Những đại thần kia không ngu xuẩn, sau khi nghe những câu nói của Lý Kỳ, cảm thấy cũng có lý. Bây giờ chạy cũng muộn rồi, nếu thành Khai Phong bị phá, tình hình của bọn họ sẽ chỉ bết bát hơn. Hơn nữa, họ cũng đều biết, Lý Kỳ đang cho họ một bậc thang để xuống, nếu bây giờ bọn họ còn không đồng ý, đến lúc đó trở mặt, những văn nhân như bọn họ đối diện với những đại hán cao to lực lưỡng chỉ là tự mình tìm khổ rồi.
Trong tình huống cho một gậy thêm quả táo đỏ, những đại thần này cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Triệu Giai.
Song, Triệu Giai sợ chậm trễ sinh biến, nên chỉ cho bọn họ thời gian hai ngày. Trong hai ngày này phải dọn nhà để dân chúng đến ở, bản thân bọn họ và thân nhân của mình phải đến ở trong cung. Ngoài ra, lương thực có trong nhà bọn họ cũng gần như phải mang ra chia cho quân dân Khai Phong, bản thân phải chấp nhận ăn cơm rau dưa.
Sau khi đạt mục đích, Triệu Giai cũng tuyên bố kết thúc triều hội.
Lần triều hội này cũng khiến những đại thần kia thể nghiệm được thủ đoạn cứng rắn của Triệu Giai, tin rằng trước khi Tống Huy Tông trở về, không ai muốn đối nghịch với Triệu Giai.
Lý Kỳ nhìn những bóng dáng hiu quạnh đang xa dần của những đại thần kia, quay đầu cười nói với Triệu Giai bên cạnh: - Điện hạ, thật sự là giỏi thủ đoạn nha!
Triệu Giai cười nói:
- Chiêu này thế nào?
- Cao! Thật sự cao!
Lý Kỳ giơ ngón cái lên, hiếu kỳ nói: - Không biết điện hạ học chiêu này từ đâu vậy? Lẽ nào là từ ăn mày ở Phượng Tường?
Triệu Giai lườm hắn, nói: - Ngươi bớt nói bậy đi. Thật ra ta học được trong chiêu chén rượu tước binh quyền của Thái Tổ Thánh Hoàng thượng đó. Khi đó Thái Tổ Thánh thượng đối diện với một đám võ tướng, dùng cách của văn nhân thu lại binh quyền. Ta liền nghĩ đến làm ngược lại, dùng phương thức của võ tướng để đối phó với văn nhân, may mà đạt được mục đích, không làm mất mặt Thái Tổ.
Lý Kỳ đưa mặt về phía trước, cười nói: - Thứ ngài lấy được không chỉ như vậy, thu hoạch ngày hôm nay đối với ngài mà nói là không thể tính được.
Không thể không nói, một chiêu này của Triệu Giai xác thực khiến cho Lý Kỳ không lường trước được, nhưng cũng vỗ tay khen hay, từ đó có thể thấy, Triệu Giai đích thực đã thành thục hơn rất nhiều.
Hôm nay Triệu Giai không nghi ngờ gì là người thắng lớn nhất. Tuy y gần như đã bỏ ra toàn bộ tiền tài, lương thực cùng với những lợi ích của đại thần này, nhưng y lại thu được dân tâm, quân tâm, như vậy cũng đủ rồi. Hiện đang trong thời chiến loạn, những văn thần cổ hủ này trong triều gần như không có bất kỳ tác dụng gì, không làm cản trở đã là tốt lắm rồi. Mà mục đích của Triệu Giai là muốn đánh thắng trận này, những văn thần này không thể giúp y đạt được mục đích này, mà tất cả những thứ này chỉ có duy nhất quân dân Khai Phong có thể cho y, y dĩ nhiên phải lấy lòng quân dân, chứ không phải những đại thần này.
