- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, tức giận mắng:
- Nhiều như vậy? Tại sao cô không đi cướp luôn đi! Ta làm buôn bán lâu như thế, còn không gặp phải người nào ác như cô đấy. Cô đây là cứu người hay là giết người chứ.
Lưu Vân Hi thản nhiên trả lời:
- Loại sự tình này từ trước đến nay đều do ngươi tình ta nguyện thôi, ta cũng có cưỡng ép ngươi đâu, không phải sao?
Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ quả nhiên không còn lý do gì để phản bác lại. Hắn nói:
- Tốt lắm, đừng náo loạn nữa, nếu vừa rồi ta có chỗ nào mạo phạm đến cô, thì cho ta nói lời xin lỗi, hơn nữa vừa rồi ta cũng giúp cô cầm giỏ trúc mà, đây là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng đấy, chúng ta chuyện nào ra chuyện ấy biết không.
Lưu Vân Hi hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng ta nói vậy là vì cố ý trêu ngươi?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao!
Lưu Vân Hi nói:
- Đây là quy củ do sư phụ ta định ra đến.
Lý Kỳ cãi lại:
- Cô đừng có lừa dối ta, trước kia cô cũng trị bệnh cho không ít người, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua có quy củ gì cả.
Lưu Vân Hi giải thích:
- Lần đầu tiên ta giúp Lý cô nương chữa bệnh, đó là bởi vì ngươi đã giúp ta, ta trả ơn cho ngươi thôi, về việc ta giúp những binh lính kia chữa bệnh, còn có cho phép ngươi và phu nhân của ngươi trốn trong này, đó đều là bởi vì các ngươi đã bảo vệ ta, đồng dạng cũng là trả ơn cho các ngươi, hơn nữa các ngươi cũng không nằm trong phạm vi quy củ mà sư phụ ta định ra thôi.
Bạch phu nhân nghe vậy thì tò mò hỏi:
- Vậy không biết sư phụ cô đã định ra quy củ gì?
Lưu Vân Hi trả lời:
- Trong đời sư phụ ta thống hận nhất là loại người vì tiền tài mà làm điều thất đức, đặc biệt là loại gian thần giống như phu quân của bà vậy, một khi có loại người như thế đến xin trị bệnh, có thể trực tiếp cự tuyệt, cũng có thể ra tay cứu giúp, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn dùng tất cả gia tài của bọn chúng để đổi lấy tính mạng của bọn chúng.
Lý Kỳ nhăn mày nói:
- Chú ý cách dùng từ.
Nếu biết chú ý cách dùng từ, thì đó đã không phải là Lưu Vân Hi rồi, nàng nói tiếp:
- Ta chắc không nói sai đâu, mấy tháng trước, dân chúng đều bàn luận về việc này, ta cũng nghe không ít, à, mà ngay cả Tuần san Đại Tống thời đại của ngươi cũng đều đăng rồi, Bạch Thì Trung lúc trước cũng đi theo Hoàng đế trốn chết đến Giang Nam, người như thế ta nghĩ cũng chẳng khá hơn được chút nào.
Việc này xác thực cùng Lý Kỳ có liên quan lớn, thậm chí có thể nói rằng đều do hắn bày mưu tính kế ra, lúc ấy hắn mặc dù không ở Kinh thành, nhưng tất cả đã đều có kế hoạch tốt từ sớm rồi.
Triệu Giai vì muốn bức ép Tống Huy Tông thoái vị, đã âm thầm xúi giục dân chúng, công kích đám hôn quân gian thần xuôi nam trốn chết, Bạch Thì Trung tự nhiên cũng là một trong số đó, lúc ấy náo loạn vô cùng ầm ĩ, mà khi đó Lưu Vân Hi còn tại trong quân doanh chữa thương cho bọn lính, đương nhiên là nghe được rất nhiều những tin tức liên quan ở phương diện này.
Kỳ thật trong lịch sử, Bạch Thì Trung không có cùng Tống Huy Tông bỏ chạy xuôi nam, Lý Bang Ngạn cũng không đi, đâu tiên phải nói đến là trong lịch sử Triệu Hoàn cũng không đi, hơn nữa còn trở thành Hoàng đế, như vậy thì ông ta và Lý Bang Ngạn đương nhiên cũng không thể đi được rồi. Tiếp theo, chính là việc Bạch Thì Trung không được Tống Huy Tông yêu thích nhiều như đám lục tặc, Tống Huy Tông đương nhiên sẽ không dẫn ông ta đi, chẳng qua là hiện tại bởi vì có quan hệ với Lý Kỳ, phân lượng của Bạch Thì Trung ở trong lòng Lý Kỳ cũng tăng nhiều, lúc ấy mới có thể có tư cách cùng một chỗ bỏ chạy xuôi nam.
