Tin bờ bắc thất thủ rất nhanh đã truyền vào trong Kinh thành.
Sau khi Lý Kỳ biết được, ngoài trừ bất đắc dĩ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Mặc dù hắn đã biết, Tri phủ Đại Danh kia không nghe mệnh lệnh của hắn, tổ chức quân dân chạy trốn, mà ngược lại ngay khi kẻ địch tiến công, lại điều động binh lính chạy xuống phía nam, thế nên đã để lại cho Hoàn Nhan Tông Vọng không ít vật tư quân bị. Nhưng hắn không tức giận, bởi vì những việc này đều nằm trong dự liệu của hắn, đạt được bao nhiêu thì đã là có lời rồi.
Ở quốc gia như triều Tống, một khi có chiến sự, người duy nhất ngươi có thể tin tưởng chỉ có bản thân mình.
Thật ra hắn làm sao có thể không biết tầm quan trọng của phủ Đại Danh, hắn cũng từng nhiều lần có ý muốn khống chế phủ Đại Danh, nhưng rất đáng tiếc đều quay về không công. Mấu chốt là phủ Đại Danh đều là hoàng thân quốc thích, hệ thống hủ bại khá hoàn thiện, bền chắc như thép, căn bản không thể chen vào được. Nghĩ mà xem, Đăng Châu kia cách Khai Phong xa như thế mà còn khó làm như vậy, huống hồ là phủ Đại Danh.
Hơn nữa hắn không thể làm quá rõ ràng, bằng không người khác chắc chắn sẽ cho rằng hắn có mưu đồ khác.
Sau khi hắn nắm giữ binh quyền, quân Kim đã đến dưới thành phủ Đại Danh rồi, căn bản không cho hắn có cơ hội cứu chữa. Việc hắn có thể làm cũng chỉ là nghe theo mệnh trời thôi. Điều duy nhất khiến hắn đau khổ là mấy chục vạn dân chúng kia, nhưng chiến tranh không phải là vậy sao, chính là phải chết người, chính là liên lụy người vô tội. Cho dù ngươi lợi hại cỡ nào, ngươi căn bản cũng không thể ngăn cản tất cả những thứ này xảy ra.
Nếu nghĩ những thứ này khiến cho bản thân mình đau khổ, thì Lý Kỳ dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao cũng vô ích cả, mau chóng triệu tập các tướng sĩ, triệu tập cuộc họp quân sự các tướng lĩnh cao cấp nhất đầu tiên khi hắn đảm nhiệm chức vị Thống soái cao nhất trong cuộc chiến bảo vệ thành Khai Phong.
Mục đích của cuộc họp chính là làm sao bảo vệ phủ Khai Phong.
Lý Kỳ ngồi ở vị trí chính tọa, một đám tướng lĩnh lớn nhỏ ngồi bên dưới. Tuy nói là hội nghị các tướng lĩnh cao cấp nhất, nhưng đa số người làm việc phía dưới đều là tướng lĩnh trẻ tuổi, lấy thủ lĩnh Cấm quân làm chủ, đây cũng là do Lý Kỳ cố ý sắp xếp, bởi vì lão tướng trong Kinh thành đều đức cao vọng trọng, hơn nữa hoặc là người của Đồng Quán, hoặc là người của Thái Du, quân công của hắn quá ít, khó lòng phục chúng. Hắn dứt khoát không dùng những người này, để thế lực mà tự mình bồi dưỡng đi lên đài. Thật ra tai họa lần này không thể nghi ngờ gì cũng đã cho hắn cơ hội tốt nhất.
Lý Kỳ uống một ngụm trà, nghiêm túc nói:
- Tin rằng các vị đều biết rồi, phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, chúng ta cũng mất đi quyền khống chế khu vực Hoàng Hà. Thành Khai Phong hoàn toàn lộ ra trước mắt của kẻ địch, quân địch vây thành chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Không biết các vị có kế sách ngăn địch nào không?
Phủ Đại Danh rơi vào tay giặc, đối với Khai Phong mà nói là một tin tức vô cùng tổn thương sĩ khí. Một đám tướng lĩnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói bừa, bởi vì bọn họ đều cảm thấy, khí thế của quân địch như cầu vồng. Thành Khai Phong lúc này như chỉ mành treo chuông, sai lầm một chút có thể tạo thành đả kích mang tính hủy diệt.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Phi đứng dậy nói:
- Hồi bẩm Thống soái, mạt tướng cho rằng khí thế quân địch đang thịnh, quân ta nên tránh đi cạnh sắc, dựa vào tường cao thành dày bên ngoài thành Biện Lương và mười lăm vạn Cấm quân trong thành kiên quyết tử thủ, không thể xuất chiến, bên ngoài vườn không nhà trống, đánh một trận tiêu hao thực lực với bọn họ. Chỉ cần bọn họ không đánh vào được, tiếng trống thứ nhất thì hăng hái, tiếng thứ hai thì sự hăng hái giảm đi, tiếng thứ ba thì hoàn toàn mất sạch, sớm muộn gì bọn họ cũng rút lui thôi.
