Triệu Hoàn thấy Tống Huy Tông tuyệt tình như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho y, trong lòng vừa hận vừa giận, tức giận suýt nữa chửi ầm lên, may mà được ánh mắt Lý Kỳ ngăn trở y, đây cũng không phải là Đông cung của ngươi, mà ngươi muốn rít gào giống như vừa nãy, cái gì trung hiếu không trung hiếu, tạm thời không nói đến, chẳng qua tuyệt đối là làm cho người ta chế giễu đấy.
Lúc này, Triệu Giai đã đi tới, hành lễ nói:
- Đại ca, một năm không gặp, thân thể vẫn mạnh khỏe chứ? Khụ khụ khụ ---!
Triệu Hoàn nao nao, vội vàng nâng Triệu Giai dậy, nói:
- Tam đệ, thân thể của ngươi suy yếu như vậy, mau chút về giường nghỉ ngơi đi.
Cảnh Trọng Nam cũng khẩn trương chạy tới giúp dìu Triệu Giai, đi vào bên giường, đỡ Triệu Giai nằm xuống trước.
Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói:
- Đại ca, Tam đệ lần này trở về, đừng ---
Y còn chưa nói hết lời, Triệu Hoàn đã nói:
- Tam đệ, ngươi không cần phải nói cái gì cả, đại ca đều hiểu được. Hiện giờ mỗi người đều thoát khỏi kinh thành, mà ngươi lại nhớ kỹ ta cùng phụ hoàng, chỉ tấm lòng son này, nếu đại ca vẫn không rõ, vậy thật sự là không nên rồi. Đại ca muốn trách, cũng chỉ là trách ngươi quá ngốc ngếch.
Triệu Giai lắc đầu, nói:
- Nếu không thể bù lại sai lầm lúc trước đệ từng phạm phải, mặc dù sống tạm bợ về sau, vậy đệ sống cũng không có chút ý nghĩa nào. Đệ thà rằng chết trận sa trường, cũng tuyệt không muốn mang một phần áy náy này mà sống tiếp.
Y càng nói như vậy, Triệu Hoàn lại càng thấy xấu hổ, giả bộ trách cứ:
- Tam đệ, ta và đệ chính là huynh đệ ruột, nói những điều này chính là khách khí rồi.
Triệu Giai khẽ mỉm cười, nói:
- Đại ca nói không sai, đệ thật có chút khách khí.
Dừng một chút, y bỗng nhiên nhìn về hướng Triệu Hoàn, nói:
- Đại ca, ta mới vừa nghe phụ hoàng nói --- nói ---
Triệu Hoàn giận nói:
- Nói muốn truyền ngôi cho ta, hồi nãy ta ở ngoài cửa cũng nghe thấy được.
- Hoá ra đại ca đều nghe thấy được.
Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói:
- Không dối gạt đại ca, đệ từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy hành động này của phụ hoàng có chút qua loa, đương nhiên, đệ cũng không nói là đại ca không tốt, cũng không phải là có dụng ý khác, chỉ có điều lúc này lâm trận đổi soái, luôn là đại kị của việc binh, càng miễn bàn ---
Triệu Hoàn không đợi y nói cho hết lời. Liền thở dài:
- Nếu đổi soái mà có thể thắng, vậy cũng thôi đi, nhưng, quân Kim kia dũng mãnh như hổ, từ Yến Sơn Phủ đánh tới Hàm Đan, mới không đến một tháng. Chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ, ở lại và ra đi, căn bản là không hề phân biệt.
Triệu Giai nghe vậy thì sửng sốt, cầm chặt tay Triệu Hoàn, nói:
- Đại ca, ngươi đừng giống phụ hoàng nhé. Nếu như ngươi cũng đi rồi, Đại Tống ta đây có thể nguy thật rồi. Đệ nguyện vì đại ca đấu tranh anh dũng, quân Kim nếu muốn vào Khai Phong, vậy nhất định phải theo bước qua xác đệ.
