Nghị hòa!
Từ ngữ này đối với người Tống xem là phi thường chói mắt, mặc dù lần nghị hòa này không hề giống trong quá khứ, nhưng dân chúng triều Tống đối với điều này vẫn cảm thấy có chút bất an, đủ loại khuất nhục từng xảy ra đến nay còn hiện rõ mồn một trước mắt, trời mới biết được sẽ lại hội đàm ra cái gì đấy.
Điều này khiến cho dân chúng xuất hiện một tia hoài nghi đối với vị Hoàng đế mới vừa được bọn họ ủng hộ đăng cơ, lúc này ngươi mới lên ngôi không lâu, đã khẩn cấp muốn nghị hòa cùng nước Kim, biến hóa này cũng quá nhanh đi.
Bọn họ không phải người đứng đầu, đương nhiên không biết nỗi khổ của Triệu Giai, đợi đánh đến giai đoại sau, không khác gì rút máu của bọn họ rồi, chỉ sợ khi đó bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến như vậy, nhưng Triệu Giai cũng không giải thích quá nhiều, y tin tưởng sau khi có kết quả của cuộc đàm phán, những nghi ngờ của dân chúng sẽ tự nhiên tan thành mây khói.
Đến cả dân chúng đều không cảm kích, thì dĩ nhiên đám tướng sĩ này càng không lĩnh tình rồi.
Vân Châu
Trong doanh trại quân Tống.
Sau khi Lý Kỳ thu được thánh chỉ của Triệu Giai, lập tức mở một hội nghị, các tướng sĩ liên can đều có sắc mặt khác nhau, tồn tại cảm của võ tướng, chính là do đánh giặc đánh ra được, nếu như không còn trận chiến nào để đánh giặc, thì giữ lại bọn họ còn có lợi ích gì, bọn họ đương nhiên lo lắng điểm này.
Vẫn là câu nói kia, bất kể là hòa hay là đánh, trong lòng mỗi người đều có một phen thước đo, do lợi ích thúc đẩy khiến bọn họ đưa ra lựa chọn đấy.
Lý Kỳ đương nhiên biết những lo lắng trong lòng bọn họ, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Sắc mặt này của các ngươi là cho ai xem đấy, dân chúng không hiểu còn chưa tính, nhưng các ngươi thân là người ở trong cuộc, chẳng nhẽ còn không hiểu dụng ý ở hành động này của Hoàng thượng sao? Ta ngược lại có thể cho các ngươi đi đánh, nhưng ít nhất các ngươi cũng phải cho ta một phần chiến thuật hợp lý chứ.
Lời nói thứ nhất này đã chặn cho các võ tướng không có lời nào để nói nữa, nếu như có thể đánh, thì đã sớm đánh rồi, việc gì phải ngồi đợi suốt mấy ngày nay.
Nhạc Phi nói:
- Bộ Soái, không phải chúng ta muốn đánh nhau, chỉ có điều rất nhiều huynh đệ muốn biết, nếu lui binh, thì bọn họ những người này nên đi nơi nào?
Đây là chuyện quan tâm nhất của bọn họ rồi. bởi vì lần này chống quân Kim, tạm thời chiêu mộ rất nhiều nghĩa binh, bọn họ những người này không có biên chế chính quy, đương nhiên bọn họ cũng muốn được ở lại trong quân, như vậy ít nhất không cần lo lắng chuyện cơm ăn.
Lý Kỳ cười nói:
- Yên tâm, Đại Tống ta còn chưa tới mức bốn phương đều thần phục. Bây giờ các ngươi muốn rảnh rỗi, chỉ sợ cũng khó khăn đấy
Các tướng sĩ liên can đều tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ tiếp tục giải thích:
- Chắc các ngươi có thể hiểu được tình huống trước mắt, chúng ta cùng với nước Kim ai cũng không nuốt nổi ai, chỉ biết đối với cả hai bên cùng bất lợi. Đây là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy lần này nghị hòa, nhưng nghị hòa không đồng nghĩa với việc chúng ta có thể vô tư, bởi vì đây là do thế cục bức bách, ai cũng không đoán trước được về sau sẽ phát sinh chuyện gì, nước Kim có khả năng sẽ xuôi nam, chúng ta cũng có khả năng sẽ chinh phạt phương bắc, chỉ chờ xem ai xuất hiện sơ hở trước thôi. Nếu như ai cũng không thì hai bên chỉ có thể tiếp tục giằng co, ta tin tưởng sau khi trải qua cuộc chiến này, nếu không nắm chắc mười phần thì nước Kim sẽ không dám có những hành động thiếu suy nghĩ với Đại Tống chúng ta nữa. Cho nên chúng ta cũng không thể buông thả bản thân được, phải nắm chắc cơ hội để phát triển quân đội trở nên hùng mạnh, ta tin tưởng nước Kim cũng có suy nghĩ như vậy. Muốn quân đội trở nên hùng mạnh thì nhất định phải đánh trận, chỉ có chiến tranh mới có thể luyện binh được, nhất quyết không thể giống như trước kia, điều động binh lính bôn ba mệt nhọc không có mục đích gì hết.
