của cụ. Có phải hay không đầu tiên cụ dùng nước lạnh hòa với bột. Sau đó dùng đũa quấy. Đợi khi quấy đều xong, lại vo thành hình tròn. Cuối cùng bỏ trực tiếp vào trong lò?
Lão ông nghe xong, kinh ngạc kêu lên:
- Tiểu ca, lẽ nào nhà cậu cũng bán bánh nướng?
“Nếu nhà ta làm bán nướng, còn có phần cho cụ sao?”
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi:
- Cụ chỉ cần nói cho cháu biết, có phải thế hay không?
Lão ông vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu ca nói không sai chút nào. Ta chính làm như vậy.
- Nếu thế thì cháu nói tiếp:
Lý Kỳ gật đầu:
- Dùng phương pháp này làm bánh, thì bánh sẽ thô và cứng. Khiến cho người ta không thể nuốt nổi. Cho nên những khách nhân kia, mua bánh của ông một lần, sẽ không mua lần thứ hai. Đây là tối kỵ trong việc buôn bán. Đặc biệt là buôn bán đồ ăn. Nhất định phải dùng hương vị để hấp dẫn khách hàng. Đây là điều cơ bản thứ nhất.
Lão ông nhẹ gật đầu, hỏi:
- Vậy theo ý của tiểu ca, bánh nướng nên làm thế nào?
Lý Kỳ khẽ cười, nói:
- Rất đơn giản. Đầu tiên đổi thành nước ấm trộn với bột. Lúc quấy bột, thì vừa quấy vừa chậm rãi đổ nước. Như vậy bột mới xốp. Đến lúc trộn bột, phải dùng tay làm nhuyễn. Nhớ kỹ, trộn xong thì để ở một nơi ấm áp chừng một khắc (15 phút), sau đó mới bỏ vào trong lò để nướng.
Hiện tại lão ông không còn hoài nghi lời Lý Kỳ nói nữa, vội vàng gật đầu:
- Ừ, ừ, ta nhớ kỹ rồi. Dùng nước ấm trộn với bột. Một bên quấy bột, một bên đổ nước. Đặt ở chỗ ấm áp chừng một khắc.
“Hắc hắc, trí nhớ của cụ ông này không tồi.”
Lý Kỳ mỉm cười, nói tiếp:
- Tuy nhiên, đây mới chỉ là những điều cơ bản. Nếu cụ muốn mọi người tới mua bánh nướng của cụ. Thì cụ phải làm đặc sắc thêm một chút.
- Đặc sắc?
Thần sắc lão ông tràn đầy hoang mang nhìn Lý Kỳ.
- Đúng vậy!
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Tức là làm một loại bánh mà người khác chưa từng làm.
Nói tới làm bánh, lúc 12 tuổi, Lý Kỳ đã biết làm hơn 50 loại bánh với đủ màu sắc và hình dạng. Hắn vốn định dạy lão ông một vài loại bánh mỳ đặc biệt. Nhưng hắn lại e ngại lão ông này không nhớ được.
Bánh gì ăn ngon, lại làm đơn giản, giá rẻ nhỉ?
Lý Kỳ nhíu mày nghĩ ngợi, bỗng hai mắt tỏa sáng, nói:
- Có rồi, bánh trứng hành.
- Bánh trứng hành?
Lão ông kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ ‘Vâng’ một tiếng. Bánh trứng hành chính là món ăn sáng mà khi còn bé hắn thích nhất. Mọi người đều thích ăn. Cách làm cũng đơn giản. Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại Bắc Tống còn chưa có bánh trứng hành.
Tiếp theo Lý Kỳ giới thiệu kỹ càng cách làm bánh trứng hành cùng một vài bí quyết quan trọng cho lão ông.