Nhưng tình huống và nguyên nhân cái chết hiện tại của Bạch Thì Trung thì lại có chút giống với lịch sử. Trong lịch sử, sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, đã phong cho Bạch Thì Trung làm Tể tướng, lúc ấy cũng bởi vì Bạch Thì Trung đề nghị Triệu Hoàn chạy trốn mà đã chọc giận người thuộc phái chủ chiến là Lý Cương. Lý Cương nhìn ra tính cách yếu đuối của Bạch Thì Trung, nếu để cho ông ta làm Tể tướng thì sẽ bất lợi đối với việc bảo vệ Khai Phong.
Vì thế khi Triệu Hoàn hỏi liệu ai có thể thủ vệ Kinh thành thì Lý Cương lập tức đứng ra đề nghị khiến Tể tướng Bạch Thì Trung thống soái binh lính bảo vệ Kinh đô. Bạch Thì Trung vừa nghe như thế, làm sao chấp nhận được, ngươi đây không phải là để cho ta đi chịu chết sao, lúc ấy liền giận tím mặt hỏi sao chính ngươi không đi đi. Nhưng lời này lại đúng ngay ý muốn của Lý Cương, Lý Cương nói rằng, sai ta đi thì ta sẽ đi, đấy là tài cán chết vì bệ hạ, làm tròn bổn phận của người thần tử.
Triệu Hoàn nghe thế, cảm thấy Bạch Thì Trung rất không đủ trung tâm rồi, thế nhưng không nguyện ý chết vì ta, ngươi này làm thần tử kiểu gì đấy. Hơn nữa lúc ấy phái chủ chiến đang đắc thế, cứ túm lấy việc này không tha, nhiều lần buộc tội Bạch Thì Trung tính cách yếu đuối, không thể gánh vác trọng trách được, vì vậy Triệu Hoàn đã trực tiếp bãi miễn luôn Bạch Thì Trung, còn Lý Cương thì liên tiếp thăng quan mấy cấp. Thực ra trong chuyện này vẫn có nguyên nhân chính trị, Lý Cương muốn được thăng chức, bằng không thì trong tay ông ta không có quyền lực, cũng không thủ vệ được Kinh thành, vậy thì nhất định phải hạ bệ được người không cùng một phe phái với ông ta là Bạch Thì Trung.
Sau khi Bạch Thì Trung bị miễn chức, trong lòng tích tụ uất ức thành bệnh, không lâu sau thì chết.
Hiện giờ hình như cũng quá nhanh.
Bạch phu nhân nghe vậy trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng bà làm thê tử cũng phi thường giữ gìn trượng phu của mình, từ trước đến nay cũng đều làm vậy, bà tức giận nói:
- Mong cô tự trọng, phu quân ta tốt hay xấu cũng không đến lượt cô ngồi ở đây soi mói.
Bạch phu nhân dù sao cũng từng là Tể tướng phu nhân, hơn nữa bản lãnh khí tràng của bà phi thường đầy đủ, bình thường mà nổi giận thì còn có mấy phần uy hiếp, mặc dù là Lý Kỳ thì trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng, Lưu Vân Hi là một người bình thường sao? Nàng là Quái Thập Nương nha, dù là Hoàng thượng thì nàng cũng đều có thể không thèm quan tâm, nói dễ nghe một chút là phi thường có cá tính, nói khó nghe thì chính là ngu xuẩn, nàng thản nhiên nói:
- Ta mới không có công phu rảnh rỗi đi đàm luận về việc phu quân của bà là tốt hay xấu, vừa rồi là bà hỏi ta trước, ta mới nói quy củ này cho bà biết thôi.
Bạch phu nhân tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng khi đối mặt với Lưu Vân Hi, bà cũng là không có cách nào được, nếu bà quay đầu bỏ đi, nhu vậy thì chẳng khác nào bỏ mặc tính mạng của Bạch Thì Trung không để ý, mà điều này thì bà không làm được.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Không phải là cô cố ý đùa giỡn ta đi, cái quy củ gì thối nát như vậy.