Đám người Nhạc Phi càng nghe càng hồ đồ, ngươi bên này nói phải nghị hòa, nên kia lại nói phải phát triển quân đội để đánh giặc. Đây không phải là tự mình mâu thuẫn sao.
Chủng Sư Đạo cũng không hiểu rõ được, lão hỏi:
- Lão phu rất ủng hộ quan điểm của ngươi, phương pháp tốt nhất để phát triển hùng mạnh quân đội chính là khiến cho binh lính được rèn luyện trong chiến tranh. Nhưng đã nghị hòa thì vì sao lại nhắc đến chiến tranh nữa?
Đám người Nhạc Phi cũng đều gật đầu, tỏ vẻ nghi ngờ của mình.
Lý Kỳ cười giải thích:
- Chủng Công, tuy rằng nước Kim hùng mạnh, nhưng ngài cũng không thể đem toàn bộ ánh mắt đặt trên người bọn họ, ngươi quên mất lý do trực tiếp khiến bọn họ chủ trương nghị hòa lúc này là gì sao?
- Ý ngươi là Cao Ly?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, việc này cũng là lời cảnh tỉnh với chúng ta, hiện nay, hai quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới chính là chúng ta và nước Kim, nếu hai nước chúng ta phát động chiến tranh toàn diện, nếu như có một sự việc nhỏ ngoài ý muốn, ai cũng không thể thừa nhận được, cho nên, trong khoảng thời gian này, chúng ta nhất định phải giải quyết hết các vấn đề ở hậu phương.
Nhạc Phi hỏi:
- Ý của Bộ Soái là nước Đại Lý sao?
Lý Kỳ nói:
- Đại Lý chỉ là một trong số đó mà thôi, còn có Tây Hạ, Nam Ngô, Nhật Bản, các nước ở Nam Man, Thổ Phiên, thậm chí còn có cả Cao Ly. Nước Kim khẳng định sẽ mượn cơ hội này để quét dọn những tai họa ngầm này, làm đối thủ cạnh tranh với bọn chúng, chúng ta nhất định phải chế tạo thêm phiền toái cho chúng, quyết không thể để cho bọn chúng chiếm lĩnh Cao Ly hoặc là khiến cho Cao Ly thần phục được. Tuy chúng ta cũng không dám vì những hành động thiếu suy nghĩ mà phát sinh xung đột trực tiếp với nước Kim, nhưng chúng ta có thể lợi dụng thế lực của bên thứ ba để tiếp tục chiến đấu. Cho nên, sau khi chấm dứt các hành động ở chiến trường phương bắc, triều định sẽ phải nhanh chóng chế định xong một bộ chiến lược nhằm vào phía nam, chúng ta phải khẩn trương đặt nền móng cho chiến trường ở phía nam.
Đặt nền móng cho chiến trường phía nam?
Đám người Nhạc Phi trước kia căn bản không nghĩ tới những điều này, hiện giờ vừa nghe Lý Kỳ nói vậy, mới biết hóa ra chúng ta vẫn còn phải đánh trận nha, ngẫm lại đều cảm thấy hưng phấn rồi!
Nhưng Chủng Sư Đạo lại cảm thấy những lời này của Lý Kỳ lại có chút hư vô mờ mịt, đặt nền móng ở chiến trường phía nam, nói thì dễ nghe nhưng ngươi gánh vác được sao, nếu gánh được còn không bằng trực tiếp đánh nước Kim luôn đi, lão nói:
- Lý Kỳ, hiện giờ ngân khố quốc gia đang hư không, nếu như cứ ép buộc phải xuất binh đến phía nam, chỉ sợ sẽ không ổn đâu.