Mặc dù Nhạc Phi không có kinh nghiệm, nhưng y là môn sinh đắc ý của Chủng Sư Đạo, đối diện với hoàn cảnh này, y lại đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Một đám tướng lĩnh Ngưu Cao cũng cảm thấy ngoài trừ như vậy cũng không còn cách khác, chỉ có thể hao sức với quân Kim, mài mòn chết đối phương, rối rít gật đầu tán đồng quan điểm của Nhạc Phi.
Tuy nói Lý Kỳ là Thống soái cao nhất, hơn nữa những tướng lĩnh này đều rất phục tùng mệnh lệnh của hắn, nhưng những tướng lĩnh này cũng biết, Lý Kỳ chung quy chỉ là một đầu bếp thôi, tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không văn không võ, chuyện đánh trận vẫn phải nghe ý kiến của bọn họ. Hơn nữa, bố trí mấy ngày trước của Lý Kỳ hình như cũng biểu hiện hắn muốn nghiêm phòng tử thủ, đều cảm thấy chiếc lược này nhất định không sai, cứ đánh như vậy.
Làm sao đoán được, Lý Kỳ đột nhiên lắc đầu, có chút ý bất mãn, điều này làm đám tướng sĩ hơi không hiểu ra sao cả.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Tuy ta từng nói không chỉ một lần, chúng ta chỉ cần có thể giữ vững phủ Khai Phong thì thắng rồi. Nhưng ta hoàn toàn không nói nghiêm phòng tử thủ, cũng chính là giữ thành chết.
Mắt Nhạc Phi lộ vẻ kinh ngạc, tò mò nói:
- Vậy không biết ý của Bộ Soái là?
Khóe miệng Lý Kỳ khẽ nhếch, nói:
- Ta cho rằng chúng ta không nên chỉ lấy tường thành ngoài thành, chúng ta phải đẩy phòng tuyến ra ngoài, bố trí phòng tuyến ở ngoại ô thành, hình thành một sự phòng thủ có tính tiến công, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiến công.
Vừa nói xong, các tướng sĩ cả kinh thất sắc nha, xuất thành nghênh chiến, bọn họ nghĩ cũng không nghĩ tới việc này nha.
Chỉ huy sứ Thị Vệ mã Lương Hùng vội nói:
- Bộ Soái, hành động này tuyệt đối không ổn, tuyệt đối không ổn nha. Hiện nay quân địch thừa cơ mà đến, hơn nữa kỵ binh của bọn họ cực kỳ dũng mãnh, nếu xuất thành nghênh chiến, phần thắng chưa đến một thành.
Tất cả tướng sĩ đều không tán thành Lý Kỳ làm vậy, ngươi bỏ tường thành không thủ, chạy ra ngoài đánh, ngươi làm vậy còn không phải là tìm chết sao, ngươi có biết đánh trận không nha.
Ngưu Cao tuyệt đối phục tùng Lý Kỳ, Lý Kỳ chỉ đâu đánh đó, nhưng lúc này cũng có chút mơ hồ, nói:
- Bộ Soái, nếu là như vậy, vậy trước đó sao chúng ta không cố thủ Hoàng Hà.
Lý Kỳ giải thích:
- Hoàng Hà cách Khai Phong khá xa, nếu chiến tuyến này kéo quá dài, chúng ta rất khó nhìn thấy hai đầu, quân địch lại lấy kỵ binh làm chủ, tính cơ động hơn xa chúng ta, không tiện điều động. Thêm nữa là phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, chúng ta cũng không có thời gian bố phòng, do đó, ta lựa chọn bỏ qua Hoàng Hà. Nhưng ta chưa từng nói muốn bỏ qua một mẩu đất nào của Khai Phong. Nếu chúng ta muốn bảo vệ phủ Khai phong, vậy thì nhất định phải bảo vệ mỗi một tấc đất của phủ Khai Phong, chứ không chỉ một toàn thành trì.
Nhạc Phi nói:
- Không biết dụng ý hành động này của Bộ Soái là gì?
