Chủng Sư Đạo hoài nghi nhìn Lý Kỳ, nói:
- Ngươi nói như vậy, có phải là ám chỉ cuộc chiến giữa Tống Kim là không thể tránh khỏi.
Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, xem ra hôm nay ra nói hơi nhiều rồi. Hắn liền lắc đầu nói:
- Ta không phải là có ý này. Ta chỉ là muốn nói, là một người thủ lĩnh, nên nhớ nhiều hơn người dân bình thường, thiên hạ dù yên ổn, quên chiến tranh tất nguy.
Một ngày thoải mái mãi mãi là ngắn ngủi, trong vô tình, ngày tết đã kết thúc rồi. Một ngày bận rộn với những dự định sắp tới rồi. Nhưng, đối với Triệu Hoàn mà nói, bận rộn vẫn luôn đi theo y trong cả kỳ nghỉ tết này, hầu như vẫn còn đang tiếp tục. Bởi vì y vẫn còn đang tiễn đặc phái viên của các nước trở về.
Lần này, Lý Kỳ cũng đang cùng với y tiễn khách.
Cùng với các đặc phái viên các nước lần lượt quay về nước, tất cả mọi thứ hầu như lại quay trở lại trạng thái thường ngày. Mọi người lại bắt đầu bận rộn.
Vì lại một lần nữa kêu gọi sự tín nhiệm của người dân đối với triều đình, sau khi đặc phái viên các nước đã trở về rồi, Lý Kỳ liền sắp xếp nhân viên làm việc cho tờ báo Đại Tống thời đại tiến hành phỏng vấn Tống Huy Tông và Thái Kinh. Địa điểm được bố trí ở trong Long Đình viên.
Cuộc phỏng vấn lần này, chủ yếu nhằm vào tân pháp. Thứ nhất là đối với tổng kết một năm qua. Thứ hai chính là triển vọng tương lai.
Tống Huy Tông, Thái Kinh đều là lần đầu tiên được phỏng vấn trong lịch sử, trong lòng cũng có chút căng thẳng, mà cũng thấy hưng phấn. Hai người cũng vì cuộc phỏng vấn lần này mà đã đặc biệt chuẩn bị một bộ trang phục mới. Tiếc là, không có nhiều người có thể nhìn thấy.
Trước khi bắt đầu cuộc phỏng vấn, Lý Kỳ lấy ra cho Tần Cối một tờ giấy, nói:
- Hoàng thượng, đây là một số đáp án tham khảo. Nếu, người gặp vấn đề khó giải quyết, có thể tham khảo chút.
Về câu hỏi sẽ được hỏi, từ hôm trước Lý Kỳ đã đưa tới tay Tống Huy Tông và Thái Kinh rồi. Thái Kinh dường như là đã yên tâm hơn, nhưng Tống Huy Tông thì quá thích khoe khoang. Lý Kỳ sợ nhân vật chính lần này của ông sẽ bị đảo lộn. Do đó đã giúp ông chuẩn bị một bản đáp án tham khảo.
Ai ngờ Tống Huy Tông lại khoát tay nói:
- Trẫm đã có chuẩn bị rồi, không cần những thứ này.
- Thật sao? Hoàng thượng thật sự đã nghĩ chu toàn rồi.
Lý Kỳ nhìn Tống Huy Tông nói. Hắn đương nhiên cũng không dễ nói ra nhiều như vậy, nịnh nọt vài câu liền đứng sang bên cạnh.
Lát sau, cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng đã được bắt đầu. Trước tiên đương nhiên là Tống Huy Tông.
- Mọi người đều biết, Hoàng thượng đối với tân pháp lần này đặc biệt ủng hộ. Nhưng, không biết nguyên nhân nào đã tác động tới Hoàng thượng?
- Trẫm tự thấy thế, dùng nền chính trị nhân từ để trị thiên hạ ….
Tống Huy Tông muốn nghĩ mà nghĩ không ra, bắt đầu đọc diễn văn của người. Một mình đứng ở đó đọc diễn văn, nói những lời vô nghĩa. Trên thực tế không nói như nhau, Lý Kỳ đứng bên cạnh nghe mà thấy rất buồn ngủ. Thực sự là không thể nghe nổi. Hắn thầm nghĩ, nếu để cho ông ta tiếp tục nói như vậy, e là không đủ dùng, liền giơ tay lên, ra hiệu cho người đó đừng hỏi nữa, sau đó bước lên trên, nhíu mày nói:
- Hoàng thượng, người như vậy không được!
Tống Huy Tông nói rất hứng khởi, bị Lý Kỳ ngắt lời, trong lòng có vẻ không vui, tức giận nói:
- Sao lại không được? Trước đây Trẫm cũng nói như thế, cũng không có ai nói là không ổn.
