Đợi một lát, Bạch Thế Trung bỗng đứng thẳng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Liếc mắt nhìn nhìn Lý Kỳ, khóe miệng mỉm cười, hướng hắn vẫy tay, nói: - Lý Kỳ, ngươi qua đây xem chữ của lão phu thế nào?
"Mịa! Tới đây bảo mình bình luận chữ? Lão già này đang tiêu khiển mình à."
Lý Kỳ đứng dậy, cười ngượng ngùng đáp: - Đại nhân cứ chê cười. Đối với thư pháp, tại hạ dốt đặc cán mai.
- Không sao, không sao, cứ qua nhìn xem.
- Vâng, như vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Lý Kỳ đi tới phía trước nhìn, chỉ thấy trên giấy trắng viết bốn chữ to:Thanh Chính Liêm Minh.
Chữ xấu hay đẹp, Lý Kỳ nhìn không ra. Nhưng bốn chữ này khiến cho Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ngươi nuôi mười bảy tiểu thiếp, phủ đệ lớn gấp đôi Tần phủ, còn không biết xấu hổ nói thanh chính liêm minh. Xem ra lão hàng này còn vô sỉ hơn cả mình.
Đương nhiên, những lời này không thể nói ra.
Lý Kỳ vẻ mặt khâm phục nói: - Dù tại hạ không nhìn ra tốt xấu. Nhưng bốn chữ này quả thật là rất xứng với đại nhân. Đại nhân đã vì nước vì dân mà hao tâm tổn sức. Tại hạ cực kỳ khâm phục.
Bạch Thế Trung sững sờ, cười ha hả nói:
- Tiểu tử này đúng là! Ha ha, nữ nhi của ta từng nói qua, những lời ngươi nói phải cho rằng ngược lại, thì mới là suy nghĩ trong lòng ngươi.
Mẹ, Bạch nương tử đúng là nhìn thấu mình.
Lý Kỳ vội lắc đầu nói: - Đâu có, đâu có. Những lời tại hạ vừa nói đều xuất phát từ phế phủ, thật không thể thật hơn. Huống hồ ở trước mặt đại nhân, tại hạ đâu dám nói dối nửa câu.
- Rồi, rồi, ta tin ngươi là được.
Bạch Thế Trung gật đầu, lại thở dài: - Bốn chữ này, lão phu không dám nhận. Lão phu chỉ cầu có thể làm được cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, là đủ.
Dối trá, thật con mẹ nó dối trá. Bạch Thế Trung ngươi là ai, lão tử còn không rõ ràng sao. Cung tận tụy, đến chết mới thôi? Lời này của ngươi rõ ràng là vũ nhục Chư Cát Thánh Nhân mà.
- Đức độ của đại nhân, khiến cho vãn bối rất thán phục. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo. Còn chuyện Bạch Thế Trung gọi hắn tới làm gì, hắn không đề cập một chữ.
Bạch Thế Trung lườm hắn một cái, bất đắc dĩ cười, chỉ tay nói: - Ngồi đi.
Hai người ngồi xuống, Bạch Thế Trung uống một ngụm trà, hơi liếc nhìn Lý Kỳ. Thấy hắn vẫn bình tĩnh, không có chút hiếu kỳ hay xao động nào. Giống như đã biết vì sao hôm nay mình gọi hắn tới đây vậy. Liền tùy ý hỏi:
- Việc buôn bán của Túy Tiên Cư gần đây thế nào?
- Đa tạ đại nhân quan tâm, sinh ý rất tốt.
- Vậy những ngày này chắc ngươi rất bận phải không? Lão phu gọi ngươi tới, không làm phiền ngươi chứ?
- Đâu có, so với đại nhân mà nói, vãn bối bận rộn có là gì. Lý Kỳ cười ha hả đáp.
Bạch Thế Trung nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Ngươi không cần phải nịnh hót lão phu. Tuy nhiên, người có tài năng thường mệt nhọc. Ngươi làm thức ăn ngon như vậy, vất vả chút cũng là hợp tình hợp lý.
"Ngươi đang nói ta hay là chính ngươi vậy?"
Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Bạch Thế Trung một phen.
Ai ngờ, Bạch Thế Trung lời nói xoay chuyển: - Tuy nhiên, với tài nấu nướng của ngươi, phải làm cho Túy Tiên Cư không khỏi có chút đáng tiếc. Nói xong, ông ta nhìn Lý Kỳ với vẻ thâm ý.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền cho rằng ông ta muốn đào góc tường. Trong lòng thầm nghĩ, không phải lão hàng này là bằng hữu thân thiết của Vương Trọng Lăng đó sao? Vì sao lại công nhiên đào góc tường của bằng hữu. Làm vậy thật không hiền hậu.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn hiếu kỳ hỏi:
- Vậy dựa theo ý của đại nhân?
