- Thanh Chiếu tỷ tỷ?
Bóng hình xinh đẹp kia kinh ngạc nhìn mặt sông, không, hẳn là kinh ngạc nghe tiếng nước sông chảy, bởi vì vầng trăng khuyết như ẩn như hiện kia vẫn chưa đủ khiến nước sông tỏa ra ánh sáng mông lung, chợt nghe thấy phía sau có người gọi, không khỏi bị giật mình, cả người chấn động mạnh một cái, hốt hoảng xoay đầu lại.
- Thật sự là tỷ mà!
Lý Kỳ đứng sau lưng nàng nương theo ánh đèn lồng trong tay nữ nhân này nhìn thấy rõ gương mặt kia, thì hai mắt mở to, kinh ngạc hô lên.
Sở dĩ hắn cảm thấy kinh ngạc như vậy là bởi vì hôm qua Triệu Minh Thành từng đến tìm hắn, hi vọng hắn có thể nói với Triệu Hoàn mang theo phu thê họ xuôi nam, Lý Kỳ cũng không muốn Lý Thanh Chiếu sống trong hoàn cảnh nguy hiểm, vậy là đã đồng ý với Triệu Minh Thành.
Phải biết rằng Lý Kỳ đã giúp cho Triệu Hoàn một đại ân, Triệu Hoàn sao có thể cự tuyệt một yêu cầu nho nhỏ này của hắn, lập tức đồng ý mang theo phu thê Triệu Minh Thành xuôi nam.
Trước khi Triệu Minh Thành đi đã từng nói với Lý Kỳ, Lý Thanh Chiếu đồng ý nam hạ với y, điều này khiến Lý Kỳ cũng yên lòng rất nhiều, nhưng ai mà ngờ được, lại gặp được Lý Thanh Chiếu ở đây, điều này thật sự khiến Lý Kỳ cả kinh.
Lý Thanh Chiếu thấy là Lý Kỳ, không khỏi thở phào một hơi, hơi hoảng hốt lau nơi khóe mắt, cười khẽ nói:
- Hình như ngươi rất kinh ngạc?
Lý Kỳ nói: - Không phải là hình như, là đích thật rất kinh ngạc. Thanh Chiếu tỷ tỷ, không phải tỷ đã lên thuyền rồi sao, sao lại
Lý Thanh Chiếu thở dài xa xăm, nói: - Thật ra hôm qua khi phu quân đến cầu ngươi, ta đã từng khuyên nhủ phu quân, thậm chí ta còn muốn lén đi tìm người bảo ngươi cự tuyệt phu quân. Nhưng ta thấy phu quân đã hạ quyết tâm phải đi, cho dù Thái tử điện hạ không hứa với phu quân, chỉ e phu quân cũng sẽ tìm cách bỏ trốnkhỏi thành. Việc này nếu để mọi người biết được thì thanh danh Triệu gia sẽ chịu tổn hại cực lớn, cuối cùng ta cũng nhịn được. Thường nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, hai canh giờ trước, đích thật ta chuẩn bị cùng phu quân rời kinh, nhưng ngay trước lúc lên thuyền, ta đột nhiên nhận được một lá thư, điều này khiến ta thay đổi chủ ý.
- Lá thư? Lá thư gì? Lý Kỳ kinh ngạc nói.
Lý Thanh Chiếu lấy một lá thư từ trong tay áo ra, đưa qua nói: - Đây là lá thư Tri phủ Thanh Châu phái người đưa tới, mong ta chuyển cho ngươi.
- Cho ta sao? Tri phủ Thanh Châu? Lý Kỳ không thể tin nổi nói.
Lý Thanh Chiếu gật đầu nói: - Ta từng ở Thanh Châu sống mười năm, ở đó ta làm quen được một vị đại anh hùng vì nước vì dân. Vị đại anh hùng này chính là Trương Thúc Dạ, Trương lão tướng quân năm đó ngăn cản người Khương xâm lược, sau lại tiêu diệt đám tặc tử Tống Giang. Ông ta biết ta và ngươi quen biết, liền muốn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, ông ta đã triệu tập ba vạn trung nghĩa chi sĩ, chỉ cần triều đình gật đầu, ông ta lập tức dẫn quân vào kinh cần vương. Trương thúc phụ ở Thanh Châu xa xôi mà còn như vậy, thử hỏi ta đây thân tại Kinh thành, sao có thể bỏ đi được.