Bá đạo! Ngươi là Hoàng thượng, ai dám nói ngươi không ổn! Cho ngươi đọc theo, nha đầu ngươi muốn khoe khoang, còn để cho người ta sống nữa hay không! Nếu như vậy, chi bằng gọi các Đại học sỹ Hàn Lâm viện tới giúp ngươi khởi tạo một quyển tự hỏi tự đáp đi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, lúc trước ngươi đối diện đều là một số đại thần hoặc vương công quý tộc, kém nhất cũng đều là những Trạng nguyên đó. Đương nhiên có thể xuất phát từ đại cục, nói càng thâm thúy một chút. Nhưng lần này phỏng vấn là đối diện với người dân toàn thiên hạ. Tuyệt đại đa số người trong đó đều không có từng mua qua cuốn sách nào. Hoàng thượng người nói thâm sâu như vậy, họ chưa chắc đã đọc hiểu được!
Tống Huy Tông ai ôi lên một tiếng, sắc mặt có chút lúng túng, nói:
- Ngươi nói cũng phải, vậy Trẫm nên nói thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Tất cả đều xuất phát từ lợi ích của người dân, nói nhiều một chút về dân sinh. Đơn giản mà nói, chính là Hoàng thượng giải thích về tân pháp và nói rõ tân pháp này sẽ mang tới cho người dân những gì? Nếu không, Hoàng thượng, trước tiên người hãy xem bản đáp án tham khảo này xem.
Tống Huy Tông lúng túng, mình vốn cho rằng đáp án của mình là hoàn mỹ rồi, nào ngờ đây mới là câu hỏi đầu tiên, đã bị Lý Kỳ phủ quyết rồi. Mặc dù ông cảm thấy Lý Kỳ cũn rất có lý, nhưng ông lại không muốn đọc theo. Đường đường nghệ thuật gia, sao có thể làm những chuyện không có chút rèn luyện văn hóa này thế. Hoặc nói cách khác, ông căn bản không thèm để ý tới đáp án tham khảo này, không có văn thái. Tuy nhiên, ông bỗng nhiên lại không tìm ra được điểm quan trọng, sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn nên đồng ý. Do đó liền để Thái Kinh lên trước. Ông vừa tham khảo đáp án này, vừa quan sát Thái Kinh trả lời thế nào.
Thái Kinh đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc phỏng vấn này rồi, cũng đã cùng Lý Kỳ bàn bạc qua nhiều lần rồi. Lần này vừa lên, liền trả lời câu hỏi rất lưu loát. Do đó lão cảm thấy rất rõ ưu thế của mình và điểm cần của mình. Nếu nói về tân pháp, vậy thì sẽ bị Lý Kỳ lấy giọng khách át giọng chủ ngay. Cho nên, lão đã xem tân pháp làm một điểm vào đề, nhấn mạnh phương diện giáo dục. Dốc sức phát triển học viện Thái sư của mình. Từ ước nguyện mở trường ban đầu, tới cơ quan học viện và lý niệm, phúc lợi của học viện, nghiễm nhiên đầy khí chất của một giáo vụ. Cuộc phỏng vấn xong, chính là một áng văn mềm đã được nâng cao chất lượng.
Không thể không nói, tài ăn nói của lão già này quả thật rất cao. Nói ra đều là từng chuyện từng chuyện, dễ lý giải, lại rất có tác dụng tuyên truyền.
Người phỏng vẫn kia, cảm xúc cũng bị Thái Kinh chi phối, không có gò bó như lúc ban đầu nữa. Hai người nói chuyện giống là bạn cũ gặp lại, rất hợp nhau.
Mặc dù câu hỏi của Thái Kinh đã hỏi xong rồi. Nhưng y vẫn chưa thỏa mãn, cảm thấy câu hỏi này quá ít, còn chưa đủ cơn nghiện. Nhưng lão cũng không có cưỡng cầu, dù sao thì lão đại này vẫn còn đang đợi phía sau.
Khi Thái Kinh phỏng vấn, Tống Huy Tông thận trọng tham khảo đáp án, lại nghe câu trả lời của Thái Kinh. Trong lòng ông có chút hiểu ra vấn đề, ném tờ giấy đó sang một bên, tự tin bước tới ghế ngồi lần nữa.
Quả nhiên lần này Tống Huy Tông không còn phạm phải lỗi tương tự nữa, trả lời vấn đề cũng đã đâu vào đấy rồi, hiểu được sự việc phải xuất phát từ lợi ích của người dân. Nhưng khi nghe kỹ lại những lời ông nói, vẫn đầy sự phô trương chính bản thân mình, cảm giác tất cả những điều này đều là công lao của Trẫm. Chỉ có điều, lần này ông đã nắm bắt vấn đề rất tốt, khiến cho người ta không cảm nhận thấy. Điều này đối với Lý Kỳ mà nói, như vậy cũng đã hài lòng rồi.