Đây cũng là lý do tại sao y muốn chọn mở triều hội ở đây. Y muốn để những dân chúng kia biết một cách trực quan, đương kim Nhiếp Chính Vương này hoàn toàn không giống vị Hoàng đế trước kia, phàm là thứ tốt nhất nhất định sẽ cho bọn họ đầu tiên.
Những dân chúng kia khi nào thì nhận được ân huệ lớn như vậy, bọn họ có thể không nhớ chỗ tốt của Triệu Giai sao. Tuy Triệu Giai tốn mất một ngày quý báu, nhưng có thể thu được lòng dân của phủ Khai Phong, lần này tuyệt đối có lời nha!
Đương nhiên, thứ Triệu Giai lấy được không chỉ vậy, y còn mượn việc này củng cố quyền lực của mình, một lần hành động thì xác định vị trí Nhiếp Chính Vương của mình, đây cũng là việc y phải làm, bởi vì Nhiếp Chính Vương và Hoàng thượng có khác biệt rất lớn. Những đại thần này càng hi vọng có thể làm việc cho Hoàng thượng, chứ không phải Nhiếp Chính Vương, bởi vì trên Nhiếp Chính Vương ngươi còn có Hoàng đế, ngươi không có quyền phong cho ta làm gì cả, hay cho ta cái gì, cái gì đều phải do Hoàng đế quyết định. Ta tận tâm tận lực giúp ngươi, căn bản ta không đạt được bất cứ lợi ích gì, vậy vì sao ta còn phải nịnh bợ ngươi.
Triệu Giai vô cùng hiểu được hoàn cảnh của mình. Y cũng biết, đối với những đại thần này, ngươi càng tỏ ra yếu đuối, thì bọn họ càng không xem ngươi ra gì. Hơn nữa, cho dù ngươi có làm tốt hơn nữa, nhưng chỉ cần ngươi không phải Hoàng thượng một ngày, thì bọn họ sẽ không thần phục ngươi, bất kể làm thế nào thì bọn họ cũng không trung thành với ngươi. Vậy không bằng một đao chặt đay rối, trước tiên dùng vũ khí làm bọn họ chấn kinh, an ổn nhất thời thì nhất thời vậy.
Tình hình của những võ tướng kia lại khác. Bình thường bọn họ chịu đủ mọi sự ức hiếp của những văn thần này, bây giờ cuối cùng cũng có người làm chủ cho bọn họ, trong vô hình đã nâng cao địa vị của bọn họ, tôn trọng bọn họ. Bọn họ dĩ nhiên sẽ dựa vào Triệu Giai chứ không phải Hoàng đế.
Phàm mọi việc đều có lợi có hại, hành động lần này của Triệu Giai cũng là cược tiền đồ của chính mình. Sở dĩ bây giờ y có thể mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn là vì bọn Tống Huy Tông, Thái Kinh đã đi rồi, binh quyền lại trong tay mình. Trong thế cục loạn lạc này, y có thể một đao chặt đay rồi cũng không ai dám đối nghịch với y. Nhưng y đã đắc tội chín phần đại thần trong triều, đây cũng là sự thật không thể tranh cãi. Nếu kế hoạch của y thất bại, thì cho dù giữ được phủ Khai Phong, một khi Tống Huy Tông trở về, thu lại binh quyền của y, thì y cũng không có ngày trở mình, hơn nữa ngày tháng sẽ rất khó sống.
Triệu Giai ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy từng đôi mắt đầy những giọt lệ cảm kích đang nhìn y. Đầu tiên y mỉm cười đáp lễ với dân chúng, mới nói: - Có lẽ ngươi cho rằng hành động này của ta chủ yếu để thu được lòng dân, thật ra thì không phải. Khi ta ở Tây bắc từng nói chuyện với một vài lão tướng. Theo bọn họ nói, phàm là lưu dân tụ tập, lại không có lương thực ăn, thì rất có thể sẽ xảy ra dịch bệnh. Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến dịch thủ thành đều vì trong thành xảy ra dịch bệnh, cuối cùng dẫn đến thất bại. Cho nên, ta phải cố gắng hết sức tránh hiện tượng này, sớm sắp xếp cho bọn họ một nơi ở sạch sẽ, việc này không thể chậm trễ một khắc, bằng không một khi dịch bệnh lây lan, cho dù chúng ta có thiên quân vạn mã cũng không ngăn được sự ăn mòn của ôn dịch.
