Trông xa, sông sâu sóng cả.
Nhìn gần, thất kinh mất vía.
Lúc đó, có hàng trăm ngàn con thuyền đang đậu trên mấy bến cảng phía bắc Hoạt Châu, thuyền không lớn, nhưng hay ở chỗ linh động và tốc độ.
Số thuyền này chính là số thuyền lúc trước quân Kim dùng để vượt sông.
Bốn vạn quân Kim sẵn sàng chờ xuất phát, một số binh sĩ vác tiền của, quân nhu xếp lên thuyền, chuẩn bị vượt sông.
Lúc này, quân Kim cũng sớm đã nóng lòng mong ngóng về nhà.
Mà bên ngoài cách bọn chúng ba mươi dặm, có cắm một ngọn cờ lớn, cả rừng người đứng nghìn nghịt phía sau lá cờ, tuyệt đại đa số binh sĩ đều nhìn về phía trước, trong mắt lộ rõ sự bi thương và phẫn nộ. Mới trước đó không lâu, đám người phía trước mặt kia còn mưu toan đoạt lấy tính mạng của họ, vậy mà hôm nay lại phải bảo vệ cho đám người này, đây đúng là điều uất ức nhất, là câu chuyện châm biếm nhất trên đời.
Nhưng quân lệnh như sơn, bọn họ không thể không làm như vậy.
Trương Bang Xương và Hồ Du và một vài tướng lĩnh khác đang ngồi trong một gian trướng lớn ở giữa.
- Báo…!
Một thám báo tiến vào, nói:
- Khởi bẩm Tri phủ đại nhân, quân Kim đã bắt đầu vượt sông rồi ạ.
Trương Bang Xương gật đầu liên tiếp, dò hỏi:
- Xung quanh có quân đội của Đại Tống ta không?
- Vẫn chưa phát hiện có quân đội khác.
- Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.
Trương Bang Xương coi như đã thở phảo nhẹ nhõm, miệng mỉm cười nói với đám người còn lại:
- Sau ngày hôm nay, chúng ta cuối cùng cũng có thể ngủ yên được rồi.
Đám tướng sĩ đua nhau gật đầu, tươi cười vui vẻ, chuẩn bị bàn bạc lát nữa đi đâu để giải khuây.
- Ta thấy chưa chắc.
Bên ngoài trướng đột nhiên vang lên một giọng cười.
Truong Bang Xương nghe xong mắt trợn tròn, kinh hãi nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hơn chục binh sĩ từ ngoài bước vào, người đi đầu nho nhã tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, nhìn qua là biết không phải binh lính.
- Lý Kỳ!
Tất thảy mọi người trong trướng đều giật mình đứng dậy, nhìn người đó đầy kinh hãi, không ít người còn kêu lên kinh ngạc.
Người đó chính là Lý Kỳ, đám người đi sau y đương nhiên là đám Nhạc Phi, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng, Ngô Giới.
- Ôi! Sao các vị đón tiếp long trọng vậy, tất cả đều đứng hết cả lên, Lý Kỳ ta được yêu quý đến ngạc nhiên đấy!
Lý Kỳ cười ha hả rồi vẫy tay gọi Trương Bang Xương, nói:
- Hi! Trương Tri phủ, lâu ngày không gặp, dạo này khỏe không?
- Ngươi… ngươi… chẳng phải là…
Trương Bang Xương chỉ vào Lý Kỳ mà toàn thân run rẩy.
Lý Kỳ giải thích nói:
- Ồ, là thế này, ta đã làm một chuyến chạy xuống tận địa phủ, lão Diêm vương thấy bổn soái khó đỡ, nên lại cho quay về, nếu có làm các vị cảm thấy thất vọng, thì ta chỉ còn biết xin cáo lỗi.
Thôi chết! Trúng kế rồi! Trương Bang Xương đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nói:
- Người đâu!
Soạt! Soạt! Soạt!
Đám đại tướng đứng trong trướng vội vã rút đao ra.
- Hự!
Chỉ thấy một người nhảy ra từ phía sau Lý Kỳ, tay nắm trường thương, nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực một trong số tướng quân. Viên tướng kia còn chưa kịp định thần, thì đã bị một nhát đâm mất mạng.
Giết người mà giết theo kiểu happy như vậy, thì chỉ có thể là Dương Tái Hưng. Y lạnh lùng lườm đám người còn lại một cái,lạnh lùng nói:
- Kẻ nào còn còn chưa chịu buông vũ khí, hậu quả sẽ như tên kia.
Đám tướng quân thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, biết tình thế không hay, mau chóng vứt bỏ vũ khí xuống đất.
Hồ Du thấy vậy, sợ hãi phát khóc, quỳ mọp xuống đất, kêu khóc nói:
- Minh Quốc Công, hạ quan bị ép thôi, việc này không liên quan đến hạ quan! Đều …đều là do Trương Bang Xương ép tại hạ làm như vậy.