- Hóa ra là Trương Thúc Dạ lão tướng quân. Ông ta đích thật là một trưởng bối khiến người ta tôn kính. Lý Kỳ khẽ cười, nhận lấy lá thư, nhưng hoàn toàn không hồi đáp bất kỳ điều gì. Nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Triệu Minh Thành, trong lòng biết Triệu Minh Thành lại bỏ lại Lý Thanh Chiếu lần nữa, một mình rời đi, trong lòng không khỏi tiếc hận. Sớm biết như vậy có lẽ hắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Minh Thành, nhìn Lý Thanh Chiếu thở dài nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, cơ hội này rất khó có được, nếu bỏ lỡ, tỷ có muốn đi nữa cũng không dễ dàng đâu.
Lý Thanh Chiếu khẽ cười nói: - Vậy vì sao ngươi không đi?
Lý Kỳ gãi đầu nói: - Việc nàyta không giống tỷ. Ta là quan, ta có trách nhiệm của ta, còn tỷ chỉ là một dân chúng bình thường. Nếu tỷ đi, cũng là lẽ đương nhiên thôi, không ai trách tỷ cả.
Lý Thanh Chiếu lại hỏi: - Ta có thể đi đâu chứ?
- Giang Nam a! Triệu tiểu tướng công không nói với tỷ sao?
- Nếu quân Kim lại đánh tới Giang Nam, ta có thể trốn đi đâu chứ? Lý Thanh Chiếu tiếp tục hỏi.
Lý Kỳ thoáng sửng sốt, không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết.
- Nước mất tấc đất, dân mất tấc lòng, nếu nước không còn, lòng dân không yên. Lý Thanh Chiếc lắc đầu nói: - Ta không dám nói đã đọc nhiều sách vở, nhưng trong những sử sách mà ta từng đọc, người Hán chúng ta trước sau là chủ nhân của dải đất này, tuy nhiều lần chịu sự xâm lược của dân tộc phương bắc, nhưng lần nào cũng đẩy lùi kẻ địch, trước có Hoắc Khứ Bệnh không tiếc ngàn dặm truy đuổi Hung Nô, sau có Đường triều Thái Tông đánh Đột Quyết trọng thương, dù là thời Ngũ Hồ loạn Hoa trăm năm trước, nhưng cuối cùng người Hán chúng ta vẫn có thể xoay chuyển Càn Khôn, đuổi quân xâm lược ra khỏi Trung Nguyên, nhưng ngươi đã từng thấy chủ nhân mảnh đất này bị người ta đuổi đến chạy đông trốn tây chưa?
Lý Kỳ khuyên nhủ: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, thắng bại là chuyện thường trong binh gia, tỷ hà tất để ý như vậy.
Lý Thanh Chiếu nói: - Điều ta để ý không phải thắng bại nhất thời, mà là sự yếu đuối vô năng mà triều đình biểu hiện ra. Nói đến đây, khóe miệng nàng lại lộ ra nụ cười trào phúng, oán giận nói: - Không lâu trước đó, ta luôn cho rằng, Đại Tống ta trọng văn nhân trị quốc giúp nước, là một hành động tiến bộ, ta cũng luôn cảm thấy văn nhân nhìn thì như yếu đuối, nhưng trong lòng vẫn tồn tại chính khí, không thua kém bất cứ kẻ nào. Trình độ văn minh hơn xa những thế hệ trước, có thể phát huy uy phong của Trung Nguyên ta, vì thế ta nhiều lần tranh luận với ngươi. Nhưng bây giờ, ta mới biết mình đã sai rồi, văn nhân đương thời chỉ còn lại sự nhục nhã, thiết cốt cứng rắn từ lâu đã không còn rồi. Văn nhân Đại Tống ta nhiều không đếm xuể, nhưng không một ai dám nói như Trần Thang Tây Hán, kẻ xâm phạm người Hán, dù xa cũng phải giết! Đừng nói chi là xuất binh vạn dặm, chặt lấy đầu của tướng quân kẻ địch. Thường nói con người vẫn luôn tiến bộ, nhưng cách hơn ngàn năm, Man tộc phương bắc vẫn dã man, mà người Hán ta lại trở nên tệ hại như vậy. Đại Tống ta hơn trăm năm, cầu hòa còn nhiều hơn khiêu chiến, triều đình nhượng bộ hết lần này tới lần khác, khiến người Hán chúng ta dần dần rơi vào khuất nhục, cuối cùng là tiến bộ hay là thụt lùi đây? Ngươi có thể nói cho ta biết không?