Lý Kỳ cười nói:
- Chủng Công chớ có lo lắng, chẳng lẽ Chủng Công đã quên xuất thân của ta là gì rồi sao? Trước kia bất kể là chúng ta xuất binh với Thổ Phiên hay Nam Ngô, đó đều là vì mở mang bờ cõi, tương đương với cầm tiền đi mua đất đai, hơn nữa phiêu lưu rất lớn, thế cho nên nhiều lần đều thua lỗ. Nhưng trong mắt một thương nhân như ta, chiến tranh chỉ vì thu hoạch lợi ích, chiến tranh mà không có lợi ích, đừng nói xuất binh, cho dù xuất một con ngựa cũng là chuyện không có khả năng.
Chủng Sư Đạo nghe giọng điệu của hắn, cho rằng hắn muốn bắt chước nước Kim, nhưng vấn đề là chế độ của Đại Tống hoàn toàn khác với nước Kim. Ở nước Kim không có bổng lộc cho binh lính, chi phí mỗi lần bọn họ xuất binh đều rất nhỏ, hơn nữa bọn họ là nước nghèo, toàn đi tấn công những quốc gia giàu có, mà những quốc gia Lý Kỳ nhắc đến, điều kiện đều không được tốt lắm, muốn học theo nước Kim là chuyện không thể thực hiện được, trừ phi ngươi đi đánh những quốc gia như Đại Thực, Byzantine, thì còn có lợi, lão hỏi Lý Kỳ:
- Ngươi không phải là muốn học theo nước Kim đấy chứ?
Đổ mồ hôi! Phương pháp thực hiện của nước Kim là phương pháp của bọn nghèo hèn, ta đường đường là cao phú soái, cho dù đi cướp bóc cũng phải có một danh hiệu vang dội nha! Lý Kỳ cười khổ giải thích:
- Đương nhiên không phải rồi, phía trước ta nói đến những quốc gia này, kỳ thật bên trong có mâu thuẫn rất lớn, phía dưới sự mâu thuẫn, nhất định có một phương mạnh, một phương yếu, nếu kẻ yếu không muốn thất bại, như vậy bọn họ nhất định phải tìm kiếm sự giúp đỡ, vậy thì sẽ phải trả giá rất lớn, thử hỏi kề bên này, ngoại trừ nước Kim ra, còn có quốc gia nào so với chúng ta càng thêm đáng tin cậy để làm người trợ giúp được.
- Chúng ta phải đặt mình vào vị trí cho thuê binh lính, nếu muốn chúng ta xuất binh, thì phải trả giá thật nhiều. Chiến mã ở Đại Lý, có sự chịu đựng dẻo dai, phi thường thích hợp với chiến xa của chúng ta. Bờ biển ở Nam Ngô có thể giúp chúng ta mở rộng mậu dịch trên biển. Vàng bạc của Nhật Bản, vị trí địa lý của Cao Ly, những điều này hết thảy đều là trung tâm lợi ích của chúng ta, chúng ta phải dùng hết mọi thủ đoạn, đem những trung tâm lợi ích này nắm trong tay, nếu bọn chúng không mời chúng ta hỗ trợ, chúng ta sẽ ép bọn chúng phải mời, loại sự tình như châm ngòi ly gián, người Đại Tống là am hiểu nhất rồi. Chúng ta chỉ để ý xuất binh, xuất vũ khí, còn về lương thực sao, ta không tin chỉ chút lương thực ấy mà quốc gia bọn họ cũng không có. Kết quả tốt nhất đương nhiên là đem quốc gia ấy nhét vào bản đồ của Đại Tống, kém nhất cũng bồi dưỡng ra được một con rối.
Chủng Sư Đạo và các tướng sĩ tuyệt đối không ngờ rằng khẩu vị của Lý Kỳ còn quá lớn như vậy. Nhưng trong lòng cũng hơi hơi cảm thấy hưng phấn, đợi xem nước cờ này của Lý Kỳ sẽ hạ xuống như thế nào, hạ xuống ở nơi nào.
Thật không ngờ Lý Kỳ đã từ mấy năm trước chuẩn bị cho điều này, đã lấy được hiệu quả rất tốt, điều cần làm kế tiếp là khiến cho mây thuẫn này bộc phát ra thôi.