Lý Kỳ thật sự không nghĩ đến việc này, bởi vì hắn không có kinh nghiệm thủ thành nha, nghe thấy cũng toát mồ hôi lạnh, lỡ như thật sự như Triệu Giai nói thì đúng là chí mạng mà. Trong lòng còn sợ hãi, nói:
- Không ngờ điện hạ ngài suy nghĩ chu đáo như vậy. Hiện nay lưu dân nhiều như vậy, chúng ta đích thực phải chuẩn bị tốt việc phòng ngừa dịch bệnh, việc này ta sẽ bảo Tần Cối sắp xếp. Có điều, điện hạ, sau này hành động lớn như vậy, ta cảm thấy ngài nên thương lượng với ta một chút.
Triệu Giai trợn trắng mắt nói: - Ta muốn thương lượng với ngươi, nhưng trong lòng ngươi toàn là mấy vị kiều thê của ngươi, ngươi cũng phải cho ta cơ hội chứ.
- Ặcviệc này, ừm, điện hạ anh minh quyết đoán, ta đương nhiên tin tưởng điện hạ. Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh nói.
- Ngươi thằng nhãi này.
Triệu Giai cười khổ lắc đầu, đi đến trước mặt những dân chúng kia, học theo dáng vẻ của Lý Kỳ, không nói đạo lý to lớn, chỉ nói chuyện thực tế, chính là theo ta lăn lộn, có ăn có ở.
Thật ra chỉ dựa vào những gì hôm nay Triệu Giai làm, những dân chúng kia đã thấy rất đủ rồi, đồng loạt quỳ xuống, rơi lệ nói cảm tạ Triệu Giai, giọng nói nghẹn ngào, đều tỏ vẻ thề chết đi theo Nhiếp Chính Vương.
Triệu Giai trấn an bọn họ một phen, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền bảo hạ nhân sắp xếp cho bọn họ ở lại, dặn bọn họ nhất định phải trân trọng bản thân, quan tâm xem bên cạnh có người bị bệnh hay không.
Sau đó, y theo Lý Kỳ đi về.
Trên đường về, tiếng ếch kêu giữa đồng ruộng khiến lòng họ cuối cùng cũng yên tĩnh một lát.
- Điện hạ, vừa rồi ăn nói thật giỏi nha! Lý Kỳ vừa đi vừa nói chuyện.
Triệu Giai cười khổ nói: - Câu này nếu do người khác nói ra, có lẽ ta sẽ cảm thấy vui mừng. Nhưng do ngươi nói ra, ta chỉ cảm thấy ngươi đang châm chọc ta thôi. Những việc này ta đều học được từ ngươi đó. Luận tài ăn nói, ta không sánh bằng ngươi nha!
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Điện ha thật quá khen, ta là một người thành thật, có sao nói vậy, không lừa người, gạt người, căn bản không hiểu tài ăn nói là cái gì cả.
Chẳng lẽ ta đang gạt người sao? Triệu Giai nói chân thành: - Hóa ra ta học được từ ngươi không phải là tài ăn nói, mà là thành thật à!
Hai người cười to ha ha một trận.
Ngừng cười, sắc mặt Triệu Giai lại ngưng trọng, nói: - Tuy chúng ta có trăm vạn quân dân, nhưng năng lực tác chiến quá thấp, phòng thủ đã rất miễn cưỡng rồi, càng đừng nói chi là tiến công, ôi! Đúng rồi, Tây quân bên kia sao rồi?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Điện hạ, ngài đừng nói đùa, Tây quân không giống đội quân khác, chính là đội quân mà nhiều đời Hoàng đế đều coi trọng. Nếu không có binh phù thì không ai điều động được. Hôm qua chúng ta vừa mới có binh quyền, ngài cũng biết tối qua mới phái người chạy đến Phượng Tường, sao có thể có tin tức nhanh như vậy. Hơn nữa, Đồng Quán lại điều đi ba vạn quân, dù thế nào thì hiện nay ta chỉ có thể dựa vào mình thôi.