Lưu Vân Hi nói:
- Việc này ngươi có thể đến hỏi tên Tửu Quỷ kia, ta tin tưởng lão ta biết đến rất rõ ràng, về phần quy củ này à, sư phụ ta chỉ muốn nhìn những tên vì tiền tài mà làm việc thất đức này rốt cuộc là yêu tiền hơn hay yêu mệnh hơn thôi, trải qua nhiều năm như vậy, trong đó có tám phần yêu tiền hơn, chỉ có hai phần là nguyện ý dùng toàn bộ của cải để đổi lấy tính mệnh của bản thân, kết quả là nghèo thì đều sống sót được, còn giàu thì đều chết hết.
Thật hay giả? Lý Kỳ phi thường thành thực hỏi:
- Ta đại khái có thể đáp ứng cô trước, sau đó lại đổi ý, bằng vào cô cũng không đấu lại được ta đâu, sao cô phải khổ như vậy chứ?
Lưu Vân Hi nhẹ nhàng cười, coi thường không thèm để ý nói:
- Ngươi không phải người đầu tiên nghĩ ra biện pháp này, nhưng những người như thế bình thường đều không có kết quả tốt.
- Lý Kỳ, cậu không cần phải nói nữa.
Bạch phu nhân giống như đã có quyết định, bà nói:
- Nếu cô có thể cứu phu quân của ta, ta có thể đem tất cả tài sản của Bạch gia cho cô.
Kỳ thật nếu nhất định phải lựa chọn, Lý Kỳ đương nhiên cũng chọn tán tài cứu mạng, tiền thì có thể kiếm lại, nhưng người đã chết thì không thể sống lại được, hắn đột nhiên nói với Lưu Vân Hi:
- Ta muốn theo cô học y.
- Vì sao?
- Rất mẹ nó kiếm được tiền.
Lưu Vân Hi cũng không ngu xuẩn, sao có thể không nghe ra Lý Kỳ đang châm biếm chính mình, nàng cười nói:
- Có thể.
- Thật sao?
- Kỳ thật ta vẫn luôn muốn thu ngươi làm đồ đệ.
- Vì sao?
- Bởi vì điều này khiến cho ta có thể sai khiến được ngươi, ta nhất định sẽ phi thường cao hứng đấy.
Lưu Vân Hi chi tiết giải thích.
- Này --- để ta suy xét đã, cô cũng biết đấy, đổi nghề nghiệp cần phải thật thận trọng.
Lưu Vân Hi không nhìn Lý Kỳ, nói với Bạch phu nhân:
- Bà đã có quyết định rồi sao?
Bạch phu nhân gật đầu khẳng định.
Lưu Vân Hi ừ một tiếng, nói với Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh:
- Các ngươi đi thôi!
Lý Kỳ sửng sốt hỏi:
- Đi làm gì?
Hoắc Nam Hi trả lời:
- Tất nhiên là đi kiểm kê tài sản của Bạch gia rồi.
- Không phải vậy chứ, cô có cần phải vội vàng thế không.
Lưu Vân Hi chậm rãi nói:
- Cứu người quan trọng hơn.
- Mẹ kiếp! Vừa rồi lúc bàn giá tiền sao cô không nói vậy chứ.
Lý Kỳ mắng.
- Bởi vì vừa rồi ta còn chưa quyết định có cứu hay không.
- Cô --- cô điên rồi à. Thế nếu như không chữa khỏi được thì sao?
- Không chữa khỏi được thì sẽ không lấy tiền chứ còn có thể thế nào nữa, tuy nhiên, nếu ngay cả ta đều không chữa khỏi, vậy thì tốt nhất các ngươi cứ chuẩn bị quan tài cho ông ta đi, giao tình của hai ta, ta có thể tính canh giờ xuống đất cho cha vợ ngươi.
Lưu Vân Hi lại nói với Bạch phu nhân
- Hy vọng bà không giấu diếm điều gì, nếu để ta biết được bà che giấu cho dù một tấc đất, ta sẽ giữ lại một phần thực lực trong lúc chữa trị.
Bạch phu nhân hừ nhẹ nói:
- Cô không khỏi xem thường người khác quá rồi, những thứ tục vật đó sao có thể trọng yếu bằng tính mạng của phu quân ta, nếu ta đã đáp ứng với cô, thì tất nhiên sẽ đưa đầy đủ cho cô, Bạch gia chúng ta còn chưa nghèo túng đến loại tình trạng ấy.
- Vậy là tốt nhất.