Nhưng bất kể thế nào, những tướng sĩ ở đây sẽ không cần lo lắng cho chính mình phải quay về không có việc để làm rồi. Mặc kệ là đánh như thế nào, chỉ cần có trận chiến để đánh, như vậy bọn họ còn có cơ hội kiến công lập nghiệp, cơ hội trở nên nổi bật.
Lý Kỳ giải thích rõ ràng như vậy, Chủng Sư Đạo đương nhiên cũng minh bạch, hiện giờ điều ông phải làm chính là xem Lý Kỳ đến phía nam sẽ như thế phiên vân phúc vũ, vì thế lại đem đề tài đến việc đàm phán lần này:
- Lần đàm phán này, ngươi có dự tính như thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Cống nộp hằng năm là không có khả năng rồi, còn ruộng đất mà nói, chỉ có thể là chúng ta đòi bọn chúng, nhưng mà ta dự đoán, hiện giờ nước Kim càng sẽ không đem những châu huyện khác ở Yến Vân cho chúng ta đâu.
Đạo lý này rất đơn giản, trước kia Hoàn Nhan A Cốt Đả nguyện ý cho, đó là bởi vì khinh thường triều Tống, hôm nay ta cho ngươi, ngày mai sẽ có thể cầm về, phải xem tâm tình của ta như thế nào đã, hiện giờ lại bất đồng, toàn bộ triều Tống đều thay hình đổi dạng rồi, nước Kim không có khả năng lại hào phóng như thế được, mỗi một châu, một huyện ở Yến Vân đều là yếu địa chiến lược, cho dù là một tấc thổ địa cũng đều không có khả năng giao ra.
Chủng Sư Đạo gật đầu hỏi:
- Ngươi nói rất có lý, nhưng liệu nước Kim có dễ dàng đáp ứng không?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Nhất định sẽ không, cho nên, chúng ta ít nhiều phải cho bọn chúng một chút ưu đãi.
Ngưu Cao nghe bọn họ nói xong, lại không vui rồi.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, hỏi:
- Ngưu Cao, ta hỏi ngươi, nếu có một người không có cơm ăn, lại sắp phải chết đói, trong khi hàng xóm của y lại cả ngày ăn thịt ăn cá, nhưng ngay cả một hột cơm cũng không chịu bố thí cho y, ngươi nói người này sẽ phải làm như thế nào?
Ngưu Cao sửng sốt trả lời:
- Người hàng xóm này cũng quá hiền hậu rồi, người nọ khẳng định sẽ đi cướp a, vẫn tốt hơn so với chết đói.
- Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Quan hệ của chúng ta với nước Kim cũng giống như vậy, tuy rằng trước mắt chúng ta phi thường khó khăn, nhưng hệ thống kinh tế của chúng ta đã gần như hoàn thiện rồi, có thể phát triển rất nhanh, nhưng nước Kim vừa mới lập quốc không lâu, số tiền tài giành được kia, chỉ tập trung trong tay của một nhóm người, cho nên, hiện tại bọn họ phi thường cần tiền, một khi dân chúng nước họ không có cơm ăn, như vậy bọn họ nhất định sẽ đem mâu thuẫn trong nước chuyển dời đến nước ngoài, cũng chính là xuất binh đến cướp bóc Đại Tống chúng ta, khi đó nước Kim sẽ điều động lực lượng của cả nước đến ăn cướp đấy, này gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc – vua cũng phải thua thằng liều đấy, mặc dù chúng ta ngăn cản nhưng kinh tế của chúng ta cũng bị thụt lùi không biết bao nhiêu năm.
- Cho nên, đây cũng là lý do vì sao chúng ta phải tiến cống hàng năm cho dân tộc du mục phương Bắc, đây kỳ thật là một loại sách lược, chẳng qua nghe có chút sỉ nhục thôi, ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên, ta sẽ không đáp ứng việc tiến công cho nước Kim, nhưng ta sẽ đáp ứng với nước Kim, tiếp tục thúc đẩy xây dựng kinh tế hai nước, dùng phương thức đầu tư, cho bọn họ một ít trợ giúp, hơn nữa chúng ta cũng bức thiết yêu cầu thị trường rộng lớn ở nước Kim, việc này có lợi cho cả hai bên, cũng cho chúng ta đầy đủ thời gian để củng cố hậu phương của mình, nhưng việc này nhất định phải nắm thật vững chắc, chúng ta vừa phải ổn định nước Kim, lại không thể khiến nó phát triển rất nhanh, đây là điểm mấu chốt của đợt đàm phán lần này.