- Ngươi…!
Trương Bang Xương trừng mắt tức giận nhìn Hồ Du.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Mã soái, đừng khóc, đừng khóc, phường giá áo túi cơm như ngươi, giết đi sợ bị trời phạt, để hôm nào cho ngươi làm nông phu nhé.
Hồ Du nghe vậy, vui mừng quá đi chứ, nông phu dù gì vẫn tốt hơn là chết, luôn miệng nói:
- Tạ ơn Minh Quốc Công tha mạng… .
Lý Kỳ vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Người đâu!
Rầm rập! Rầm rập!
Một đội binh sĩ lập tức xông vào.
Trương Bang Xương hoảng hốt, nói:
- Lý Kỳ, ngươi…ngươi định tạo phản sao?
- Tạo phản? Không đâu, không đâu. Ta đang lấy thiện trừ ác.
Lý Kỳ vẫy tay, nói:
- Bắt hết bọn chúng cho ta.
- Rõ.
- Ngươi dám, ta…ta là Tri phủ Khai Phong do hoàng thượng ngự phong, ai dám động đến ta.
Tuy Trương Bang Xương còn giãy dụa, nhưng gương mặt đó thì đã méo xệch rồi.
- Tưởng ta là nông dân sao. Ta còn là Minh Quốc Công do hoàng thượng ngự phong đây.
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngưu Cao.
- Có mạt tướng.
- Ngươi đi dạy dỗ vị Tri phủ Khai Phong này cách làm người, à không, phải giáo dục y làm chó cũng cần phải có sự giác ngộ của làm chó.
- Tuân mệnh.
Ngưu Cao nhịn đã bao ngày nay, cuối cũng cũng được xả ra, hai mắt sáng lên vẻ hưng phấn, bước nhanh tới, một tay lôi Trương Bang Xương ra.
Trương Bang Xương trong tay Ngưu Cao không khác gì con gà con yếu ớt, không thể cựa quậy, sợ hãi nhìn Ngưu Cao, nói:
- Ngươi…ngươi định làm…
Từ “gì” còn chưa bật ra khỏi miệng, Ngưu Cao đã vung tay, một cái tát giáng tới.
Bốp một tiếng!
Một phát làm rụng luôn cả bốn cái răng cửa của Trương Bang Xương, máu me bê bết, nhuộm đỏ cả bộ râu.
Lý Kỳ giả bộ như không thấy, nhìn sang hỏi tên thám báo:
- Tình hình ngoài đó thế nào?
Tên thám báo kia vội khoanh tay nói:
- Hồi bẩm Bộ soái, Hàn tướng quân đã thống lĩnh đội thuyền đang tiến về đây, vừa hay có thể tới kịp lúc quân Kim vượt sông.
Đù má mày rõ ràng hồi nãy có nói thế đâu. Trương Bang Xương tức giận muốn vỡ lồng ngực, bên mặt trái là một trận tát nảy đom đóm mắt.
Bốp, bốp, bốp, bốp!
Ngưu Cao quạt cho một bên mặt Trương Bang Xương bảy tám phát tát, đó đúng là ngất đi rồi lại quạt cho tỉnh lại, tỉnh lại rồi thì tát cho ngất đi, thê thảm không nỡ nhìn.
Lý kỳ bỗng nhiên giơ tay lên, nói:
- Đủ rồi! Chúng ta đi nhanh cho kịp.
Ngưu Cao vội vàng buông tay, thuận tay ném luôn Trương Bang Xương xuống đất, hai binh sĩ lập tức bước tới lôi ông ta ra ngoài. Đợi Trương Bang Xương bị lôi đi qua chỗ Lý Kỳ, hắn cười ha hả nói:
- Trương Tri phủ xin cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngài đâu, chỉ có điều ta vốn có một ưu điểm, có ân thì báo ân, có thù báo thù, ngài đối xử với ta tốt như vậy, kiểu gì ta cũng phải kiếm mấy con lợn nái báo đáp ngài chứ. Thí nghiệm phối giống người và thú vật của ta đành phó thác hết cho ngài vậy. Hahaha! Nhất định phải giữ gìn sức khỏe đợi ta trở về đấy.
Trương Bang Xương nghe xong mặt mày tái nhợt, sợ quá chết ngất tại chỗ.
Lý Kỳ nói xong, ngồi vào ghế trên, nắm lại ấn soái, rõng rạc nói:
- Các tướng sĩ nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
Nhạc Phi và mọi người nhất tề khoanh tay.
Lý Kỳ nói:
- Lập tức ra lệnh toàn quân thần tốc xuất quân, lấy trống trận của Hàn tướng quân làm hiệu, nhất định phải tiêu diệt hết đám quân Kim này.
