Nói dối nhiều cũng có lúc bị quả báo.
Lý Kỳ đã đổ đầy mồ hôi. HIện tại hắn không thể không trả lời câu hỏi của Lý Thanh Chiếu. Liền dứt khoát từ chối đến cùng, ấp úng nói: - Bài thơ nàyTiểu đệTiểu đệ là nghe người khác đọc.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày, nói: - Công tử có quen phu quân của ta không?
Lý Kỳ vừa nghe, liền biết Lý Thanh Chiếu muốn nói cái gì, buồn bực lắc đầu. Thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, trang bức quá mức. HÌnh tượng của mình trong suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Tần phu nhân đột nhiên nói: - Tỷ tỷ, tiểu muội nghĩ liệu có phải là lệnh phu vô tình nói ra trong lúc uống say hay không? Cuối cùng là để Lý Kỳ nghe được.
Bạch Thiển Dạ cũng vội vàng đồng ý. Lý Kỳ sở dĩ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vây, nguyên nhân rất lớn là vì nàng.
"Phu nhân, ta yêu phu nhân chết mất."
Lý Kỳ lặng lẽ quăng ánh mắt cảm động về phía Tần phu nhân.
Tần phu nhân thì trả lại cho hắn ánh mắt trách cứ.
Lý Thanh Chiếu vừa nghe, thấy Tần phu nhân lời nói cũng có lý. Triệu Minh Thành làm quan trong triều nhiều năm như vậy, giao du rất rộng. Hơn nữa cũng thích ngâm thơ đối từ. Bài thơ kia bị Lý Kỳ nghe thấy cũng không phải là không có khả năng. Nàng thoáng gật đầu, hướng Lý Kỳ nói: - Xin lỗi công tử, vừa nãy là ta quá đa nghi.
- Không sao, không sao.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lại nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, liệu tỷ có thể giúp tiểu đệ một việc nhỏ không?
Người này thật đúng là không khách khí.
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn hắn.
- Nhờ tỷ ký tên cho tiểu đệ.
- Ký tên?
- A, cái này rất đơn giản, tỷ chờ một lát.
Lý Kỳ nói, liền xoay người mở cửa, phân phó cho Tiểu Đào đứng ở bên ngoài: - Tiểu Đào, ngươi lập tức lấy cho ta một cây bút và một tấm vải tốt. Nhanh lên nhé.
Tiểu Đào thấy sắc mặt lo lắng của Lý Kỳ, còn tưởng rằng có việc gì gấp, đáp một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Chỉ chốc lát, tiểu Đào liền mang theo những thứ Lý Kỳ cần tới.
Lý Kỳ nhận lấy, đưa bút và vải cho Lý Thanh Chiếu, cười nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chỉ cần viết tên của tỷ lên tấm vải này là được.
- Đây là kí tên? Bạch Thiển Dạ sững sờ nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng.
- Vì sao phải làm vậy? Lý Thanh Chiếu hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ xoa xoa tay, ngại ngùng đáp: - À, tiểu đệ chỉ muốn lưu chút kỷ niệm mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Dù sao hắn không thuộc về nơi này. Nếu có một ngày nào đó hắn trở về, ít nhất cũng có một chữ ký của Lý Thanh Chiếu. Đỡ bõ công một chuyến.
Lý Thanh Chiếu bị Lý Kỳ làm cho là dở khóc dở cười. Nhưng thấy việc này cũng không phải việc gì khó, liền gật đầu đáp ứng. Sau đó dùng bút ghi tên của mình lên tấm vải, rồi đưa cho Lý Kỳ.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Lý Kỳ nhận lấy tấm vải, chưa nhìn đã khen: - Chữ tốt, chữ tốt.
Thực ra hắn có hiểu gì về thư pháp đâu, ngay cả bút lông đều không biết dùng.
Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ đều lườm hắn, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Lý Kỳ ở trước mặt Lý Thanh Chiếu thật như một người khác vậy. Vừa khờ dại, vừa ngốc, lại rất đáng yêu.
Lý Kỳ cẩn thận cất tấm vải vào trong ngực. Lòng tham lam khiến hắn cảm thấy vẫn chưa đủ. Thầm nghĩ nếu có một cái máy chụp ảnh ở đây thì tốt rồi. Ta có thể chụp chung với Lý Thanh Chiếu một tấm.
Nghĩ tới đây, hai mắt Lý Kỳ bỗng tỏa sáng, hướng Bạch Thiển Dạ hỏi: - Có phải Bạch nương tử cũng biết vẽ tranh?
Bạch Thiển Dạ sững sờ, nhẹ gật đầu.
- Tài nữ chính là tài nữ, cái gì cũng biêt.
Lý Kỳ nịnh họt một câu, sau đó cười hắc hắc: - Liệu Bạch nương tử có thể giúp ta vẽ một bức tranh có hình ta và Thanh Chiếu tỷ tỷ được không?
- Gì? Bạch Thiển Dạ nhếch môi, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.
Lý Thanh Chiếu nghe thấy vậy, cảm thấy mính sắp bị đóng băng. Trong mắt nàng, Lý Kỳ giống như kẻ điên vậy. Vội vàng đứng dây, lấy cớ là ở nhà còn có việc, liền hướng Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cáo từ.
Hôm nay nàng tới đây, chính là vì vế đối kia. Thực ra lúc Túy Tiên Cư khai trương ngày thứ ba, nàng đã đối được câu này rồi. Chỉ là trong lòng nàng rất tinh tường. Túy Tiên Cư treo ba câu đối đó lên, chính là muốn hấp dẫn càng nhiều thực khách. Mà nàng và Tần phu nhân có chút giao tình, nên một mực giữ đáp án trong lòng.
Mãi đến hôm qua gặp Bạch Thiển Dạ, trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Chiếu vô tình tiết lộ đáp án cho Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ vừa nghe, liền hưng phấn không thôi. Ngay lập tức muốn dùng chuyện này để chèn ép vẻ kiêu ngạo của Lý Kỳ. Nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn lo lắng sẽ phá hỏng chuyện tốt của Tần phu nhân. Bởi vậy hôm nay liền tới Túy Tiên Cư, hỏi thăm Tần phu nhân trước. Tần phu nhân nghĩ bụng, dù sao Lý Thanh Chiếu mới chỉ đối được một câu. Còn có hai câu, chắc là không sao. Huống hồ nàng cũng muốn biết phía sau tấm gỗ kia viết cái gì. Bởi vậy liền gật đầu đáp ứng.
Đã hỏi cho ra nhẽ, cũng đến lúc Lý Thanh Chiếu cáo từ.
Lý Kỳ vừa nghe, sững sờ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, vì sao tỷ phải đi vội vã như vậy. Đợi ăn xong cơm tối lại đi. Buổi tối tiểu đệ sẽ làm món Khai Thủy Tùng Diệp cho tỷ thưởng thức.
"Có ngươi ở đây, ta sao dám đợi tới bữa ăn tối."
Lý Thanh Chiếu mỉm cười gật đầu nói: - Ở nhà còn có chút việc, không tiện ở lâu.
-Vậy à.
Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng: - Vậy sau này tỷ nhất định phải đến đây chơi nhiều hơn, tâm sự cùng với phu nhân. Phu nhân ở chỗ này cũng nhàm chán.
Tần phu nhân vừa nghe, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Thầm nghĩ, tiểu tử ngươi suy nghĩ qua cho ta khi nào vậy. Rõ ràng dùng ta làm cớ, để có thể thân cận với Lý tỷ tỷ hơn.
- Nhất định, nhất định.
Lý Thanh Chiếu gật đầu nói, trong lòng lại nghĩ, sau này nên bớt tới đây chơi.
