Cao Nha Nội vỗ bàn một cái, nói:
- Ngươi quá khinh thường người khác rồi. Ta lên liền ta lên, ngươi đem binh cho ta, ta lập tức dẫn binh xuất chinh, không giết hết Kim cẩu, ta liền --- ta liền --- ta sẽ không không bao giờ ... tìm nữ nhân nữa.
Lý Kỳ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, nói:
- Oa! Lời thề thật là ác độc nha!
Sài Thông đều có chút nhìn không được rồi, buồn bực nói:
- Nha Nội, ngươi hãy ngồi xuống đi. Lý Kỳ hiện giờ trên tay không có binh quyền. Ngươi tìm hắn đòi binh, hắn đi đâu tìm binh cho ngươi, còn không bằng ngươi viết thư cho Thái úy nhà ngươi ấy.
Cao Nha Nội tuy rằng rất khốn khiếp, nhưng điểm ấy kiến thức phổ thông thì cũng biết, lại nghe đến danh hào của Cầu ca, gãi đầu, buồn bực ngồi xuống. Một tay nâng cằm lên nói:
- Thế biết làm như thế nào cho phải, nếu như vẫn không xuất binh, lũ Kim cẩu này liền chạy mất.
Hồng Thiên Cửu lại bắt đầu phát huy cơ trí của y rồi, nhỏ giọng nói:
- Ca ca, nếu không chúng ta đi trộm binh phù?
Hai mắt Cao Nha Nội tỏa sáng, vỗ tay nói:
- Hay lắm. Hay lắm!
- Hay muội ngươi!
Lý Kỳ cười mắng:
- Hai người các ngươi bị điên rồi sao.
Cao Nha Nội sách một tiếng, nói:
- Loại sự tình này tứ tiểu công tử chúng ta đã làm không ít, hơn nữa chưa bao giờ lỡ tay, ngươi cứ yên tâm đi, đợi trộm được ra binh phù. Chúng ta liên thủ, nhất định có thể giết sạch Kim cẩu đấy. Tuy nhiên đầu tiên nói trước, ta muốn làm quân sư.
Phàn Thiếu Bạch, Sài Thông đồng thời rớt ra khoảng cách với thằng nhãi này. Sài Thông cực sĩ diện nói:
- Nha Nội, ngươi đừng há mồm ngậm miệng là tứ tiểu công tử có được không, chuyện đó bình thường đều là ngươi và Tiểu Cửu đi làm, ta cùng Thiếu Bạch thì chưa bao giờ làm.
Phàn Thiếu Bạch buồn bực gật đầu thật mạnh.
Liên kết với ngươi tán gái còn không sai biệt lắm, đánh giặc? Đó không phải là tìm chết sao. Lý Kỳ phất tay nói:
- Các ngươi đừng làm loạn thêm nữa, ta đang phiền đây.
Phàn Thiếu Bạch nghiêm mặt nói:
- Chẳng lẽ việc này cứ tính như vậy hay sao?
Lý Kỳ nói:
- Hiện tại việc này không phải ta quản, ta cũng không rõ ràng.
Phàn Thiếu Bạch bất đắc dĩ mỉm cười một tiếng, nói:
- Đây tính là cái gì chứ, mệt cho ta còn đem toàn bộ gia sản ra, cuối cùng đổi lấy kết quả thế này, thật sự là buồn cười, buồn cười.
Những người còn lại cũng đều lắc đầu thở dài.
Bọn họ, những người này bình thường đích xác chính là một tên khốn khiếp, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau, đó chính là cực sĩ diện, bởi vì bọn họ bình thường đều là ức hiếp người khác, hiện giờ người ta đã cưỡi lên trên đầu chúng ta mà ị ra đấy rồi, còn vô nghĩa cái gì, đương nhiên là phải đánh trả lại nha, bình thường đều là làm như thế này đấy, đương nhiên, lấy chỉ số thông minh của bọn họ cũng sẽ không để ý đối phương là ai, nói ngắn lại, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, mặt mũi không thể mất!
Bởi vậy có thể thấy được, đám văn thần này vô sỉ thấp hèn cỡ nào.
Cao Nha Nội càng nghĩ càng ảo não, đột nhiên lại vỗ bàn một cái, nói:
- Lý Kỳ, ngươi ngay cả một tên thái giám cũng không bằng a!
Lý Kỳ phát hỏa, mắng:
- Ngươi mới ngay cả một tên thái giám cũng không bằng đó.
Cao Nha Nội theo lý tranh giành nói:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao, lúc trước khi Đồng Thái úy lãnh binh chinh phạt, hoàng cung sôi sục, Hoàng thượng đồng dạng phát một đạo thánh chỉ cho ông ta, để ông ta chia binh ra, nhưng là Đồng Thái úy người ta cũng chẳng thèm để ý, sớm lãnh binh rồi xuất chinh, còn đánh một trận thắng lớn trở về, đâu giống như ngươi vậy, một đạo thánh chỉ đã đánh ngươi về nhà.