Lý Kỳ đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Lý do của ta rất đơn giản, quân địch chỉ dùng hơn một tháng thì đã đánh qua Hoàng Hà, hơn nữa trước đó tiêu diệt nước Liêu, khí thế cường thịnh. Nếu chúng ta chỉ tử thủ thành trì, bị động chịu đòn thì không nghi ngờ gì là đang cổ vũ sự kiêu ngạo của quân địch, còn tỏ rõ chúng ta rất yếu đuối, điều này tuyệt đối không thể.
- Không chỉ như vậy, tuy chúng ta ngoài mặt có mười mấy vạn đại quân, trăm vạn bách tính, nhưng trong khoảng thời gian rất lâu rất lâu trước kia chúng ta đều bị động chịu đòn, mà trong mười mấy vạn đại quân, tuyệt đại đa số đều chưa từng đánh trận, tân binh chiếm đa số, năng lực tác chiến không cao, lại không có bất cứ kinh nghiệm tác chiến nào, với kết quả tác chiến với quân Kim trong quá khứ, chắc chắn sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn họ. Tuy ta biết quyết tâm kháng chiến hiện nay trong lòng mọi người là chân thật đáng tin, nhưng nếu không dám ra đánh, co đầu rụt cổ trong thành, khi đánh nhau chân chính, ai cũng không thể nắm chắc được kết cục, một khi quân tâm dao động, thế cục chắc chắn không khống chế được.
Một đám tướng lĩnh nghe Lý Kỳ nói cảm thấy cũng có lý, nhưng hơn phân nửa vẫn cảm thấy hành động này của Lý Kỳ quá mạo hiểm, Lương Hùng liền nói:
- Bộ Soái, ngài nói tuy cũng có lý, nhưng mạt tướng trước sau vẫn cho rằng hành động này giống như đánh bạc vậy, thực sự quá mạo hiểm.
- Đây thật ra chính là cách làm ổn thỏa nhất.
Lý Kỳ khoát tay, tự tin nói:
- Các ngươi nhất định phải nhớ, binh không phải do luyện mà ra, mà do đánh mà ra, là do đổ máu mà ra. Binh sĩ chân chính thì phải có bản năng khát máu, chứ không phải nhân từ. Đánh nhau với quân Kim, đây chính là cơ hội để chúng ta nâng cao sự quý giá, chịu đánh và dám đánh, liều chết đánh một trận, giữa ba điều này có sự khác biệt mấu chốt. Đầu tiên chúng ta phải đánh cho ra khí thế, để chúng binh sĩ hoàn toàn lột xác trong chiến hỏa, đây cũng là cách tiến bộ nhanh nhất. Ta muốn để binh lính của ta từ sợ hãi, hoảng hồn, đến chịu đánh, rồi đến dám đánh, cuối cùng là đến không sợ hãi, ôm quyết tâm phải chết nghênh chiến quân Kim. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng và tương lai thắng lợi. Có câu ngõ hẹp tương phùng người dũng thắng, binh pháp Tôn Tử cũng nói dũng cảm hay khiếp sợ do ưu thế tạo nên. Nếu ngay cả dũng khí xuất thành quyết chiến cũng không có thì trận này còn đánh thế nào nữa.
- Cho dù là đang chiến đấu, nếu chúng ta chỉ luôn phòng thủ, quân địch sẽ rất nhẹ nhàng ung dung phong tỏa chúng ta, ngăn cách mối liên hệ giữa chúng ta và các viện quân. Nếu kẻ thù vây đánh viện binh, thì cũng có thể dùng dã chiến đánh chết chúng ta, chúng ta không có cách nào cả. Ngoài ra, vùng ngoại ô còn có kho lương, bãi cỏ, những thứ này đều không thể mất đi. Như vậy, chi bằng chúng ta trước tiên tiến ra, quyết một trận tử chiến với quân địch ở ngoại thành Khai Phong. Cho dù chúng ta phải trả giá bằng mười vạn đại quân để huấn luyện ra mười vạn đại quân có thể chống lại quân Kim cũng xứng đáng mà, chúng ta có thể tìm cơ hội tiêu diệt kẻ địch. Tuy có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm vĩnh viễn nương theo lợi ích. Ta cho rằng trận này hoặc không đánh, nếu đánh thì phải cố lấy dũng khí mà đánh.
Hắn đích thực chưa từng đánh trận, nhưng hắn giỏi gọt giũa lòng người. Hắn rất rõ, quân Tống đã bị quân Kim đánh cho sợ rồi, đối mặt với quân Kim, về mặt tâm lý vẫn có thiếu sót, cho nên nhất định phải nâng cao lòng tin của binh sĩ. Hắn tuyệt đối không hi vọng binh sĩ của mình mang theo thái độ sợ hãi mà nghênh chiến, điều này sẽ khiến quân Tống lâm vào bị động vô hạn, chữ “vô hạn” này cũng bao gồm cả tương tai. Rõ ràng hắn tuyệt đối không thỏa mãn thắng lợi của trận này, hắn càng nghĩ đến toàn cục hơn, cho nên, hắn không chỉ một lần nhắc đến từ “dũng khí”.
