Từ lần nói chuyện này, Tần Cối đã lĩnh ngộ được một từ mấu chốt… Kéo!
Ý của Lý Kỳ rất đơn giản, chính là bất kể ngươi nghĩ biện pháp gì, tóm lại nhất định phải kéo xuống cho ta.
Tuy rằng Lý Kỳ đối với từ Kéo này, đưa lời giải thích rất hợp lý, nhưng Tần Cối vẫn còn có chút không hiểu, bởi vì hắn cho rằng, việc này còn chưa tới nỗi phải kéo, vẫn còn rất nhiều biện pháp có thể nghĩ ra, đặc biệt là phương châm từ bỏ phương bắc này, khiến Tần Cối suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, tình hình của phương bắc không tốt bao nhiêu so với Giang Nam, vậy mà, từ đầu đến cuối Lý Kỳ lại chẳng quan tâm tới mảnh đất này, thậm chí ngay cả những nơi lân cận của Khai Phong cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện này đúng là làm cho người khác phải suy nghĩ.
Kỳ thật điều y nghĩ cũng không sai, việc này chính xác là vẫn còn rất nhiều cách để làm, nhưng điều Lý Kỳ phải băn khoăn không chỉ là kinh tế của quốc gia, loại thực lực mềm này, đụng tới thực lực cứng, thì đơn giản chính là không chịu nổi một đòn, giả dụ ngươi ra sức khai phá ruộng tốt ở vùng lân cận Khai Phong, xây dựng xưởng mới, nếu chẳng may quân Kim đánh tới, một mồi lửa là đốt sạch sành sanh, vậy thì khiến những đại thương nhân đó muốn khóc cũng không có chỗ để khóc, tổn thất thê thảm của những thương nhân này tất cũng sẽ mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho Tân Pháp.
Sở dĩ lúc trước Lý Kỳ đưa ra lời hứa hẹn, đó là bởi vì hắn nhất định phải cho những thương nhân này một chút lợi lộc, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ, nhưng mà, không có nghĩa là phải lập tức thực hiện, nói tóm lại, mục đích năm nay của Lý Kỳ chính là muốn đem Giang Nam tạo ra thành một đặc khu kinh tế hình thức nửa khép kín, về phần chính sách mới của địa khu phía bắc Trường Giang, thì ít nhất phải chờ tới hết nay năm, rồi căn cứ tình thế mà định đoạt.
Trong lúc ăn cơm, Lý Kỳ lại dạy cho Tần Cối mấy chiêu, làm sao để lừa các đại phú thương này.
Sau khi ăn xong, Lý Kỳ liền vội vội vàng vàng rời đi, nhiệm vụ hôm nay của hắn còn chưa chấm dứt ở đây.
Ra khỏi Quân Khí Giám, Lý Kỳ dẫn theo Mã Kiều lặng lẽ ra nam thành, đi tới vùng ngoại ô phía nam, sau khi đợi Mã Kiều xác định không ai theo dõi, hai người lập tức tiến vào một khu rừng trúc. Phía sau khu rừng trúc này, có một gian nhà gỗ rách nát, nhà gỗ này vốn dĩ vẫn là trước đây Bạch Thiển Dạ dựng lên để cứu trợ dân chạy nạn, hiện giờ đã hoang phế từ lâu.
- Ồ? Trong nhà không có đèn? Chẳng lẽ đám người kia vẫn chưa đến.
Lý Kỳ vừa nói, vừa hướng ánh mắt sang phía Mã Kiều hỏi.
Mã Kiều kinh ngạc nói:
- Không thể nào! trong ám hiệu ta đã nói rõ, vào giờ Tuất tới đây tập hợp, bây giờ đã qua giờ Tuất, bọn họ không thể chưa đến được.
Gã vừa dứt lời, bên cạnh chợt nghe có người nhỏ giọng kêu lên:
- Phía trước là Mã tiểu ca.