Triệu Hoàn nghe vậy trong lòng rất rối rắm, kỳ thật y đã quyết định chủ ý, tuyệt không làm vị hoàng đế này, nhưng Triệu Giai lại cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, bảo y làm sao nói nên lời đến, chỉ đành nói dối:
- Ngươi để đại ca suy nghĩ thật kỹ đã, việc này nói sau, để nói sau.
- Đại ca ---
Triệu Hoàn không đợi y nói cho hết lời, liền nói:
- Thân thể của ngươi chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ít nói chuyện mới phải. Đại ca trở lại thăm ngươi sau.
Y cảm thấy không còn mặt mũi nào ở chỗ này, nói xong, đứng dậy liền chạy ra phía ngoài.
Mặt Lý Kỳ không chút cảm xúc liếc mắt nhìn Triệu Giai, rồi sau đó đi theo Triệu Hoàn ra ngoài.
Đến đi ra bên ngoài. Triệu Hoàn than nhẹ một tiếng, sắc mặt có vẻ vô cùng rối rắm.
Lý Kỳ vụng trộm nhìn Triệu Hoàn, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, ngươi không cần phiền não, tuy rằng Tam vương tử đã trở lại. Nhưng hiện giờ y không hề có thế lực, đối với điện hạ không có bất kỳ uy hiếp nào.
Triệu Hoàn đằng hắng một tiếng, bất mãn nói:
- Tại sao đến lúc này, ngươi còn lo lắng những điều này.
Lý Kỳ kinh ngạc mở trừng hai mắt, kinh ngạc nói:
- Ách. . . , điện hạ, ngươi chẳng lẽ không phải vì cái này mà thở dài sao?
Triệu Hoàn tức giận nói:
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là --- ôi, ta hiện tại tình nguyện Tam đệ vẫn là Tam đệ ngày xưa, như vậy, ta cũng không cần phải áy náy thế này.
- A? Điện hạ, lời này của ngươi là ý gì?
Lý Kỳ mờ mịt nói.
Triệu Hoàn nói:
- Ta đã quyết định, để cho Tam đệ thay ta.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, rồi sau đó hạ giọng nói:
- Điện hạ, ngươi có phải giận đến mức hồ đồ rồi hay không?
Triệu Hoàn kiên quyết nói:
- Ta hiện tại vô cùng bình tĩnh.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Nhưng điện hạ, ngươi chẳng lẽ quên, lúc trước Tam vương tử đã từng có ý tứ thay thế ngươi nha! Ngươi chẳng lẽ liền tuyệt không lo lắng sao?
Triệu Hoàn thở dài, nói:
- Ngươi hồi nãy không thấy sao, Tam đệ sớm sửa đổi, lui vạn bước mà nói, nếu là hiện giờ y có lòng này, vậy lòng ta còn khá hơn một chút, hoàng đế này nếu có ai nguyện ý làm, ta tuyệt sẽ không để ý.
Lý Kỳ buồn bã này không tranh giành nói:
- Điện hạ, cũng không thể nói như vậy, nếu chẳng may đây đều là thủ thuật che mắt của Tam vương tử, như vậy, vô cùng có khả năng hết thảy đây liền đều là âm mưu của y, như vậy, khẳng định y còn ghi hận trong lòng đối với điện hạ, nếu y thật sự làm Hoàng đế, lại đánh lui quân Kim, chắc chắn trả thù điện hạ đấy, hơn nữa --- hơn nữa ta khẳng định cũng khó lòng thoát chết.
Ngươi rõ ràng chính là đang lo lắng Tam đệ trả thù ngươi. Triệu Hoàn hơi hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, trong ánh mắt có chứa một tia trách cứ, nói:
- Ngươi cái này gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lý Kỳ nói:
- Nếu là như vậy, ta cũng muốn độ một lần, việc này chỉ sợ vạn nhất.