Bọn Lương Hùng đọc đủ loại binh thư, đương nhiên hiểu đạo lý “dũng cảm hay khiếp sợ do ưu thế tạo nên”. Hai quân tác chiến, coi trọng ưu thế nha, một khi khí thế bị đàn áp thì sẽ tạo nên ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả chiến đấu. Nhưng khi bọn họ đối mặt với quân Kim, là đánh vào sự sợ hãi trong tâm lý, trong tiềm thức nói với bản thân mình rằng, bản thân mình tuyệt đối không đánh lại quân Kim, do đó, việc trước tiên bọn họ nghĩ đến nhất định là tử thủ.
- Nói rất hay, ha ha!
Theo một tràn tiếng cười sang sảng, chỉ thấy một người từ ngoài đi vào, chính là Nhiếp Chính Vương Triệu Giai. Y vừa vào thì nói:
- Hay cho một câu ngõ hẹp tương phùng người dũng thắng. Bộ Soái nói không sai, chúng ta không thể ôm ý nghĩ cố thủ để chiến thắng, chúng ta nên ôm lòng tiêu diệt kẻ địch để đánh một trận. Chúng ta không chỉ phải thắng, hơn nữa còn phải đánh ra được khí thế của Đại Tống ta, khiến quân Kim phải trả cái giá nặng nề vì sự coi thường của bọn họ.
Ở trong cung y đối diện với một đám đại thần cầu hòa, hở một chút thì hô trốn, hở một chút lại phái người cầu hòa, nghe đến y nhức cả đầu. Lý Kỳ lại rất ít thượng triều, y lại càng một cây không chống vững nhà, ngay cả một người cùng chung tiếng nói cũng không tìm được. Cứ tiếp tục như vậy, y thế nào cũng mắc phải chứng hậm hực, y vẫn thích ở cùng với những võ tướng này hơn.
Đám tướng lĩnh này nghe mà nóng bừng cả mặt, xấu hổ nha, người ta là một Tri phủ chưa từng ra chiến trường và một hoàng tử được nuông chiều từ bé còn có dũng khí cỡ này, đám xuất thành quyết chiến, còn đám tướng lĩnh chinh chiến sa trường bọn họ lại chịu bó tay bó chân.
Mấy năm, thậm chí là mười mấy năm đánh trận đi đâu mất rồi nha!
Nhạc Phi vô cùng tức giận với chính mình, còn cảm thấy thẹn vô cùng đối với sách lược mà vừa rồi mình đắc ý vô cùng, đây thật sự là càng sống càng thụt lùi mà, đứng lên ôm quyền nói:
- Mạt tướng nguyện xuất thành quyết một trận tử chiến với quân địch.
Đám tướng sĩ Ngưu Cao cũng rối rít đứng đậy, tỏ rõ quyết tâm thề chết đánh một trận, thà chết trận cũng tuyệt không lùi bước, bảo vệ mỗi một tấc đất của phủ Khai Phong.
Dưới sự khích lệ của Lý Kỳ, rất nhanh đã thống nhất được tư tưởng tác chiến, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ.
Kế tiếp chính là điểm binh điểm tướng, Lý Kỳ trực tiếp bố trí toàn bộ mười mấy vạn đại quân ở ngoại ô tỏ rõ quyết tâm của mình. Ngoài ta còn phân phó người tăng cường huấn luyện dân binh, bảo vệ bức tường ngoài thành. Lại phân chia mười mấy cửa thành ngoài thành phủ Khai Phong thành mười mấy khu vực, dẫn đến khu vực năm mươi dặm ngoài ngoại ô, lợi dụng thành trấn, thôn làng, và thành lũy, cao lãnh, cầu đường ở ngoại ô tạo thành từng hệ thống phòng ngự một, trọng bắc khinh nam, từng tầng tiến dần lên, mỗi khu vực phái một chủ tướng trấn thủ, chiếu ứng lẫn nhau, do Nhạc Phi đảm nhiệm Phó Thống soái chỉ huy quân dân bố phòng.
Bản thân Lý Kỳ lại tọa trấn phủ Khai Phong, điều binh khiển tướng. Còn về Triệu Giai, đương nhiên là sắp xếp công tác hậu cần, giao thiệp với những đại thần kia.