Từ nhỏ nàng đã đọc nhiều sách vở, những anh hùng khiến nàng kính nể vô cùng trong lịch sử, cũng luôn tự hào vì mình là người Hán, trong tiềm thức của nàng, càng là đại quốc Trung Nguyên thì không phải là Đại Tống, cho nên nàng rất khó tiếp nhận sự thật đương thời. Mỗi khi có người nhắc tới những đại tướng, đại anh hùng như Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh, Lý Tĩnh, Trần Thang, nàng đều kính nể hẳn, sự kính nể này thậm chí còn vượt qua cả một đại thi nhân như Lý Bạch.
Mà sự bất mãn của nàng đối với đương kim triều đình không phải là ngày một ngày hai, cũng nhiều lần viết văn phê phán Đại Tống, nhưng lại mang đến rất nhiều phiền toái cho Triệu Minh Thành, đây cũng là chỗ không thoải mái giữa phu thê bọn họ. Đương nhiên, sau này nàng đã thu liễm rất nhiều rồi, nhưng bây giờ nàng nhìn thấy đường đường là vua của một nước, lại bỏ rơi thần dân của mình, lén lút bỏ trốn xuống phía nam, điều này khiến chút mộng mơ về nước còn lại của nàng cũng vỡ tan.
Lý Kỳ sửng sốt thật lâu, thầm nghĩ, một nữ nhân còn có thể nghĩ vậy, tại sao bọn họthật là trời không giúp Đại Tống mà! Lắc đầu, nói: - Ta không biết, có lẽ tỷ nói đúng. Nhưng sự việc đã đi đến bước này rồi, xưng hiệu đại quốc Trung Nguyên cũng chỉ có thể làm trò cười cho người ta, nói cũng vô dụng. Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ quan tâm đến vấn đề mà đa số mọi người đều không quan tâm, điều này sẽ khiến tỷ rất mệt. Có lúc, làm một tiểu nữ nhân sẽ khiến bản thân mình vui vẻ một chút. Tỷ ở lại đây, cũng không giúp được gì, sao không cùng phu quân tỷ truy cầu sự vui vẻ mà hai người vẫn luôn truy cầu chứ, có khi quên đi là một bài thuốc hay.
Lý Thanh Chiếu cười thê thảm nói: - Nếu là vậy, thì còn sự vui vẻ đáng nói nào chứ. Mỗi khi ta nhìn thấy những bài văn viết trên kim thạch, sẽ chỉ khiến ta cảm thấy xấu hổ. Ta đã không dám mở những bài văn kia ra xem nữa, bởi vì như vậy chính là cổ nhân đang cười nhạo chúng ta! Ta đã quyết định muốn cùng tồn vong với Đông Kinh. Ta biết đời này không thể không thể nhìn thấy Đại Tống trong giấc mơ của ta, chỉ mong có thể chôn xương ở đây, bởi vì ta tin sẽ có một ngày, người Hán chúng ta sẽ đoạt về mảnh đất này, và tôn nghiêm đã bị mất đi. Câu nói kia của ngươi vô cùng hay, con người xưa nay có ai không chết, chỉ mong để lại tấm lòng son.
Nói xong, gương mặt thanh tú, văn tĩnh của nàng lặng lẽ chảy hai dòng nước mắt, đây là sự rên rỉ trong tuyệt vọng của nàng, bởi vì nàng đã cho rằng Đại Tống không thể cứu vãn được nữa, chí ít tất cả những gì biểu hiện ra hiện nay làm cho nàng không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.
Không phải đâu, truyền đi nhanh như vậy sao, ôi, trong lúc vô tình, ta đây lại đạo văn rồi. Không đúng, không đúng, nếu ta đã ở đây, thì Văn Thiên Tường còn phải viết bài thơ này sao, ta sẽ không cho y cơ hội này đâu.
Lý Kỳ nhìn giọt lệ trên mặt Lý Thanh Chiếu, trong lòng ngũ vị tạp trần, đột nhiên bật cười ha ha.
Lý Thanh Chiếu cau mày nói: - Ngươi cười cái gì?
Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, thường nói văn nhân các tỷ hay buồn lo vô cớ, hôm nay coi như ta đã được biết rồi.