Hoàn cảnh này cộng thêm âm thanh đột ngột vang lên, Lý Kỳ còn bị gã làm cho giật mình, nhưng Mã Kiều thì không bị giật mình, dường như trên đời cũng khó có ai có thể hù được y. Nói:
- Ra đây đi.
Chỉ thấy một đạo gia từ trong rừng trúc đi ra, đạo gia này vừa nhìn thấy Lý Kỳ, vội vàng hành lễ nói:
- Tiểu nhân tham kiến Bộ Soái.
Lý Kỳ vẫn chưa hoàn hồn, tức giận nói:
- Các ngươi có biết người dọa người, sẽ dọa chết người hay không.
Đạo gia kia rung giọng nói:
- Xin… xin lỗi, đây là Mã tiểu ca căn dặn, làm việc phải cẩn thận, chúng tiểu nhân còn chưa xác định được người đến là ai, chỉ có thể tránh đi trước.
Lý Kỳ cười, nói:
- Cũng đúng, nên như thế, nên như thế. Đúng rồi, những người khác đâu?
Đạo kia gia vội nói:
- Ra đây đi. Là Bộ Soái và Mã tiểu ca.
Chỉ một lúc sau, đèn phòng trong liền sáng lên, bảy, tám người lần lượt từ bên trong nhà gỗ và phía sau nhà gỗ chui ra, người nào cũng lấm la lấm lét, nhìn đông ngó tây, sợ người khác không biết bọn họ là kẻ săn tin không bằng.
- Tiểu nhân tham kiến Bộ Soái.
Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng vừa bực bội vừa buồn cười, nói:
- Ta nói các ngươi có thể thẳng lên lưng lên không?
Mấy người đó nghe vậy, lập tức ưỡn ngực lên, lập tức từ một đám săn tin biến thành hòa thượng, đạo sĩ, sơn dã thôn phu, vân vân.
Mẹ kiếp! Thật đúng là một đám diễn viên a! Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Đi thôi, vào nhà rồi nói.
Vào đến trong nhà, trước tiên Lý Kỳ hỏi:
- Chung quanh đây an toàn chứ?
Đạo gia kia lập tức nói:
- Hồi bẩm Bộ Soái, chúng ta đã bố trí không ít trạm gác ngầm ở bên ngoài, một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, lập tức sẽ có người tới thông báo.
Lý Kỳ gật đầu, trong lòng rất yên tâm, dù sao vừa rồi hắn đã làm chuột bạch một lần rồi, giơ tay ra, nói:
- Lấy thành quả gần đây của các ngươi ra đi.
- Vâng.
Mấy người lần lượt lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ đưa tới.
- Cũng rất nhiều đó chứ?
Lý Kỳ cười ha hả, tùy tiện cầm lấy một quyển lên xem.
Những người còn lại cũng liền yên tĩnh trở lại. Đột nhiên, ngư phu kia nhỏ giọng nói:
- Bộ Soái, tiểu nhân có chuyện muốn báo cáo với ngài?
Ánh mắt Lý Kỳ vẫn đặt trên cuốn sổ, miệng hỏi:
- Chuyện gì?
Ngư phu sắc mặt có vẻ hơi khẩn trương, vẫn dừng lại một lát, lúc này mới lấy hết dũng khí nói:
- Chuyện là thế này, hai ngày trước, khi một thuộc hạ của tôi đến nhà một chủ bộ tìm hiểu tin tức, bị người ta phát hiện, cho là kẻ trộm nên bắt lại, đến nay còn nhốt ở trong phủ Khai Phong.
- Hả?
Lý Kỳ khẽ nhíu mày, nói:
- Vậy y có lưu lại dấu vết gì không?
Ngư phu vội nói:
- Không có. Điều này tuyệt đối không có, mỗi khi chúng tiểu nhân đi tìm hiểu tin tức, bình thường trên người đều sẽ không mang bất cứ tài liệu gì. Tiểu nhân từng sai người vào coi chừng y, y nói muốn chúng ta giúp y chăm sóc người nhà là được rồi.