Sau khi Lý Kỳ biết được, ngoài trừ bất đắc dĩ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Mặc dù hắn đã biết, Tri phủ Đại Danh kia không nghe mệnh lệnh của hắn, tổ chức quân dân chạy trốn, mà ngược lại ngay khi kẻ địch tiến công, lại điều động binh lính chạy xuống phía nam, thế nên đã để lại cho Hoàn Nhan Tông Vọng không ít vật tư quân bị. Nhưng hắn không tức giận, bởi vì những việc này đều nằm trong dự liệu của hắn, đạt được bao nhiêu thì đã là có lời rồi.
Ở quốc gia như triều Tống, một khi có chiến sự, người duy nhất ngươi có thể tin tưởng chỉ có bản thân mình.
Thật ra hắn làm sao có thể không biết tầm quan trọng của phủ Đại Danh, hắn cũng từng nhiều lần có ý muốn khống chế phủ Đại Danh, nhưng rất đáng tiếc đều quay về không công. Mấu chốt là phủ Đại Danh đều là hoàng thân quốc thích, hệ thống hủ bại khá hoàn thiện, bền chắc như thép, căn bản không thể chen vào được. Nghĩ mà xem, Đăng Châu kia cách Khai Phong xa như thế mà còn khó làm như vậy, huống hồ là phủ Đại Danh.
Hơn nữa hắn không thể làm quá rõ ràng, bằng không người khác chắc chắn sẽ cho rằng hắn có mưu đồ khác.
Sau khi hắn nắm giữ binh quyền, quân Kim đã đến dưới thành phủ Đại Danh rồi, căn bản không cho hắn có cơ hội cứu chữa. Việc hắn có thể làm cũng chỉ là nghe theo mệnh trời thôi. Điều duy nhất khiến hắn đau khổ là mấy chục vạn dân chúng kia, nhưng chiến tranh không phải là vậy sao, chính là phải chết người, chính là liên lụy người vô tội. Cho dù ngươi lợi hại cỡ nào, ngươi căn bản cũng không thể ngăn cản tất cả những thứ này xảy ra.
Nếu nghĩ những thứ này khiến cho bản thân mình đau khổ, thì Lý Kỳ dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao cũng vô ích cả, mau chóng triệu tập các tướng sĩ, triệu tập cuộc họp quân sự các tướng lĩnh cao cấp nhất đầu tiên khi hắn đảm nhiệm chức vị Thống soái cao nhất trong cuộc chiến bảo vệ thành Khai Phong.
Mục đích của cuộc họp chính là làm sao bảo vệ phủ Khai Phong.
Lý Kỳ ngồi ở vị trí chính tọa, một đám tướng lĩnh lớn nhỏ ngồi bên dưới. Tuy nói là hội nghị các tướng lĩnh cao cấp nhất, nhưng đa số người làm việc phía dưới đều là tướng lĩnh trẻ tuổi, lấy thủ lĩnh Cấm quân làm chủ, đây cũng là do Lý Kỳ cố ý sắp xếp, bởi vì lão tướng trong Kinh thành đều đức cao vọng trọng, hơn nữa hoặc là người của Đồng Quán, hoặc là người của Thái Du, quân công của hắn quá ít, khó lòng phục chúng. Hắn dứt khoát không dùng những người này, để thế lực mà tự mình bồi dưỡng đi lên đài. Thật ra tai họa lần này không thể nghi ngờ gì cũng đã cho hắn cơ hội tốt nhất.
Lý Kỳ uống một ngụm trà, nghiêm túc nói:
- Tin rằng các vị đều biết rồi, phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, chúng ta cũng mất đi quyền khống chế khu vực Hoàng Hà. Thành Khai Phong hoàn toàn lộ ra trước mắt của kẻ địch, quân địch vây thành chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Không biết các vị có kế sách ngăn địch nào không?
Phủ Đại Danh rơi vào tay giặc, đối với Khai Phong mà nói là một tin tức vô cùng tổn thương sĩ khí. Một đám tướng lĩnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói bừa, bởi vì bọn họ đều cảm thấy, khí thế của quân địch như cầu vồng. Thành Khai Phong lúc này như chỉ mành treo chuông, sai lầm một chút có thể tạo thành đả kích mang tính hủy diệt.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Phi đứng dậy nói:
- Hồi bẩm Thống soái, mạt tướng cho rằng khí thế quân địch đang thịnh, quân ta nên tránh đi cạnh sắc, dựa vào tường cao thành dày bên ngoài thành Biện Lương và mười lăm vạn Cấm quân trong thành kiên quyết tử thủ, không thể xuất chiến, bên ngoài vườn không nhà trống, đánh một trận tiêu hao thực lực với bọn họ. Chỉ cần bọn họ không đánh vào được, tiếng trống thứ nhất thì hăng hái, tiếng thứ hai thì sự hăng hái giảm đi, tiếng thứ ba thì hoàn toàn mất sạch, sớm muộn gì bọn họ cũng rút lui thôi.