- Buồn lo vô cớ? Ta thật sự muốn nghĩ thế ư, nhưng hiện nay quân Kim nhất định sẽ chiếm lĩnh toàn bộ phương bắc, mắt thấy đã sắp đánh đến Đông Kinh rồi, mà Hoàng thượng của chúng ta đã chạy mất. Trận này còn có thể đánh sao chứ? Lý Thanh Chiếu phẫn nộ nói.
Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là đánh cho đến chết nha! Tỷ quên mất ta làm gì sao?
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Ta là thương nhân, thương nhân làm bất cứ việc gì cũng đều có lợi ích. Ta đã ở lại đây, thì vụ làm ăn này vẫn có khả năng tiếp tục. Hơn nữa, Kinh thành này không phải vẫn chưa mất sao, tỷ yên tâm, cứ để cho quân Kim kiêu ngạo một lúc, dù sao thì ta cũng đánh cho bọn họ khóc lóc thôi. Bằng không, thì chính là ta thua.
Lý Thanh Chiếu dường như thấy được một chút hy vọng, trong mắt bất giác sáng ngời, nói: - Chuyên nay la thât?
Lý Kỳ ha ha nói: - Đương nhiên là thật, ta chưa từng lừatỷ. Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ ở lại đây cũng tốt, có thể chứng kiến thời khắc lịch sử của Đại Tống ta. Bắt đầu từ thời khắc này, Đại Tống ta sẽ là phượng hoàng niết bàn, tái sinh trong chiến hỏa, bước vào kỷ nguyên mới, đến lúc đó tỷ đừng có cười trong khi ngủ nha. Ặcnói thêm câu nữa, thật raừmcâu nói kẻ xâm lược người Hán ta, dù xa cũng phải giết , tiểu đệ đã từng nói rồi. Ha ha.
Lý Thanh Chiếu đầu tiên là sửng sốt, nhìn nam nhân kiêu ngạo trước mặt, cười khúc khích, bất tri bất giác nàng đã bị sự tự tin mãnh liệt trên người Lý Kỳ lây nhiễm, rất tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Lý Kỳ, sự lo lắng trong lòng đã thành hư không, gật đầu nói: - So với câu này, ta thích câu nói trước đó của ngươi hơn, phượng hoàng niết bàn, tái sinh trong chiến hỏa.
Lý Kỳ ha ha nói: - Nào dám, nào dám, là Lý Kỳ bêu xấu thôi. Đi thôi, ta đưa tỷ về, hiện giờ thế đạo loạn như thế, Thanh Chiếu tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn có chuyện gì thì ít ra ngoài tốt hơn.
Lý Thanh Chiếu cười gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Lý Kỳ. Ba người chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, có một câu, ta không biết có nên nói hay không.
Lý Thanh Chiếu nói: - Ngươi cứ nói đừng ngại.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Ta cho rằng cầu sinh là suy nghĩ trong tiềm thức của mỗi người, bất luận là người ở lại đây, hay là người rời đi, mục đích của bọn họ đều là cầu sinh, chỉ có điều cách thức cầu sinh không giống nhau thôi. Giữ lại núi xanh thì sợ gì không có củi đốt, đây tuyệt đối không phải là ý nghĩ xấu xa gì. Có lúc bao dung sẽ khiến bản thân càng thêm thoải mái với người khác hơn. Nếu chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, sẽ chỉ làm khổ mình. Tỷ thông minh như vậy, chắc hiểu ta nói gì chứ?
Lý Thanh Chiếu hơi ngẩn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, lại lắc đầu không đáp. Nàng trời sinh tính tình cao ngạo, trong mắt không chịu được chút bụi, nhưng nàng lại bao dung rất nhiều lần cho Triệu Minh Thành, dù là hiện tại, nàng cũng không trách Triệu Minh Thành. Nàng chỉ vì phu quân mình mà cảm thấy xấu hổ thôi, buồn bã đến chết tâm, nói lảng sang chuyện khác: - Đúng rồi, tấm lòng son sắt của Trương lão tướng quân, ngươi
Nói tới đây, nàng ngừng lại, bởi vì nàng biết chuyện này không phải nàng có thể nói là được, nàng cũng không muốn quấy nhiễu kế hoạch của Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười thần bí nói: - Trương lão tướng quân tuổi tác đã cao, để ông ta chạy ngược chạy xuôi, làm sao nỡ chứ. Ta đã có sắp xếp ở đó từ lâu rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ đừng lo lắng.