Từ ngữ này đối với người Tống xem là phi thường chói mắt, mặc dù lần nghị hòa này không hề giống trong quá khứ, nhưng dân chúng triều Tống đối với điều này vẫn cảm thấy có chút bất an, đủ loại khuất nhục từng xảy ra đến nay còn hiện rõ mồn một trước mắt, trời mới biết được sẽ lại hội đàm ra cái gì đấy.
Điều này khiến cho dân chúng xuất hiện một tia hoài nghi đối với vị Hoàng đế mới vừa được bọn họ ủng hộ đăng cơ, lúc này ngươi mới lên ngôi không lâu, đã khẩn cấp muốn nghị hòa cùng nước Kim, biến hóa này cũng quá nhanh đi.
Bọn họ không phải người đứng đầu, đương nhiên không biết nỗi khổ của Triệu Giai, đợi đánh đến giai đoại sau, không khác gì rút máu của bọn họ rồi, chỉ sợ khi đó bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến như vậy, nhưng Triệu Giai cũng không giải thích quá nhiều, y tin tưởng sau khi có kết quả của cuộc đàm phán, những nghi ngờ của dân chúng sẽ tự nhiên tan thành mây khói.
Đến cả dân chúng đều không cảm kích, thì dĩ nhiên đám tướng sĩ này càng không lĩnh tình rồi.
Vân Châu
Trong doanh trại quân Tống.
Sau khi Lý Kỳ thu được thánh chỉ của Triệu Giai, lập tức mở một hội nghị, các tướng sĩ liên can đều có sắc mặt khác nhau, tồn tại cảm của võ tướng, chính là do đánh giặc đánh ra được, nếu như không còn trận chiến nào để đánh giặc, thì giữ lại bọn họ còn có lợi ích gì, bọn họ đương nhiên lo lắng điểm này.
Vẫn là câu nói kia, bất kể là hòa hay là đánh, trong lòng mỗi người đều có một phen thước đo, do lợi ích thúc đẩy khiến bọn họ đưa ra lựa chọn đấy.
Lý Kỳ đương nhiên biết những lo lắng trong lòng bọn họ, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Sắc mặt này của các ngươi là cho ai xem đấy, dân chúng không hiểu còn chưa tính, nhưng các ngươi thân là người ở trong cuộc, chẳng nhẽ còn không hiểu dụng ý ở hành động này của Hoàng thượng sao? Ta ngược lại có thể cho các ngươi đi đánh, nhưng ít nhất các ngươi cũng phải cho ta một phần chiến thuật hợp lý chứ.
Lời nói thứ nhất này đã chặn cho các võ tướng không có lời nào để nói nữa, nếu như có thể đánh, thì đã sớm đánh rồi, việc gì phải ngồi đợi suốt mấy ngày nay.
Nhạc Phi nói:
- Bộ Soái, không phải chúng ta muốn đánh nhau, chỉ có điều rất nhiều huynh đệ muốn biết, nếu lui binh, thì bọn họ những người này nên đi nơi nào?
Đây là chuyện quan tâm nhất của bọn họ rồi. bởi vì lần này chống quân Kim, tạm thời chiêu mộ rất nhiều nghĩa binh, bọn họ những người này không có biên chế chính quy, đương nhiên bọn họ cũng muốn được ở lại trong quân, như vậy ít nhất không cần lo lắng chuyện cơm ăn.
Lý Kỳ cười nói:
- Yên tâm, Đại Tống ta còn chưa tới mức bốn phương đều thần phục. Bây giờ các ngươi muốn rảnh rỗi, chỉ sợ cũng khó khăn đấy
Các tướng sĩ liên can đều tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ tiếp tục giải thích:
- Chắc các ngươi có thể hiểu được tình huống trước mắt, chúng ta cùng với nước Kim ai cũng không nuốt nổi ai, chỉ biết đối với cả hai bên cùng bất lợi. Đây là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy lần này nghị hòa, nhưng nghị hòa không đồng nghĩa với việc chúng ta có thể vô tư, bởi vì đây là do thế cục bức bách, ai cũng không đoán trước được về sau sẽ phát sinh chuyện gì, nước Kim có khả năng sẽ xuôi nam, chúng ta cũng có khả năng sẽ chinh phạt phương bắc, chỉ chờ xem ai xuất hiện sơ hở trước thôi. Nếu như ai cũng không thì hai bên chỉ có thể tiếp tục giằng co, ta tin tưởng sau khi trải qua cuộc chiến này, nếu không nắm chắc mười phần thì nước Kim sẽ không dám có những hành động thiếu suy nghĩ với Đại Tống chúng ta nữa. Cho nên chúng ta cũng không thể buông thả bản thân được, phải nắm chắc cơ hội để phát triển quân đội trở nên hùng mạnh, ta tin tưởng nước Kim cũng có suy nghĩ như vậy. Muốn quân đội trở nên hùng mạnh thì nhất định phải đánh trận, chỉ có chiến tranh mới có thể luyện binh được, nhất quyết không thể giống như trước kia, điều động binh lính bôn ba mệt nhọc không có mục đích gì hết.