- Vậy sao? Trộm đồ thôi mà, không cần phải làm giống như sinh ly tử biệt vậy chứ!
Lý Kỳ cười cười, hắn cũng không lo lắng cho mình chút nào, những người này đều là người trải qua rèn luyện nghiêm khắc, cho dù bọn người này khai hắn ra, thì thực là muốn tìm cái chết, bởi vì không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chỉ vào hắn, hơn nữa chắc chắn sẽ dẫn đến trả thù đẫm máu, biệt danh “Quỷ kiến sầu” của Lý Kỳ ở trong quân, cũng không phải nói không, chỉ sợ bọn người kia thà chết, cũng không dám chọc đến hắn. Lại hỏi:
- Nhưng mà, y tìm hiểu tin tức, làm, sao lại vào trong nhà người khác tìm hiểu?
Ngư phu nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng theo y nói thì vợ của chủ hộ kia ở nhà lén lút với người khác, vì thế liền vào trong xem, kết quả là thằng đó đi nhầm cửa sau, chạy đến đến nhà bên cạnh, kết quả bị chủ nhân của nhà đó bắt sống.
- Vậy cũng được?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Đến cái cửa cũng tìm sai, loại phế vật này, ta cần y làm gì?
Ngư phu nói:
- Bộ Soái, chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách y đã quá nóng vội, hôm qua bên đó xem thử, tường phía sau của hai gian nhà xây liền với nhau, nếu không phải hết sức quen thuộc, rất dễ dàng bị nhầm lẫn, kỳ thật thằng đó cũng coi là người trong nhóm chúng tôi, năng lực tương đối mạnh, không phải vì thằng đó cứ thích nghe kiểu chuyện yêu đương vụng trộm này, lần đó là y đã đợi tin tức rất lâu, cho nên, nhất thời quá hưng phấn, đã làm ra một chuyện hồ đồ như vậy.
Ý của Lý Kỳ rất đơn giản, chính là bất kể ngươi nghĩ biện pháp gì, tóm lại nhất định phải kéo xuống cho ta.
Tuy rằng Lý Kỳ đối với từ Kéo này, đưa lời giải thích rất hợp lý, nhưng Tần Cối vẫn còn có chút không hiểu, bởi vì hắn cho rằng, việc này còn chưa tới nỗi phải kéo, vẫn còn rất nhiều biện pháp có thể nghĩ ra, đặc biệt là phương châm từ bỏ phương bắc này, khiến Tần Cối suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, tình hình của phương bắc không tốt bao nhiêu so với Giang Nam, vậy mà, từ đầu đến cuối Lý Kỳ lại chẳng quan tâm tới mảnh đất này, thậm chí ngay cả những nơi lân cận của Khai Phong cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện này đúng là làm cho người khác phải suy nghĩ.
Kỳ thật điều y nghĩ cũng không sai, việc này chính xác là vẫn còn rất nhiều cách để làm, nhưng điều Lý Kỳ phải băn khoăn không chỉ là kinh tế của quốc gia, loại thực lực mềm này, đụng tới thực lực cứng, thì đơn giản chính là không chịu nổi một đòn, giả dụ ngươi ra sức khai phá ruộng tốt ở vùng lân cận Khai Phong, xây dựng xưởng mới, nếu chẳng may quân Kim đánh tới, một mồi lửa là đốt sạch sành sanh, vậy thì khiến những đại thương nhân đó muốn khóc cũng không có chỗ để khóc, tổn thất thê thảm của những thương nhân này tất cũng sẽ mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho Tân Pháp.