Bóng hình xinh đẹp kia kinh ngạc nhìn mặt sông, không, hẳn là kinh ngạc nghe tiếng nước sông chảy, bởi vì vầng trăng khuyết như ẩn như hiện kia vẫn chưa đủ khiến nước sông tỏa ra ánh sáng mông lung, chợt nghe thấy phía sau có người gọi, không khỏi bị giật mình, cả người chấn động mạnh một cái, hốt hoảng xoay đầu lại.
- Thật sự là tỷ mà!
Lý Kỳ đứng sau lưng nàng nương theo ánh đèn lồng trong tay nữ nhân này nhìn thấy rõ gương mặt kia, thì hai mắt mở to, kinh ngạc hô lên.
Sở dĩ hắn cảm thấy kinh ngạc như vậy là bởi vì hôm qua Triệu Minh Thành từng đến tìm hắn, hi vọng hắn có thể nói với Triệu Hoàn mang theo phu thê họ xuôi nam, Lý Kỳ cũng không muốn Lý Thanh Chiếu sống trong hoàn cảnh nguy hiểm, vậy là đã đồng ý với Triệu Minh Thành.
Phải biết rằng Lý Kỳ đã giúp cho Triệu Hoàn một đại ân, Triệu Hoàn sao có thể cự tuyệt một yêu cầu nho nhỏ này của hắn, lập tức đồng ý mang theo phu thê Triệu Minh Thành xuôi nam.
Trước khi Triệu Minh Thành đi đã từng nói với Lý Kỳ, Lý Thanh Chiếu đồng ý nam hạ với y, điều này khiến Lý Kỳ cũng yên lòng rất nhiều, nhưng ai mà ngờ được, lại gặp được Lý Thanh Chiếu ở đây, điều này thật sự khiến Lý Kỳ cả kinh.
Lý Thanh Chiếu thấy là Lý Kỳ, không khỏi thở phào một hơi, hơi hoảng hốt lau nơi khóe mắt, cười khẽ nói:
- Hình như ngươi rất kinh ngạc?
Lý Kỳ nói: - Không phải là hình như, là đích thật rất kinh ngạc. Thanh Chiếu tỷ tỷ, không phải tỷ đã lên thuyền rồi sao, sao lại
Lý Thanh Chiếu thở dài xa xăm, nói: - Thật ra hôm qua khi phu quân đến cầu ngươi, ta đã từng khuyên nhủ phu quân, thậm chí ta còn muốn lén đi tìm người bảo ngươi cự tuyệt phu quân. Nhưng ta thấy phu quân đã hạ quyết tâm phải đi, cho dù Thái tử điện hạ không hứa với phu quân, chỉ e phu quân cũng sẽ tìm cách bỏ trốnkhỏi thành. Việc này nếu để mọi người biết được thì thanh danh Triệu gia sẽ chịu tổn hại cực lớn, cuối cùng ta cũng nhịn được. Thường nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, hai canh giờ trước, đích thật ta chuẩn bị cùng phu quân rời kinh, nhưng ngay trước lúc lên thuyền, ta đột nhiên nhận được một lá thư, điều này khiến ta thay đổi chủ ý.
- Lá thư? Lá thư gì? Lý Kỳ kinh ngạc nói.
Lý Thanh Chiếu lấy một lá thư từ trong tay áo ra, đưa qua nói: - Đây là lá thư Tri phủ Thanh Châu phái người đưa tới, mong ta chuyển cho ngươi.
- Cho ta sao? Tri phủ Thanh Châu? Lý Kỳ không thể tin nổi nói.
Lý Thanh Chiếu gật đầu nói: - Ta từng ở Thanh Châu sống mười năm, ở đó ta làm quen được một vị đại anh hùng vì nước vì dân. Vị đại anh hùng này chính là Trương Thúc Dạ, Trương lão tướng quân năm đó ngăn cản người Khương xâm lược, sau lại tiêu diệt đám tặc tử Tống Giang. Ông ta biết ta và ngươi quen biết, liền muốn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, ông ta đã triệu tập ba vạn trung nghĩa chi sĩ, chỉ cần triều đình gật đầu, ông ta lập tức dẫn quân vào kinh cần vương. Trương thúc phụ ở Thanh Châu xa xôi mà còn như vậy, thử hỏi ta đây thân tại Kinh thành, sao có thể bỏ đi được.