Triệu Giai lúng túng nói: - Là ta sốt ruột chút, nhưng hiện tại ta đang rất lo lắng, lần này điều động ra nhiều Tây quân như vậy, phía Tây bắc
Vừa rồi y nói rất thoải mái, nhưng đều nói cho những đại thần kia nghe, thật ra tình hình thực tế rất ác liệt. Tây Hạ đã thần phục nước Kim, bọn họ xuất binh chắc chắn đã có kế hoạch từ sớm, mục đích là muốn đánh cho Đại Tống khó bề phòng bị.
May mà bản thân Tây Hạ có tính toán của mình, hơn nữa thế cục trong nước Tây Hạ cũng đang trong thời kỳ thay đổi, nếu không phải thế thì Đại Tống thật sự nguy hiểm rồi.
Lý Kỳ cau mày nói: - Đây cũng là chuyện không còn cách nào. Chúng ta bây giờ căn bản không có năng lực tác chiến hai bên. Nếu không điều động Tây quân đến, cho dù có ngoan cường bảo vệ Khai Phong, thì cũng không có bất cứ cơ hội nào đánh tan bọn họ. Chúng ta cần một đội quân có năng lực tác chiến chính diện với quân Kim. Nếu Tây Hạ thật sự tấn công, chúng ta chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ, phái người đi đàm phán, điều hòa, chịu chút thiệt thòi là chuyện không tránh được. Nhưng Tây Hạ phải dựa vào Đại Tống ta ở rất nhiều phương diện, chỉ cần Khai Phong không mất, tin rằng bọn họ hẳn sẽ có cố kỵ, nhiều lắm là làm chút động tác nhỏ, chiếm chút tiện nghi. Việc này đối với chúng ta mà nói là buôn bán có lời.
Triệu Giai nhìn trời thở dài, nói:
- Lần này thật sự là thời buổi rối loạn mà.
Lý Kỳ nói: - Nhưng anh hùng cũng xuất hiện trong thời loạn thế.
Trong tình huống cho một gậy thêm quả táo đỏ, những đại thần này cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Triệu Giai.
Song, Triệu Giai sợ chậm trễ sinh biến, nên chỉ cho bọn họ thời gian hai ngày. Trong hai ngày này phải dọn nhà để dân chúng đến ở, bản thân bọn họ và thân nhân của mình phải đến ở trong cung. Ngoài ra, lương thực có trong nhà bọn họ cũng gần như phải mang ra chia cho quân dân Khai Phong, bản thân phải chấp nhận ăn cơm rau dưa.
Sau khi đạt mục đích, Triệu Giai cũng tuyên bố kết thúc triều hội.
Lần triều hội này cũng khiến những đại thần kia thể nghiệm được thủ đoạn cứng rắn của Triệu Giai, tin rằng trước khi Tống Huy Tông trở về, không ai muốn đối nghịch với Triệu Giai.
Lý Kỳ nhìn những bóng dáng hiu quạnh đang xa dần của những đại thần kia, quay đầu cười nói với Triệu Giai bên cạnh: - Điện hạ, thật sự là giỏi thủ đoạn nha!
Triệu Giai cười nói:
- Chiêu này thế nào?
- Cao! Thật sự cao!
Lý Kỳ giơ ngón cái lên, hiếu kỳ nói: - Không biết điện hạ học chiêu này từ đâu vậy? Lẽ nào là từ ăn mày ở Phượng Tường?