Việc này Lý Kỳ đương nhiên biết, nghĩ thầm rằng, nếu nói như vậy, ta thật đúng là ngay cả một tên thái giám cũng không bằng a! Phì phì phì, tình huống này hoàn toàn khác nhau cơ mà, ngươi nha hiểu cái gì. Liền nói sang chuyện khác:
- Ta vừa rồi hình như nghe ngươi nói Đồng Thái úy là thái giám?
Cao Nha Nội mở trừng hai mắt, cực kỳ chân thành nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Không có khả năng nha, ta nghe cha ta nói qua, ông ta xuất thân là hoạn quan nha! Việc này tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ còn giả bộ, quyết không có khả năng.
Lý Kỳ bị thằng dở hơi này làm cho vui vẻ, liền nói:
- Chẳng lẽ ngươi gặp qua?
Cao Nha Nội lắc đầu nói:
- Không có. Không đúng nha, ngươi nói chắc chắc như vậy, vậy ngươi khẳng định đã gặp qua, ông ta đi nhà xí là đứng, hay là ngồi vậy?
- ... . !
Mọi người một trận không nói gì.
Sài Thông vội vàng kéo đề tài trở về, nói:
- Nha Nội lời này thật ra cũng không sai, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng, vậy mọi chuyện đều dễ nói.
- Đúng đấy, đúng đấy.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Cái gì đúng đấy, hiện tại mấu chốt không phải ở chỗ có đánh thắng hay không, mà là thái giám hay không, ta cũng không phải thái giám.
- Điều này cũng đúng ah.
Cao Nha Nội như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, lại ảo não nói:
- Nhưng thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chúng ta kế tiếp sẽ làm gì?
Lý Kỳ gõ cái bàn.
- Ý gì?
- Đánh mạt chược!
- Đánh mạt chược? Ngươi --- cũng tốt, vậy so với chuyện gì cũng không làm thì tốt hơn. Tiểu Thiên, có mang tiền tới không?
... .
... .
Trong đại bản doanh quân Kim.
- Nhị Thái Tử, tin tức tốt, tin tức cực tốt a!
Quách Dược Sư vội vội vàng vàng từ bên ngoài lều lớn đi đến, hướng tới Hoàn Nhan Tông Vọng hưng phấn nói:
- Tin tức mới vừa từ Khai Phong truyền đến, hôn quân Nam triều đã thu hồi binh quyền của tên đầu bếp thối, và để Trương Bang Xương thay thế hắn đảm nhiệm Tri phủ Khai Phong.
- Thật sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên đứng vụt dậy, đây thật sự là một tin tức cực tốt a!
Quách Dược Sư khẳng định nói:
- Cực kỳ chính xác, hiện giờ Nam triều đang trù bị cùng chúng ta đàm phán.
Lưu Ngạn Tông cười ha ha, nói:
- Có hôn quân này ở đây, Nam triều làm sao có thể không diệt. Quách Tướng quân, kế này của ngươi thật sự là diệu.
Quách Dược Sư đắc chí, ngoài miệng lại nói:
- Lưu Đô Thống quá khen, quá khen.
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
- Lâm trận đổi soái thế này, sĩ khí nhất định đại thương, Nhị ca, chúng ta sao không lại giết cái hồi mã thương, tiến công Khai Phong.
- Không thể, không thể.
Quách Dược Sư vội khoát tay nói:
- Tứ Thái Tử chớ kích động, nếu chúng ta lại lần nữa tiến công Khai Phong, Nam triều nhất định sẽ một lần nữa bắt đầu dùng tên đầu bếp thối kia đấy, đến lúc đó chỉ sợ nghị hòa tiếp cũng khó khăn, giờ phía tây còn có tám vạn Tây Quân a!
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói:
- Quách Tướng quân nói không sai, lấy tình cảnh chúng ta hiện tại, căn bản không thể tiến công được.
Lưu Ngạn Tông đồng ý nói:
- Đúng vậy a! Hiện giờ chúng ta nhất định phải mau chóng lui lại, nhưng chúng ta quyết không thể biểu lộ ra, chúng ta càng nên cứng rắn, mạnh mẽ một chút, nhân cơ hội đòi từ trong tay đối phương nhiều chút tiền tài và đất đai.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Những thứ đó đều là thứ yếu, tiền ta có thể tự mình tới lấy, đất ta cũng có thể tự mình tới lấy.
Lưu Ngạn Tông nói:
- Ý tứ của Nhị Thái Tử là?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Ta muốn đòi một cá nhân đến làm con tin.