- Hóa ra là Trương Thúc Dạ lão tướng quân. Ông ta đích thật là một trưởng bối khiến người ta tôn kính. Lý Kỳ khẽ cười, nhận lấy lá thư, nhưng hoàn toàn không hồi đáp bất kỳ điều gì. Nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Triệu Minh Thành, trong lòng biết Triệu Minh Thành lại bỏ lại Lý Thanh Chiếu lần nữa, một mình rời đi, trong lòng không khỏi tiếc hận. Sớm biết như vậy có lẽ hắn sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Minh Thành, nhìn Lý Thanh Chiếu thở dài nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, cơ hội này rất khó có được, nếu bỏ lỡ, tỷ có muốn đi nữa cũng không dễ dàng đâu.
Lý Thanh Chiếu khẽ cười nói: - Vậy vì sao ngươi không đi?
Lý Kỳ gãi đầu nói: - Việc nàyta không giống tỷ. Ta là quan, ta có trách nhiệm của ta, còn tỷ chỉ là một dân chúng bình thường. Nếu tỷ đi, cũng là lẽ đương nhiên thôi, không ai trách tỷ cả.
Lý Thanh Chiếu lại hỏi: - Ta có thể đi đâu chứ?
- Giang Nam a! Triệu tiểu tướng công không nói với tỷ sao?
- Nếu quân Kim lại đánh tới Giang Nam, ta có thể trốn đi đâu chứ? Lý Thanh Chiếu tiếp tục hỏi.
Lý Kỳ thoáng sửng sốt, không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết.
- Nước mất tấc đất, dân mất tấc lòng, nếu nước không còn, lòng dân không yên. Lý Thanh Chiếc lắc đầu nói: - Ta không dám nói đã đọc nhiều sách vở, nhưng trong những sử sách mà ta từng đọc, người Hán chúng ta trước sau là chủ nhân của dải đất này, tuy nhiều lần chịu sự xâm lược của dân tộc phương bắc, nhưng lần nào cũng đẩy lùi kẻ địch, trước có Hoắc Khứ Bệnh không tiếc ngàn dặm truy đuổi Hung Nô, sau có Đường triều Thái Tông đánh Đột Quyết trọng thương, dù là thời Ngũ Hồ loạn Hoa trăm năm trước, nhưng cuối cùng người Hán chúng ta vẫn có thể xoay chuyển Càn Khôn, đuổi quân xâm lược ra khỏi Trung Nguyên, nhưng ngươi đã từng thấy chủ nhân mảnh đất này bị người ta đuổi đến chạy đông trốn tây chưa?
Lý Kỳ khuyên nhủ: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, thắng bại là chuyện thường trong binh gia, tỷ hà tất để ý như vậy.
Lý Thanh Chiếu nói: - Điều ta để ý không phải thắng bại nhất thời, mà là sự yếu đuối vô năng mà triều đình biểu hiện ra. Nói đến đây, khóe miệng nàng lại lộ ra nụ cười trào phúng, oán giận nói: - Không lâu trước đó, ta luôn cho rằng, Đại Tống ta trọng văn nhân trị quốc giúp nước, là một hành động tiến bộ, ta cũng luôn cảm thấy văn nhân nhìn thì như yếu đuối, nhưng trong lòng vẫn tồn tại chính khí, không thua kém bất cứ kẻ nào. Trình độ văn minh hơn xa những thế hệ trước, có thể phát huy uy phong của Trung Nguyên ta, vì thế ta nhiều lần tranh luận với ngươi. Nhưng bây giờ, ta mới biết mình đã sai rồi, văn nhân đương thời chỉ còn lại sự nhục nhã, thiết cốt cứng rắn từ lâu đã không còn rồi. Văn nhân Đại Tống ta nhiều không đếm xuể, nhưng không một ai dám nói như Trần Thang Tây Hán, kẻ xâm phạm người Hán, dù xa cũng phải giết! Đừng nói chi là xuất binh vạn dặm, chặt lấy đầu của tướng quân kẻ địch. Thường nói con người vẫn luôn tiến bộ, nhưng cách hơn ngàn năm, Man tộc phương bắc vẫn dã man, mà người Hán ta lại trở nên tệ hại như vậy. Đại Tống ta hơn trăm năm, cầu hòa còn nhiều hơn khiêu chiến, triều đình nhượng bộ hết lần này tới lần khác, khiến người Hán chúng ta dần dần rơi vào khuất nhục, cuối cùng là tiến bộ hay là thụt lùi đây? Ngươi có thể nói cho ta biết không?