Sở dĩ lúc trước Lý Kỳ đưa ra lời hứa hẹn, đó là bởi vì hắn nhất định phải cho những thương nhân này một chút lợi lộc, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ, nhưng mà, không có nghĩa là phải lập tức thực hiện, nói tóm lại, mục đích năm nay của Lý Kỳ chính là muốn đem Giang Nam tạo ra thành một đặc khu kinh tế hình thức nửa khép kín, về phần chính sách mới của địa khu phía bắc Trường Giang, thì ít nhất phải chờ tới hết nay năm, rồi căn cứ tình thế mà định đoạt.
Trong lúc ăn cơm, Lý Kỳ lại dạy cho Tần Cối mấy chiêu, làm sao để lừa các đại phú thương này.
Sau khi ăn xong, Lý Kỳ liền vội vội vàng vàng rời đi, nhiệm vụ hôm nay của hắn còn chưa chấm dứt ở đây.
Ra khỏi Quân Khí Giám, Lý Kỳ dẫn theo Mã Kiều lặng lẽ ra nam thành, đi tới vùng ngoại ô phía nam, sau khi đợi Mã Kiều xác định không ai theo dõi, hai người lập tức tiến vào một khu rừng trúc. Phía sau khu rừng trúc này, có một gian nhà gỗ rách nát, nhà gỗ này vốn dĩ vẫn là trước đây Bạch Thiển Dạ dựng lên để cứu trợ dân chạy nạn, hiện giờ đã hoang phế từ lâu.
- Ồ? Trong nhà không có đèn? Chẳng lẽ đám người kia vẫn chưa đến.
Lý Kỳ vừa nói, vừa hướng ánh mắt sang phía Mã Kiều hỏi.
Mã Kiều kinh ngạc nói:
- Không thể nào! trong ám hiệu ta đã nói rõ, vào giờ Tuất tới đây tập hợp, bây giờ đã qua giờ Tuất, bọn họ không thể chưa đến được.
Gã vừa dứt lời, bên cạnh chợt nghe có người nhỏ giọng kêu lên:
- Phía trước là Mã tiểu ca.
Hoàn cảnh này cộng thêm âm thanh đột ngột vang lên, Lý Kỳ còn bị gã làm cho giật mình, nhưng Mã Kiều thì không bị giật mình, dường như trên đời cũng khó có ai có thể hù được y. Nói:
- Ra đây đi.
Chỉ thấy một đạo gia từ trong rừng trúc đi ra, đạo gia này vừa nhìn thấy Lý Kỳ, vội vàng hành lễ nói:
- Tiểu nhân tham kiến Bộ Soái.
Lý Kỳ vẫn chưa hoàn hồn, tức giận nói:
- Các ngươi có biết người dọa người, sẽ dọa chết người hay không.
Đạo gia kia rung giọng nói:
- Xin… xin lỗi, đây là Mã tiểu ca căn dặn, làm việc phải cẩn thận, chúng tiểu nhân còn chưa xác định được người đến là ai, chỉ có thể tránh đi trước.
Lý Kỳ cười, nói:
- Cũng đúng, nên như thế, nên như thế. Đúng rồi, những người khác đâu?
Đạo kia gia vội nói:
- Ra đây đi. Là Bộ Soái và Mã tiểu ca.
Chỉ một lúc sau, đèn phòng trong liền sáng lên, bảy, tám người lần lượt từ bên trong nhà gỗ và phía sau nhà gỗ chui ra, người nào cũng lấm la lấm lét, nhìn đông ngó tây, sợ người khác không biết bọn họ là kẻ săn tin không bằng.
- Tiểu nhân tham kiến Bộ Soái.
Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng vừa bực bội vừa buồn cười, nói:
- Ta nói các ngươi có thể thẳng lên lưng lên không?
Mấy người đó nghe vậy, lập tức ưỡn ngực lên, lập tức từ một đám săn tin biến thành hòa thượng, đạo sĩ, sơn dã thôn phu, vân vân.
Mẹ kiếp! Thật đúng là một đám diễn viên a! Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Đi thôi, vào nhà rồi nói.