Lưu Vân Hi đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, tức giận mắng:
- Nhiều như vậy? Tại sao cô không đi cướp luôn đi! Ta làm buôn bán lâu như thế, còn không gặp phải người nào ác như cô đấy. Cô đây là cứu người hay là giết người chứ.
Lưu Vân Hi thản nhiên trả lời:
- Loại sự tình này từ trước đến nay đều do ngươi tình ta nguyện thôi, ta cũng có cưỡng ép ngươi đâu, không phải sao?
Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ quả nhiên không còn lý do gì để phản bác lại. Hắn nói:
- Tốt lắm, đừng náo loạn nữa, nếu vừa rồi ta có chỗ nào mạo phạm đến cô, thì cho ta nói lời xin lỗi, hơn nữa vừa rồi ta cũng giúp cô cầm giỏ trúc mà, đây là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng đấy, chúng ta chuyện nào ra chuyện ấy biết không.
Lưu Vân Hi hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng ta nói vậy là vì cố ý trêu ngươi?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao!
Lưu Vân Hi nói:
- Đây là quy củ do sư phụ ta định ra đến.
Lý Kỳ cãi lại:
- Cô đừng có lừa dối ta, trước kia cô cũng trị bệnh cho không ít người, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua có quy củ gì cả.
Lưu Vân Hi giải thích:
- Lần đầu tiên ta giúp Lý cô nương chữa bệnh, đó là bởi vì ngươi đã giúp ta, ta trả ơn cho ngươi thôi, về việc ta giúp những binh lính kia chữa bệnh, còn có cho phép ngươi và phu nhân của ngươi trốn trong này, đó đều là bởi vì các ngươi đã bảo vệ ta, đồng dạng cũng là trả ơn cho các ngươi, hơn nữa các ngươi cũng không nằm trong phạm vi quy củ mà sư phụ ta định ra thôi.
Bạch phu nhân nghe vậy thì tò mò hỏi:
- Vậy không biết sư phụ cô đã định ra quy củ gì?
Lưu Vân Hi trả lời:
- Trong đời sư phụ ta thống hận nhất là loại người vì tiền tài mà làm điều thất đức, đặc biệt là loại gian thần giống như phu quân của bà vậy, một khi có loại người như thế đến xin trị bệnh, có thể trực tiếp cự tuyệt, cũng có thể ra tay cứu giúp, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn dùng tất cả gia tài của bọn chúng để đổi lấy tính mạng của bọn chúng.
Lý Kỳ nhăn mày nói:
- Chú ý cách dùng từ.
Nếu biết chú ý cách dùng từ, thì đó đã không phải là Lưu Vân Hi rồi, nàng nói tiếp:
- Ta chắc không nói sai đâu, mấy tháng trước, dân chúng đều bàn luận về việc này, ta cũng nghe không ít, à, mà ngay cả Tuần san Đại Tống thời đại của ngươi cũng đều đăng rồi, Bạch Thì Trung lúc trước cũng đi theo Hoàng đế trốn chết đến Giang Nam, người như thế ta nghĩ cũng chẳng khá hơn được chút nào.
Việc này xác thực cùng Lý Kỳ có liên quan lớn, thậm chí có thể nói rằng đều do hắn bày mưu tính kế ra, lúc ấy hắn mặc dù không ở Kinh thành, nhưng tất cả đã đều có kế hoạch tốt từ sớm rồi.
Triệu Giai vì muốn bức ép Tống Huy Tông thoái vị, đã âm thầm xúi giục dân chúng, công kích đám hôn quân gian thần xuôi nam trốn chết, Bạch Thì Trung tự nhiên cũng là một trong số đó, lúc ấy náo loạn vô cùng ầm ĩ, mà khi đó Lưu Vân Hi còn tại trong quân doanh chữa thương cho bọn lính, đương nhiên là nghe được rất nhiều những tin tức liên quan ở phương diện này.
Kỳ thật trong lịch sử, Bạch Thì Trung không có cùng Tống Huy Tông bỏ chạy xuôi nam, Lý Bang Ngạn cũng không đi, đâu tiên phải nói đến là trong lịch sử Triệu Hoàn cũng không đi, hơn nữa còn trở thành Hoàng đế, như vậy thì ông ta và Lý Bang Ngạn đương nhiên cũng không thể đi được rồi. Tiếp theo, chính là việc Bạch Thì Trung không được Tống Huy Tông yêu thích nhiều như đám lục tặc, Tống Huy Tông đương nhiên sẽ không dẫn ông ta đi, chẳng qua là hiện tại bởi vì có quan hệ với Lý Kỳ, phân lượng của Bạch Thì Trung ở trong lòng Lý Kỳ cũng tăng nhiều, lúc ấy mới có thể có tư cách cùng một chỗ bỏ chạy xuôi nam.
