Những lưu dân ngồi xem thấy những đại thần này ai ai đều như sói nhai hổ nuốt, tướng ăn còn khó coi hơn cả bọn họ, bất giác đều ngây ra như phỗng, lần này thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt nha.
Rất nhanh, Triệu Giai giải quyết như gió cuốn mây tan tất cả đồ ăn, ngay cả một hột cơm cũng không chừa lại, hớp một miếng trà, lại lau miệng vài cái, ngước mắt quét quanh. Thấy bọn họ ăn cũng khá rồi, ha ha nói: - Thật ra nhìn vào tốc độ và lượng cơm mà một người ăn có thể nhìn ra một người làm bao nhiêu việc, có dụng tâm làm việc hay không. Nếu một người chậm rãi ăn sơn hào hải vị, thưởng thức rượu ngon món ngon, thì y nhất định không có làm việc, hơn nữa còn đang nghỉ phép nữa. Ngược lại thì giống như các vị hiện tại. Lúc nãy các vị vẫn luôn nói, có việc gấp bẩm báo, có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng thật sự gấp như vậy, nhiều như vậy sao? Ta thấy không phải, chí ít các ngươi còn có thể mỗi ngày ăn những thứ kể trên, cũng phải hao phí hai ba canh giờ, có lẽ không chỉ vậy.
- Nhưng ăn một bữa cơm thật sự phải phí nhiều thời gian vậy sao? Ta từng cho rằng như vậy, nhưng hôm nay xem ra hình như cũng không hoàn toàn như thế. Cứ nói về bữa ăn này đi, từ lúc dọn món ăn lên bàn tới nay, các vị chỉ cần ước chừng một khắc thì đã ăn xong cả rồi, một bữa một khắc, tính cả ba bữa ăn cũng không đến nửa canh giờ. Chuyện có thể hoàn thành trong nửa canh giờ, mà các vị lại dùng hai ba canh giờ, các vị nói gấp, ta thật sự không nhìn ra các vị gấp chỗ nào.
- Nói đi cũng phải nói lại, nếu mỗi ngày các ngươi ăn cơm ở đây thì có thể tiết kiệm được hai canh giờ để làm những việc thực tế chút, vậy thì ta tin rằng các vị đều có thể làm đến mức thành thạo, việc gấp thì càng không cần nói đến. Không biết các vị có cho rằng như vậy không?
Các đại thần coi như nghe hiểu rồi, thầm nghĩ, tân quan thượng nhậm tam bả hỏa nha, không thể nào tránh được, nhưng không một ai lên tiếng, bởi vì bọn họ đều biết đây là câu hỏi khó mà Triệu Giai cho bọn họ, câu này đáp sao cũng là sai.
Triệu Giai nói mấy câu mở đầu khiến đám đại thần á khẩu không nói được, lại tiếp tục nói: - Các ngươi không phải có việc gấp à, sao ai ai cũng không lên tiếng vậy?
Việc gấp đến trước mặt ngươi cũng trở thành không gấp. Ngô Mẫn cũng bất chấp quá nhiều, vội nói: - Điện hạ, hiện tại phủ Đại Danh báo nguy, quân Kim sắp đánh qua Hoàng Hà rồi, chúng ta nên ứng phó thế nào nha!
Trương Bang Xương nói:
- Điện hạ, chúng ta khẩn trương điều Tây quân đến cứu viện đi.
Toát mồ hôi! Lại là Tây quân, Lý Kỳ nghe được thì thầm than một tiếng.
Ngô Mẫn lại nói: - Không thể, không thể. Sáng nay Tây bắc mới truyền cấp báo, Tây Hạ đột nhiên phái đại quân trú đóng ở biên cảnh Hoành Sơn của Đại Tống ta, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát động tiến công. Nếu điều Tây quân đến cứu viện, lỡ như Tây Hạ đột nhiên tấn công, thì Đại Tống ta sẽ bị giáp công hai mặt, đến lúc đó thì đại sự không ổn rồi.
Tưởng Đạo Ngôn nói: - Việc cấp bách hiện giờ là làm sao cứu viện phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh là phòng tuyến cuối cùng của Khai Phong, nếu mất phủ Đại Danh, thì phòng tuyến Hoàng Hà sẽ rơi vào tay người Kim. Đến lúc đó, quân Kim vượt sông, chúng ta muốn phòng thủ cũng rất khó khăn.