Vào đến trong nhà, trước tiên Lý Kỳ hỏi:
- Chung quanh đây an toàn chứ?
Đạo gia kia lập tức nói:
- Hồi bẩm Bộ Soái, chúng ta đã bố trí không ít trạm gác ngầm ở bên ngoài, một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, lập tức sẽ có người tới thông báo.
Lý Kỳ gật đầu, trong lòng rất yên tâm, dù sao vừa rồi hắn đã làm chuột bạch một lần rồi, giơ tay ra, nói:
- Lấy thành quả gần đây của các ngươi ra đi.
- Vâng.
Mấy người lần lượt lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ đưa tới.
- Cũng rất nhiều đó chứ?
Lý Kỳ cười ha hả, tùy tiện cầm lấy một quyển lên xem.
Những người còn lại cũng liền yên tĩnh trở lại. Đột nhiên, ngư phu kia nhỏ giọng nói:
- Bộ Soái, tiểu nhân có chuyện muốn báo cáo với ngài?
Ánh mắt Lý Kỳ vẫn đặt trên cuốn sổ, miệng hỏi:
- Chuyện gì?
Ngư phu sắc mặt có vẻ hơi khẩn trương, vẫn dừng lại một lát, lúc này mới lấy hết dũng khí nói:
- Chuyện là thế này, hai ngày trước, khi một thuộc hạ của tôi đến nhà một chủ bộ tìm hiểu tin tức, bị người ta phát hiện, cho là kẻ trộm nên bắt lại, đến nay còn nhốt ở trong phủ Khai Phong.
- Hả?
Lý Kỳ khẽ nhíu mày, nói:
- Vậy y có lưu lại dấu vết gì không?
Ngư phu vội nói:
- Không có. Điều này tuyệt đối không có, mỗi khi chúng tiểu nhân đi tìm hiểu tin tức, bình thường trên người đều sẽ không mang bất cứ tài liệu gì. Tiểu nhân từng sai người vào coi chừng y, y nói muốn chúng ta giúp y chăm sóc người nhà là được rồi.
- Vậy sao? Trộm đồ thôi mà, không cần phải làm giống như sinh ly tử biệt vậy chứ!
Lý Kỳ cười cười, hắn cũng không lo lắng cho mình chút nào, những người này đều là người trải qua rèn luyện nghiêm khắc, cho dù bọn người này khai hắn ra, thì thực là muốn tìm cái chết, bởi vì không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chỉ vào hắn, hơn nữa chắc chắn sẽ dẫn đến trả thù đẫm máu, biệt danh “Quỷ kiến sầu” của Lý Kỳ ở trong quân, cũng không phải nói không, chỉ sợ bọn người kia thà chết, cũng không dám chọc đến hắn. Lại hỏi:
- Nhưng mà, y tìm hiểu tin tức, làm, sao lại vào trong nhà người khác tìm hiểu?
Ngư phu nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng theo y nói thì vợ của chủ hộ kia ở nhà lén lút với người khác, vì thế liền vào trong xem, kết quả là thằng đó đi nhầm cửa sau, chạy đến đến nhà bên cạnh, kết quả bị chủ nhân của nhà đó bắt sống.
- Vậy cũng được?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Đến cái cửa cũng tìm sai, loại phế vật này, ta cần y làm gì?
Ngư phu nói:
- Bộ Soái, chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách y đã quá nóng vội, hôm qua bên đó xem thử, tường phía sau của hai gian nhà xây liền với nhau, nếu không phải hết sức quen thuộc, rất dễ dàng bị nhầm lẫn, kỳ thật thằng đó cũng coi là người trong nhóm chúng tôi, năng lực tương đối mạnh, không phải vì thằng đó cứ thích nghe kiểu chuyện yêu đương vụng trộm này, lần đó là y đã đợi tin tức rất lâu, cho nên, nhất thời quá hưng phấn, đã làm ra một chuyện hồ đồ như vậy.
/2434
|