Hôm nay Lý Kỳ rốt cuộc có thể thở một hơi. Bởi vì hôm nay tới phiên ba ái đồ của hắn biểu diễn.
Lúc trước Lý Kỳ cho ba đứa thời gian năm ngày chuẩn bị thức ăn. Người chiến thắng sẽ được đi cùng hắn tới yến tiệc gạch cua của phủ thái sư.
Quy tắc của trận đấu cũng rất đơn giản. Mỗi người làm một món. Nếu món của ai được khách hàng gọi nhiều nhất, thì đó là người chiến thắng. Thời gian hạn định là một canh giờ vào buổi trưa.
Lúc giữa trưa, Lý Kỳ làm xong công việc của mình, liền đi lên nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian. Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ chính ngồi trong đó nói chuyện phiếm.
- Phu nhân.
Lý Kỳ hướng Tần phu nhân chào hỏi, lại hướng Bạch Thiển Dạ cười nói: - Ủa, Bạch nương tử cũng ở đây à.
Mấy ngày này, cơ hồ ngày nào Bạch Thiển Dạ cũng tới. Hơn nữa còn ở hai ba canh giờ.
- Sao? Có phải ngươi đang hối hận vì tặng ta thẻ hội viên Chí Tôn không? Bạch Thiển Dạ cười nói.
Lý Kỳ cười ha hả: - Sao có thể chứ. Ta chỉ ước gì này nào ngươi cũng tới. Ngươi có biết không, có ngươi ở đây, khách hàng kéo tới không ít.
Bạch Thiển Dạ nghe nửa câu đầu, trong nội tâm vui vẻ, nhưng là nghe phía sau, lại nhịn không được trừng mắt nhìn Lý Kỳ, cả giận nói: - Chẳng lẽ ngươi coi ta là chiêu bài sống.
Chết cha! Nói lỡ miệng.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: - Ý của ta là, Bạch nương tử rất được mọi người yêu mến.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng.
Lý Kỳ đã đổ đầy mồ hôi. HIện tại hắn không thể không trả lời câu hỏi của Lý Thanh Chiếu. Liền dứt khoát từ chối đến cùng, ấp úng nói: - Bài thơ nàyTiểu đệTiểu đệ là nghe người khác đọc.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày, nói: - Công tử có quen phu quân của ta không?
Lý Kỳ vừa nghe, liền biết Lý Thanh Chiếu muốn nói cái gì, buồn bực lắc đầu. Thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, trang bức quá mức. HÌnh tượng của mình trong suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Tần phu nhân đột nhiên nói: - Tỷ tỷ, tiểu muội nghĩ liệu có phải là lệnh phu vô tình nói ra trong lúc uống say hay không? Cuối cùng là để Lý Kỳ nghe được.
Bạch Thiển Dạ cũng vội vàng đồng ý. Lý Kỳ sở dĩ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vây, nguyên nhân rất lớn là vì nàng.
"Phu nhân, ta yêu phu nhân chết mất."
Lý Kỳ lặng lẽ quăng ánh mắt cảm động về phía Tần phu nhân.
Tần phu nhân thì trả lại cho hắn ánh mắt trách cứ.
Lý Thanh Chiếu vừa nghe, thấy Tần phu nhân lời nói cũng có lý. Triệu Minh Thành làm quan trong triều nhiều năm như vậy, giao du rất rộng. Hơn nữa cũng thích ngâm thơ đối từ. Bài thơ kia bị Lý Kỳ nghe thấy cũng không phải là không có khả năng. Nàng thoáng gật đầu, hướng Lý Kỳ nói: - Xin lỗi công tử, vừa nãy là ta quá đa nghi.
- Không sao, không sao.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lại nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, liệu tỷ có thể giúp tiểu đệ một việc nhỏ không?
Người này thật đúng là không khách khí.
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn hắn.