- Ngươi nói như vậy, có phải là ám chỉ cuộc chiến giữa Tống Kim là không thể tránh khỏi.
Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, xem ra hôm nay ra nói hơi nhiều rồi. Hắn liền lắc đầu nói:
- Ta không phải là có ý này. Ta chỉ là muốn nói, là một người thủ lĩnh, nên nhớ nhiều hơn người dân bình thường, thiên hạ dù yên ổn, quên chiến tranh tất nguy.
Một ngày thoải mái mãi mãi là ngắn ngủi, trong vô tình, ngày tết đã kết thúc rồi. Một ngày bận rộn với những dự định sắp tới rồi. Nhưng, đối với Triệu Hoàn mà nói, bận rộn vẫn luôn đi theo y trong cả kỳ nghỉ tết này, hầu như vẫn còn đang tiếp tục. Bởi vì y vẫn còn đang tiễn đặc phái viên của các nước trở về.
Lần này, Lý Kỳ cũng đang cùng với y tiễn khách.
Cùng với các đặc phái viên các nước lần lượt quay về nước, tất cả mọi thứ hầu như lại quay trở lại trạng thái thường ngày. Mọi người lại bắt đầu bận rộn.
Vì lại một lần nữa kêu gọi sự tín nhiệm của người dân đối với triều đình, sau khi đặc phái viên các nước đã trở về rồi, Lý Kỳ liền sắp xếp nhân viên làm việc cho tờ báo Đại Tống thời đại tiến hành phỏng vấn Tống Huy Tông và Thái Kinh. Địa điểm được bố trí ở trong Long Đình viên.
Cuộc phỏng vấn lần này, chủ yếu nhằm vào tân pháp. Thứ nhất là đối với tổng kết một năm qua. Thứ hai chính là triển vọng tương lai.
Tống Huy Tông, Thái Kinh đều là lần đầu tiên được phỏng vấn trong lịch sử, trong lòng cũng có chút căng thẳng, mà cũng thấy hưng phấn. Hai người cũng vì cuộc phỏng vấn lần này mà đã đặc biệt chuẩn bị một bộ trang phục mới. Tiếc là, không có nhiều người có thể nhìn thấy.
Trước khi bắt đầu cuộc phỏng vấn, Lý Kỳ lấy ra cho Tần Cối một tờ giấy, nói:
- Hoàng thượng, đây là một số đáp án tham khảo. Nếu, người gặp vấn đề khó giải quyết, có thể tham khảo chút.
Về câu hỏi sẽ được hỏi, từ hôm trước Lý Kỳ đã đưa tới tay Tống Huy Tông và Thái Kinh rồi. Thái Kinh dường như là đã yên tâm hơn, nhưng Tống Huy Tông thì quá thích khoe khoang. Lý Kỳ sợ nhân vật chính lần này của ông sẽ bị đảo lộn. Do đó đã giúp ông chuẩn bị một bản đáp án tham khảo.
Ai ngờ Tống Huy Tông lại khoát tay nói:
- Trẫm đã có chuẩn bị rồi, không cần những thứ này.
- Thật sao? Hoàng thượng thật sự đã nghĩ chu toàn rồi.
Lý Kỳ nhìn Tống Huy Tông nói. Hắn đương nhiên cũng không dễ nói ra nhiều như vậy, nịnh nọt vài câu liền đứng sang bên cạnh.
Lát sau, cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng đã được bắt đầu. Trước tiên đương nhiên là Tống Huy Tông.
- Mọi người đều biết, Hoàng thượng đối với tân pháp lần này đặc biệt ủng hộ. Nhưng, không biết nguyên nhân nào đã tác động tới Hoàng thượng?
- Trẫm tự thấy thế, dùng nền chính trị nhân từ để trị thiên hạ ….
Tống Huy Tông muốn nghĩ mà nghĩ không ra, bắt đầu đọc diễn văn của người. Một mình đứng ở đó đọc diễn văn, nói những lời vô nghĩa. Trên thực tế không nói như nhau, Lý Kỳ đứng bên cạnh nghe mà thấy rất buồn ngủ. Thực sự là không thể nghe nổi. Hắn thầm nghĩ, nếu để cho ông ta tiếp tục nói như vậy, e là không đủ dùng, liền giơ tay lên, ra hiệu cho người đó đừng hỏi nữa, sau đó bước lên trên, nhíu mày nói:
- Hoàng thượng, người như vậy không được!
Tống Huy Tông nói rất hứng khởi, bị Lý Kỳ ngắt lời, trong lòng có vẻ không vui, tức giận nói:
- Sao lại không được? Trước đây Trẫm cũng nói như thế, cũng không có ai nói là không ổn.