Đám người Nhạc Phi càng nghe càng hồ đồ, ngươi bên này nói phải nghị hòa, nên kia lại nói phải phát triển quân đội để đánh giặc. Đây không phải là tự mình mâu thuẫn sao.
Chủng Sư Đạo cũng không hiểu rõ được, lão hỏi:
- Lão phu rất ủng hộ quan điểm của ngươi, phương pháp tốt nhất để phát triển hùng mạnh quân đội chính là khiến cho binh lính được rèn luyện trong chiến tranh. Nhưng đã nghị hòa thì vì sao lại nhắc đến chiến tranh nữa?
Đám người Nhạc Phi cũng đều gật đầu, tỏ vẻ nghi ngờ của mình.
Lý Kỳ cười giải thích:
- Chủng Công, tuy rằng nước Kim hùng mạnh, nhưng ngài cũng không thể đem toàn bộ ánh mắt đặt trên người bọn họ, ngươi quên mất lý do trực tiếp khiến bọn họ chủ trương nghị hòa lúc này là gì sao?
- Ý ngươi là Cao Ly?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, việc này cũng là lời cảnh tỉnh với chúng ta, hiện nay, hai quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới chính là chúng ta và nước Kim, nếu hai nước chúng ta phát động chiến tranh toàn diện, nếu như có một sự việc nhỏ ngoài ý muốn, ai cũng không thể thừa nhận được, cho nên, trong khoảng thời gian này, chúng ta nhất định phải giải quyết hết các vấn đề ở hậu phương.
Nhạc Phi hỏi:
- Ý của Bộ Soái là nước Đại Lý sao?
Lý Kỳ nói:
- Đại Lý chỉ là một trong số đó mà thôi, còn có Tây Hạ, Nam Ngô, Nhật Bản, các nước ở Nam Man, Thổ Phiên, thậm chí còn có cả Cao Ly. Nước Kim khẳng định sẽ mượn cơ hội này để quét dọn những tai họa ngầm này, làm đối thủ cạnh tranh với bọn chúng, chúng ta nhất định phải chế tạo thêm phiền toái cho chúng, quyết không thể để cho bọn chúng chiếm lĩnh Cao Ly hoặc là khiến cho Cao Ly thần phục được. Tuy chúng ta cũng không dám vì những hành động thiếu suy nghĩ mà phát sinh xung đột trực tiếp với nước Kim, nhưng chúng ta có thể lợi dụng thế lực của bên thứ ba để tiếp tục chiến đấu. Cho nên, sau khi chấm dứt các hành động ở chiến trường phương bắc, triều định sẽ phải nhanh chóng chế định xong một bộ chiến lược nhằm vào phía nam, chúng ta phải khẩn trương đặt nền móng cho chiến trường ở phía nam.
Đặt nền móng cho chiến trường phía nam?
Đám người Nhạc Phi trước kia căn bản không nghĩ tới những điều này, hiện giờ vừa nghe Lý Kỳ nói vậy, mới biết hóa ra chúng ta vẫn còn phải đánh trận nha, ngẫm lại đều cảm thấy hưng phấn rồi!
Nhưng Chủng Sư Đạo lại cảm thấy những lời này của Lý Kỳ lại có chút hư vô mờ mịt, đặt nền móng ở chiến trường phía nam, nói thì dễ nghe nhưng ngươi gánh vác được sao, nếu gánh được còn không bằng trực tiếp đánh nước Kim luôn đi, lão nói:
- Lý Kỳ, hiện giờ ngân khố quốc gia đang hư không, nếu như cứ ép buộc phải xuất binh đến phía nam, chỉ sợ sẽ không ổn đâu.