- Đây chính là mục đích mà hôm nay ta gọi ngươi tới.
Bạch Thế Trung thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lý Kỳ, cười ha hả nói: - Ngươi không cần phải lo lắng, đây là chuyện tốt.
"Chuyện tốt?"
Lý Kỳ sao có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta. Nhưng vẫn làm bộ hưng phấn hỏi: - Chuyện tốt gì?
Bạch Thế Trung cười nói:
- Hai ngày trước ta nghe nói ngự thiện phòng trong nội cung chuẩn bị thuê một đám đầu bếp có trù nghệ cao siêu tiến cung. Nếu ngươi muốn thử, ta giúp ngươi giới thiệu.
Tiến cung làm ngự trù?
Về điểm này, Lý Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới. Đương nhiên hắn cũng không muốn đi.
Tuy nhiên, điều khiến cho Lý Kỳ nghi hoặc không thôi, chính là một quyền thần như Bạch Thế Trung, vì sao lại quan tâm tới một đầu bếp như vậy? Hơn nữa mình và ông ta không có giao tình gì. Chuyện này thấy kiểu gì cũng thấy quỷ dị.
Lý Kỳ rất rõ ràng đám quyền thần này. Làm mỗi một việc đều không thoát khỏi quyền lực. Mà bản thân hắn là một đầu bếp không quyền không thế. Cho dù tiến cung, có thể mang lại lợi ích gì cho ông ta?
Suy tư một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Bạch Thế Trung thấy Lý Kỳ im lặng không nói, ánh mắt lập lòe bất định, chỉ phải nói tiếp: - Lý Kỳ, đây chính là một cơ hội tốt. Rất nhiều đầu bếp có cố gắng cả đời cũng không thể được tuyển vào ngự thiện phòng. Cho nên ngươi đừng bỏ lỡ cô hội này.
Lý Kỳ nao nao, gật đầu nói: - Được đại nhân quan tâm như vậy, tại hạ rất cảm kích. Tuy nhiên, trước mắt tại hạ còn chưa có ý định vào cung. Ngài cũng biết đấy, Túy Tiên Cư khai trương chưa được bao lâu, tại hạ sao có thể rời đi lúc này.
Bạch Thế Trung phất tay nói: - Về Túy Tiên Cư, ngươi không cần phải lo lắng. Lão phu sẽ đích thân nói với Trọng Lăng. Tin rằng sẽ không có vấn đề gì.
- Ấy, đại nhân, ngài hiểu lầm rồi.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Túy Tiên Cư chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi. Quan trọng nhất chính là, một người đơn thuần như tại hạ, thực sự không thích hợp với cuộc sống trong cung. Huống hồ tại hạ đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tạm thời còn chưa muốn thay đổi.
Đơn thuần? Lý Kỳ? Lý Kỳ hắn mà đơn thuần ?
Bạch Thế Trung âm thầm cười khổ, nhưng nghe thấy hắn không muốn tới ngự thiện phòng, ánh mắt kinh ngạc nói: - Ngươi phải nghĩ kỹ vào. Có thể được nấu ăn cho Hoàng thượng, chính là một việc rạng rỡ tổ tông.
- Xin lỗi đại nhân. Tính tình của tại hạ thực sự không hợp với nội cung. Nếu gây ra họa gì, tại hạ cô đơn một người không sao cả. Nhưng nếu liên lụy tới đại nhân, thì đúng là tội quá. Lý Kỳ đáp. "Nấu ăn cho Hoàng thượng? Kiểu gì cũng tổn thọ vài chục năm."
Bạch Thế Trung đã được chứng kiến kiểu ăn nói không cấm kỵ của Lý Kỳ, nên cũng hơi do dự, khẽ nói: - Ngươi không muốn thì cứ nói ra là được, không cần cầm mấy thứ đó dọa ta. Được rồi, người có chí riêng. Nếu ngươi đã không muốn tiến cung, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
- Đa tạ đại nhân đã thông cảm.
Lý Kỳ vội vàng đứng dậy chắp tay nói. Trong lòng lại rất hoang mang.
Nói xong chính sự, Bạch Thế Trung và Lý Kỳ cũng không có chủ đề chung gì để nói, hàn huyên vài câu, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ. Bạch Thế Trung nói vài câu khách sáo, liền gọi Phong Phong tiễn Lý Kỳ.
Mới ra hậu viện, Lý Kỳ chợt thấy Hạnh Nhi vội vã chạy tới cửa chính, liền gọi: - Hạnh Nhi, Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, hơi sững sờ, thi lễ nói: - Chào Lý công tử, công tử tới đây lúc nào vậy?
- Được một lúc rồi.
- Công tử tới tìm Thất Nhi Tỷ à?