Lão ông nghe xong, đầu tiên sắc mặt vui vẻ. Bỗng nhiên lại biến thành buồn bực:
- Tiểu ca, cậu có điều không biết. Bánh nướng của tôi vốn không thu được bao nhiêu. Nếu như lại thêm vào trứng gà, tôi chỉ sợ…
Ông lão này đúng là không biết biến báo. Lý Kỳ cười khổ đáp:
- Điều này đơn giản. Cụ cứ tăng giá tiền lên là được. Dù sao không có tiêu chuẩn báo giá, cụ muốn bán bao nhiêu chả được. Chỉ cần bánh ngon, còn sợ không có người mua sao? Đúng rồi, cháu phải nhắc nhở cụ một câu. Bánh này đừng làm quá dày. Cho dù có ăn ngon, người khác ăn một cái là no rồi. Cho dù muốn ăn nữa cũng ăn không vô. Cho nên, cụ phải làm mỏng một chút, nhưng cỡ lớn hơn. Làm cho người nhìn thấy thoải mái là được. Như vậy, không chỉ thuận mắt, mà còn tăng thêm lợi nhuận vài lần.
Lý Kỳ chỉ điểm một câu, lão ông lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu cười nói:
- Tiểu ca, ta biết phải làm như thế nào rồi. Thật sự cảm ơn cậu.
Lý Kỳ thở dài:
- Thực ra đối với việc buôn bán, vẫn phải tự mình đi ra thực tế để lĩnh ngộ. Giống như rao bánh, cũng có rất nhiều kỹ xảo.
Lão ông ngạc nhiên hỏi:
- Rao bánh cũng có kỹ xảo?
- Đương nhiên, cụ có biết hiệu ứng nhãn hiệu là gì không?
Lý Kỳ hỏi.
Lão ông chất phát lắc đầu. Ông ta không phải là người xuyên việt, làm sao biết cái gì là hiệu ứng nhãn hiệu.
“Đổ mồ hôi! Việc gì mình phải nói ra thuật ngữ đó nhỉ. Bây giờ lại khó giải thích rồi.”
Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Vừa rồi hắn chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói dư ra vài câu, tuyệt không phải là cố ý. Cùng với một cụ già chỉ biết vài mặt chữ, thảo luận hiệu ứng nhãn hiệu, chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?
“Bánh nướng khó ăn như vậy cũng có người mua?”
Lý Kỳ vừa ăn, vừa cân nhắc. Trong lòng càng nghĩ càng không tưởng tượng nổi. Bởi vậy liền hướng lão ông kia, hỏi:
- Việc buôn bán của cụ tốt chứ?
Lão ông ngồi xuống đòn gánh, một bên lau mồ hôi, một bên lắc đầu nói:
- Mùa đông còn tạm được. Vừa vào xuân thì không tốt lắm. Không nói dối tiểu ca, hôm nay cậu là vị khách thứ hai mua bánh.
“Xem ra không chỉ một mình mình chịu tội”
Nội tâm Lý Kỳ thoáng thăng bằng, hỏi tiếp:
- Vậy một tháng cụ có thể lợi nhuận được bao nhiêu?
Lão ông cười ha ha:
- Lợi nhuận vài đồng tiền thôi. Miễn cưỡng nuôi gia đình.
Kỳ tích!
Thứ bánh khó ăn như vậy, cũng có thể miễn cưỡng nuôi gia đình. Đây không phải là kỳ thích thì là cái gì. Thứ bánh nướng này đều mang bán ở đường cái Bắc Kinh, phỏng chừng bán được bao nhiêu phải bồi thường bấy nhiêu.
Thực ra cái bánh nướng này cũng không khó ăn như Lý Kỳ nghĩ. Bằng không lão ông đã sớm chết đói đầu đường, ở đâu còn dám mang đi bán. Chỉ có điều ở thời của Lý Kỳ, bánh ngon có nhiều lắm. Giống như Hamburger, Pizza các loại. Ở bên trong không thịt, thì hoa quả, không ngon mới là lạ. Mà bánh nướng chỉ có bột mỳ, không cho thêm bất kỳ nguyên liệu. Lý Kỳ sao có thể ăn quen.