Lý Kỳ nói: - Cứu phủ Đại Danh? Tưởng Ngự sử, ông nói thật thoải mái, làm sao cứu nha? Ông cũng không nghĩ xem, tại sao quân Kim lại chọn tấn công phủ Đại Danh, là vì quân chính phủ Đại Danh không chịu nổi. Tri phủ Đại Danh kia cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, bình thường hỏi triều đình cái này, đòi cái kia, nhưng đều lấy làm của riêng, làm sao đến tay chúng binh sĩ được. Hơn nữa, quan viên của phủ Đại Danh cũng không quan tâm quân chính, bố phòng trăm ngàn chỗ hở, bằng không, với thực lực của phủ Đại Danh thì làm sao có thể chỉ trong nửa ngày đã bị quân Kim liên tiếp công phá ba phòng tuyến chứ. Bây giờ cho dù chúng ta đi bố trí chỉ e cũng đã muộn rồi.
Tưởng Đạo Ngôn bị Lý Kỳ nói có chút chịu không được, nói: - Kinh tế sử, bây giờ nói những thứ này có ích gì chứ. Việc đã đến nước này, chúng ta nên nghĩ cách cứu chữa mới đúng.
Ông ta vừa nói thì ánh mắt của mọi người toàn bộ đều chuyển lên người Triệu Giai.
Triệu Giai dường như nghe rất chú tâm, cho đến khi bọn họ không lên tiếng, lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: - Các vị nói rất nhiều, nhưng bản vương cho rằng chúng ta chỉ cần làm một điểm thì tất cả nan đề đều giải quyết dễ dàng.
Trương Bang Xương vội hỏi: - Không biết điểm mà điện hạ nói là gì?
Triệu Giai cười nói: - Đánh lui quân Kim.
- Việc này
Mọi người không nói gì, ngươi đây không phải nói lời vô nghĩa sao, ta cũng biết mà.
Triệu Giai dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: - Nếu chúng ta đều biết chúng ta nên làm gì, thì thành công hơn phân nửa rồi, một nửa còn lại chính là đối phương muốn gì?
Ngô Mẫn nói: - Mục đích của quân Kim đã lộ rõ rồi, bọn họ rõ ràng muốn xông đến phủ Khai Phong.
Triệu Giai gật đầu: - Vậy thì không phải. Quân Kim đánh rất nhanh, nhưng việc này cũng nói cho chúng ta một điểm là hậu phương của bọn họ không tiếp tế kịp, cho dù là đuổi kịp, nhưng cũng không thể duy trì lâu, cho nên, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa, đến Khai Phong đã là cực hạn của bọn họ rồi, bọn họ cũng không dám nam tiến, xâm phạm sâu hơn. Nếu là vậy thì rất có thể sẽ bị chúng ta cắt đứt tiếp viện, bắt rùa trong chậu. Vậy thì chúng ta chỉ cần kéo dài trận đánh này, quân Kim chắc chắn sẽ rút lui, mà mục tiêu của bọn họ là phủ Khai Phong, đã là như vậy, ta nghĩ muốn kéo dài trận chiến này, chỉ có một biện pháp.
Lý Kỳ nói: - Chính là bảo tồn binh lực, tử thủ Khai Phong.
Triệu Giai gật đầu nói: - Kinh tế sử nói rất đúng, nếu chúng ta chia quân đi cứu viện phủ Đại Danh, lại chia binh trú bên bờ Hoàng Hà, vậy binh lực của phủ Khai Phong nhất định sẽ suy yếu, hơn nữa còn suy yếu rất nhiều, bởi vì ngươi chắc chắn phải phái ra một lượng lớn binh lực, bằng không căn bản không thể hoàn thành hai nhiệm vụ nói trên. Nhưng chúng ta chắc chắn phải biết mình, quân Kim đích thực mạnh hơn chúng ta, một khi bị bọn họ công phá, đến lúc đó phủ Khai Phong nhất định không thu lại được.
Ngô Mẫn khẽ nhíu mày nói: - Vậy không biết ý của điện hạ là?