- Không, là lão gia nhà cô bảo ta tới cùng ngài ấy thảo luận quân quốc đại sự. Lý Kỳ tùy ý đáp.
"Mịa! Tới đây bảo mình bình luận chữ? Lão già này đang tiêu khiển mình à."
Lý Kỳ đứng dậy, cười ngượng ngùng đáp: - Đại nhân cứ chê cười. Đối với thư pháp, tại hạ dốt đặc cán mai.
- Không sao, không sao, cứ qua nhìn xem.
- Vâng, như vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Lý Kỳ đi tới phía trước nhìn, chỉ thấy trên giấy trắng viết bốn chữ to:Thanh Chính Liêm Minh.
Chữ xấu hay đẹp, Lý Kỳ nhìn không ra. Nhưng bốn chữ này khiến cho Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ngươi nuôi mười bảy tiểu thiếp, phủ đệ lớn gấp đôi Tần phủ, còn không biết xấu hổ nói thanh chính liêm minh. Xem ra lão hàng này còn vô sỉ hơn cả mình.
Đương nhiên, những lời này không thể nói ra.
Lý Kỳ vẻ mặt khâm phục nói: - Dù tại hạ không nhìn ra tốt xấu. Nhưng bốn chữ này quả thật là rất xứng với đại nhân. Đại nhân đã vì nước vì dân mà hao tâm tổn sức. Tại hạ cực kỳ khâm phục.
Bạch Thế Trung sững sờ, cười ha hả nói:
- Tiểu tử này đúng là! Ha ha, nữ nhi của ta từng nói qua, những lời ngươi nói phải cho rằng ngược lại, thì mới là suy nghĩ trong lòng ngươi.
Mẹ, Bạch nương tử đúng là nhìn thấu mình.
Lý Kỳ vội lắc đầu nói: - Đâu có, đâu có. Những lời tại hạ vừa nói đều xuất phát từ phế phủ, thật không thể thật hơn. Huống hồ ở trước mặt đại nhân, tại hạ đâu dám nói dối nửa câu.
- Rồi, rồi, ta tin ngươi là được.
Bạch Thế Trung gật đầu, lại thở dài: - Bốn chữ này, lão phu không dám nhận. Lão phu chỉ cầu có thể làm được cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, là đủ.
Dối trá, thật con mẹ nó dối trá. Bạch Thế Trung ngươi là ai, lão tử còn không rõ ràng sao. Cung tận tụy, đến chết mới thôi? Lời này của ngươi rõ ràng là vũ nhục Chư Cát Thánh Nhân mà.
- Đức độ của đại nhân, khiến cho vãn bối rất thán phục. Lý Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo. Còn chuyện Bạch Thế Trung gọi hắn tới làm gì, hắn không đề cập một chữ.
Bạch Thế Trung lườm hắn một cái, bất đắc dĩ cười, chỉ tay nói: - Ngồi đi.
Hai người ngồi xuống, Bạch Thế Trung uống một ngụm trà, hơi liếc nhìn Lý Kỳ. Thấy hắn vẫn bình tĩnh, không có chút hiếu kỳ hay xao động nào. Giống như đã biết vì sao hôm nay mình gọi hắn tới đây vậy. Liền tùy ý hỏi:
- Việc buôn bán của Túy Tiên Cư gần đây thế nào?
- Đa tạ đại nhân quan tâm, sinh ý rất tốt.
- Vậy những ngày này chắc ngươi rất bận phải không? Lão phu gọi ngươi tới, không làm phiền ngươi chứ?
- Đâu có, so với đại nhân mà nói, vãn bối bận rộn có là gì. Lý Kỳ cười ha hả đáp.
Bạch Thế Trung nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Ngươi không cần phải nịnh hót lão phu. Tuy nhiên, người có tài năng thường mệt nhọc. Ngươi làm thức ăn ngon như vậy, vất vả chút cũng là hợp tình hợp lý.
"Ngươi đang nói ta hay là chính ngươi vậy?"
Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Bạch Thế Trung một phen.
Ai ngờ, Bạch Thế Trung lời nói xoay chuyển: - Tuy nhiên, với tài nấu nướng của ngươi, phải làm cho Túy Tiên Cư không khỏi có chút đáng tiếc. Nói xong, ông ta nhìn Lý Kỳ với vẻ thâm ý.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền cho rằng ông ta muốn đào góc tường. Trong lòng thầm nghĩ, không phải lão hàng này là bằng hữu thân thiết của Vương Trọng Lăng đó sao? Vì sao lại công nhiên đào góc tường của bằng hữu. Làm vậy thật không hiền hậu.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn hiếu kỳ hỏi:
- Vậy dựa theo ý của đại nhân?
- Đây chính là mục đích mà hôm nay ta gọi ngươi tới.