- Ngươi quá khinh thường người khác rồi. Ta lên liền ta lên, ngươi đem binh cho ta, ta lập tức dẫn binh xuất chinh, không giết hết Kim cẩu, ta liền --- ta liền --- ta sẽ không không bao giờ ... tìm nữ nhân nữa.
Lý Kỳ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, nói:
- Oa! Lời thề thật là ác độc nha!
Sài Thông đều có chút nhìn không được rồi, buồn bực nói:
- Nha Nội, ngươi hãy ngồi xuống đi. Lý Kỳ hiện giờ trên tay không có binh quyền. Ngươi tìm hắn đòi binh, hắn đi đâu tìm binh cho ngươi, còn không bằng ngươi viết thư cho Thái úy nhà ngươi ấy.
Cao Nha Nội tuy rằng rất khốn khiếp, nhưng điểm ấy kiến thức phổ thông thì cũng biết, lại nghe đến danh hào của Cầu ca, gãi đầu, buồn bực ngồi xuống. Một tay nâng cằm lên nói:
- Thế biết làm như thế nào cho phải, nếu như vẫn không xuất binh, lũ Kim cẩu này liền chạy mất.
Hồng Thiên Cửu lại bắt đầu phát huy cơ trí của y rồi, nhỏ giọng nói:
- Ca ca, nếu không chúng ta đi trộm binh phù?
Hai mắt Cao Nha Nội tỏa sáng, vỗ tay nói:
- Hay lắm. Hay lắm!
- Hay muội ngươi!
Lý Kỳ cười mắng:
- Hai người các ngươi bị điên rồi sao.
Cao Nha Nội sách một tiếng, nói:
- Loại sự tình này tứ tiểu công tử chúng ta đã làm không ít, hơn nữa chưa bao giờ lỡ tay, ngươi cứ yên tâm đi, đợi trộm được ra binh phù. Chúng ta liên thủ, nhất định có thể giết sạch Kim cẩu đấy. Tuy nhiên đầu tiên nói trước, ta muốn làm quân sư.
Phàn Thiếu Bạch, Sài Thông đồng thời rớt ra khoảng cách với thằng nhãi này. Sài Thông cực sĩ diện nói:
- Nha Nội, ngươi đừng há mồm ngậm miệng là tứ tiểu công tử có được không, chuyện đó bình thường đều là ngươi và Tiểu Cửu đi làm, ta cùng Thiếu Bạch thì chưa bao giờ làm.
Phàn Thiếu Bạch buồn bực gật đầu thật mạnh.
Liên kết với ngươi tán gái còn không sai biệt lắm, đánh giặc? Đó không phải là tìm chết sao. Lý Kỳ phất tay nói:
- Các ngươi đừng làm loạn thêm nữa, ta đang phiền đây.
Phàn Thiếu Bạch nghiêm mặt nói:
- Chẳng lẽ việc này cứ tính như vậy hay sao?
Lý Kỳ nói:
- Hiện tại việc này không phải ta quản, ta cũng không rõ ràng.
Phàn Thiếu Bạch bất đắc dĩ mỉm cười một tiếng, nói:
- Đây tính là cái gì chứ, mệt cho ta còn đem toàn bộ gia sản ra, cuối cùng đổi lấy kết quả thế này, thật sự là buồn cười, buồn cười.
Những người còn lại cũng đều lắc đầu thở dài.
Bọn họ, những người này bình thường đích xác chính là một tên khốn khiếp, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau, đó chính là cực sĩ diện, bởi vì bọn họ bình thường đều là ức hiếp người khác, hiện giờ người ta đã cưỡi lên trên đầu chúng ta mà ị ra đấy rồi, còn vô nghĩa cái gì, đương nhiên là phải đánh trả lại nha, bình thường đều là làm như thế này đấy, đương nhiên, lấy chỉ số thông minh của bọn họ cũng sẽ không để ý đối phương là ai, nói ngắn lại, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, mặt mũi không thể mất!
Bởi vậy có thể thấy được, đám văn thần này vô sỉ thấp hèn cỡ nào.
Cao Nha Nội càng nghĩ càng ảo não, đột nhiên lại vỗ bàn một cái, nói:
- Lý Kỳ, ngươi ngay cả một tên thái giám cũng không bằng a!
Lý Kỳ phát hỏa, mắng:
- Ngươi mới ngay cả một tên thái giám cũng không bằng đó.
Cao Nha Nội theo lý tranh giành nói:
- Chẳng lẽ ta nói sai sao, lúc trước khi Đồng Thái úy lãnh binh chinh phạt, hoàng cung sôi sục, Hoàng thượng đồng dạng phát một đạo thánh chỉ cho ông ta, để ông ta chia binh ra, nhưng là Đồng Thái úy người ta cũng chẳng thèm để ý, sớm lãnh binh rồi xuất chinh, còn đánh một trận thắng lớn trở về, đâu giống như ngươi vậy, một đạo thánh chỉ đã đánh ngươi về nhà.