Mặc dù Nhạc Phi không có kinh nghiệm, nhưng y là môn sinh đắc ý của Chủng Sư Đạo, đối diện với hoàn cảnh này, y lại đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Một đám tướng lĩnh Ngưu Cao cũng cảm thấy ngoài trừ như vậy cũng không còn cách khác, chỉ có thể hao sức với quân Kim, mài mòn chết đối phương, rối rít gật đầu tán đồng quan điểm của Nhạc Phi.
Tuy nói Lý Kỳ là Thống soái cao nhất, hơn nữa những tướng lĩnh này đều rất phục tùng mệnh lệnh của hắn, nhưng những tướng lĩnh này cũng biết, Lý Kỳ chung quy chỉ là một đầu bếp thôi, tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không văn không võ, chuyện đánh trận vẫn phải nghe ý kiến của bọn họ. Hơn nữa, bố trí mấy ngày trước của Lý Kỳ hình như cũng biểu hiện hắn muốn nghiêm phòng tử thủ, đều cảm thấy chiếc lược này nhất định không sai, cứ đánh như vậy.
Làm sao đoán được, Lý Kỳ đột nhiên lắc đầu, có chút ý bất mãn, điều này làm đám tướng sĩ hơi không hiểu ra sao cả.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Tuy ta từng nói không chỉ một lần, chúng ta chỉ cần có thể giữ vững phủ Khai Phong thì thắng rồi. Nhưng ta hoàn toàn không nói nghiêm phòng tử thủ, cũng chính là giữ thành chết.
Mắt Nhạc Phi lộ vẻ kinh ngạc, tò mò nói:
- Vậy không biết ý của Bộ Soái là?
Khóe miệng Lý Kỳ khẽ nhếch, nói:
- Ta cho rằng chúng ta không nên chỉ lấy tường thành ngoài thành, chúng ta phải đẩy phòng tuyến ra ngoài, bố trí phòng tuyến ở ngoại ô thành, hình thành một sự phòng thủ có tính tiến công, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiến công.
Vừa nói xong, các tướng sĩ cả kinh thất sắc nha, xuất thành nghênh chiến, bọn họ nghĩ cũng không nghĩ tới việc này nha.
Chỉ huy sứ Thị Vệ mã Lương Hùng vội nói:
- Bộ Soái, hành động này tuyệt đối không ổn, tuyệt đối không ổn nha. Hiện nay quân địch thừa cơ mà đến, hơn nữa kỵ binh của bọn họ cực kỳ dũng mãnh, nếu xuất thành nghênh chiến, phần thắng chưa đến một thành.
Tất cả tướng sĩ đều không tán thành Lý Kỳ làm vậy, ngươi bỏ tường thành không thủ, chạy ra ngoài đánh, ngươi làm vậy còn không phải là tìm chết sao, ngươi có biết đánh trận không nha.
Ngưu Cao tuyệt đối phục tùng Lý Kỳ, Lý Kỳ chỉ đâu đánh đó, nhưng lúc này cũng có chút mơ hồ, nói:
- Bộ Soái, nếu là như vậy, vậy trước đó sao chúng ta không cố thủ Hoàng Hà.
Lý Kỳ giải thích:
- Hoàng Hà cách Khai Phong khá xa, nếu chiến tuyến này kéo quá dài, chúng ta rất khó nhìn thấy hai đầu, quân địch lại lấy kỵ binh làm chủ, tính cơ động hơn xa chúng ta, không tiện điều động. Thêm nữa là phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, chúng ta cũng không có thời gian bố phòng, do đó, ta lựa chọn bỏ qua Hoàng Hà. Nhưng ta chưa từng nói muốn bỏ qua một mẩu đất nào của Khai Phong. Nếu chúng ta muốn bảo vệ phủ Khai phong, vậy thì nhất định phải bảo vệ mỗi một tấc đất của phủ Khai Phong, chứ không chỉ một toàn thành trì.
Nhạc Phi nói:
- Không biết dụng ý hành động này của Bộ Soái là gì?