- Rõ!
Nhìn gần, thất kinh mất vía.
Lúc đó, có hàng trăm ngàn con thuyền đang đậu trên mấy bến cảng phía bắc Hoạt Châu, thuyền không lớn, nhưng hay ở chỗ linh động và tốc độ.
Số thuyền này chính là số thuyền lúc trước quân Kim dùng để vượt sông.
Bốn vạn quân Kim sẵn sàng chờ xuất phát, một số binh sĩ vác tiền của, quân nhu xếp lên thuyền, chuẩn bị vượt sông.
Lúc này, quân Kim cũng sớm đã nóng lòng mong ngóng về nhà.
Mà bên ngoài cách bọn chúng ba mươi dặm, có cắm một ngọn cờ lớn, cả rừng người đứng nghìn nghịt phía sau lá cờ, tuyệt đại đa số binh sĩ đều nhìn về phía trước, trong mắt lộ rõ sự bi thương và phẫn nộ. Mới trước đó không lâu, đám người phía trước mặt kia còn mưu toan đoạt lấy tính mạng của họ, vậy mà hôm nay lại phải bảo vệ cho đám người này, đây đúng là điều uất ức nhất, là câu chuyện châm biếm nhất trên đời.
Nhưng quân lệnh như sơn, bọn họ không thể không làm như vậy.
Trương Bang Xương và Hồ Du và một vài tướng lĩnh khác đang ngồi trong một gian trướng lớn ở giữa.
- Báo…!
Một thám báo tiến vào, nói:
- Khởi bẩm Tri phủ đại nhân, quân Kim đã bắt đầu vượt sông rồi ạ.
Trương Bang Xương gật đầu liên tiếp, dò hỏi:
- Xung quanh có quân đội của Đại Tống ta không?
- Vẫn chưa phát hiện có quân đội khác.
- Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.
Trương Bang Xương coi như đã thở phảo nhẹ nhõm, miệng mỉm cười nói với đám người còn lại:
- Sau ngày hôm nay, chúng ta cuối cùng cũng có thể ngủ yên được rồi.
Đám tướng sĩ đua nhau gật đầu, tươi cười vui vẻ, chuẩn bị bàn bạc lát nữa đi đâu để giải khuây.
- Ta thấy chưa chắc.
Bên ngoài trướng đột nhiên vang lên một giọng cười.
Truong Bang Xương nghe xong mắt trợn tròn, kinh hãi nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hơn chục binh sĩ từ ngoài bước vào, người đi đầu nho nhã tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, nhìn qua là biết không phải binh lính.
- Lý Kỳ!
Tất thảy mọi người trong trướng đều giật mình đứng dậy, nhìn người đó đầy kinh hãi, không ít người còn kêu lên kinh ngạc.
Người đó chính là Lý Kỳ, đám người đi sau y đương nhiên là đám Nhạc Phi, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng, Ngô Giới.
- Ôi! Sao các vị đón tiếp long trọng vậy, tất cả đều đứng hết cả lên, Lý Kỳ ta được yêu quý đến ngạc nhiên đấy!
Lý Kỳ cười ha hả rồi vẫy tay gọi Trương Bang Xương, nói:
- Hi! Trương Tri phủ, lâu ngày không gặp, dạo này khỏe không?
- Ngươi… ngươi… chẳng phải là…
Trương Bang Xương chỉ vào Lý Kỳ mà toàn thân run rẩy.
Lý Kỳ giải thích nói:
- Ồ, là thế này, ta đã làm một chuyến chạy xuống tận địa phủ, lão Diêm vương thấy bổn soái khó đỡ, nên lại cho quay về, nếu có làm các vị cảm thấy thất vọng, thì ta chỉ còn biết xin cáo lỗi.
Thôi chết! Trúng kế rồi! Trương Bang Xương đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nói:
- Người đâu!
Soạt! Soạt! Soạt!
Đám đại tướng đứng trong trướng vội vã rút đao ra.
- Hự!
Chỉ thấy một người nhảy ra từ phía sau Lý Kỳ, tay nắm trường thương, nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực một trong số tướng quân. Viên tướng kia còn chưa kịp định thần, thì đã bị một nhát đâm mất mạng.
Giết người mà giết theo kiểu happy như vậy, thì chỉ có thể là Dương Tái Hưng. Y lạnh lùng lườm đám người còn lại một cái,lạnh lùng nói:
- Kẻ nào còn còn chưa chịu buông vũ khí, hậu quả sẽ như tên kia.
Đám tướng quân thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, biết tình thế không hay, mau chóng vứt bỏ vũ khí xuống đất.
Hồ Du thấy vậy, sợ hãi phát khóc, quỳ mọp xuống đất, kêu khóc nói:
- Minh Quốc Công, hạ quan bị ép thôi, việc này không liên quan đến hạ quan! Đều …đều là do Trương Bang Xương ép tại hạ làm như vậy.