Từ nhỏ nàng đã đọc nhiều sách vở, những anh hùng khiến nàng kính nể vô cùng trong lịch sử, cũng luôn tự hào vì mình là người Hán, trong tiềm thức của nàng, càng là đại quốc Trung Nguyên thì không phải là Đại Tống, cho nên nàng rất khó tiếp nhận sự thật đương thời. Mỗi khi có người nhắc tới những đại tướng, đại anh hùng như Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh, Lý Tĩnh, Trần Thang, nàng đều kính nể hẳn, sự kính nể này thậm chí còn vượt qua cả một đại thi nhân như Lý Bạch.
Mà sự bất mãn của nàng đối với đương kim triều đình không phải là ngày một ngày hai, cũng nhiều lần viết văn phê phán Đại Tống, nhưng lại mang đến rất nhiều phiền toái cho Triệu Minh Thành, đây cũng là chỗ không thoải mái giữa phu thê bọn họ. Đương nhiên, sau này nàng đã thu liễm rất nhiều rồi, nhưng bây giờ nàng nhìn thấy đường đường là vua của một nước, lại bỏ rơi thần dân của mình, lén lút bỏ trốn xuống phía nam, điều này khiến chút mộng mơ về nước còn lại của nàng cũng vỡ tan.
Lý Kỳ sửng sốt thật lâu, thầm nghĩ, một nữ nhân còn có thể nghĩ vậy, tại sao bọn họthật là trời không giúp Đại Tống mà! Lắc đầu, nói: - Ta không biết, có lẽ tỷ nói đúng. Nhưng sự việc đã đi đến bước này rồi, xưng hiệu đại quốc Trung Nguyên cũng chỉ có thể làm trò cười cho người ta, nói cũng vô dụng. Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ quan tâm đến vấn đề mà đa số mọi người đều không quan tâm, điều này sẽ khiến tỷ rất mệt. Có lúc, làm một tiểu nữ nhân sẽ khiến bản thân mình vui vẻ một chút. Tỷ ở lại đây, cũng không giúp được gì, sao không cùng phu quân tỷ truy cầu sự vui vẻ mà hai người vẫn luôn truy cầu chứ, có khi quên đi là một bài thuốc hay.
Lý Thanh Chiếu cười thê thảm nói: - Nếu là vậy, thì còn sự vui vẻ đáng nói nào chứ. Mỗi khi ta nhìn thấy những bài văn viết trên kim thạch, sẽ chỉ khiến ta cảm thấy xấu hổ. Ta đã không dám mở những bài văn kia ra xem nữa, bởi vì như vậy chính là cổ nhân đang cười nhạo chúng ta! Ta đã quyết định muốn cùng tồn vong với Đông Kinh. Ta biết đời này không thể không thể nhìn thấy Đại Tống trong giấc mơ của ta, chỉ mong có thể chôn xương ở đây, bởi vì ta tin sẽ có một ngày, người Hán chúng ta sẽ đoạt về mảnh đất này, và tôn nghiêm đã bị mất đi. Câu nói kia của ngươi vô cùng hay, con người xưa nay có ai không chết, chỉ mong để lại tấm lòng son.
Nói xong, gương mặt thanh tú, văn tĩnh của nàng lặng lẽ chảy hai dòng nước mắt, đây là sự rên rỉ trong tuyệt vọng của nàng, bởi vì nàng đã cho rằng Đại Tống không thể cứu vãn được nữa, chí ít tất cả những gì biểu hiện ra hiện nay làm cho nàng không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.
Không phải đâu, truyền đi nhanh như vậy sao, ôi, trong lúc vô tình, ta đây lại đạo văn rồi. Không đúng, không đúng, nếu ta đã ở đây, thì Văn Thiên Tường còn phải viết bài thơ này sao, ta sẽ không cho y cơ hội này đâu.
Lý Kỳ nhìn giọt lệ trên mặt Lý Thanh Chiếu, trong lòng ngũ vị tạp trần, đột nhiên bật cười ha ha.
Lý Thanh Chiếu cau mày nói: - Ngươi cười cái gì?
Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, thường nói văn nhân các tỷ hay buồn lo vô cớ, hôm nay coi như ta đã được biết rồi.