Bá đạo! Ngươi là Hoàng thượng, ai dám nói ngươi không ổn! Cho ngươi đọc theo, nha đầu ngươi muốn khoe khoang, còn để cho người ta sống nữa hay không! Nếu như vậy, chi bằng gọi các Đại học sỹ Hàn Lâm viện tới giúp ngươi khởi tạo một quyển tự hỏi tự đáp đi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, lúc trước ngươi đối diện đều là một số đại thần hoặc vương công quý tộc, kém nhất cũng đều là những Trạng nguyên đó. Đương nhiên có thể xuất phát từ đại cục, nói càng thâm thúy một chút. Nhưng lần này phỏng vấn là đối diện với người dân toàn thiên hạ. Tuyệt đại đa số người trong đó đều không có từng mua qua cuốn sách nào. Hoàng thượng người nói thâm sâu như vậy, họ chưa chắc đã đọc hiểu được!
Tống Huy Tông ai ôi lên một tiếng, sắc mặt có chút lúng túng, nói:
- Ngươi nói cũng phải, vậy Trẫm nên nói thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Tất cả đều xuất phát từ lợi ích của người dân, nói nhiều một chút về dân sinh. Đơn giản mà nói, chính là Hoàng thượng giải thích về tân pháp và nói rõ tân pháp này sẽ mang tới cho người dân những gì? Nếu không, Hoàng thượng, trước tiên người hãy xem bản đáp án tham khảo này xem.
Tống Huy Tông lúng túng, mình vốn cho rằng đáp án của mình là hoàn mỹ rồi, nào ngờ đây mới là câu hỏi đầu tiên, đã bị Lý Kỳ phủ quyết rồi. Mặc dù ông cảm thấy Lý Kỳ cũn rất có lý, nhưng ông lại không muốn đọc theo. Đường đường nghệ thuật gia, sao có thể làm những chuyện không có chút rèn luyện văn hóa này thế. Hoặc nói cách khác, ông căn bản không thèm để ý tới đáp án tham khảo này, không có văn thái. Tuy nhiên, ông bỗng nhiên lại không tìm ra được điểm quan trọng, sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn nên đồng ý. Do đó liền để Thái Kinh lên trước. Ông vừa tham khảo đáp án này, vừa quan sát Thái Kinh trả lời thế nào.
Thái Kinh đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc phỏng vấn này rồi, cũng đã cùng Lý Kỳ bàn bạc qua nhiều lần rồi. Lần này vừa lên, liền trả lời câu hỏi rất lưu loát. Do đó lão cảm thấy rất rõ ưu thế của mình và điểm cần của mình. Nếu nói về tân pháp, vậy thì sẽ bị Lý Kỳ lấy giọng khách át giọng chủ ngay. Cho nên, lão đã xem tân pháp làm một điểm vào đề, nhấn mạnh phương diện giáo dục. Dốc sức phát triển học viện Thái sư của mình. Từ ước nguyện mở trường ban đầu, tới cơ quan học viện và lý niệm, phúc lợi của học viện, nghiễm nhiên đầy khí chất của một giáo vụ. Cuộc phỏng vấn xong, chính là một áng văn mềm đã được nâng cao chất lượng.
Không thể không nói, tài ăn nói của lão già này quả thật rất cao. Nói ra đều là từng chuyện từng chuyện, dễ lý giải, lại rất có tác dụng tuyên truyền.
Người phỏng vẫn kia, cảm xúc cũng bị Thái Kinh chi phối, không có gò bó như lúc ban đầu nữa. Hai người nói chuyện giống là bạn cũ gặp lại, rất hợp nhau.
Mặc dù câu hỏi của Thái Kinh đã hỏi xong rồi. Nhưng y vẫn chưa thỏa mãn, cảm thấy câu hỏi này quá ít, còn chưa đủ cơn nghiện. Nhưng lão cũng không có cưỡng cầu, dù sao thì lão đại này vẫn còn đang đợi phía sau.
Khi Thái Kinh phỏng vấn, Tống Huy Tông thận trọng tham khảo đáp án, lại nghe câu trả lời của Thái Kinh. Trong lòng ông có chút hiểu ra vấn đề, ném tờ giấy đó sang một bên, tự tin bước tới ghế ngồi lần nữa.
Quả nhiên lần này Tống Huy Tông không còn phạm phải lỗi tương tự nữa, trả lời vấn đề cũng đã đâu vào đấy rồi, hiểu được sự việc phải xuất phát từ lợi ích của người dân. Nhưng khi nghe kỹ lại những lời ông nói, vẫn đầy sự phô trương chính bản thân mình, cảm giác tất cả những điều này đều là công lao của Trẫm. Chỉ có điều, lần này ông đã nắm bắt vấn đề rất tốt, khiến cho người ta không cảm nhận thấy. Điều này đối với Lý Kỳ mà nói, như vậy cũng đã hài lòng rồi.
/2434
|