Lý Kỳ cười nói:
- Chủng Công chớ có lo lắng, chẳng lẽ Chủng Công đã quên xuất thân của ta là gì rồi sao? Trước kia bất kể là chúng ta xuất binh với Thổ Phiên hay Nam Ngô, đó đều là vì mở mang bờ cõi, tương đương với cầm tiền đi mua đất đai, hơn nữa phiêu lưu rất lớn, thế cho nên nhiều lần đều thua lỗ. Nhưng trong mắt một thương nhân như ta, chiến tranh chỉ vì thu hoạch lợi ích, chiến tranh mà không có lợi ích, đừng nói xuất binh, cho dù xuất một con ngựa cũng là chuyện không có khả năng.
Chủng Sư Đạo nghe giọng điệu của hắn, cho rằng hắn muốn bắt chước nước Kim, nhưng vấn đề là chế độ của Đại Tống hoàn toàn khác với nước Kim. Ở nước Kim không có bổng lộc cho binh lính, chi phí mỗi lần bọn họ xuất binh đều rất nhỏ, hơn nữa bọn họ là nước nghèo, toàn đi tấn công những quốc gia giàu có, mà những quốc gia Lý Kỳ nhắc đến, điều kiện đều không được tốt lắm, muốn học theo nước Kim là chuyện không thể thực hiện được, trừ phi ngươi đi đánh những quốc gia như Đại Thực, Byzantine, thì còn có lợi, lão hỏi Lý Kỳ:
- Ngươi không phải là muốn học theo nước Kim đấy chứ?
Đổ mồ hôi! Phương pháp thực hiện của nước Kim là phương pháp của bọn nghèo hèn, ta đường đường là cao phú soái, cho dù đi cướp bóc cũng phải có một danh hiệu vang dội nha! Lý Kỳ cười khổ giải thích:
- Đương nhiên không phải rồi, phía trước ta nói đến những quốc gia này, kỳ thật bên trong có mâu thuẫn rất lớn, phía dưới sự mâu thuẫn, nhất định có một phương mạnh, một phương yếu, nếu kẻ yếu không muốn thất bại, như vậy bọn họ nhất định phải tìm kiếm sự giúp đỡ, vậy thì sẽ phải trả giá rất lớn, thử hỏi kề bên này, ngoại trừ nước Kim ra, còn có quốc gia nào so với chúng ta càng thêm đáng tin cậy để làm người trợ giúp được.
- Chúng ta phải đặt mình vào vị trí cho thuê binh lính, nếu muốn chúng ta xuất binh, thì phải trả giá thật nhiều. Chiến mã ở Đại Lý, có sự chịu đựng dẻo dai, phi thường thích hợp với chiến xa của chúng ta. Bờ biển ở Nam Ngô có thể giúp chúng ta mở rộng mậu dịch trên biển. Vàng bạc của Nhật Bản, vị trí địa lý của Cao Ly, những điều này hết thảy đều là trung tâm lợi ích của chúng ta, chúng ta phải dùng hết mọi thủ đoạn, đem những trung tâm lợi ích này nắm trong tay, nếu bọn chúng không mời chúng ta hỗ trợ, chúng ta sẽ ép bọn chúng phải mời, loại sự tình như châm ngòi ly gián, người Đại Tống là am hiểu nhất rồi. Chúng ta chỉ để ý xuất binh, xuất vũ khí, còn về lương thực sao, ta không tin chỉ chút lương thực ấy mà quốc gia bọn họ cũng không có. Kết quả tốt nhất đương nhiên là đem quốc gia ấy nhét vào bản đồ của Đại Tống, kém nhất cũng bồi dưỡng ra được một con rối.
Chủng Sư Đạo và các tướng sĩ tuyệt đối không ngờ rằng khẩu vị của Lý Kỳ còn quá lớn như vậy. Nhưng trong lòng cũng hơi hơi cảm thấy hưng phấn, đợi xem nước cờ này của Lý Kỳ sẽ hạ xuống như thế nào, hạ xuống ở nơi nào.
Thật không ngờ Lý Kỳ đã từ mấy năm trước chuẩn bị cho điều này, đã lấy được hiệu quả rất tốt, điều cần làm kế tiếp là khiến cho mây thuẫn này bộc phát ra thôi.