Lý Kỳ đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Lý do của ta rất đơn giản, quân địch chỉ dùng hơn một tháng thì đã đánh qua Hoàng Hà, hơn nữa trước đó tiêu diệt nước Liêu, khí thế cường thịnh. Nếu chúng ta chỉ tử thủ thành trì, bị động chịu đòn thì không nghi ngờ gì là đang cổ vũ sự kiêu ngạo của quân địch, còn tỏ rõ chúng ta rất yếu đuối, điều này tuyệt đối không thể.
- Không chỉ như vậy, tuy chúng ta ngoài mặt có mười mấy vạn đại quân, trăm vạn bách tính, nhưng trong khoảng thời gian rất lâu rất lâu trước kia chúng ta đều bị động chịu đòn, mà trong mười mấy vạn đại quân, tuyệt đại đa số đều chưa từng đánh trận, tân binh chiếm đa số, năng lực tác chiến không cao, lại không có bất cứ kinh nghiệm tác chiến nào, với kết quả tác chiến với quân Kim trong quá khứ, chắc chắn sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn họ. Tuy ta biết quyết tâm kháng chiến hiện nay trong lòng mọi người là chân thật đáng tin, nhưng nếu không dám ra đánh, co đầu rụt cổ trong thành, khi đánh nhau chân chính, ai cũng không thể nắm chắc được kết cục, một khi quân tâm dao động, thế cục chắc chắn không khống chế được.
Một đám tướng lĩnh nghe Lý Kỳ nói cảm thấy cũng có lý, nhưng hơn phân nửa vẫn cảm thấy hành động này của Lý Kỳ quá mạo hiểm, Lương Hùng liền nói:
- Bộ Soái, ngài nói tuy cũng có lý, nhưng mạt tướng trước sau vẫn cho rằng hành động này giống như đánh bạc vậy, thực sự quá mạo hiểm.
- Đây thật ra chính là cách làm ổn thỏa nhất.
Lý Kỳ khoát tay, tự tin nói:
- Các ngươi nhất định phải nhớ, binh không phải do luyện mà ra, mà do đánh mà ra, là do đổ máu mà ra. Binh sĩ chân chính thì phải có bản năng khát máu, chứ không phải nhân từ. Đánh nhau với quân Kim, đây chính là cơ hội để chúng ta nâng cao sự quý giá, chịu đánh và dám đánh, liều chết đánh một trận, giữa ba điều này có sự khác biệt mấu chốt. Đầu tiên chúng ta phải đánh cho ra khí thế, để chúng binh sĩ hoàn toàn lột xác trong chiến hỏa, đây cũng là cách tiến bộ nhanh nhất. Ta muốn để binh lính của ta từ sợ hãi, hoảng hồn, đến chịu đánh, rồi đến dám đánh, cuối cùng là đến không sợ hãi, ôm quyết tâm phải chết nghênh chiến quân Kim. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng và tương lai thắng lợi. Có câu ngõ hẹp tương phùng người dũng thắng, binh pháp Tôn Tử cũng nói dũng cảm hay khiếp sợ do ưu thế tạo nên. Nếu ngay cả dũng khí xuất thành quyết chiến cũng không có thì trận này còn đánh thế nào nữa.
- Cho dù là đang chiến đấu, nếu chúng ta chỉ luôn phòng thủ, quân địch sẽ rất nhẹ nhàng ung dung phong tỏa chúng ta, ngăn cách mối liên hệ giữa chúng ta và các viện quân. Nếu kẻ thù vây đánh viện binh, thì cũng có thể dùng dã chiến đánh chết chúng ta, chúng ta không có cách nào cả. Ngoài ra, vùng ngoại ô còn có kho lương, bãi cỏ, những thứ này đều không thể mất đi. Như vậy, chi bằng chúng ta trước tiên tiến ra, quyết một trận tử chiến với quân địch ở ngoại thành Khai Phong. Cho dù chúng ta phải trả giá bằng mười vạn đại quân để huấn luyện ra mười vạn đại quân có thể chống lại quân Kim cũng xứng đáng mà, chúng ta có thể tìm cơ hội tiêu diệt kẻ địch. Tuy có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm vĩnh viễn nương theo lợi ích. Ta cho rằng trận này hoặc không đánh, nếu đánh thì phải cố lấy dũng khí mà đánh.
Hắn đích thực chưa từng đánh trận, nhưng hắn giỏi gọt giũa lòng người. Hắn rất rõ, quân Tống đã bị quân Kim đánh cho sợ rồi, đối mặt với quân Kim, về mặt tâm lý vẫn có thiếu sót, cho nên nhất định phải nâng cao lòng tin của binh sĩ. Hắn tuyệt đối không hi vọng binh sĩ của mình mang theo thái độ sợ hãi mà nghênh chiến, điều này sẽ khiến quân Tống lâm vào bị động vô hạn, chữ “vô hạn” này cũng bao gồm cả tương tai. Rõ ràng hắn tuyệt đối không thỏa mãn thắng lợi của trận này, hắn càng nghĩ đến toàn cục hơn, cho nên, hắn không chỉ một lần nhắc đến từ “dũng khí”.