Triệu Giai cười nói: - Rất đơn giản, lập tức rút tất cả binh lực bố trí ở Hoàng Hà về, đánh một trận dài lâu với quân Kim ở Khai Phong này. Chỉ cần chúng ta phòng thủ phủ Khai Phong một cách hoàn mỹ, quân Kim chắc chắn rút lui. Các vị đừng thấy Tây Hạ thế tới hung mãnh, bây giờ bọn họ chỉ muốn quan sát, bởi vì bọn họ không đánh lại Đại Tống chúng ta ở rất nhiều mặt, giả như quân Kim công phá Khai Phong, bọn họ nhất định sẽ trở mặt xuất binh tấn công Đại Tống ta, khi đó chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản. Nhưng nếu quân Kim rút lui, vậy Tây Hạ cũng nhất định sẽ rút lui, không đáng để lo nghĩ. Cho nên, việc trước mắt chúng ta phải làm là tử thủ Khai Phong, những chuyện khác nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Rất nhanh, Triệu Giai giải quyết như gió cuốn mây tan tất cả đồ ăn, ngay cả một hột cơm cũng không chừa lại, hớp một miếng trà, lại lau miệng vài cái, ngước mắt quét quanh. Thấy bọn họ ăn cũng khá rồi, ha ha nói: - Thật ra nhìn vào tốc độ và lượng cơm mà một người ăn có thể nhìn ra một người làm bao nhiêu việc, có dụng tâm làm việc hay không. Nếu một người chậm rãi ăn sơn hào hải vị, thưởng thức rượu ngon món ngon, thì y nhất định không có làm việc, hơn nữa còn đang nghỉ phép nữa. Ngược lại thì giống như các vị hiện tại. Lúc nãy các vị vẫn luôn nói, có việc gấp bẩm báo, có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng thật sự gấp như vậy, nhiều như vậy sao? Ta thấy không phải, chí ít các ngươi còn có thể mỗi ngày ăn những thứ kể trên, cũng phải hao phí hai ba canh giờ, có lẽ không chỉ vậy.
- Nhưng ăn một bữa cơm thật sự phải phí nhiều thời gian vậy sao? Ta từng cho rằng như vậy, nhưng hôm nay xem ra hình như cũng không hoàn toàn như thế. Cứ nói về bữa ăn này đi, từ lúc dọn món ăn lên bàn tới nay, các vị chỉ cần ước chừng một khắc thì đã ăn xong cả rồi, một bữa một khắc, tính cả ba bữa ăn cũng không đến nửa canh giờ. Chuyện có thể hoàn thành trong nửa canh giờ, mà các vị lại dùng hai ba canh giờ, các vị nói gấp, ta thật sự không nhìn ra các vị gấp chỗ nào.
- Nói đi cũng phải nói lại, nếu mỗi ngày các ngươi ăn cơm ở đây thì có thể tiết kiệm được hai canh giờ để làm những việc thực tế chút, vậy thì ta tin rằng các vị đều có thể làm đến mức thành thạo, việc gấp thì càng không cần nói đến. Không biết các vị có cho rằng như vậy không?
Các đại thần coi như nghe hiểu rồi, thầm nghĩ, tân quan thượng nhậm tam bả hỏa nha, không thể nào tránh được, nhưng không một ai lên tiếng, bởi vì bọn họ đều biết đây là câu hỏi khó mà Triệu Giai cho bọn họ, câu này đáp sao cũng là sai.
Triệu Giai nói mấy câu mở đầu khiến đám đại thần á khẩu không nói được, lại tiếp tục nói: - Các ngươi không phải có việc gấp à, sao ai ai cũng không lên tiếng vậy?
Việc gấp đến trước mặt ngươi cũng trở thành không gấp. Ngô Mẫn cũng bất chấp quá nhiều, vội nói: - Điện hạ, hiện tại phủ Đại Danh báo nguy, quân Kim sắp đánh qua Hoàng Hà rồi, chúng ta nên ứng phó thế nào nha!
Trương Bang Xương nói:
- Điện hạ, chúng ta khẩn trương điều Tây quân đến cứu viện đi.
Toát mồ hôi! Lại là Tây quân, Lý Kỳ nghe được thì thầm than một tiếng.
Ngô Mẫn lại nói: - Không thể, không thể. Sáng nay Tây bắc mới truyền cấp báo, Tây Hạ đột nhiên phái đại quân trú đóng ở biên cảnh Hoành Sơn của Đại Tống ta, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát động tiến công. Nếu điều Tây quân đến cứu viện, lỡ như Tây Hạ đột nhiên tấn công, thì Đại Tống ta sẽ bị giáp công hai mặt, đến lúc đó thì đại sự không ổn rồi.
Tưởng Đạo Ngôn nói: - Việc cấp bách hiện giờ là làm sao cứu viện phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh là phòng tuyến cuối cùng của Khai Phong, nếu mất phủ Đại Danh, thì phòng tuyến Hoàng Hà sẽ rơi vào tay người Kim. Đến lúc đó, quân Kim vượt sông, chúng ta muốn phòng thủ cũng rất khó khăn.