Triệu Giai lườm hắn, nói: - Ngươi bớt nói bậy đi. Thật ra ta học được trong chiêu chén rượu tước binh quyền của Thái Tổ Thánh Hoàng thượng đó. Khi đó Thái Tổ Thánh thượng đối diện với một đám võ tướng, dùng cách của văn nhân thu lại binh quyền. Ta liền nghĩ đến làm ngược lại, dùng phương thức của võ tướng để đối phó với văn nhân, may mà đạt được mục đích, không làm mất mặt Thái Tổ.
Lý Kỳ đưa mặt về phía trước, cười nói: - Thứ ngài lấy được không chỉ như vậy, thu hoạch ngày hôm nay đối với ngài mà nói là không thể tính được.
Không thể không nói, một chiêu này của Triệu Giai xác thực khiến cho Lý Kỳ không lường trước được, nhưng cũng vỗ tay khen hay, từ đó có thể thấy, Triệu Giai đích thực đã thành thục hơn rất nhiều.
Hôm nay Triệu Giai không nghi ngờ gì là người thắng lớn nhất. Tuy y gần như đã bỏ ra toàn bộ tiền tài, lương thực cùng với những lợi ích của đại thần này, nhưng y lại thu được dân tâm, quân tâm, như vậy cũng đủ rồi. Hiện đang trong thời chiến loạn, những văn thần cổ hủ này trong triều gần như không có bất kỳ tác dụng gì, không làm cản trở đã là tốt lắm rồi. Mà mục đích của Triệu Giai là muốn đánh thắng trận này, những văn thần này không thể giúp y đạt được mục đích này, mà tất cả những thứ này chỉ có duy nhất quân dân Khai Phong có thể cho y, y dĩ nhiên phải lấy lòng quân dân, chứ không phải những đại thần này.
Đây cũng là lý do tại sao y muốn chọn mở triều hội ở đây. Y muốn để những dân chúng kia biết một cách trực quan, đương kim Nhiếp Chính Vương này hoàn toàn không giống vị Hoàng đế trước kia, phàm là thứ tốt nhất nhất định sẽ cho bọn họ đầu tiên.
Những dân chúng kia khi nào thì nhận được ân huệ lớn như vậy, bọn họ có thể không nhớ chỗ tốt của Triệu Giai sao. Tuy Triệu Giai tốn mất một ngày quý báu, nhưng có thể thu được lòng dân của phủ Khai Phong, lần này tuyệt đối có lời nha!
Đương nhiên, thứ Triệu Giai lấy được không chỉ vậy, y còn mượn việc này củng cố quyền lực của mình, một lần hành động thì xác định vị trí Nhiếp Chính Vương của mình, đây cũng là việc y phải làm, bởi vì Nhiếp Chính Vương và Hoàng thượng có khác biệt rất lớn. Những đại thần này càng hi vọng có thể làm việc cho Hoàng thượng, chứ không phải Nhiếp Chính Vương, bởi vì trên Nhiếp Chính Vương ngươi còn có Hoàng đế, ngươi không có quyền phong cho ta làm gì cả, hay cho ta cái gì, cái gì đều phải do Hoàng đế quyết định. Ta tận tâm tận lực giúp ngươi, căn bản ta không đạt được bất cứ lợi ích gì, vậy vì sao ta còn phải nịnh bợ ngươi.
Triệu Giai vô cùng hiểu được hoàn cảnh của mình. Y cũng biết, đối với những đại thần này, ngươi càng tỏ ra yếu đuối, thì bọn họ càng không xem ngươi ra gì. Hơn nữa, cho dù ngươi có làm tốt hơn nữa, nhưng chỉ cần ngươi không phải Hoàng thượng một ngày, thì bọn họ sẽ không thần phục ngươi, bất kể làm thế nào thì bọn họ cũng không trung thành với ngươi. Vậy không bằng một đao chặt đay rối, trước tiên dùng vũ khí làm bọn họ chấn kinh, an ổn nhất thời thì nhất thời vậy.
Tình hình của những võ tướng kia lại khác. Bình thường bọn họ chịu đủ mọi sự ức hiếp của những văn thần này, bây giờ cuối cùng cũng có người làm chủ cho bọn họ, trong vô hình đã nâng cao địa vị của bọn họ, tôn trọng bọn họ. Bọn họ dĩ nhiên sẽ dựa vào Triệu Giai chứ không phải Hoàng đế.