Nhưng bất kể thế nào, những tướng sĩ ở đây sẽ không cần lo lắng cho chính mình phải quay về không có việc để làm rồi. Mặc kệ là đánh như thế nào, chỉ cần có trận chiến để đánh, như vậy bọn họ còn có cơ hội kiến công lập nghiệp, cơ hội trở nên nổi bật.
Lý Kỳ giải thích rõ ràng như vậy, Chủng Sư Đạo đương nhiên cũng minh bạch, hiện giờ điều ông phải làm chính là xem Lý Kỳ đến phía nam sẽ như thế phiên vân phúc vũ, vì thế lại đem đề tài đến việc đàm phán lần này:
- Lần đàm phán này, ngươi có dự tính như thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Cống nộp hằng năm là không có khả năng rồi, còn ruộng đất mà nói, chỉ có thể là chúng ta đòi bọn chúng, nhưng mà ta dự đoán, hiện giờ nước Kim càng sẽ không đem những châu huyện khác ở Yến Vân cho chúng ta đâu.
Đạo lý này rất đơn giản, trước kia Hoàn Nhan A Cốt Đả nguyện ý cho, đó là bởi vì khinh thường triều Tống, hôm nay ta cho ngươi, ngày mai sẽ có thể cầm về, phải xem tâm tình của ta như thế nào đã, hiện giờ lại bất đồng, toàn bộ triều Tống đều thay hình đổi dạng rồi, nước Kim không có khả năng lại hào phóng như thế được, mỗi một châu, một huyện ở Yến Vân đều là yếu địa chiến lược, cho dù là một tấc thổ địa cũng đều không có khả năng giao ra.
Chủng Sư Đạo gật đầu hỏi:
- Ngươi nói rất có lý, nhưng liệu nước Kim có dễ dàng đáp ứng không?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Nhất định sẽ không, cho nên, chúng ta ít nhiều phải cho bọn chúng một chút ưu đãi.
Ngưu Cao nghe bọn họ nói xong, lại không vui rồi.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, hỏi:
- Ngưu Cao, ta hỏi ngươi, nếu có một người không có cơm ăn, lại sắp phải chết đói, trong khi hàng xóm của y lại cả ngày ăn thịt ăn cá, nhưng ngay cả một hột cơm cũng không chịu bố thí cho y, ngươi nói người này sẽ phải làm như thế nào?
Ngưu Cao sửng sốt trả lời:
- Người hàng xóm này cũng quá hiền hậu rồi, người nọ khẳng định sẽ đi cướp a, vẫn tốt hơn so với chết đói.
- Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Quan hệ của chúng ta với nước Kim cũng giống như vậy, tuy rằng trước mắt chúng ta phi thường khó khăn, nhưng hệ thống kinh tế của chúng ta đã gần như hoàn thiện rồi, có thể phát triển rất nhanh, nhưng nước Kim vừa mới lập quốc không lâu, số tiền tài giành được kia, chỉ tập trung trong tay của một nhóm người, cho nên, hiện tại bọn họ phi thường cần tiền, một khi dân chúng nước họ không có cơm ăn, như vậy bọn họ nhất định sẽ đem mâu thuẫn trong nước chuyển dời đến nước ngoài, cũng chính là xuất binh đến cướp bóc Đại Tống chúng ta, khi đó nước Kim sẽ điều động lực lượng của cả nước đến ăn cướp đấy, này gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc – vua cũng phải thua thằng liều đấy, mặc dù chúng ta ngăn cản nhưng kinh tế của chúng ta cũng bị thụt lùi không biết bao nhiêu năm.
- Cho nên, đây cũng là lý do vì sao chúng ta phải tiến cống hàng năm cho dân tộc du mục phương Bắc, đây kỳ thật là một loại sách lược, chẳng qua nghe có chút sỉ nhục thôi, ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên, ta sẽ không đáp ứng việc tiến công cho nước Kim, nhưng ta sẽ đáp ứng với nước Kim, tiếp tục thúc đẩy xây dựng kinh tế hai nước, dùng phương thức đầu tư, cho bọn họ một ít trợ giúp, hơn nữa chúng ta cũng bức thiết yêu cầu thị trường rộng lớn ở nước Kim, việc này có lợi cho cả hai bên, cũng cho chúng ta đầy đủ thời gian để củng cố hậu phương của mình, nhưng việc này nhất định phải nắm thật vững chắc, chúng ta vừa phải ổn định nước Kim, lại không thể khiến nó phát triển rất nhanh, đây là điểm mấu chốt của đợt đàm phán lần này.
/2434
|