Trong lòng Lý Kỳ chưa bao giờ nhớ tới Hamburger như vậy. Dù lúc trước, đối với hắn mà nói, Hamburger chỉ là thực phẩm bỏ đi. Nhưng so với thứ bánh nướng này, còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Lý Kỳ nhìn lão ông thành thật phúc hậu, hơn nữa đã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải gánh hàng đi khắp nơi bán. Có chút không đành lòng, muốn giúp đỡ ông ta một ít, nên cười nói:
- Cụ có muốn kiếm thêm tiền không?
Đây không phải là nói nhảm sao? Chả ai ngại mình có nhiều tiền cả.
Hai mắt lão ông sáng ngời, vội vàng gật đầu:
- Tiểu ca, cậu muốn mua thêm vài chiếc bánh nướng nữa à?
“Chảy mồ hôi! Còn mua thêm? Cụ muốn tôi chết sớm à.”
Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Cho dù cháu có mua thêm vài cái bánh, cũng chỉ có thể giúp cụ nhất thời. Nếu cụ muốn làm lâu dài, mấu chốt vẫn là ở cái bánh này.
Lão ông thấy Lý Kỳ không phải là muốn mua thêm bánh, mặt mũi tràn đầy thất vọng. Nhưng nghe phía sau, lại khiến ông ta nghi hoặc không thôi, liền hỏi:
- Tiểu ca, cậu nói bánh nướng này có vấn đề gì à?
- Đâu chỉ là có vấn đề, quả thực là vấn đề lớn.
Lý Kỳ trước dọa lão ông, sau đó lại nói:
- Nói thật, mùi vị của bánh này, thật không đáng nhắc tới. Cho nên, nếu cụ muốn bán chạy, nhất định phải thay đổi cách làm bánh.
- Thay đổi?
Lão ông hoang mang hỏi.
- Đúng vậy!
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Như vậy đi. Trước tiên nói về cách làm bánh của cụ. Có phải hay không đầu tiên cụ dùng nước lạnh hòa với bột. Sau đó dùng đũa quấy. Đợi khi quấy đều xong, lại vo thành hình tròn. Cuối cùng bỏ trực tiếp vào trong lò?
Lão ông nghe xong, kinh ngạc kêu lên:
- Tiểu ca, lẽ nào nhà cậu cũng bán bánh nướng?
“Nếu nhà ta làm bán nướng, còn có phần cho cụ sao?”
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi:
- Cụ chỉ cần nói cho cháu biết, có phải thế hay không?
Lão ông vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu ca nói không sai chút nào. Ta chính làm như vậy.
- Nếu thế thì cháu nói tiếp:
Lý Kỳ gật đầu:
- Dùng phương pháp này làm bánh, thì bánh sẽ thô và cứng. Khiến cho người ta không thể nuốt nổi. Cho nên những khách nhân kia, mua bánh của ông một lần, sẽ không mua lần thứ hai. Đây là tối kỵ trong việc buôn bán. Đặc biệt là buôn bán đồ ăn. Nhất định phải dùng hương vị để hấp dẫn khách hàng. Đây là điều cơ bản thứ nhất.
Lão ông nhẹ gật đầu, hỏi:
- Vậy theo ý của tiểu ca, bánh nướng nên làm thế nào?
Lý Kỳ khẽ cười, nói:
- Rất đơn giản. Đầu tiên đổi thành nước ấm trộn với bột. Lúc quấy bột, thì vừa quấy vừa chậm rãi đổ nước. Như vậy bột mới xốp. Đến lúc trộn bột, phải dùng tay làm nhuyễn. Nhớ kỹ, trộn xong thì để ở một nơi ấm áp chừng một khắc (15 phút), sau đó mới bỏ vào trong lò để nướng.
Hiện tại lão ông không còn hoài nghi lời Lý Kỳ nói nữa, vội vàng gật đầu:
- Ừ, ừ, ta nhớ kỹ rồi. Dùng nước ấm trộn với bột. Một bên quấy bột, một bên đổ nước. Đặt ở chỗ ấm áp chừng một khắc.