- Nhờ tỷ ký tên cho tiểu đệ.
- Ký tên?
- A, cái này rất đơn giản, tỷ chờ một lát.
Lý Kỳ nói, liền xoay người mở cửa, phân phó cho Tiểu Đào đứng ở bên ngoài: - Tiểu Đào, ngươi lập tức lấy cho ta một cây bút và một tấm vải tốt. Nhanh lên nhé.
Tiểu Đào thấy sắc mặt lo lắng của Lý Kỳ, còn tưởng rằng có việc gì gấp, đáp một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Chỉ chốc lát, tiểu Đào liền mang theo những thứ Lý Kỳ cần tới.
Lý Kỳ nhận lấy, đưa bút và vải cho Lý Thanh Chiếu, cười nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chỉ cần viết tên của tỷ lên tấm vải này là được.
- Đây là kí tên? Bạch Thiển Dạ sững sờ nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng.
- Vì sao phải làm vậy? Lý Thanh Chiếu hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ xoa xoa tay, ngại ngùng đáp: - À, tiểu đệ chỉ muốn lưu chút kỷ niệm mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Dù sao hắn không thuộc về nơi này. Nếu có một ngày nào đó hắn trở về, ít nhất cũng có một chữ ký của Lý Thanh Chiếu. Đỡ bõ công một chuyến.
Lý Thanh Chiếu bị Lý Kỳ làm cho là dở khóc dở cười. Nhưng thấy việc này cũng không phải việc gì khó, liền gật đầu đáp ứng. Sau đó dùng bút ghi tên của mình lên tấm vải, rồi đưa cho Lý Kỳ.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Lý Kỳ nhận lấy tấm vải, chưa nhìn đã khen: - Chữ tốt, chữ tốt.
Thực ra hắn có hiểu gì về thư pháp đâu, ngay cả bút lông đều không biết dùng.
Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ đều lườm hắn, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Lý Kỳ ở trước mặt Lý Thanh Chiếu thật như một người khác vậy. Vừa khờ dại, vừa ngốc, lại rất đáng yêu.
Lý Kỳ cẩn thận cất tấm vải vào trong ngực. Lòng tham lam khiến hắn cảm thấy vẫn chưa đủ. Thầm nghĩ nếu có một cái máy chụp ảnh ở đây thì tốt rồi. Ta có thể chụp chung với Lý Thanh Chiếu một tấm.
Nghĩ tới đây, hai mắt Lý Kỳ bỗng tỏa sáng, hướng Bạch Thiển Dạ hỏi: - Có phải Bạch nương tử cũng biết vẽ tranh?
Bạch Thiển Dạ sững sờ, nhẹ gật đầu.
- Tài nữ chính là tài nữ, cái gì cũng biêt.
Lý Kỳ nịnh họt một câu, sau đó cười hắc hắc: - Liệu Bạch nương tử có thể giúp ta vẽ một bức tranh có hình ta và Thanh Chiếu tỷ tỷ được không?
- Gì? Bạch Thiển Dạ nhếch môi, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.
Lý Thanh Chiếu nghe thấy vậy, cảm thấy mính sắp bị đóng băng. Trong mắt nàng, Lý Kỳ giống như kẻ điên vậy. Vội vàng đứng dây, lấy cớ là ở nhà còn có việc, liền hướng Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cáo từ.
Hôm nay nàng tới đây, chính là vì vế đối kia. Thực ra lúc Túy Tiên Cư khai trương ngày thứ ba, nàng đã đối được câu này rồi. Chỉ là trong lòng nàng rất tinh tường. Túy Tiên Cư treo ba câu đối đó lên, chính là muốn hấp dẫn càng nhiều thực khách. Mà nàng và Tần phu nhân có chút giao tình, nên một mực giữ đáp án trong lòng.