Cảnh Trọng Nam cũng nói:
- Điện hạ, ta cũng hiểu được lời Kinh Tế Sử có lý, chúng ta không thể hại người, nhưng không thể không đề phòng người nha!
Triệu Hoàn dù sao cũng là kẻ tai mềm, nghe vậy lại có chút do dự, trầm ngâm một lát, cũng thật sự có chút lo lắng, nói:
- Nhưng, nếu ấn theo kế hoạch của ngươi, Tam đệ y cũng không đảm đương nổi Hoàng thượng.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Dù vậy, ta vẫn là không yên lòng.
Triệu Hoàn cau mày nói:
- Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Nói ngắn lại, chức vị hoàng đế này bây giờ dù thế nào ta cũng không muốn làm.
- Một khi đã như vậy ---
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, nếu kế hoạch của ta thành công, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ mang theo Thái sư bọn họ xuôi nam, nói cách khác, thế lực của điện hạ ở trong triều, sẽ không xảy ra bất kỳ thay đổi gì, hơn nữa, điện hạ vẫn phụng dưỡng ở bên người Hoàng thượng, chẳng sợ Tam vương tử may mắn đánh lui quân Kim, như vậy cảm tình của Hoàng thượng đối với điện hạ cũng sẽ không có bất cứ dao động gì, cho nên, điện hạ chỉ cần củng cố thêm một phương thế lực, vậy là có thể bảo vệ vạn toàn rồi.
Triệu Hoàn hỏi vội:
- Thế lực phương nào?
Ánh sao chợt lóe trong hai mắt Lý Kỳ, nói:
- Chính là binh quyền.
- Binh quyền?
Triệu Hoàn vừa nhấc hai hàng lông mày.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Điện hạ, ngươi suy nghĩ một chút xem, Hoàng thượng cũng định đi Giang Nam rồi, bất kể là do ai đến đảm đương trọng trách này. Hoàng thượng cũng nhất định phải để lại quyền binh tướng ở Khai Phong, nếu không, nếu là ngay cả binh đều không thể điều động, vậy trận này còn đánh như thế nào? Giờ nếu đổi lại là người khác, ta cũng không lo lắng rồi. Chỉ có điều Tam vương tử, ta hãy còn không quá yên tâm.
Lúc này, Triệu Giai đã đi tới, hành lễ nói:
- Đại ca, một năm không gặp, thân thể vẫn mạnh khỏe chứ? Khụ khụ khụ ---!
Triệu Hoàn nao nao, vội vàng nâng Triệu Giai dậy, nói:
- Tam đệ, thân thể của ngươi suy yếu như vậy, mau chút về giường nghỉ ngơi đi.
Cảnh Trọng Nam cũng khẩn trương chạy tới giúp dìu Triệu Giai, đi vào bên giường, đỡ Triệu Giai nằm xuống trước.
Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói:
- Đại ca, Tam đệ lần này trở về, đừng ---
Y còn chưa nói hết lời, Triệu Hoàn đã nói:
- Tam đệ, ngươi không cần phải nói cái gì cả, đại ca đều hiểu được. Hiện giờ mỗi người đều thoát khỏi kinh thành, mà ngươi lại nhớ kỹ ta cùng phụ hoàng, chỉ tấm lòng son này, nếu đại ca vẫn không rõ, vậy thật sự là không nên rồi. Đại ca muốn trách, cũng chỉ là trách ngươi quá ngốc ngếch.
Triệu Giai lắc đầu, nói:
- Nếu không thể bù lại sai lầm lúc trước đệ từng phạm phải, mặc dù sống tạm bợ về sau, vậy đệ sống cũng không có chút ý nghĩa nào. Đệ thà rằng chết trận sa trường, cũng tuyệt không muốn mang một phần áy náy này mà sống tiếp.
Y càng nói như vậy, Triệu Hoàn lại càng thấy xấu hổ, giả bộ trách cứ:
- Tam đệ, ta và đệ chính là huynh đệ ruột, nói những điều này chính là khách khí rồi.