Nhưng tình huống và nguyên nhân cái chết hiện tại của Bạch Thì Trung thì lại có chút giống với lịch sử. Trong lịch sử, sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, đã phong cho Bạch Thì Trung làm Tể tướng, lúc ấy cũng bởi vì Bạch Thì Trung đề nghị Triệu Hoàn chạy trốn mà đã chọc giận người thuộc phái chủ chiến là Lý Cương. Lý Cương nhìn ra tính cách yếu đuối của Bạch Thì Trung, nếu để cho ông ta làm Tể tướng thì sẽ bất lợi đối với việc bảo vệ Khai Phong.
Vì thế khi Triệu Hoàn hỏi liệu ai có thể thủ vệ Kinh thành thì Lý Cương lập tức đứng ra đề nghị khiến Tể tướng Bạch Thì Trung thống soái binh lính bảo vệ Kinh đô. Bạch Thì Trung vừa nghe như thế, làm sao chấp nhận được, ngươi đây không phải là để cho ta đi chịu chết sao, lúc ấy liền giận tím mặt hỏi sao chính ngươi không đi đi. Nhưng lời này lại đúng ngay ý muốn của Lý Cương, Lý Cương nói rằng, sai ta đi thì ta sẽ đi, đấy là tài cán chết vì bệ hạ, làm tròn bổn phận của người thần tử.
Triệu Hoàn nghe thế, cảm thấy Bạch Thì Trung rất không đủ trung tâm rồi, thế nhưng không nguyện ý chết vì ta, ngươi này làm thần tử kiểu gì đấy. Hơn nữa lúc ấy phái chủ chiến đang đắc thế, cứ túm lấy việc này không tha, nhiều lần buộc tội Bạch Thì Trung tính cách yếu đuối, không thể gánh vác trọng trách được, vì vậy Triệu Hoàn đã trực tiếp bãi miễn luôn Bạch Thì Trung, còn Lý Cương thì liên tiếp thăng quan mấy cấp. Thực ra trong chuyện này vẫn có nguyên nhân chính trị, Lý Cương muốn được thăng chức, bằng không thì trong tay ông ta không có quyền lực, cũng không thủ vệ được Kinh thành, vậy thì nhất định phải hạ bệ được người không cùng một phe phái với ông ta là Bạch Thì Trung.
Sau khi Bạch Thì Trung bị miễn chức, trong lòng tích tụ uất ức thành bệnh, không lâu sau thì chết.
Hiện giờ hình như cũng quá nhanh.
Bạch phu nhân nghe vậy trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng bà làm thê tử cũng phi thường giữ gìn trượng phu của mình, từ trước đến nay cũng đều làm vậy, bà tức giận nói:
- Mong cô tự trọng, phu quân ta tốt hay xấu cũng không đến lượt cô ngồi ở đây soi mói.
Bạch phu nhân dù sao cũng từng là Tể tướng phu nhân, hơn nữa bản lãnh khí tràng của bà phi thường đầy đủ, bình thường mà nổi giận thì còn có mấy phần uy hiếp, mặc dù là Lý Kỳ thì trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng, Lưu Vân Hi là một người bình thường sao? Nàng là Quái Thập Nương nha, dù là Hoàng thượng thì nàng cũng đều có thể không thèm quan tâm, nói dễ nghe một chút là phi thường có cá tính, nói khó nghe thì chính là ngu xuẩn, nàng thản nhiên nói:
- Ta mới không có công phu rảnh rỗi đi đàm luận về việc phu quân của bà là tốt hay xấu, vừa rồi là bà hỏi ta trước, ta mới nói quy củ này cho bà biết thôi.
Bạch phu nhân tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng khi đối mặt với Lưu Vân Hi, bà cũng là không có cách nào được, nếu bà quay đầu bỏ đi, nhu vậy thì chẳng khác nào bỏ mặc tính mạng của Bạch Thì Trung không để ý, mà điều này thì bà không làm được.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Không phải là cô cố ý đùa giỡn ta đi, cái quy củ gì thối nát như vậy.