Mãi đến hôm qua gặp Bạch Thiển Dạ, trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Chiếu vô tình tiết lộ đáp án cho Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ vừa nghe, liền hưng phấn không thôi. Ngay lập tức muốn dùng chuyện này để chèn ép vẻ kiêu ngạo của Lý Kỳ. Nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn lo lắng sẽ phá hỏng chuyện tốt của Tần phu nhân. Bởi vậy hôm nay liền tới Túy Tiên Cư, hỏi thăm Tần phu nhân trước. Tần phu nhân nghĩ bụng, dù sao Lý Thanh Chiếu mới chỉ đối được một câu. Còn có hai câu, chắc là không sao. Huống hồ nàng cũng muốn biết phía sau tấm gỗ kia viết cái gì. Bởi vậy liền gật đầu đáp ứng.
Đã hỏi cho ra nhẽ, cũng đến lúc Lý Thanh Chiếu cáo từ.
Lý Kỳ vừa nghe, sững sờ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, vì sao tỷ phải đi vội vã như vậy. Đợi ăn xong cơm tối lại đi. Buổi tối tiểu đệ sẽ làm món Khai Thủy Tùng Diệp cho tỷ thưởng thức.
"Có ngươi ở đây, ta sao dám đợi tới bữa ăn tối."
Lý Thanh Chiếu mỉm cười gật đầu nói: - Ở nhà còn có chút việc, không tiện ở lâu.
-Vậy à.
Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng: - Vậy sau này tỷ nhất định phải đến đây chơi nhiều hơn, tâm sự cùng với phu nhân. Phu nhân ở chỗ này cũng nhàm chán.
Tần phu nhân vừa nghe, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Thầm nghĩ, tiểu tử ngươi suy nghĩ qua cho ta khi nào vậy. Rõ ràng dùng ta làm cớ, để có thể thân cận với Lý tỷ tỷ hơn.
- Nhất định, nhất định.
Lý Thanh Chiếu gật đầu nói, trong lòng lại nghĩ, sau này nên bớt tới đây chơi.
Hôm nay Lý Kỳ rốt cuộc có thể thở một hơi. Bởi vì hôm nay tới phiên ba ái đồ của hắn biểu diễn.
Lúc trước Lý Kỳ cho ba đứa thời gian năm ngày chuẩn bị thức ăn. Người chiến thắng sẽ được đi cùng hắn tới yến tiệc gạch cua của phủ thái sư.
Quy tắc của trận đấu cũng rất đơn giản. Mỗi người làm một món. Nếu món của ai được khách hàng gọi nhiều nhất, thì đó là người chiến thắng. Thời gian hạn định là một canh giờ vào buổi trưa.
Lúc giữa trưa, Lý Kỳ làm xong công việc của mình, liền đi lên nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian. Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ chính ngồi trong đó nói chuyện phiếm.
- Phu nhân.
Lý Kỳ hướng Tần phu nhân chào hỏi, lại hướng Bạch Thiển Dạ cười nói: - Ủa, Bạch nương tử cũng ở đây à.
Mấy ngày này, cơ hồ ngày nào Bạch Thiển Dạ cũng tới. Hơn nữa còn ở hai ba canh giờ.
- Sao? Có phải ngươi đang hối hận vì tặng ta thẻ hội viên Chí Tôn không? Bạch Thiển Dạ cười nói.
Lý Kỳ cười ha hả: - Sao có thể chứ. Ta chỉ ước gì này nào ngươi cũng tới. Ngươi có biết không, có ngươi ở đây, khách hàng kéo tới không ít.
Bạch Thiển Dạ nghe nửa câu đầu, trong nội tâm vui vẻ, nhưng là nghe phía sau, lại nhịn không được trừng mắt nhìn Lý Kỳ, cả giận nói: - Chẳng lẽ ngươi coi ta là chiêu bài sống.
Chết cha! Nói lỡ miệng.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: - Ý của ta là, Bạch nương tử rất được mọi người yêu mến.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng.
/2434
|