“Hắc hắc, trí nhớ của cụ ông này không tồi.”
Lý Kỳ mỉm cười, nói tiếp:
- Tuy nhiên, đây mới chỉ là những điều cơ bản. Nếu cụ muốn mọi người tới mua bánh nướng của cụ. Thì cụ phải làm đặc sắc thêm một chút.
- Đặc sắc?
Thần sắc lão ông tràn đầy hoang mang nhìn Lý Kỳ.
- Đúng vậy!
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Tức là làm một loại bánh mà người khác chưa từng làm.
Nói tới làm bánh, lúc 12 tuổi, Lý Kỳ đã biết làm hơn 50 loại bánh với đủ màu sắc và hình dạng. Hắn vốn định dạy lão ông một vài loại bánh mỳ đặc biệt. Nhưng hắn lại e ngại lão ông này không nhớ được.
Bánh gì ăn ngon, lại làm đơn giản, giá rẻ nhỉ?
Lý Kỳ nhíu mày nghĩ ngợi, bỗng hai mắt tỏa sáng, nói:
- Có rồi, bánh trứng hành.
- Bánh trứng hành?
Lão ông kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ ‘Vâng’ một tiếng. Bánh trứng hành chính là món ăn sáng mà khi còn bé hắn thích nhất. Mọi người đều thích ăn. Cách làm cũng đơn giản. Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại Bắc Tống còn chưa có bánh trứng hành.
Tiếp theo Lý Kỳ giới thiệu kỹ càng cách làm bánh trứng hành cùng một vài bí quyết quan trọng cho lão ông.
Lão ông nghe xong, đầu tiên sắc mặt vui vẻ. Bỗng nhiên lại biến thành buồn bực:
- Tiểu ca, cậu có điều không biết. Bánh nướng của tôi vốn không thu được bao nhiêu. Nếu như lại thêm vào trứng gà, tôi chỉ sợ…
Ông lão này đúng là không biết biến báo. Lý Kỳ cười khổ đáp:
- Điều này đơn giản. Cụ cứ tăng giá tiền lên là được. Dù sao không có tiêu chuẩn báo giá, cụ muốn bán bao nhiêu chả được. Chỉ cần bánh ngon, còn sợ không có người mua sao? Đúng rồi, cháu phải nhắc nhở cụ một câu. Bánh này đừng làm quá dày. Cho dù có ăn ngon, người khác ăn một cái là no rồi. Cho dù muốn ăn nữa cũng ăn không vô. Cho nên, cụ phải làm mỏng một chút, nhưng cỡ lớn hơn. Làm cho người nhìn thấy thoải mái là được. Như vậy, không chỉ thuận mắt, mà còn tăng thêm lợi nhuận vài lần.
Lý Kỳ chỉ điểm một câu, lão ông lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu cười nói:
- Tiểu ca, ta biết phải làm như thế nào rồi. Thật sự cảm ơn cậu.
Lý Kỳ thở dài:
- Thực ra đối với việc buôn bán, vẫn phải tự mình đi ra thực tế để lĩnh ngộ. Giống như rao bánh, cũng có rất nhiều kỹ xảo.
Lão ông ngạc nhiên hỏi:
- Rao bánh cũng có kỹ xảo?
- Đương nhiên, cụ có biết hiệu ứng nhãn hiệu là gì không?
Lý Kỳ hỏi.
Lão ông chất phát lắc đầu. Ông ta không phải là người xuyên việt, làm sao biết cái gì là hiệu ứng nhãn hiệu.
“Đổ mồ hôi! Việc gì mình phải nói ra thuật ngữ đó nhỉ. Bây giờ lại khó giải thích rồi.”
Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Vừa rồi hắn chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói dư ra vài câu, tuyệt không phải là cố ý. Cùng với một cụ già chỉ biết vài mặt chữ, thảo luận hiệu ứng nhãn hiệu, chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?
/2434
|