- Buồn lo vô cớ? Ta thật sự muốn nghĩ thế ư, nhưng hiện nay quân Kim nhất định sẽ chiếm lĩnh toàn bộ phương bắc, mắt thấy đã sắp đánh đến Đông Kinh rồi, mà Hoàng thượng của chúng ta đã chạy mất. Trận này còn có thể đánh sao chứ? Lý Thanh Chiếu phẫn nộ nói.
Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là đánh cho đến chết nha! Tỷ quên mất ta làm gì sao?
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Ta là thương nhân, thương nhân làm bất cứ việc gì cũng đều có lợi ích. Ta đã ở lại đây, thì vụ làm ăn này vẫn có khả năng tiếp tục. Hơn nữa, Kinh thành này không phải vẫn chưa mất sao, tỷ yên tâm, cứ để cho quân Kim kiêu ngạo một lúc, dù sao thì ta cũng đánh cho bọn họ khóc lóc thôi. Bằng không, thì chính là ta thua.
Lý Thanh Chiếu dường như thấy được một chút hy vọng, trong mắt bất giác sáng ngời, nói: - Chuyên nay la thât?
Lý Kỳ ha ha nói: - Đương nhiên là thật, ta chưa từng lừatỷ. Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ ở lại đây cũng tốt, có thể chứng kiến thời khắc lịch sử của Đại Tống ta. Bắt đầu từ thời khắc này, Đại Tống ta sẽ là phượng hoàng niết bàn, tái sinh trong chiến hỏa, bước vào kỷ nguyên mới, đến lúc đó tỷ đừng có cười trong khi ngủ nha. Ặcnói thêm câu nữa, thật raừmcâu nói kẻ xâm lược người Hán ta, dù xa cũng phải giết , tiểu đệ đã từng nói rồi. Ha ha.
Lý Thanh Chiếu đầu tiên là sửng sốt, nhìn nam nhân kiêu ngạo trước mặt, cười khúc khích, bất tri bất giác nàng đã bị sự tự tin mãnh liệt trên người Lý Kỳ lây nhiễm, rất tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Lý Kỳ, sự lo lắng trong lòng đã thành hư không, gật đầu nói: - So với câu này, ta thích câu nói trước đó của ngươi hơn, phượng hoàng niết bàn, tái sinh trong chiến hỏa.
Lý Kỳ ha ha nói: - Nào dám, nào dám, là Lý Kỳ bêu xấu thôi. Đi thôi, ta đưa tỷ về, hiện giờ thế đạo loạn như thế, Thanh Chiếu tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn có chuyện gì thì ít ra ngoài tốt hơn.
Lý Thanh Chiếu cười gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Lý Kỳ. Ba người chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, có một câu, ta không biết có nên nói hay không.
Lý Thanh Chiếu nói: - Ngươi cứ nói đừng ngại.
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Ta cho rằng cầu sinh là suy nghĩ trong tiềm thức của mỗi người, bất luận là người ở lại đây, hay là người rời đi, mục đích của bọn họ đều là cầu sinh, chỉ có điều cách thức cầu sinh không giống nhau thôi. Giữ lại núi xanh thì sợ gì không có củi đốt, đây tuyệt đối không phải là ý nghĩ xấu xa gì. Có lúc bao dung sẽ khiến bản thân càng thêm thoải mái với người khác hơn. Nếu chỉ để tâm vào chuyện vụn vặt, sẽ chỉ làm khổ mình. Tỷ thông minh như vậy, chắc hiểu ta nói gì chứ?
Lý Thanh Chiếu hơi ngẩn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, lại lắc đầu không đáp. Nàng trời sinh tính tình cao ngạo, trong mắt không chịu được chút bụi, nhưng nàng lại bao dung rất nhiều lần cho Triệu Minh Thành, dù là hiện tại, nàng cũng không trách Triệu Minh Thành. Nàng chỉ vì phu quân mình mà cảm thấy xấu hổ thôi, buồn bã đến chết tâm, nói lảng sang chuyện khác: - Đúng rồi, tấm lòng son sắt của Trương lão tướng quân, ngươi
Nói tới đây, nàng ngừng lại, bởi vì nàng biết chuyện này không phải nàng có thể nói là được, nàng cũng không muốn quấy nhiễu kế hoạch của Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười thần bí nói: - Trương lão tướng quân tuổi tác đã cao, để ông ta chạy ngược chạy xuôi, làm sao nỡ chứ. Ta đã có sắp xếp ở đó từ lâu rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ đừng lo lắng.
/2434
|