Phàm mọi việc đều có lợi có hại, hành động lần này của Triệu Giai cũng là cược tiền đồ của chính mình. Sở dĩ bây giờ y có thể mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn là vì bọn Tống Huy Tông, Thái Kinh đã đi rồi, binh quyền lại trong tay mình. Trong thế cục loạn lạc này, y có thể một đao chặt đay rồi cũng không ai dám đối nghịch với y. Nhưng y đã đắc tội chín phần đại thần trong triều, đây cũng là sự thật không thể tranh cãi. Nếu kế hoạch của y thất bại, thì cho dù giữ được phủ Khai Phong, một khi Tống Huy Tông trở về, thu lại binh quyền của y, thì y cũng không có ngày trở mình, hơn nữa ngày tháng sẽ rất khó sống.
Triệu Giai ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy từng đôi mắt đầy những giọt lệ cảm kích đang nhìn y. Đầu tiên y mỉm cười đáp lễ với dân chúng, mới nói: - Có lẽ ngươi cho rằng hành động này của ta chủ yếu để thu được lòng dân, thật ra thì không phải. Khi ta ở Tây bắc từng nói chuyện với một vài lão tướng. Theo bọn họ nói, phàm là lưu dân tụ tập, lại không có lương thực ăn, thì rất có thể sẽ xảy ra dịch bệnh. Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến dịch thủ thành đều vì trong thành xảy ra dịch bệnh, cuối cùng dẫn đến thất bại. Cho nên, ta phải cố gắng hết sức tránh hiện tượng này, sớm sắp xếp cho bọn họ một nơi ở sạch sẽ, việc này không thể chậm trễ một khắc, bằng không một khi dịch bệnh lây lan, cho dù chúng ta có thiên quân vạn mã cũng không ngăn được sự ăn mòn của ôn dịch.
Lý Kỳ thật sự không nghĩ đến việc này, bởi vì hắn không có kinh nghiệm thủ thành nha, nghe thấy cũng toát mồ hôi lạnh, lỡ như thật sự như Triệu Giai nói thì đúng là chí mạng mà. Trong lòng còn sợ hãi, nói:
- Không ngờ điện hạ ngài suy nghĩ chu đáo như vậy. Hiện nay lưu dân nhiều như vậy, chúng ta đích thực phải chuẩn bị tốt việc phòng ngừa dịch bệnh, việc này ta sẽ bảo Tần Cối sắp xếp. Có điều, điện hạ, sau này hành động lớn như vậy, ta cảm thấy ngài nên thương lượng với ta một chút.
Triệu Giai trợn trắng mắt nói: - Ta muốn thương lượng với ngươi, nhưng trong lòng ngươi toàn là mấy vị kiều thê của ngươi, ngươi cũng phải cho ta cơ hội chứ.
- Ặcviệc này, ừm, điện hạ anh minh quyết đoán, ta đương nhiên tin tưởng điện hạ. Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh nói.
- Ngươi thằng nhãi này.
Triệu Giai cười khổ lắc đầu, đi đến trước mặt những dân chúng kia, học theo dáng vẻ của Lý Kỳ, không nói đạo lý to lớn, chỉ nói chuyện thực tế, chính là theo ta lăn lộn, có ăn có ở.
Thật ra chỉ dựa vào những gì hôm nay Triệu Giai làm, những dân chúng kia đã thấy rất đủ rồi, đồng loạt quỳ xuống, rơi lệ nói cảm tạ Triệu Giai, giọng nói nghẹn ngào, đều tỏ vẻ thề chết đi theo Nhiếp Chính Vương.
Triệu Giai trấn an bọn họ một phen, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền bảo hạ nhân sắp xếp cho bọn họ ở lại, dặn bọn họ nhất định phải trân trọng bản thân, quan tâm xem bên cạnh có người bị bệnh hay không.