Lưu Vân Hi nói:
- Việc này ngươi có thể đến hỏi tên Tửu Quỷ kia, ta tin tưởng lão ta biết đến rất rõ ràng, về phần quy củ này à, sư phụ ta chỉ muốn nhìn những tên vì tiền tài mà làm việc thất đức này rốt cuộc là yêu tiền hơn hay yêu mệnh hơn thôi, trải qua nhiều năm như vậy, trong đó có tám phần yêu tiền hơn, chỉ có hai phần là nguyện ý dùng toàn bộ của cải để đổi lấy tính mệnh của bản thân, kết quả là nghèo thì đều sống sót được, còn giàu thì đều chết hết.
Thật hay giả? Lý Kỳ phi thường thành thực hỏi:
- Ta đại khái có thể đáp ứng cô trước, sau đó lại đổi ý, bằng vào cô cũng không đấu lại được ta đâu, sao cô phải khổ như vậy chứ?
Lưu Vân Hi nhẹ nhàng cười, coi thường không thèm để ý nói:
- Ngươi không phải người đầu tiên nghĩ ra biện pháp này, nhưng những người như thế bình thường đều không có kết quả tốt.
- Lý Kỳ, cậu không cần phải nói nữa.
Bạch phu nhân giống như đã có quyết định, bà nói:
- Nếu cô có thể cứu phu quân của ta, ta có thể đem tất cả tài sản của Bạch gia cho cô.
Kỳ thật nếu nhất định phải lựa chọn, Lý Kỳ đương nhiên cũng chọn tán tài cứu mạng, tiền thì có thể kiếm lại, nhưng người đã chết thì không thể sống lại được, hắn đột nhiên nói với Lưu Vân Hi:
- Ta muốn theo cô học y.
- Vì sao?
- Rất mẹ nó kiếm được tiền.
Lưu Vân Hi cũng không ngu xuẩn, sao có thể không nghe ra Lý Kỳ đang châm biếm chính mình, nàng cười nói:
- Có thể.
- Thật sao?
- Kỳ thật ta vẫn luôn muốn thu ngươi làm đồ đệ.
- Vì sao?
- Bởi vì điều này khiến cho ta có thể sai khiến được ngươi, ta nhất định sẽ phi thường cao hứng đấy.
Lưu Vân Hi chi tiết giải thích.
- Này --- để ta suy xét đã, cô cũng biết đấy, đổi nghề nghiệp cần phải thật thận trọng.
Lưu Vân Hi không nhìn Lý Kỳ, nói với Bạch phu nhân:
- Bà đã có quyết định rồi sao?
Bạch phu nhân gật đầu khẳng định.
Lưu Vân Hi ừ một tiếng, nói với Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh:
- Các ngươi đi thôi!
Lý Kỳ sửng sốt hỏi:
- Đi làm gì?
Hoắc Nam Hi trả lời:
- Tất nhiên là đi kiểm kê tài sản của Bạch gia rồi.
- Không phải vậy chứ, cô có cần phải vội vàng thế không.
Lưu Vân Hi chậm rãi nói:
- Cứu người quan trọng hơn.
- Mẹ kiếp! Vừa rồi lúc bàn giá tiền sao cô không nói vậy chứ.
Lý Kỳ mắng.
- Bởi vì vừa rồi ta còn chưa quyết định có cứu hay không.
- Cô --- cô điên rồi à. Thế nếu như không chữa khỏi được thì sao?
- Không chữa khỏi được thì sẽ không lấy tiền chứ còn có thể thế nào nữa, tuy nhiên, nếu ngay cả ta đều không chữa khỏi, vậy thì tốt nhất các ngươi cứ chuẩn bị quan tài cho ông ta đi, giao tình của hai ta, ta có thể tính canh giờ xuống đất cho cha vợ ngươi.
Lưu Vân Hi lại nói với Bạch phu nhân
- Hy vọng bà không giấu diếm điều gì, nếu để ta biết được bà che giấu cho dù một tấc đất, ta sẽ giữ lại một phần thực lực trong lúc chữa trị.
Bạch phu nhân hừ nhẹ nói:
- Cô không khỏi xem thường người khác quá rồi, những thứ tục vật đó sao có thể trọng yếu bằng tính mạng của phu quân ta, nếu ta đã đáp ứng với cô, thì tất nhiên sẽ đưa đầy đủ cho cô, Bạch gia chúng ta còn chưa nghèo túng đến loại tình trạng ấy.
- Vậy là tốt nhất.
Lưu Vân Hi đứng dậy nói:
- Đi thôi.
/2434
|