Triệu Giai khẽ mỉm cười, nói:
- Đại ca nói không sai, đệ thật có chút khách khí.
Dừng một chút, y bỗng nhiên nhìn về hướng Triệu Hoàn, nói:
- Đại ca, ta mới vừa nghe phụ hoàng nói --- nói ---
Triệu Hoàn giận nói:
- Nói muốn truyền ngôi cho ta, hồi nãy ta ở ngoài cửa cũng nghe thấy được.
- Hoá ra đại ca đều nghe thấy được.
Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói:
- Không dối gạt đại ca, đệ từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy hành động này của phụ hoàng có chút qua loa, đương nhiên, đệ cũng không nói là đại ca không tốt, cũng không phải là có dụng ý khác, chỉ có điều lúc này lâm trận đổi soái, luôn là đại kị của việc binh, càng miễn bàn ---
Triệu Hoàn không đợi y nói cho hết lời. Liền thở dài:
- Nếu đổi soái mà có thể thắng, vậy cũng thôi đi, nhưng, quân Kim kia dũng mãnh như hổ, từ Yến Sơn Phủ đánh tới Hàm Đan, mới không đến một tháng. Chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ, ở lại và ra đi, căn bản là không hề phân biệt.
Triệu Giai nghe vậy thì sửng sốt, cầm chặt tay Triệu Hoàn, nói:
- Đại ca, ngươi đừng giống phụ hoàng nhé. Nếu như ngươi cũng đi rồi, Đại Tống ta đây có thể nguy thật rồi. Đệ nguyện vì đại ca đấu tranh anh dũng, quân Kim nếu muốn vào Khai Phong, vậy nhất định phải theo bước qua xác đệ.
Triệu Hoàn nghe vậy trong lòng rất rối rắm, kỳ thật y đã quyết định chủ ý, tuyệt không làm vị hoàng đế này, nhưng Triệu Giai lại cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, bảo y làm sao nói nên lời đến, chỉ đành nói dối:
- Ngươi để đại ca suy nghĩ thật kỹ đã, việc này nói sau, để nói sau.
- Đại ca ---
Triệu Hoàn không đợi y nói cho hết lời, liền nói:
- Thân thể của ngươi chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ít nói chuyện mới phải. Đại ca trở lại thăm ngươi sau.
Y cảm thấy không còn mặt mũi nào ở chỗ này, nói xong, đứng dậy liền chạy ra phía ngoài.
Mặt Lý Kỳ không chút cảm xúc liếc mắt nhìn Triệu Giai, rồi sau đó đi theo Triệu Hoàn ra ngoài.
Đến đi ra bên ngoài. Triệu Hoàn than nhẹ một tiếng, sắc mặt có vẻ vô cùng rối rắm.
Lý Kỳ vụng trộm nhìn Triệu Hoàn, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, ngươi không cần phiền não, tuy rằng Tam vương tử đã trở lại. Nhưng hiện giờ y không hề có thế lực, đối với điện hạ không có bất kỳ uy hiếp nào.
Triệu Hoàn đằng hắng một tiếng, bất mãn nói:
- Tại sao đến lúc này, ngươi còn lo lắng những điều này.
Lý Kỳ kinh ngạc mở trừng hai mắt, kinh ngạc nói:
- Ách. . . , điện hạ, ngươi chẳng lẽ không phải vì cái này mà thở dài sao?
Triệu Hoàn tức giận nói:
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là --- ôi, ta hiện tại tình nguyện Tam đệ vẫn là Tam đệ ngày xưa, như vậy, ta cũng không cần phải áy náy thế này.
- A? Điện hạ, lời này của ngươi là ý gì?
Lý Kỳ mờ mịt nói.
Triệu Hoàn nói:
- Ta đã quyết định, để cho Tam đệ thay ta.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, rồi sau đó hạ giọng nói:
- Điện hạ, ngươi có phải giận đến mức hồ đồ rồi hay không?