Bọn Lương Hùng đọc đủ loại binh thư, đương nhiên hiểu đạo lý “dũng cảm hay khiếp sợ do ưu thế tạo nên”. Hai quân tác chiến, coi trọng ưu thế nha, một khi khí thế bị đàn áp thì sẽ tạo nên ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả chiến đấu. Nhưng khi bọn họ đối mặt với quân Kim, là đánh vào sự sợ hãi trong tâm lý, trong tiềm thức nói với bản thân mình rằng, bản thân mình tuyệt đối không đánh lại quân Kim, do đó, việc trước tiên bọn họ nghĩ đến nhất định là tử thủ.
- Nói rất hay, ha ha!
Theo một tràn tiếng cười sang sảng, chỉ thấy một người từ ngoài đi vào, chính là Nhiếp Chính Vương Triệu Giai. Y vừa vào thì nói:
- Hay cho một câu ngõ hẹp tương phùng người dũng thắng. Bộ Soái nói không sai, chúng ta không thể ôm ý nghĩ cố thủ để chiến thắng, chúng ta nên ôm lòng tiêu diệt kẻ địch để đánh một trận. Chúng ta không chỉ phải thắng, hơn nữa còn phải đánh ra được khí thế của Đại Tống ta, khiến quân Kim phải trả cái giá nặng nề vì sự coi thường của bọn họ.
Ở trong cung y đối diện với một đám đại thần cầu hòa, hở một chút thì hô trốn, hở một chút lại phái người cầu hòa, nghe đến y nhức cả đầu. Lý Kỳ lại rất ít thượng triều, y lại càng một cây không chống vững nhà, ngay cả một người cùng chung tiếng nói cũng không tìm được. Cứ tiếp tục như vậy, y thế nào cũng mắc phải chứng hậm hực, y vẫn thích ở cùng với những võ tướng này hơn.
Đám tướng lĩnh này nghe mà nóng bừng cả mặt, xấu hổ nha, người ta là một Tri phủ chưa từng ra chiến trường và một hoàng tử được nuông chiều từ bé còn có dũng khí cỡ này, đám xuất thành quyết chiến, còn đám tướng lĩnh chinh chiến sa trường bọn họ lại chịu bó tay bó chân.
Mấy năm, thậm chí là mười mấy năm đánh trận đi đâu mất rồi nha!
Nhạc Phi vô cùng tức giận với chính mình, còn cảm thấy thẹn vô cùng đối với sách lược mà vừa rồi mình đắc ý vô cùng, đây thật sự là càng sống càng thụt lùi mà, đứng lên ôm quyền nói:
- Mạt tướng nguyện xuất thành quyết một trận tử chiến với quân địch.
Đám tướng sĩ Ngưu Cao cũng rối rít đứng đậy, tỏ rõ quyết tâm thề chết đánh một trận, thà chết trận cũng tuyệt không lùi bước, bảo vệ mỗi một tấc đất của phủ Khai Phong.
Dưới sự khích lệ của Lý Kỳ, rất nhanh đã thống nhất được tư tưởng tác chiến, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ.
Kế tiếp chính là điểm binh điểm tướng, Lý Kỳ trực tiếp bố trí toàn bộ mười mấy vạn đại quân ở ngoại ô tỏ rõ quyết tâm của mình. Ngoài ta còn phân phó người tăng cường huấn luyện dân binh, bảo vệ bức tường ngoài thành. Lại phân chia mười mấy cửa thành ngoài thành phủ Khai Phong thành mười mấy khu vực, dẫn đến khu vực năm mươi dặm ngoài ngoại ô, lợi dụng thành trấn, thôn làng, và thành lũy, cao lãnh, cầu đường ở ngoại ô tạo thành từng hệ thống phòng ngự một, trọng bắc khinh nam, từng tầng tiến dần lên, mỗi khu vực phái một chủ tướng trấn thủ, chiếu ứng lẫn nhau, do Nhạc Phi đảm nhiệm Phó Thống soái chỉ huy quân dân bố phòng.
Bản thân Lý Kỳ lại tọa trấn phủ Khai Phong, điều binh khiển tướng. Còn về Triệu Giai, đương nhiên là sắp xếp công tác hậu cần, giao thiệp với những đại thần kia.
/2434
|