Lý Kỳ nói: - Cứu phủ Đại Danh? Tưởng Ngự sử, ông nói thật thoải mái, làm sao cứu nha? Ông cũng không nghĩ xem, tại sao quân Kim lại chọn tấn công phủ Đại Danh, là vì quân chính phủ Đại Danh không chịu nổi. Tri phủ Đại Danh kia cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, bình thường hỏi triều đình cái này, đòi cái kia, nhưng đều lấy làm của riêng, làm sao đến tay chúng binh sĩ được. Hơn nữa, quan viên của phủ Đại Danh cũng không quan tâm quân chính, bố phòng trăm ngàn chỗ hở, bằng không, với thực lực của phủ Đại Danh thì làm sao có thể chỉ trong nửa ngày đã bị quân Kim liên tiếp công phá ba phòng tuyến chứ. Bây giờ cho dù chúng ta đi bố trí chỉ e cũng đã muộn rồi.
Tưởng Đạo Ngôn bị Lý Kỳ nói có chút chịu không được, nói: - Kinh tế sử, bây giờ nói những thứ này có ích gì chứ. Việc đã đến nước này, chúng ta nên nghĩ cách cứu chữa mới đúng.
Ông ta vừa nói thì ánh mắt của mọi người toàn bộ đều chuyển lên người Triệu Giai.
Triệu Giai dường như nghe rất chú tâm, cho đến khi bọn họ không lên tiếng, lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: - Các vị nói rất nhiều, nhưng bản vương cho rằng chúng ta chỉ cần làm một điểm thì tất cả nan đề đều giải quyết dễ dàng.
Trương Bang Xương vội hỏi: - Không biết điểm mà điện hạ nói là gì?
Triệu Giai cười nói: - Đánh lui quân Kim.
- Việc này
Mọi người không nói gì, ngươi đây không phải nói lời vô nghĩa sao, ta cũng biết mà.
Triệu Giai dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: - Nếu chúng ta đều biết chúng ta nên làm gì, thì thành công hơn phân nửa rồi, một nửa còn lại chính là đối phương muốn gì?
Ngô Mẫn nói: - Mục đích của quân Kim đã lộ rõ rồi, bọn họ rõ ràng muốn xông đến phủ Khai Phong.
Triệu Giai gật đầu: - Vậy thì không phải. Quân Kim đánh rất nhanh, nhưng việc này cũng nói cho chúng ta một điểm là hậu phương của bọn họ không tiếp tế kịp, cho dù là đuổi kịp, nhưng cũng không thể duy trì lâu, cho nên, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa, đến Khai Phong đã là cực hạn của bọn họ rồi, bọn họ cũng không dám nam tiến, xâm phạm sâu hơn. Nếu là vậy thì rất có thể sẽ bị chúng ta cắt đứt tiếp viện, bắt rùa trong chậu. Vậy thì chúng ta chỉ cần kéo dài trận đánh này, quân Kim chắc chắn sẽ rút lui, mà mục tiêu của bọn họ là phủ Khai Phong, đã là như vậy, ta nghĩ muốn kéo dài trận chiến này, chỉ có một biện pháp.
Lý Kỳ nói: - Chính là bảo tồn binh lực, tử thủ Khai Phong.
Triệu Giai gật đầu nói: - Kinh tế sử nói rất đúng, nếu chúng ta chia quân đi cứu viện phủ Đại Danh, lại chia binh trú bên bờ Hoàng Hà, vậy binh lực của phủ Khai Phong nhất định sẽ suy yếu, hơn nữa còn suy yếu rất nhiều, bởi vì ngươi chắc chắn phải phái ra một lượng lớn binh lực, bằng không căn bản không thể hoàn thành hai nhiệm vụ nói trên. Nhưng chúng ta chắc chắn phải biết mình, quân Kim đích thực mạnh hơn chúng ta, một khi bị bọn họ công phá, đến lúc đó phủ Khai Phong nhất định không thu lại được.
Ngô Mẫn khẽ nhíu mày nói: - Vậy không biết ý của điện hạ là?
Triệu Giai cười nói: - Rất đơn giản, lập tức rút tất cả binh lực bố trí ở Hoàng Hà về, đánh một trận dài lâu với quân Kim ở Khai Phong này. Chỉ cần chúng ta phòng thủ phủ Khai Phong một cách hoàn mỹ, quân Kim chắc chắn rút lui. Các vị đừng thấy Tây Hạ thế tới hung mãnh, bây giờ bọn họ chỉ muốn quan sát, bởi vì bọn họ không đánh lại Đại Tống chúng ta ở rất nhiều mặt, giả như quân Kim công phá Khai Phong, bọn họ nhất định sẽ trở mặt xuất binh tấn công Đại Tống ta, khi đó chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản. Nhưng nếu quân Kim rút lui, vậy Tây Hạ cũng nhất định sẽ rút lui, không đáng để lo nghĩ. Cho nên, việc trước mắt chúng ta phải làm là tử thủ Khai Phong, những chuyện khác nghĩ nhiều cũng vô dụng.
/2434
|