Triệu Hoàn kiên quyết nói:
- Ta hiện tại vô cùng bình tĩnh.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Nhưng điện hạ, ngươi chẳng lẽ quên, lúc trước Tam vương tử đã từng có ý tứ thay thế ngươi nha! Ngươi chẳng lẽ liền tuyệt không lo lắng sao?
Triệu Hoàn thở dài, nói:
- Ngươi hồi nãy không thấy sao, Tam đệ sớm sửa đổi, lui vạn bước mà nói, nếu là hiện giờ y có lòng này, vậy lòng ta còn khá hơn một chút, hoàng đế này nếu có ai nguyện ý làm, ta tuyệt sẽ không để ý.
Lý Kỳ buồn bã này không tranh giành nói:
- Điện hạ, cũng không thể nói như vậy, nếu chẳng may đây đều là thủ thuật che mắt của Tam vương tử, như vậy, vô cùng có khả năng hết thảy đây liền đều là âm mưu của y, như vậy, khẳng định y còn ghi hận trong lòng đối với điện hạ, nếu y thật sự làm Hoàng đế, lại đánh lui quân Kim, chắc chắn trả thù điện hạ đấy, hơn nữa --- hơn nữa ta khẳng định cũng khó lòng thoát chết.
Ngươi rõ ràng chính là đang lo lắng Tam đệ trả thù ngươi. Triệu Hoàn hơi hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, trong ánh mắt có chứa một tia trách cứ, nói:
- Ngươi cái này gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lý Kỳ nói:
- Nếu là như vậy, ta cũng muốn độ một lần, việc này chỉ sợ vạn nhất.
Cảnh Trọng Nam cũng nói:
- Điện hạ, ta cũng hiểu được lời Kinh Tế Sử có lý, chúng ta không thể hại người, nhưng không thể không đề phòng người nha!
Triệu Hoàn dù sao cũng là kẻ tai mềm, nghe vậy lại có chút do dự, trầm ngâm một lát, cũng thật sự có chút lo lắng, nói:
- Nhưng, nếu ấn theo kế hoạch của ngươi, Tam đệ y cũng không đảm đương nổi Hoàng thượng.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Dù vậy, ta vẫn là không yên lòng.
Triệu Hoàn cau mày nói:
- Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Nói ngắn lại, chức vị hoàng đế này bây giờ dù thế nào ta cũng không muốn làm.
- Một khi đã như vậy ---
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, nếu kế hoạch của ta thành công, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ mang theo Thái sư bọn họ xuôi nam, nói cách khác, thế lực của điện hạ ở trong triều, sẽ không xảy ra bất kỳ thay đổi gì, hơn nữa, điện hạ vẫn phụng dưỡng ở bên người Hoàng thượng, chẳng sợ Tam vương tử may mắn đánh lui quân Kim, như vậy cảm tình của Hoàng thượng đối với điện hạ cũng sẽ không có bất cứ dao động gì, cho nên, điện hạ chỉ cần củng cố thêm một phương thế lực, vậy là có thể bảo vệ vạn toàn rồi.
Triệu Hoàn hỏi vội:
- Thế lực phương nào?
Ánh sao chợt lóe trong hai mắt Lý Kỳ, nói:
- Chính là binh quyền.
- Binh quyền?
Triệu Hoàn vừa nhấc hai hàng lông mày.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Điện hạ, ngươi suy nghĩ một chút xem, Hoàng thượng cũng định đi Giang Nam rồi, bất kể là do ai đến đảm đương trọng trách này. Hoàng thượng cũng nhất định phải để lại quyền binh tướng ở Khai Phong, nếu không, nếu là ngay cả binh đều không thể điều động, vậy trận này còn đánh như thế nào? Giờ nếu đổi lại là người khác, ta cũng không lo lắng rồi. Chỉ có điều Tam vương tử, ta hãy còn không quá yên tâm.
/2434
|