Việc này Lý Kỳ đương nhiên biết, nghĩ thầm rằng, nếu nói như vậy, ta thật đúng là ngay cả một tên thái giám cũng không bằng a! Phì phì phì, tình huống này hoàn toàn khác nhau cơ mà, ngươi nha hiểu cái gì. Liền nói sang chuyện khác:
- Ta vừa rồi hình như nghe ngươi nói Đồng Thái úy là thái giám?
Cao Nha Nội mở trừng hai mắt, cực kỳ chân thành nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Không có khả năng nha, ta nghe cha ta nói qua, ông ta xuất thân là hoạn quan nha! Việc này tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ còn giả bộ, quyết không có khả năng.
Lý Kỳ bị thằng dở hơi này làm cho vui vẻ, liền nói:
- Chẳng lẽ ngươi gặp qua?
Cao Nha Nội lắc đầu nói:
- Không có. Không đúng nha, ngươi nói chắc chắc như vậy, vậy ngươi khẳng định đã gặp qua, ông ta đi nhà xí là đứng, hay là ngồi vậy?
- ... . !
Mọi người một trận không nói gì.
Sài Thông vội vàng kéo đề tài trở về, nói:
- Nha Nội lời này thật ra cũng không sai, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng, vậy mọi chuyện đều dễ nói.
- Đúng đấy, đúng đấy.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Cái gì đúng đấy, hiện tại mấu chốt không phải ở chỗ có đánh thắng hay không, mà là thái giám hay không, ta cũng không phải thái giám.
- Điều này cũng đúng ah.
Cao Nha Nội như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, lại ảo não nói:
- Nhưng thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chúng ta kế tiếp sẽ làm gì?
Lý Kỳ gõ cái bàn.
- Ý gì?
- Đánh mạt chược!
- Đánh mạt chược? Ngươi --- cũng tốt, vậy so với chuyện gì cũng không làm thì tốt hơn. Tiểu Thiên, có mang tiền tới không?
... .
... .
Trong đại bản doanh quân Kim.
- Nhị Thái Tử, tin tức tốt, tin tức cực tốt a!
Quách Dược Sư vội vội vàng vàng từ bên ngoài lều lớn đi đến, hướng tới Hoàn Nhan Tông Vọng hưng phấn nói:
- Tin tức mới vừa từ Khai Phong truyền đến, hôn quân Nam triều đã thu hồi binh quyền của tên đầu bếp thối, và để Trương Bang Xương thay thế hắn đảm nhiệm Tri phủ Khai Phong.
- Thật sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên đứng vụt dậy, đây thật sự là một tin tức cực tốt a!
Quách Dược Sư khẳng định nói:
- Cực kỳ chính xác, hiện giờ Nam triều đang trù bị cùng chúng ta đàm phán.
Lưu Ngạn Tông cười ha ha, nói:
- Có hôn quân này ở đây, Nam triều làm sao có thể không diệt. Quách Tướng quân, kế này của ngươi thật sự là diệu.
Quách Dược Sư đắc chí, ngoài miệng lại nói:
- Lưu Đô Thống quá khen, quá khen.
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
- Lâm trận đổi soái thế này, sĩ khí nhất định đại thương, Nhị ca, chúng ta sao không lại giết cái hồi mã thương, tiến công Khai Phong.
- Không thể, không thể.
Quách Dược Sư vội khoát tay nói:
- Tứ Thái Tử chớ kích động, nếu chúng ta lại lần nữa tiến công Khai Phong, Nam triều nhất định sẽ một lần nữa bắt đầu dùng tên đầu bếp thối kia đấy, đến lúc đó chỉ sợ nghị hòa tiếp cũng khó khăn, giờ phía tây còn có tám vạn Tây Quân a!
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói:
- Quách Tướng quân nói không sai, lấy tình cảnh chúng ta hiện tại, căn bản không thể tiến công được.
Lưu Ngạn Tông đồng ý nói:
- Đúng vậy a! Hiện giờ chúng ta nhất định phải mau chóng lui lại, nhưng chúng ta quyết không thể biểu lộ ra, chúng ta càng nên cứng rắn, mạnh mẽ một chút, nhân cơ hội đòi từ trong tay đối phương nhiều chút tiền tài và đất đai.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói:
- Những thứ đó đều là thứ yếu, tiền ta có thể tự mình tới lấy, đất ta cũng có thể tự mình tới lấy.
Lưu Ngạn Tông nói:
- Ý tứ của Nhị Thái Tử là?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Ta muốn đòi một cá nhân đến làm con tin.
/2434
|