- Ngươi…!
Trương Bang Xương trừng mắt tức giận nhìn Hồ Du.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Mã soái, đừng khóc, đừng khóc, phường giá áo túi cơm như ngươi, giết đi sợ bị trời phạt, để hôm nào cho ngươi làm nông phu nhé.
Hồ Du nghe vậy, vui mừng quá đi chứ, nông phu dù gì vẫn tốt hơn là chết, luôn miệng nói:
- Tạ ơn Minh Quốc Công tha mạng… .
Lý Kỳ vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Người đâu!
Rầm rập! Rầm rập!
Một đội binh sĩ lập tức xông vào.
Trương Bang Xương hoảng hốt, nói:
- Lý Kỳ, ngươi…ngươi định tạo phản sao?
- Tạo phản? Không đâu, không đâu. Ta đang lấy thiện trừ ác.
Lý Kỳ vẫy tay, nói:
- Bắt hết bọn chúng cho ta.
- Rõ.
- Ngươi dám, ta…ta là Tri phủ Khai Phong do hoàng thượng ngự phong, ai dám động đến ta.
Tuy Trương Bang Xương còn giãy dụa, nhưng gương mặt đó thì đã méo xệch rồi.
- Tưởng ta là nông dân sao. Ta còn là Minh Quốc Công do hoàng thượng ngự phong đây.
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngưu Cao.
- Có mạt tướng.
- Ngươi đi dạy dỗ vị Tri phủ Khai Phong này cách làm người, à không, phải giáo dục y làm chó cũng cần phải có sự giác ngộ của làm chó.
- Tuân mệnh.
Ngưu Cao nhịn đã bao ngày nay, cuối cũng cũng được xả ra, hai mắt sáng lên vẻ hưng phấn, bước nhanh tới, một tay lôi Trương Bang Xương ra.
Trương Bang Xương trong tay Ngưu Cao không khác gì con gà con yếu ớt, không thể cựa quậy, sợ hãi nhìn Ngưu Cao, nói:
- Ngươi…ngươi định làm…
Từ “gì” còn chưa bật ra khỏi miệng, Ngưu Cao đã vung tay, một cái tát giáng tới.
Bốp một tiếng!
Một phát làm rụng luôn cả bốn cái răng cửa của Trương Bang Xương, máu me bê bết, nhuộm đỏ cả bộ râu.
Lý Kỳ giả bộ như không thấy, nhìn sang hỏi tên thám báo:
- Tình hình ngoài đó thế nào?
Tên thám báo kia vội khoanh tay nói:
- Hồi bẩm Bộ soái, Hàn tướng quân đã thống lĩnh đội thuyền đang tiến về đây, vừa hay có thể tới kịp lúc quân Kim vượt sông.
Đù má mày rõ ràng hồi nãy có nói thế đâu. Trương Bang Xương tức giận muốn vỡ lồng ngực, bên mặt trái là một trận tát nảy đom đóm mắt.
Bốp, bốp, bốp, bốp!
Ngưu Cao quạt cho một bên mặt Trương Bang Xương bảy tám phát tát, đó đúng là ngất đi rồi lại quạt cho tỉnh lại, tỉnh lại rồi thì tát cho ngất đi, thê thảm không nỡ nhìn.
Lý kỳ bỗng nhiên giơ tay lên, nói:
- Đủ rồi! Chúng ta đi nhanh cho kịp.
Ngưu Cao vội vàng buông tay, thuận tay ném luôn Trương Bang Xương xuống đất, hai binh sĩ lập tức bước tới lôi ông ta ra ngoài. Đợi Trương Bang Xương bị lôi đi qua chỗ Lý Kỳ, hắn cười ha hả nói:
- Trương Tri phủ xin cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngài đâu, chỉ có điều ta vốn có một ưu điểm, có ân thì báo ân, có thù báo thù, ngài đối xử với ta tốt như vậy, kiểu gì ta cũng phải kiếm mấy con lợn nái báo đáp ngài chứ. Thí nghiệm phối giống người và thú vật của ta đành phó thác hết cho ngài vậy. Hahaha! Nhất định phải giữ gìn sức khỏe đợi ta trở về đấy.
Trương Bang Xương nghe xong mặt mày tái nhợt, sợ quá chết ngất tại chỗ.
Lý Kỳ nói xong, ngồi vào ghế trên, nắm lại ấn soái, rõng rạc nói:
- Các tướng sĩ nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
Nhạc Phi và mọi người nhất tề khoanh tay.
Lý Kỳ nói:
- Lập tức ra lệnh toàn quân thần tốc xuất quân, lấy trống trận của Hàn tướng quân làm hiệu, nhất định phải tiêu diệt hết đám quân Kim này.
- Rõ!
/2434
|