Bạch Thế Trung thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lý Kỳ, cười ha hả nói: - Ngươi không cần phải lo lắng, đây là chuyện tốt.
"Chuyện tốt?"
Lý Kỳ sao có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta. Nhưng vẫn làm bộ hưng phấn hỏi: - Chuyện tốt gì?
Bạch Thế Trung cười nói:
- Hai ngày trước ta nghe nói ngự thiện phòng trong nội cung chuẩn bị thuê một đám đầu bếp có trù nghệ cao siêu tiến cung. Nếu ngươi muốn thử, ta giúp ngươi giới thiệu.
Tiến cung làm ngự trù?
Về điểm này, Lý Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới. Đương nhiên hắn cũng không muốn đi.
Tuy nhiên, điều khiến cho Lý Kỳ nghi hoặc không thôi, chính là một quyền thần như Bạch Thế Trung, vì sao lại quan tâm tới một đầu bếp như vậy? Hơn nữa mình và ông ta không có giao tình gì. Chuyện này thấy kiểu gì cũng thấy quỷ dị.
Lý Kỳ rất rõ ràng đám quyền thần này. Làm mỗi một việc đều không thoát khỏi quyền lực. Mà bản thân hắn là một đầu bếp không quyền không thế. Cho dù tiến cung, có thể mang lại lợi ích gì cho ông ta?
Suy tư một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Bạch Thế Trung thấy Lý Kỳ im lặng không nói, ánh mắt lập lòe bất định, chỉ phải nói tiếp: - Lý Kỳ, đây chính là một cơ hội tốt. Rất nhiều đầu bếp có cố gắng cả đời cũng không thể được tuyển vào ngự thiện phòng. Cho nên ngươi đừng bỏ lỡ cô hội này.
Lý Kỳ nao nao, gật đầu nói: - Được đại nhân quan tâm như vậy, tại hạ rất cảm kích. Tuy nhiên, trước mắt tại hạ còn chưa có ý định vào cung. Ngài cũng biết đấy, Túy Tiên Cư khai trương chưa được bao lâu, tại hạ sao có thể rời đi lúc này.
Bạch Thế Trung phất tay nói: - Về Túy Tiên Cư, ngươi không cần phải lo lắng. Lão phu sẽ đích thân nói với Trọng Lăng. Tin rằng sẽ không có vấn đề gì.
- Ấy, đại nhân, ngài hiểu lầm rồi.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Túy Tiên Cư chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi. Quan trọng nhất chính là, một người đơn thuần như tại hạ, thực sự không thích hợp với cuộc sống trong cung. Huống hồ tại hạ đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tạm thời còn chưa muốn thay đổi.
Đơn thuần? Lý Kỳ? Lý Kỳ hắn mà đơn thuần ?
Bạch Thế Trung âm thầm cười khổ, nhưng nghe thấy hắn không muốn tới ngự thiện phòng, ánh mắt kinh ngạc nói: - Ngươi phải nghĩ kỹ vào. Có thể được nấu ăn cho Hoàng thượng, chính là một việc rạng rỡ tổ tông.
- Xin lỗi đại nhân. Tính tình của tại hạ thực sự không hợp với nội cung. Nếu gây ra họa gì, tại hạ cô đơn một người không sao cả. Nhưng nếu liên lụy tới đại nhân, thì đúng là tội quá. Lý Kỳ đáp. "Nấu ăn cho Hoàng thượng? Kiểu gì cũng tổn thọ vài chục năm."
Bạch Thế Trung đã được chứng kiến kiểu ăn nói không cấm kỵ của Lý Kỳ, nên cũng hơi do dự, khẽ nói: - Ngươi không muốn thì cứ nói ra là được, không cần cầm mấy thứ đó dọa ta. Được rồi, người có chí riêng. Nếu ngươi đã không muốn tiến cung, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
- Đa tạ đại nhân đã thông cảm.
Lý Kỳ vội vàng đứng dậy chắp tay nói. Trong lòng lại rất hoang mang.
Nói xong chính sự, Bạch Thế Trung và Lý Kỳ cũng không có chủ đề chung gì để nói, hàn huyên vài câu, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ. Bạch Thế Trung nói vài câu khách sáo, liền gọi Phong Phong tiễn Lý Kỳ.
Mới ra hậu viện, Lý Kỳ chợt thấy Hạnh Nhi vội vã chạy tới cửa chính, liền gọi: - Hạnh Nhi, Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, hơi sững sờ, thi lễ nói: - Chào Lý công tử, công tử tới đây lúc nào vậy?
- Được một lúc rồi.
- Công tử tới tìm Thất Nhi Tỷ à?
- Không, là lão gia nhà cô bảo ta tới cùng ngài ấy thảo luận quân quốc đại sự. Lý Kỳ tùy ý đáp.
/2434
|