Sau đó, y theo Lý Kỳ đi về.
Trên đường về, tiếng ếch kêu giữa đồng ruộng khiến lòng họ cuối cùng cũng yên tĩnh một lát.
- Điện hạ, vừa rồi ăn nói thật giỏi nha! Lý Kỳ vừa đi vừa nói chuyện.
Triệu Giai cười khổ nói: - Câu này nếu do người khác nói ra, có lẽ ta sẽ cảm thấy vui mừng. Nhưng do ngươi nói ra, ta chỉ cảm thấy ngươi đang châm chọc ta thôi. Những việc này ta đều học được từ ngươi đó. Luận tài ăn nói, ta không sánh bằng ngươi nha!
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Điện ha thật quá khen, ta là một người thành thật, có sao nói vậy, không lừa người, gạt người, căn bản không hiểu tài ăn nói là cái gì cả.
Chẳng lẽ ta đang gạt người sao? Triệu Giai nói chân thành: - Hóa ra ta học được từ ngươi không phải là tài ăn nói, mà là thành thật à!
Hai người cười to ha ha một trận.
Ngừng cười, sắc mặt Triệu Giai lại ngưng trọng, nói: - Tuy chúng ta có trăm vạn quân dân, nhưng năng lực tác chiến quá thấp, phòng thủ đã rất miễn cưỡng rồi, càng đừng nói chi là tiến công, ôi! Đúng rồi, Tây quân bên kia sao rồi?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Điện hạ, ngài đừng nói đùa, Tây quân không giống đội quân khác, chính là đội quân mà nhiều đời Hoàng đế đều coi trọng. Nếu không có binh phù thì không ai điều động được. Hôm qua chúng ta vừa mới có binh quyền, ngài cũng biết tối qua mới phái người chạy đến Phượng Tường, sao có thể có tin tức nhanh như vậy. Hơn nữa, Đồng Quán lại điều đi ba vạn quân, dù thế nào thì hiện nay ta chỉ có thể dựa vào mình thôi.
Triệu Giai lúng túng nói: - Là ta sốt ruột chút, nhưng hiện tại ta đang rất lo lắng, lần này điều động ra nhiều Tây quân như vậy, phía Tây bắc
Vừa rồi y nói rất thoải mái, nhưng đều nói cho những đại thần kia nghe, thật ra tình hình thực tế rất ác liệt. Tây Hạ đã thần phục nước Kim, bọn họ xuất binh chắc chắn đã có kế hoạch từ sớm, mục đích là muốn đánh cho Đại Tống khó bề phòng bị.
May mà bản thân Tây Hạ có tính toán của mình, hơn nữa thế cục trong nước Tây Hạ cũng đang trong thời kỳ thay đổi, nếu không phải thế thì Đại Tống thật sự nguy hiểm rồi.
Lý Kỳ cau mày nói: - Đây cũng là chuyện không còn cách nào. Chúng ta bây giờ căn bản không có năng lực tác chiến hai bên. Nếu không điều động Tây quân đến, cho dù có ngoan cường bảo vệ Khai Phong, thì cũng không có bất cứ cơ hội nào đánh tan bọn họ. Chúng ta cần một đội quân có năng lực tác chiến chính diện với quân Kim. Nếu Tây Hạ thật sự tấn công, chúng ta chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ, phái người đi đàm phán, điều hòa, chịu chút thiệt thòi là chuyện không tránh được. Nhưng Tây Hạ phải dựa vào Đại Tống ta ở rất nhiều phương diện, chỉ cần Khai Phong không mất, tin rằng bọn họ hẳn sẽ có cố kỵ, nhiều lắm là làm chút động tác nhỏ, chiếm chút tiện nghi. Việc này đối với chúng ta mà nói là buôn bán có lời.
Triệu Giai nhìn trời thở dài, nói:
- Lần này thật sự là thời buổi rối loạn mà.
Lý Kỳ nói: - Nhưng anh hùng cũng xuất hiện trong thời loạn thế.
/2434
|